chương 157

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trí Hiền cũng không phải là vô ý, mà là cố ý nói về chuyện Hiếu Mẫn uống say lần trước. Nàng vốn tưởng rằng đối phương sẽ vội vàng làm rõ gì đó, nhưng Hiếu Mẫn lại không nói tiếng nào, chỉ im lặng ngắm nhìn mặt hồ. Ban đêm ở phượng hoàng tộc cũng không phải là rất tối, ánh trăng chiếu xuống, càng làm cho sườn mặt của Hiếu Mẫn thêm phần xinh đẹp. Trí Hiền biết hôm nay Hiếu Mẫn rất kỳ lạ, nếu như là bình thường, thì nàng tuyệt đối sẽ không cho phép mình tới gần nàng như vậy, nhưng hôm nay lại không yên lòng như thế kia.

"Mẫn nhi có tâm sự sao?" Trí Hiền ngồi vào chiếc ghế đá bên cạnh, cầm lấy bầu rượu từ từ uống, trực giác nói cho nàng biết nhất định là đã có việc xảy ra, bằng không thì nàng cũng sẽ không thất hồn lạc phách chạy tới nơi này, thậm chí trên mặt còn có dấu tay.

"Chuyện của ta, không cần ngươi hỏi tới." Ngụ ý, chính là ngươi không có quyền hỏi.

"Mẫn nhi nói gì vậy? Ta không có ý định hỏi tới chuyện của ngươi, mà là quan tâm. Từ lâu, hỏi và quan tâm, cũng không có cùng một xuất phát điểm. Dáng vẻ hôm nay của ngươi rất kỳ quái, ta không có cách nào không quan tâm. Nếu ngươi không thích, ta cũng muốn làm. Bởi vì ta lưu ý ngươi, cho dù ngươi chán ghét, ta cũng không thể không làm."

Trí Hiền cực kỳ chăm chú nói, dù cho những lời này có thể rất buồn nôn, thế nhưng nàng không muốn lãng phí cái loại cơ hội có thể giao trái tim ra cho Hiếu Mẫn thấy. Nàng muốn tiến thêm một bước với Hiếu Mẫn, dù cho chỉ là một bước nhỏ cũng không sao.

"Lẽ nào yêu quái đều tùy tâm sở dục như vậy sao? Lẽ nào các ngươi không có gánh nặng về trách nhiệm hay sao? Hoặc là nói, từ nhỏ các ngươi đã như vậy?" Hiếu Mẫn có chút ngẩn ngơ hỏi, nàng thừa nhận, những lời hôm nay Bảo Lam nói, hoặc nhiều hoặc ít cũng làm cho nàng có chút chấn động. Ở trong phượng hoàng tộc, mình không có bạn bè, với mình mà nói, Đệ Ngũ Đoan Ngọc không giống như là mẫu thân, mà càng giống như là một người nắm quyền cao cao tại thượng. Chỉ có Bảo Lam là thân với mình nhất, cho nên lời trách cứ của Bảo Lam càng làm cho Hiếu Mẫn lưu ý.

"Mẫn nhi, yêu quái cũng không có tùy ý như ngươi nghĩ, chí ít thì ta không phải như vậy. Chỉ là chúng ta không có quá nhiều khuôn sáo, cho nên thoạt nhìn mới có thể tự tại. Rõ ràng truy đuổi ngươi đã làm cho ta rất mệt mỏi, nếu như ngươi còn nói ta hời hợt, thật đúng là rất oan uổng cho ta."

"Nhưng những việc ngươi muốn làm, cũng không có ai ngăn cản ngươi, không phải sao?"

"Lẽ nào chuyện ngươi muốn làm thì có ai có thể ngăn cản được ngươi sao?"

Trí Hiền không đáp hỏi lại, nhưng thật ra lại khiến cho Hiếu Mẫn có chút không lời chống đở. Nàng rất mạnh, ở trong phượng hoàng tộc, đích xác rất ít người có thể ngăn cản nàng, nhưng ngăn cản nàng không phải là ai khác, mà lại là chính nàng. Hiếu Mẫn hạ vô số lá chắn xung quanh người của mình, để cho chính nàng không có cách nào tùy tâm sở dục, đồng thời cũng chặt đứt con đường của người khác.

"Việc ta muốn suy nghĩ, khác xa với việc ngươi nghĩ nhiều lắm." Hiếu Mẫn chán ghét Trí Hiền lấy cái dáng vẻ thứ gì cũng biết để đối đãi với mình, rõ ràng là cái gì cũng không biết, rồi lại mạnh miệng tự cho là đúng.

"Vậy thì, Mẫn nhi nói một chút thử xem, việc làm cho ngươi phiền muộn là chuyện gì. Người quấy nhiễu tâm tình của ngươi đêm nay, rốt cuộc là ai."

Trí Hiền bỗng nhiên nhìn về phía Hiếu Mẫn, hai đôi mắt cứ như vậy nhìn nhau, nhìn vào đôi mắt của Trí Hiền, Hiếu Mẫn cau mày dời đi tầm mắt. Nàng cũng không biết mình bị sao vậy, hôm nay lại muốn có người cùng nói chuyện. Đáng tiếc, trong cái phượng hoàng tộc rộng lớn này, nàng không tìm được một đối tượng có thể nói chuyện với mình, có lẽ cũng chỉ có Trí Hiền, mới có thể nghe nàng nói những thứ đối với người của phượng hoàng tộc mà nói chỉ là những lời nhảm nhí này.

"Các ngươi tới đây, chắc không chỉ là vì Ân Tĩnh, phượng tộc và long tộc đám hỏi, các ngươi phải ra tay can thiệp sao?" Hiếu Mẫn suy nghĩ một chút, vẫn là mở đầu câu chuyện, nghe nàng hỏi như vậy, Trí Hiền liền biết nguyên nhân khiến cho đối phương khổ não có liên quan tới Bảo Lam. Quả nhiên, cho dù có giả bộ nguội lạnh như thế nào đi nữa, thì Hiếu Mẫn đối với Bảo Lam, cuối cùng vẫn là để ý.

"Mẫn nhi ngươi có ý nghĩ như thế, đã nói rõ ngươi cũng không đồng ý cô ngươi đám hỏi với long tộc. Chuyện của nàng và Tố Nghiên mặc dù ta không rõ ràng lắm, nhưng ta dám khẳng định, nếu các nàng không thể đến với nhau, tuyệt đối sẽ không chọn sinh ly, mà sẽ chọn tử biệt. Các nàng đều là những người mạnh mẽ, ta nghĩ Bảo Lam sẽ không cho phép mình gả cho long tộc, mà Tố Nghiên cũng sẽ không chịu được chuyện cô gái mình yêu bị gả vào long tộc. Cho nên lần này kết quả xấu nhất, chính là ngọc nát đá tan."

"Ngươi nói như vậy, chẳng lẽ muốn ta giúp các ngươi? Phản bội phượng hoàng tộc?" Hiếu Mẫn dường như nhìn thấu ý đồ của Trí Hiền, nàng suy nghĩ một chút, phản ứng đầu tiên liền cảm thấy việc này căn bản không có khả năng. Chưa nói tới chuyện bên trong phượng hoàng tộc tập hợp rất nhiều cao thủ, chỉ riêng chuyện lần này, nếu như trong phượng hoàng tộc có rắc rối, vậy thì vinh quang của phượng hoàng tộc. . .

"Mẫn nhi ngươi có từng nghĩ tới, như thế nào là phản bội hay không? Phản bội người khác là sai, mà phản bội tâm ý của chính mình, mới là tội. Ngươi có từng hỏi qua lòng của ngươi, ở trong lòng ngươi, cô cô của ngươi quan trọng hơn, hay là cái vinh quang hư vô mờ mịt đó quan trọng hơn?"

"Với ta mà nói, vinh quang của phượng hoàng tộc, lớn hơn tất cả mọi thứ."

Hiếu Mẫn cau mày, không nói nữa, nàng không muốn tiếp tục thảo luận loại chuyện không có ý nghĩa như vầy với Trí Hiền, nhưng chí ít nàng biết, các nàng, chắc chắn phải ra tay vào ngày đám hỏi. Nghĩ đến trong đám người các nàng cũng chỉ có một mình Tố Nghiên là có lực chiến đấu, mà thần lực trong cơ thể Ân Tĩnh cũng lay động bất định. Hiếu Mẫn không biết nếu như các nàng thất bại, thì sẽ như thế nào. Trong lòng bỗng nhiên không có loại cảm giác bất an không giải thích được, nhưng lúc này nàng tuyệt đối không muốn thừa nhận, phần bất an này, tên là lo lắng.

"Được, nếu Mẫn nhi không muốn nói tới việc này, thì chúng ta tạm thời không đề cập tới, không bằng so kiếm thế nào?" Trí Hiền nói, bỗng nhiên rút cự kiếm sau lưng ra, nghe nàng bỗng nhiên muốn so kiếm, Hiếu Mẫn hơi hơi nhướng mi, thực lực giữa các nàng chênh lệch quá nhiều. Nếu có thêm vũ khí, nàng nghĩ Trí Hiền sẽ thua trong chớp mắt.

"Mẫn nhi, ta biết ngươi rất mạnh, nhưng ngươi cũng không thể khinh bỉ kiếm đạo của ta như vậy. Chúng ta chỉ đối kiếm được không, hai bên đều không thể sử dụng pháp lực linh lực."

"Lẽ nào ngươi nghĩ chỉ cần sử dụng kiếm thì có thể thắng ta?"

"Chẳng lẽ không đúng?"

Trí Hiền nói xong cũng cười rộ lên, thấy nàng như vậy, Hiếu Mẫn trực tiếp biến ra kiếm hỏa ly, các nàng phong bế linh lực, đúng thật là chỉ đơn thuần so kiếm mà thôi. Tốc độ của Trí Hiền không chậm, mặc dù thanh cự kiếm kia nhìn qua cồng kềnh, nhưng lại được nàng sử dụng một cách cực kỳ linh hoạt. Mà chiêu kiếm của Hiếu Mẫn đều rất xảo quyệt, động tác hoa lệ tinh diệu, làm cho không một ai có thể nhìn thấu.

Lúc đầu các nàng cũng chỉ là thử dò xét, nhưng đến khi chân chính tỷ thí, liền phát hiện đối phương càng ngày càng có nhiều thứ nhìn không thấu. Hiếu Mẫn chẳng bao giờ so chiêu với ai lâu như vậy, dù sao đây cũng là lần đầu tiên nàng chặn pháp lực để đối chiêu với người khác. Lúc đầu nàng còn có thể chiếm thế thượng phong, nhưng thời gian càng lâu, thì nàng dần dần có loại cảm giác không địch lại Trí Hiền.

Theo sự chuyển động của các nàng, lá cây xung quanh bị gió thổi xào xạt, nhưng các nàng quá mức chuyên tâm, vậy cho nên không có ai chú ý tới những tiếng vang này. Hiếu Mẫn chẳng bao giờ thật tình xem qua một người như thế này, nàng phát hiện lúc Trí Hiền múa kiếm quả thật rất xinh đẹp. Ngũ quan của nàng rất thanh tú, mang theo chút lành lạnh, rồi lại có chút ảo giác không ăn khói lửa nhân gian. Nàng dùng một dải tơ lụa màu trắng buộc lấy mái tóc của mình, những sợi tóc đen dài cũng bay lượn theo dây lụa.

Nàng tựa như là sương mù, khiến cho người ta nhìn không thấu, khi ngươi muốn tới gần tìm tòi thì sẽ tiêu tan. Dường như nàng không đi theo một tiết tấu nào cả, thân ảnh lúc nhanh lúc chậm. Khi động tác trên tay dừng lại, Hiếu Mẫn ngơ ngác đứng yên tại chỗ, lần đầu tiên hơi mệt thở phì phò, cũng là lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác quần áo bị mồ hôi thấm ướt.

"Là ta thua." Nói ra bốn chữ này, là lần đầu tiên Hiếu Mẫn thua, nhưng nàng lại phát hiện, hoá ra cảm giác thua cũng không phải là không tốt. Nếu dùng hết sức mình mà thua, gặp được đối thủ ngang tài ngang sức, mặc dù thua, nhưng cũng thua trong sung sướng. Hiếu Mẫn đắm chìm trong nỗi vui vẻ vừa rồi, mà Trí Hiền cũng như vậy.

Nàng im lặng đứng ở phía đối diện, nhìn khóe miệng hơi dương lên của Hiếu Mẫn, có chút không khống chế được đi lên trước vài bước, nhẹ nhàng ôm lấy Hiếu Mẫn. Lần này, người nọ không còn vội vàng đẩy nàng ra, mà vẫn không nhúc nhích để cho nàng ôm. Tuy rằng cơ thể có chút cứng ngắc, nhưng lại hiếm khi không có ý muốn phản kháng.

"A Diệp, ngươi rất lợi hại." Trí Hiền sờ tấm lưng ướt đẫm mồ hôi của Hiếu Mẫn, ngoài ý muốn thích cái loại cảm giác này. Nàng nghĩ thông qua những chiêu vừa rồi, nàng dường như nhìn thấu nội tâm của Hiếu Mẫn. Thiên chi kiêu nữ, nhưng cũng có lúc mong manh yếu đuối, sở dĩ nàng thất bại, cũng là bởi vì đường kiếm của nàng còn chưa đủ dứt khoát. Hiếu Mẫn luôn nói chiến đấu vì vinh quang của phượng hoàng tộc, thế nhưng, ngay cả chính nàng cũng không hiểu, cái gọi là vinh quang kia, rốt cuộc là cái gì.

Pháp lực và linh lực hùng mạnh, cùng với thân thể trời sinh là hậu duệ của thần tộc làm cho nàng mạnh mẽ, nhưng nếu từ bỏ những thứ này, nàng sẽ trở nên mờ mịt, trở nên chẳng biết tại sao mà chiến, lòng của nàng cũng như vậy. Vinh quang của phượng hoàng tộc đến tột cùng là cái gì, một cái mặt mũi, hay là, một cái hư danh? Có lẽ Hiếu Mẫn mới là người rất không hiểu phượng hoàng tộc, chỉ là do nàng bị đè nén quá lâu, chẳng bao giờ nói ra, nên cũng không người nào có thể nghe nàng nói ra khỏi miệng.

"Ta phải trở về." Hiếu Mẫn nhẹ nhàng đẩy Trí Hiền ra, thu kiếm hỏa ly, lại dùng pháp lực dọn dẹp cơ thể, thấy nàng lại khôi phục dáng dấp cao ngạo, Trí Hiền cười, lấy một lọ rượu trái cây ra khỏi nhẫn tùy hành nhét vào trong ngực nàng.

"Mẫn nhi, cái này cho ngươi, uống không say, có người nói sau khi đấu kiếm xong uống rượu, sẽ rất thoải mái."

Trí Hiền thành khẩn nói xong, Hiếu Mẫn do dự một hồi, vẫn là cầm lấy bình rượu, trở về tẩm cung. Xa cách lâu như vậy mới trở về, rõ ràng là cái gì cũng không hề thay đổi, rồi lại có loại cái gì cũng thay đổi. Nằm ở trên giường, Hiếu Mẫn ôm lồng ngực đang nhảy nhót rất nhanh, ngơ ngác nghĩ về Trí Hiền, nhớ lại cái ôm làm cho mình không có cách nào cự tuyệt kia.

Nàng cảm thấy rất kỳ quái, vì sao Trí Hiền sẽ cho nàng một loại cảm giác muốn nói hết, rõ ràng nàng nhỏ yếu như thế, chỉ là một con yêu quái, nhưng đêm nay nàng lại mang đến cho mình cái cảm giác sáng tỏ thông suốt. Hiếu Mẫn biết nhược điểm của mình ở đâu, nàng cũng biết, cái gọi là cường đại chỉ là một tầng giấy gói đồ. Mà Trí Hiền, có lẽ là người xem thấu tầng bao bọc này của nàng.

Từ trên giường đứng lên, Hiếu Mẫn lấy bình rượu trái cây ra, không dùng chén, mà là trực tiếp ngửa đầu, uống một hơi cạn sạch. Vị đạo vẫn hương thuần như thường ngày, quả thật có thể ngon hơn bất kỳ loại rượu nào của phượng hoàng tộc. Mùi vị như vậy, mình rất ít khi nếm được, nếu như không phải là do nhận thức Trí Hiền, thì có lẽ vĩnh viễn đều không nếm được.

Hiếu Mẫn nghĩ như vậy, chậm rãi khoanh chân, tĩnh tâm ngồi thiền.

"Hồi bẩm nữ vương, tên yêu quái kia đã trở về viện, vương nữ cũng đã quay về tẩm cung."

"Ừ, việc này không thể tiết lộ ra ngoài, nếu để cho người khác biết được, chắc chắn sẽ làm nhục tôn nghiêm của tộc ta."

"Dạ, nữ vương."

"Ừm, lui xuống đi."

Đệ Ngũ Đoan Ngọc đuổi ám vệ đi, chậm rãi nhắm mắt lại, đợi cho đến khi mở ra, thì nàng đã tới một không gian kín mít. Nó giống như một cái nhà tù, lại hết sức hàn lãnh. Phượng hoàng sinh ra từ lửa, thứ không sợ nhất chính là lửa, thứ kiêng kỵ nhất, đương nhiên là băng và nước. Đi thẳng theo hành lang, sau đó nàng tiến vào một gian phòng bằng băng, ở trong căn phòng kia, có một người bị nhốt trong lớp băng, chỉ có đầu và tứ chi là lộ ra bên ngoài.

Hai tay hai chân của nàng đã bị đông lạnh đến mức ra máu, chưa kịp khỏi hẳn lại bị vỡ tan, về lâu về dài, máu chảy ra từ toàn thân đã nhiễm đỏ cả lớp băng, mái tóc đỏ của nàng cũng bị máu nhuộm đến mức không rõ ràng.

"Đoan Ngọc, ngươi đã tới rồi." Nghe thấy tiếng bước chân của Đệ Ngũ Đoan Ngọc, nàng nhỏ giọng mở miệng, mặc dù có chút khàn khàn, nhưng vẫn nhẵn nhụi mềm nhẹ như cũ.

"Đúng vậy, đã sắp đến ngày thành thân của Bảo Lam ta tự nhiên phải tới thăm ngươi một chút."

"Thành thân?  Bảo Lam nàng. . . tìm được người mình thích sao?"

Nữ tử kia nghe được tin tức này, khẽ ngẩng đầu lên, hai tròng mắt đỏ nổi lên chút ánh sáng, nhưng lại không có tiêu cự. Thấy nàng lộ ra thần thái như vậy, Đệ Ngũ Đoan Ngọc chán ghét nắm lấy cổ của nàng, đặt đầu nàng lên trên lớp băng.

"Ngươi đừng hiểu lầm, nơi nàng gả đến, tất nhiên là long tộc, vì lợi ích của tộc ta, phải để nàng gả qua đó, bất luận nàng có đồng ý hay không. Cũng không biết vì sao, muội muội của ngươi, bao quát cả con gái của ngươi, đúng là đều thích nữ tử, vả lại đều là cái loại yêu quái thấp hèn. Ngươi nói, ta nên làm như thế nào để cho các nàng trở nên thống khổ, trở nên giống như ngươi đây?"

"Đoan Ngọc, ta biết ngươi hận ta, nhưng Bảo Lam và Mẫn nhi, hai người bọn họ hoàn toàn không biết chuyện, ngươi cần gì phải, a. . ." Lời của cô gái còn chưa nói xong, cổ họng lại bị Đệ Ngũ Đoan Ngọc khóa chặc, không có cách nào phát ra tiếng, nhìn nàng thống khổ từ từ nhắm hai mắt, Đệ Ngũ Đoan Ngọc cười rộ lên.

"Các nàng vô tội? Các nàng bất quá là đang chuộc tội cho hành vi của ngươi, ngươi phải biết rằng, đây hết thảy đều là do ngươi tạo thành, Đệ Ngũ Hoa Thanh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro