chương 154

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đối với loài động vật sợ lạnh như rắn mà nói, khí trời bốn mùa như xuân ở Nhạc yêu cốc tuyệt đối là nơi sinh sống tốt nhất. Nằm dưới ánh nắng mặt trời ấm áp, Trí Nghiên duỗi thân rắn, ngửa cái bụng vừa được ăn no nằm ở đó, thỉnh thoảng còn le lưỡi vài cái, nghiêng đầu rắn nhìn về phía Ân Tĩnh đang chơi đùa với Nghiên Ân. Ừm. . . Cuộc sống như thế này, cũng tốt, nếu như trong cơ thể Ân Tĩnh không có thần lực, thì cũng không có quá nhiều phiền não.

"Con rắn nhỏ, ngươi lại lười biếng rồi, qua đây chơi chung đi." Ân Tĩnh thấy Trí Nghiên nằm dài giả chết, nhịn không được tiến lên phía trước, dùng ngón tay chọt chọt vào bụng của nàng. Nhắc tới cũng kỳ lạ, mấy ngày gần đây Ân Tĩnh mới lần đầu tiên thấy được thân rắn của Trí Nghiên. Vốn cho rằng chân thân của mình sẽ dọa cho nàng sợ, nhưng hình như nàng đã sớm biết được, thậm chí còn biết rõ thân rắn chính là mình, nên cũng không có biểu hiện ra cảm giác sợ hãi. Chẳng qua là mỗi khi mình biến thành rắn, thì Ân Tĩnh đều sẽ trực tiếp gọi nàng là con rắn nhỏ, chứ không gọi nàng là Nghiên nhi.

"Tĩnh Tĩnh, đã nói là không được gọi ta là con rắn nhỏ, ngươi phải gọi khác với mọi người, các nàng gọi ta là con rắn nhỏ, ngươi phải gọi ta là Nghiên nhi mới được." Trí Nghiên bất mãn vói cái đầu rắn, căn dặn Ân Tĩnh, thấy nàng vẫn chưa chịu ngồi dậy, Ân Tĩnh trực tiếp nắm lấy cái đuôi của nàng kéo lên, để ở trước mặt mình."Thế nhưng ngươi chính là một con rắn nhỏ nha." Ân Tĩnh sờ cái đầu rắn của Trí Nghiên, cười trả lời, nhìn khuôn mặt tươi cười của nàng, ngay cả ý muốn cãi cọ cũng tiêu tan, được rồi được rồi, Tĩnh Tĩnh nói cái gì thì là cái đó.

Trí Nghiên buông tha chống cự, tùy ý để cho Ân Tĩnh cầm lấy mình đi trêu chọc Nghiên liền thấy Nghiên Ân có chút im lặng nhìn mình. Trí Nghiên lè lưỡi, cảm thấy có chút khóc không ra nước mắt. Không phải là nàng chú ý chuyện Ân Tĩnh chơi nàng, nhưng làm như thế nào cũng phải đổi một phương pháp khác nha, ngươi dùng rắn đi trêu chọc một con sư tử tuyết có linh trí, thật giống như một đứa ngốc. Tuy rằng trong lòng nghĩ như vậy, nhưng Trí Nghiên lại câm nín không nói ra, nàng thẳng thắn giả chết, vùi vào lòng bàn tay của Ân Tĩnh co lại thành một vòng nho nhỏ.

"Con rắn nhỏ, con rắn nhỏ trở nên nhỏ hơn." Ân Tĩnh thấy Trí Nghiên trở nên nhỏ hơn, liền cảm thấy mới mẻ không gì sánh được, nàng cầm lấy thân thể nho nhỏ của Trí Nghiên, đặt ở trước mắt, mà Trí Hiền vừa sang đây, liền thấy một màn này. Nàng ôm trán, thực sự không muốn nhìn thấy cái loại hình ảnh IQ thấp như thế này. Từ sau khi Ân Tĩnh biến thành kẻ ngốc nghếch, thì Nhạc yêu cốc gần như bị nàng quậy tung trời, ngay cả cái kho lương thực của mình cũng đều bị nàng và Trí Nghiên dọn sạch. Nếu như hỏi hiện tại ai là người hy vọng Ân Tĩnh khôi phục nhất, thì nhất định chính là Trí Hiền.

"Con rắn nhỏ, Ân Tĩnh, Tố Nghiên đã xuất quan." Đương nhiên Trí Hiền tới đây cũng không phải là vì muốn gặp các nàng, dù sao nàng tránh còn tránh không kịp kia kìa, chỉ có điều hôm nay nàng qua đây là vì chính sự. Từ lúc trở về từ Ngự thú môn tới nay đã được một tháng, mà Tố Nghiên cũng bế quan lâu như vậy, hôm nay rốt cuộc lại thấy ánh mặt trời.

"Nàng ra rồi sao? Vậy Tĩnh Tuệ và Bạc Lăng thế nào?" Nghe nói Tố Nghiên xuất quan, Trí Nghiên thoáng cái liền biến thành hình người, có chút hưng phấn hỏi, thật ra nàng hy vọng Tĩnh Tuệ và Bạc Lăng có thể tốt, dù sao nàng còn có thật nhiều chuyện muốn hỏi Bạc Lăng đây, ví dụ như các vấn đề về linh thai.

"Ừm, ở chỗ của Bá Hải, chúng ta tới đó đi." Trí Hiền nói, đã xoay người bỏ đi, Trí Nghiên vội vàng túm lấy Ân Tĩnh đuổi theo, Nghiên Ân hấy các nàng đều đi, cũng vội vã chạy tới. Mấy ngày nay nó đã mập lên không ít, bộ lông lại trắng như tuyết, chạy như vậy tựa như một viên thịt tròn tròn, nhìn qua cực kỳ đáng yêu.

"Tố Nghiên, bọn họ ra sao?" Trí Nghiên mới vừa đi vào phòng của Bá Hải, trước hết liền tìm kiếm Tố Nghiên, thấy trong phòng cũng chỉ có nàng và Bá Hải hai người, lại không thấy bóng dáng của Tĩnh Tuệ và Bạc Lăng, liền biết sự tình cũng không phải là hoàn toàn thuận lợi.

"Ta đã dùng thấm huỳnh hoa lộ chữa trị linh lực bị hao tổn của các nàng, tuy rằng hiện tại các nàng vẫn chưa thể ra ngoài, nhưng mấy năm sau, hẳn là có thể khôi phục, tốc độ như vậy đã là nhanh nhất rồi."

"Nga, nếu chỉ là mấy năm, thì cũng không sao." Nghe được đáp án này, cuối cùng Trí Nghiên cũng yên tâm, nàng quay đầu lại nhìn về phía Ân Tĩnh đang ôm Nghiên Ân chơi đùa, mặc dù bây giờ nàng đã quên đi chuyện của Tĩnh Tuệ và Bạc Lăng, nhưng sau khi khôi phục linh trí, Ân Tĩnh biết kết quả như vậy chắc cũng sẽ mừng rỡ."Ừ, về chuyện của Ân Tĩnh, các ngươi có biện pháp nào không?" Tố Nghiên nhìn về phía Trí Hiền, quan sát quanh người nàng một vòng rồi dừng lại trên hai cánh tay của nàng, đường nhìn có chút chế nhạo. Nhìn ra suy nghĩ trong nội tâm của nàng, Trí Hiền cũng không có phản bác.

"Mẫn nhi nói có thể đưa hỏa hoán trong phượng hoàng tộc cho Ân Tĩnh có bụi dược thảo này rồi, thì liền có thể giải quyết."

"Nói đúng ra, là nàng muốn mang Ân Tĩnh đến phượng hoàng tộc? Nếu như các nàng giữ người không trả, vậy. . ."

"Phượng hoàng tộc chúng ta không bao giờ làm ra những việc thẹn với thân phận, nếu chúng ta thực sự muốn giữ Ân Tĩnh lại, thì cần gì bịa đặt mượn cớ?"

Tố Nghiên còn chưa nói dứt lời, liền bị Hiếu Mẫn vừa tới cắt ngang, nàng được Bá Hải gọi tới, về phần ý đồ của đối phương, Hiếu Mẫn biết rất rõ. Chắc chắn là bọn họ không an tâm khi để cho Ân Tĩnh một mình đi đến phượng hoàng tộc với mình, nhưng nếu như Trí Hiền và Trí Nghiên cùng đi, thì sức chiến đấu lại quá yếu, hôm nay Tố Nghiên đã xuất quan, chính là thời cơ tốt nhất.

"Hiếu Mẫn cô nương tới thật là đúng lúc, ta cũng không có sỉ nhục phượng hoàng tộc, chẳng qua là lo lắng mà thôi. Chẳng biết lần này, có thể để cho ta đi cùng hay không?" Tố Nghiên cợt nhả nói, đương nhiên lần này nàng không chỉ có một mục đích, mà mục tiêu lớn nhất của nàng, là Hiếu Mẫn.

"Đều được." Hiếu Mẫn thấp giọng trả lời, cũng đã thông báo với Đệ Ngũ Đoan Ngọc về chuyện ở bên này. Đúng lúc này, một luồng sáng vàng bỗng nhiên chui vào trong gian phòng, Hiếu Mẫn ngưng mắt vừa nhìn, thì liền phát hiện đây là linh mạch phượng hoàng tộc dùng để liên lạc với nhau, hình như chỉ có khi nào trong tộc xảy ra chuyện khẩn cấp, thì mới dùng tới nó.

"Vương nữ, ngài có nghe được lời lão hủ nói không?" Linh mạch thông suốt, liền truyền tới một âm thanh già nua, Hiếu Mẫn biết, đây cũng là một vị trưởng lão trong phượng hoàng tộc.

"Ừ, có thể."

"Phượng hoàng nữ hoàng mời ngài lập tức quay về tộc, một tháng sau, tộc ta sẽ đám hỏi với long tộc."

"Đám hỏi? Là ai?" Nghe được hai chữ đám hỏi, Hiếu Mẫn hoang mang hỏi, mà hai chữ này cũng khiến cho Trí Hiền tuôn ra một trận mồ hôi lạnh. Dù sao đối phương gọi Hiếu Mẫn trở về, còn nói tới đám hỏi, không khó khiến cho người ta đem hai chuyện này liên kết với nhau. Nghĩ đến chuyện có thể phượng hoàng tộc muốn Hiếu Mẫn đám hỏi với long tộc, tay của Trí Hiền liền siết chặc, sợ hãi đến run rẩy. Nàng chẳng bao giờ có một khắc không muốn nghe đến tên của Hiếu Mẫn như thế này, lại càng cầu khẩn người đám hỏi không phải là Hiếu Mẫn.

"Là cô của ngài, Bảo Lam." Khi tên này được thốt ra, Trí Hiền thở phào nhẹ nhõm, rồi lại chăm chú nhíu mày. Phản ứng đầu tiên của nàng chính là nhìn về phía Tố Nghiên, liền thấy đối phương không những không có hoang mang, mà ngược lại là mang một dáng vẻ trầm tư. Tố Nghiên càng im lặng, thì càng đại biểu nàng đang âm mưu cái gì đó, một khi nàng lộ ra vẻ mặt này, liền đại biểu sự tình không dễ giải quyết.

"Ta đã biết, ta sẽ nhanh chóng trở về." Chặt đứt linh mạch, Hiếu Mẫn hít sâu một hơi, dĩ nhiên cảm thấy như trút được gánh nặng. Nàng đã ngây người ở Nhạc yêu cốc hồi lâu, mà gần đây cảm giác của nàng về Trí Hiền cũng đã thay đổi rất nhiều. Hiếu Mẫn không muốn tiếp tục ở lại chỗ này, cuối cùng hôm nay cũng đã tới thời khắc quay về phượng hoàng tộc.

"Hiện tại liền đi thôi." Hiếu Mẫn thấp giọng nói, dù là một giây thì nàng cũng không muốn tiếp tục ở lại chỗ này, Tố Nghiên gật đầu, rồi lại lắc đầu.

"Đệ Ngũ cô nương, cho chúng ta một giờ để chuẩn bị, sau đó gặp nhau ở chỗ này."

"Được." Hiếu Mẫn rời khỏi phòng, mà biểu cảm giả vờ buông lỏng của Tố Nghiên, rốt cuộc cũng trầm xuống. Nàng nhíu mày nhìn Bá Hải, mà Bá Hải cũng đồng dạng nhìn nàng.

"Bá Hải, lần này ta không có chạy trốn. Vô luận là long tộc hay là phượng hoàng tộc, hoặc là huyết thống của ta, tất cả mọi thứ, ta đều có thể đối mặt. Trí Hiền, con rắn nhỏ, lần này tới phượng hoàng tộc, có thể sẽ không đơn giản như vậy. Nếu ta không mang Trí Hiền theo, thì ta cũng không về được."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro