chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghe Trí Nghiên nói muốn ăn miệng mình, tuy rằng Ân Tĩnh đã sớm từ trong ánh mắt không đứng đắn của nàng mà đoán được vài phần, nhưng chính tai nghe Trí Nghiên nói ra vẫn là hơi nhíu chân mày. Ân Tĩnh liếc nhìn cái nồi trống rỗng trước mặt, cầm cái chén sạch trơn đi rửa sạch. Thấy Trí Nghiên vẫn luôn ở bên cạnh nhìn mình, dường như không có ý định bỏ đi, Ân Tĩnh không biết thở dài lần thứ mấy, xoay người đi tới trước mặt nàng.

"Ôi chao. . . Ngươi con yêu xà này, có chút thời điểm thật không biết nên bắt ngươi làm cái gì mới tốt. Chuyện vừa rồi, ngươi nhất định không được nhắc lại, bây giờ ta phải đến từ đường tụng kinh, nếu ngươi không có việc gì, liền đi nghe một chút đi."

"Nhưng ta còn chưa có ăn no." Thấy Ân Tĩnh lại muốn mình đi nghe kinh kẻo gì đó, Trí Nghiên lộ vẻ chán ghét, mỗi lần nàng nghe Ân Tĩnh niệm kinh đều nghe đến suýt ngủ mất, bây giờ cái bụng còn bị đói, nàng không muốn đi nghe kinh văn.

"Vậy ngươi trở về phòng nghỉ ngơi đi." Đã sớm đoán được Trí Nghiên sẽ không đi với mình, Ân Tĩnh cũng không bất ngờ. Chẳng qua là nàng thật tò mò, yêu xà kia nhìn qua liền vô cùng lười biếng, rốt cuộc là vì sao mới tới chùa mấy ngày đã tu luyện thành người? Ân Tĩnh không biết phép thuật, chỉ là một người bình thường, càng nhìn không ra đạo hạnh và tuổi tác của yêu xà. Trong lòng nàng chỉ biết được, Trí Nghiên hoàn toàn khác với những con yêu quái trong trí tưởng tượng của mình, sư phụ từng nói đại đa số yêu quái đều vì đạo hạnh mà mỗi ngày liên tục tu luyện, còn Trí Nghiên thì. . .

Nàng mỗi ngày trừ ăn ra chính là ngủ, còn có soi gương nhìn cái túi da của nàng.

"Ta đây đi tìm Dịch Tâm được rồi." Thấy Ân Tĩnh không định theo mình, Trí Nghiên cố ý nói. Sau vài lần gặp mặt, nàng và Dịch Tâm cũng đã quen thuộc, nhất là sau khi xem qua chuyện mà Dịch Tâm và Úc Trần Hoan đã làm, liền cảm giác Dịch Tâm cũng là người dễ nói chuyện, người hiểu chuyện. Mới không giống cái tên Ân Tĩnh trước mặt mình đây, mỗi ngày chỉ biết niệm kinh, cả ngày luôn là một dạng biểu cảm. Nếu như mình tìm Dịch Tâm chơi, không để ý tới nàng, Ân Tĩnh chắc chắn sẽ vô cùng khổ sở đi.

"Ừ, ngươi đi đi." Nghe Trí Nghiên nói như vậy, Ân Tĩnh cẩn thận quan sát, tự nhiên hiểu được suy nghĩ của nàng. Không phải là cố ý nói cho mình nghe, để cho mình làm cái gì hay sao. Ân Tĩnh không ghét Trí Nghiên tiếp xúc với Dịch Tâm, nàng cũng biết con rắn này mặc dù là yêu, nhưng lòng dạ kì thực rất đơn thuần. Giờ thấy được dáng vẻ có chút trẻ con của Trí Nghiên, nhàn nhạt cười rộ lên. Nụ cười này bị Trí Nghiên tóm gọn vào trong mắt, ngực lại cực kỳ không thoải mái.

Ni cô xấu xa, ta không phiền ngươi, ngươi liền cao hứng như vậy sao? Còn bật cười, sau này ta nhất định phải quấn lấy ngươi cả ngày lẫn đêm.

Ra khỏi chỗ của Ân Tĩnh, Trí Nghiên đúng thật là đi tìm Dịch Tâm, nàng chân trước mới vừa bước vào trong sân, liền thấy Dịch Tâm vốn đang ngơ ngác ngồi trên bậc thang, bỗng nhiên có chút kích động đứng lên, đến khi thấy được gương mặt của mình, lại thất lạc đứng ở đó. Trí Nghiên thấy hết tất cả hành động của nàng, liền đoán ra có lẽ là nàng đang đợi ai đó

"Tiểu ni cô, ta đói bụng." Trí Nghiên cũng không khách khí, vào cửa liền đòi thức ăn. Dịch Tâm đã sớm đoán được nàng đến tìm mình chính là vì ăn, thất vọng liếc nhìn ra cửa, nàng lên tiếng nga, liền đi tới bên cạnh bếp lò nho nhỏ trong phòng của nàng.

"Trí Nghiên, ngươi muốn ăn cái gì." Dịch Tâm chọn chút đồ ăn đi ra, nhẹ giọng hỏi. Thấy nàng không yên lòng cúi đầu chẳng biết đang nhìn cái gì, Trí Nghiên nói tiếng tùy ý, ăn ngon là được.

"Vậy ta làm chút rau xào cho ngươi đi." Dịch Tâm nói xong, thấy Trí Nghiên dựa vào cạnh cửa phơi nắng, liền biết con yêu xà kia lại không chú ý lắng nghe lời của mình. Nàng cúi đầu xắt rau, rõ ràng tự nói với mình phải chú ý, nhưng không biết lòng lại bay đến nơi nào. Từ ngày mình chẳng biết tại sao lại cùng Úc Trần Hoan phát sinh thêm một lần tiếp xúc thân mật, Úc Trần Hoan đúng là liên tiếp vài ngày chưa từng đến tìm mình một cách khác thường.

Tuy rằng nàng không đến tìm mình để cho Dịch Tâm thở phào nhẹ nhõm, nhưng thời gian dài, Dịch Tâm phát hiện chỉ cần mình yên tĩnh, lòng và mắt, thậm chí là toàn bộ đầu óc đều tràn ngập hình ảnh của Úc Trần Hoan. Úc Trần Hoan rất đẹp, luôn yêu thích mặc những bộ quần áo nhìn qua liền thấy tươi đẹp chói mắt, Úc Trần Hoan cũng rất thích cười, lúc cười lên mắt luôn híp lại thành một khe hở, khóe môi cong lên rất rõ ràng.

Ngoại trừ những điều này ra, chuyện Dịch Tâm nghĩ tới nhiều nhất, chính là cái lần hai người làm chuyện khác người đó. Đó là lần đầu tiên Dịch Tâm tiếp xúc với chuyện tình dục, nàng cũng không biết, giữa hai cô gái cũng có thể làm như vậy. Thanh âm và cơ thể hoàn mỹ của Úc Trần Hoan cứ ở trong đầu không xóa đi được, ngay cả tụng kinh cũng không có biện pháp an tâm. Dịch Tâm cảm giác mình bị nhập ma, nhưng cũng không biết nên làm thế nào để giải quyết tình huống như vậy. Nếu là lúc trước thì nàng có thể tìm Ân Tĩnh giúp đỡ, nhưng chuyện bây giờ của mình, làm sao nói với Ân Tĩnh.

Nghĩ như vậy, Dịch Tâm lại thất thần, hoàn toàn không có phát hiện chẳng biết từ lúc nào, cửa sân đã xuất hiện thêm một người. Người này xõa mái tóc dài màu đen ở sau ót, mặc chiếc váy dài màu tím viền vàng, trên lỗ tai là hai chiếc vòng lóe sáng, nét mặt vui vẻ, chính là Úc Trần Hoan mà Dịch Tâm ngày nhớ đêm mong.

Thực ra mấy ngày nay Úc Trần Hoan không tìm Dịch Tâm là do nàng cố ý, nàng không phải là cái gì cũng không hiểu Dịch Tâm, ngược lại là một tay lão luyện có kinh nghiệm tình trường. Úc Trần Hoan biết mình đã nhiễu loạn lòng hướng phật của Dịch Tâm, ngược lại cũng không vội tiến hành bước tiếp theo. Mấy ngày nay nàng tìm vài cô gái khác đi theo mình, ngày hôm nay nhớ tới Dịch Tâm, liền đến xem, ai biết, nàng dĩ nhiên sẽ ở trong sân này thấy được Trí Nghiên.

Sau lần thoáng nhìn đầy kinh ngạc lúc trước, Úc Trần Hoan phân phó thủ hạ tìm kiếm Trí Nghiên  ở nơi nào trong chùa, ai dè đúng là không có bất cứ người nào nghe được chỗ ở của nàng. Úc Trần Hoan thất vọng đến tột cùng, cho là mình đã bỏ lỡ một mỹ nhân như vậy, vậy mà ai ngờ hôm nay lại gặp được.

Thấy Trí Nghiên mặc một bộ váy đỏ mỏng đắm chìm trong ánh mặt trời, mái tóc dài màu bạc khác với người thường của nàng lười biếng khoác lên trên vai, váy đỏ rộng mở lộ ra nửa bộ ngực sữa, bờ vai mượt mà hiện lên vài tia sáng óng ánh, không biết là nàng không có mang giày qua đây hay là đã cởi bỏ giầy. Lúc này, đôi chân trần trắng như tuyết lộ ra ngoài, ngón chân xinh xắn sắp hàng chỉnh tề, vả lại mỗi một ngón đều tinh xảo nhỏ nhắn như nhau. Úc Trần Hoan có chút chật vật nuốt nước miếng, nàng nghĩ Trí Nghiên ở trên giường tuyệt đối là một cái vưu vật, hận không thể lập tức ăn sạch người này.

"Trí Nghiên cô nương, chúng ta lại gặp nhau." Úc Trần Hoan bước nhanh đi tới trước mặt Trí Nghiên, vừa cười vừa nói, lại bỏ quên Dịch Tâm đang làm thức ăn ở cách đó không xa. Nghe thấy thanh âm của nàng, Dịch Tâm chợt quay đầu lại, vốn tưởng rằng Úc Trần Hoan là đến tìm mình, liền thấy người nọ vui vẻ dịu dàng nhìn Trí Nghiên. Ánh mắt của nàng, nửa điểm không có giữ lại cho mình.

Phát hiện sự thật này, Dịch Tâm ngưng mắt nhìn Úc Trần Hoan hồi lâu, có chút thất vọng nghiêng đầu qua chỗ khác. Rốt cuộc mình đang suy nghĩ gì vậy? Có lẽ Úc thí chủ chỉ là đến tìm Trí Nghiên, không có chút quan hệ gì với mình, mình lại đang kích động gì thế?

So với Dịch Tâm mất mác, thì Trí Nghiên lại có chút mờ mịt, nàng ngẩng đầu, nhìn người đang cản trở ánh mặt trời, nhìn kỹ một hồi mới nhớ tới cô gái này chính là tên giống cái tóc dài giao phối với Dịch Tâm ngày đó, mùi vị trên người thật khó nghe.

"Nga, là ngươi a." Đối với Úc Trần Hoan, Trí Nghiên không có cảm tình gì, nhớ lại người này ngày đó lần đầu tiên thấy mình liền đối với mình động thủ động cước, vị đạo trên người đã khó nghe lại còn rất đói khát, Trí Nghiên quay đầu lại nhìn Dịch Tâm, muốn biết lúc nào thức ăn của mình mới có thể xong. Hiện tại nàng muốn đi, nàng cũng không muốn nói chuyện tiếp với tên cái giống cái tóc đen này.

"Nguyễn cô nương, lần trước ngươi còn chưa nói cho ta biết ngươi đang ở chỗ nào, ta muốn tìm ngươi, nhưng đều tìm không được." Thật vất vả lại nhìn thấy Trí Nghiên, Úc Trần Hoan tự nhiên sẽ không bỏ mất cơ hội dò hỏi, nàng liếc nhìn đang nấu ăn Dịch Tâm, thấy đối phương vẫn chưa chú ý tới các nàng ở đây, mới cười ngồi xuống bên cạnh Trí Nghiên.

"Ta không muốn giao phối với ngươi." Thấy Úc Trần Hoan dựa tới, Trí Nghiên trực tiếp nói rõ. Nàng thực sự ghét cay ghét đắng tên giống cái tóc đen này, vị đạo trên người nồng quá ..., khiến cho Trí Nghiên nghĩ cái mũi của mình sắp bị nghẹt mất.

"Trí Nghiên cô nương đây là ý gì, ta còn nhớ rõ, lần trước ngươi hết sức tò mò. Nếu ngươi và ta cùng nhau, ta có thể làm cho ngươi sung sướng không gì sánh được."

Úc Trần Hoan thấy Trí Nghiên nói trắng ra, cũng không muốn quanh co, nàng chỉ muốn cô gái này ở dưới thân nàng, dù sao hình dạng của Trí Nghiên quá đẹp, vóc người cũng rất tốt, so với Dịch Tâm càng làm cho Úc Trần Hoan xao động. Thấy nàng nói xong lại muốn xít lại gần, Trí Nghiên vội vàng đứng dậy, đi tới bên người Dịch Tâm.

"Dịch Tâm, sao ngươi còn chưa làm xong, ta đói bụng." Trí Nghiên định dùng Dịch Tâm làm bia đở đạn, vừa mới qua tới, lại phát hiện viền mắt Dịch Tâm đỏ bừng, dáng vẻ giống như là muốn khóc. Trí Nghiên nhận thấy được, khẽ nhíu mày, vừa muốn nói gì, Úc Trần Hoan đã qua tới đây.

"Dịch Tâm, ngươi cũng quen Trí Nghiên cô nương sao?" Tuy rằng Úc Trần Hoan thấy Dịch Tâm khác thường, nhưng cũng không đâm phá, mà là cười dò hỏi, tiếp tục đối với Dịch Tâm nhìn như không thấy.

"Um. . . Có quen. Trí Nghiên, thức ăn sắp xong rồi, ngươi chờ một chút." Dịch Tâm rất nhanh nói xong, liền nghiêng đầu qua chỗ khác không nhìn Úc Trần Hoan nữa, cái lỗ tai lại không thể khống chế cố ý lắng nghe các nàng nói chuyện.

"Trí Nghiên cô nương, mấy ngày gần đây ta dự định xuống chân núi đi dạo một chút, ngươi muốn đi với ta hay không?" Úc Trần Hoan cũng không ngại Dịch Tâm đang ở bên cạnh, mời mọc Trí Nghiên. Nghe nói được xuống núi, không phải là Trí Nghiên không động tâm, nhưng nghĩ tới mình bị cấm ra khỏi chùa, liền mất hứng. Nếu nàng có thể xuống núi, còn ngây ngô ở chỗ này lâu như vậy để làm gì.

"Ta không đi." Trí Nghiên rầu rĩ trả lời.

"Trí Nghiên cô nương, ta. . ."

"Trí Nghiên, cơm của ngươi xong rồi."

Úc Trần Hoan còn muốn nói gì đó, mà vào lúc này Dịch Tâm đã đem vài món ăn xào xong đặt lên trên bàn, thấy Trí Nghiên rất nhanh từ trước mắt mình nhảy lên, nhìn cũng không nhìn mình liền khát vọng nhìn mấy món ăn này. Úc Trần Hoan suy nghĩ một chút, không tự rước mất mặt nữa, nếu biết Dịch Tâm quen biết với Trí Nghiên, vậy sau này mình quay lại hỏi thăm là được.

"Các ngươi ăn trước, ta còn có chút việc, liền đi trước." Úc Trần Hoan bỏ xuống câu nói rồi rời đi, ngay cả đầu cũng không ngoảnh lại. Nhìn bóng lưng của nàng, viền mắt của Dịch Tâm lại mơ hồ phiếm hồng. Nàng nhớ nàng mấy ngày, nhưng lúc nàng tới đây, lại chỉ nói với mình một câu. Rõ ràng đây mới là bình thường, nhưng vì cái gì. . . trong lòng mình sẽ khó chịu như thế?

"Dịch Tâm, món này quá mặn, a. . . món này không có cho muối. Dịch Tâm, mấy món hôm nay ngươi làm đều quá khó ăn." Trí Nghiên bĩu môi nhìn mấy món trên bàn, không ngừng thè lưỡi, nàng vốn tưởng rằng Ân Tĩnh nấu đã đủ khó ăn, ai ngờ hôm nay mấy món Dịch Tâm làm cũng khó mà vào miệng, quả thực dằn vặt chết rắn.

"Khó ăn thì đừng ăn!" Dịch Tâm nói, bưng cả một bàn thức ăn đi, nhìn Dịch Tâm có vẻ tức giận, Trí Nghiên ngoẹo đầu một chút, vội vàng rời khỏi sân của Dịch Tâm. Trên đường trở về, Trí Nghiên lại là có chút nhớ Ân Tĩnh.

"Ừm, vẫn là Ân Tĩnh khá một chút, tuy rằng nấu nướng khó ăn, nhưng sẽ không hung dữ với ta."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro