chương 160

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đám hỏi của long tộc và phượng hoàng tộc sắp tới, nhưng ngay cả mặt mũi của Bảo Lam, Tố Nghiên cũng không thấy, đương nhiên sẽ nóng ruột. Nhưng nàng cũng biết rõ, mình có sốt ruột đến cỡ nào đi chăng nữa, thì cũng không thể xung động. Hiện tại vết thương cũ của nàng vẫn chưa lành, mà bên trong phượng hoàng tộc khắp nơi đều có ám vệ, nếu như chuyện mình tới đây bị Đệ Ngũ Đoan Ngọc biết được, cũng không phải là điều tốt.

"Tố Nghiên, số rượu ta dự trữ không còn nhiều lắm, hôm nay sẽ cất thêm một ít, ngươi có cần không?" Tố Nghiên từ trong viện đi ra, thấy nàng đang ở trong sân nhấc nồi rượu trắng lên, gật đầu. Rượu mà Trí Hiền chưng cất từ trước đến nay đều là bảo bối được tranh đoạt ở Nhạc yêu cốc, trước không nói nó có công hiệu chữa thương, chỉ riêng tư vị thôi thì cũng đã đủ để làm cho người ta nóng ruột nóng gan, hôm nay thật vất vả mới không có ai tranh giành, đương nhiên Tố Nghiên sẽ không bỏ qua.

"Trí Hiền, ta thấy mấy ngày qua dường như tâm tình của ngươi không tệ, chuyện với phượng hoàng nhỏ thành rồi sao?" Về tình hình tiến triển giữa Trí Hiền và Hiếu Mẫn, Tố Nghiên cũng không cần lo lắng, nàng đã quá rõ phượng hoàng tộc đều là những tên mạnh miệng mềm lòng, người nào người nấy đều kiêu ngạo muốn chết, nhưng kì thực, suy nghĩ ở trong lòng và lời ở ngoài miệng, lại hoàn toàn đi ngược nhau. Tố Nghiên biết được chuyện Trí Hiền bị thương, cũng biết vết thương trên hai cánh tay của nàng từ đâu mà tới, nhưng càng thêm biết rõ, thì nàng lại càng có thể nhìn ra, thái độ mà Hiếu Mẩn dành cho Trí Hiền, đã trở nên rất khác biệt.

Nhẹ dạ chính là dấu hiệu của động tâm, mà yêu thương. . . chính là hãm sâu vào trong đó.

"Là vậy, nhưng cũng không phải như vậy, hôm nay ta hẹn nàng, chẳng biết nàng có thể qua đây hay không." Trí Hiền nhìn sắc trời từ từ trở tối, có chút rầu rỉ nói.

"Ừm, ta đi điều tức trước đây." Tố Nghiên không muốn lãng phí thời gian, liền xoay người trở về phòng. Nàng chân trước vừa mới đi, thì Trí Nghiên và Ân Tĩnh vừa tỉnh ngủ liền mơ mơ màng màng ra tới, Trí Hiền rốt cuộc đã nhìn ra, có lẽ là bởi vì linh trí của Ân Tĩnh sắp được chữa trị, cho nên mấy ngày nay Trí Nghiên đã làm không ít việc khác người với Ân Tĩnh.

Nửa đêm Trí Hiền thỉnh thoảng nghe thấy, còn muốn khuyên can vài câu, dù sao Ân Tĩnh cũng là người, không thể cứ hàng đêm sênh ca như thế, nhiều ít sẽ có tổn thương tới thân thể của nàng. Nhưng sau khi nghe kỹ, lại phát hiện người chủ động làm việc ấy căn bản không phải là Trí Nghiên, mà là Ân Tĩnh tinh thần sáng láng đòi phải tiếp tục. Nghĩ đến một Ân Tĩnh đã từng dịu dàng lễ độ trước đây, Trí Hiền quả thực hy vọng nhanh chóng lấy được cái gọi là cỏ hỏa hoán kia.

"Trí Hiền, ta và Tĩnh Tĩnh đều đói." Trí Nghiên là rắn, cũng lười giống như chân thân của nàng, hận không thể lúc nào cũng cuộn tròn nằm đó. Thấy nàng mới vừa ra tới lại nằm lên trên bàn, Trí Hiền bất đắc dĩ liếc mắt nhìn nàng, liền thấy Ân Tĩnh cũng học theo bộ dáng của nàng tựa vào cạnh bàn, Trí Hiền chẳng biết nên nói cái gì cho phải.
 

"Hôm nay chỉ có rượu, không có thức ăn, nếu như ngươi có thể chờ, thì chờ một chút sẽ có rượu mới để uống."

"Ngươi muốn nấu rượu mới? Được, ta chờ." Trí Nghiên vừa nghe thấy rượu mới hai mắt liền sáng lên, thấy dáng vẻ tham ăn của nàng, Ân Tĩnh theo bản năng nghĩ rằng chắc chắn đồ ăn sẽ cực kỳ ngon, nếu không thì Nghiên nhi làm gì cần hưng phấn tới như vậy?

"Nghiên nhi, rượu mới ăn ngon lắm hả? Vì sao ngươi lại cao hứng đến như vậy." Ân Tĩnh tò mò hỏi, nàng cảm thấy lần nào Trí Nghiên cũng tìm được thức ăn rất ngon miệng, cho nên thứ Trí Nghiên nghĩ là ngon thì nhất định sẽ không tệ.

"Ừ, đương nhiên là đồ tốt, chờ chút nữa Tĩnh Tĩnh uống vào liền biết."

"Nhưng chờ đợi rất nhàm chán, Nghiên nhi biến thành con rắn nhỏ chơi với ta đi."

Cuộc sống của Ân Tĩnh bây giờ chính là lấy vui đùa làm việc chính, kể từ sau khi biết được chân thân của Trí Nghiên là rắn, không những không có sợ, mà thậm chí thỉnh thoảng còn muốn chơi đùa với thân rắn của nàng. Thấy Ân Tĩnh khao khát nhìn mình, Trí Nghiên thực sự không biết nên cự tuyệt thế nào, liền nghe lời biến thành một con nhỏ rắn, quấn lên trên ngón tay của Ân Tĩnh.

"Con rắn nhỏ, con rắn nhỏ." Ân Tĩnh thấy Trí Nghiên trở nên bé xíu, liền lớn tiếng kêu lên, một hồi lại lấy tay gãi gãi cái đầu rắn, một hồi lại kéo đuôi của nàng, thấy Trí Nghiên không ngừng le lưỡi, cả gương mặt rắn đều viết một dòng không nhẫn nại, Trí Hiền đột nhiên cảm giác được, Ân Tĩnh bây giờ, quả thực còn . . . náo loạn hơn cả Trí Nghiên.

Trí Hiền không thèm nhìn các nàng nữa, mà chỉ móc một số linh thạch trước đây tích góp được cùng với trái cây, và một ít dược liệu ra rồi bắt đầu chưng cất rượu. Nếu là loại rượu thông thường, sợ là phải mất mấy tháng sau mới có thể thành hình, nhưng nàng là yêu, việc chưng cất rượu tự nhiên cũng không cần tốn nhiều thời gian như vậy, chẳng qua là cần chút linh lực mà thôi. Phượng hoàng tộc mặc dù bốn mùa không có biến hóa quá mức rõ ràng, nhưng vẫn có những ngày đầy mây, mà giờ khắc này lại còn rơi xuống một vài hạt mưa nho nhỏ.

Nhưng mà, những hạt mưa này cũng không phải là những giọt mưa bình thường, mà là nước mưa tràn đầy linh lực. Bên trong mỗi một hạt nhỏ, chí ít đều hàm chứa một chút linh lực. Đứng ở bên cửa sổ, Hiếu Mẫn lẳng lặng nhìn cơn mưa này, lòng bắt đầu mờ mịt. Hôm nay nàng luôn cảm thấy muốn làm chuyện gì đó, rồi lại nhớ không nổi là cái gì, đến khi cần ngồi thiền tu luyện, cũng khó mà nhập định.

"Chẳng lẽ, ta thực sự nhớ thương loại rượu kia?" Hiếu Mẫn ngơ ngác nói, sau đó lại vội vàng lắc đầu phủ nhận. Quả thực tối hôm qua, trong đầu của nàng thỉnh thoảng sẽ hiện lên loại rượu Trí Hiền nói hôm nay sẽ chưng cất, thế nhưng nàng làm sao có thể vì rượu, mà chủ động đi tìm nàng. Hiếu Mẫn có chút quấn quýt lại có chút buồn bực bồi hồi ở trong phòng, ngay cả lúc xem cuốn sách mình thích đọc nhất cũng không thể tĩnh tâm. Mắt thấy mưa ở bên ngoài vẫn còn tí tách tuôn rơi, Hiếu Mẫn cuối cùng cũng nhịn không được mà bước ra khỏi phòng, đi về phía nơi ở của Trí Hiền.

"Trí Hiền, rượu của ngươi được rồi nè." Trí Nghiên trơ mắt nhìn lò lửa bắt đầu toát ra mùi rượu của Trí Hiền, đôi mắt rắn to tròn đảo quanh. Thấy dáng vẻ tham lam của nàng, Trí Hiền gật đầu, theo bản năng nhìn về phía cánh cửa không ai động tới, nhiều ít có chút thất vọng. Tuy rằng nàng vốn không có hy vọng xa vời Hiếu Mẫn sẽ tới, nhưng thực sự không có ai, lòng cũng rất khổ sở.

"Con rắn nhỏ, rượu này dễ say, không thể uống nhiều, tránh việc ngươi và Ân Tĩnh suốt mấy ngày đều không thể thanh tỉnh." Trí Hiền nói, đem hai bình rượu đưa cho Trí Nghiên, người nọ thấy rượu tới, vội vàng ôm lấy, rồi lôi kéo Ân Tĩnh trở về phòng. Nhìn dáng vẻ không dằn nổi của nàng, Trí Hiền liền biết, đêm nay hai tên này sẽ lại ầm ĩ một phen.

"Ôi chao. . ." Thở dài một hơi, Trí Hiền tắt bếp, tùy ý lấy ra một bình rượu, từ từ nhấm nháp, có lẽ nàng mới là người duy nhất uống không say. Dù sao rượu này từ tay nàng mà ra, nàng cũng quá rõ, rốt cuộc tới trình độ nào, thì mình mới say được. Giữa lúc Trí Hiền dự định uống sạch tất cả chỗ rượu còn dư lại, không say không về, thì một cơn gió chậm rãi thổi qua, lúc lấy lại tinh thần, bên cạnh nàng đã có thêm một bóng hồng.

Màu đỏ của lửa, hơi lạnh thấu xương, chính là Hiếu Mẫn, chứ không phải là ảo giác của mình. Mẫn nhi nàng, đã tới rồi, thật tốt. . .

"Đã nói sẽ mời ta uống rượu, mà ngươi lại dự định một mình uống hết." Thực ra Hiếu Mẫn đã sớm tới nơi, chẳng qua là vẫn luôn che giấu hơi thở, không hề đi ra. Nàng nhìn Trí Hiền uống trọn một bầu rượu, lại còn không có ý định dừng lại, liền hiện thân. Tuy rằng chính nàng cũng không biết, mục đích nàng bước ra ngoài là gì, nhưng nếu tới đây rồi, mà lại len lén quay về, thì cũng không phải là phong cách của nàng.

"Ta tưởng rằng Mẫn nhi không tới, nên mới uống một mình. A, rượu vẫn còn nóng, ngươi nếm thử xem." Trí Hiền nói, nâng khóe miệng, đưa rượu còn đặt trên lò lửa cho Hiếu Mẫn, đã có mấy lần trước, cho nên lúc này Hiếu Mẫn cũng không có từ chối, mà là thuận lợi tiếp nhận, nhấm một ngụm nhỏ.

Rượu này tuy rằng đều là xuất ra từ trong tay của Trí Hiền, nhưng mùi vị và cảm giác lúc nếm qua lại hoàn toàn khác nhau. Sờ thì nóng, nhưng lúc vừa mới uống vào, lại mang theo vị lành lạnh, qua cổ họng, tiến vào nơi càng sâu, thì lại tản ra một cảm giác ấm áp toàn thân. Hương rượu trong lành tự nhiên không cần phải nói, mà cái chuyển biến lúc lạnh lúc nóng này, mới là cái đặc biệt.

"Rượu này, cũng được." Hiếu Mẫn nhẹ giọng nói, lại nhấp thêm một ngụm. Thấy nàng không còn nói rượu mình cất là vật thấp hèn nữa, Trí Hiền có chút vui vẻ cười rộ lên, nụ cười kia cực kỳ thuần túy, giống như là một đứa trẻ.

"Mẫn nhi hiếm khi khen ta được một lần, thật sự là khiến cho ta thụ sủng nhược kinh."

"Cũng không phải là khen ngươi, ngươi chớ có vui vẻ."

Nghe xong lời Trí Hiền nói, Hiếu Mẫn muốn phản bác, nhưng Trí Hiền lại cười rộ lên, nàng đến gần Hiếu Mẫn một tí, chỉnh sửa sợi tóc rơi xuống thái dương của nàng, rồi lại ngồi thẳng người trở lại.

"Mẫn nhi, thực ra hôm nay ngươi có thể tới đây, là việc ta thực sự không hề nghĩ tới. Hoặc là nói, ta thậm chí còn chưa từng tưởng tượng tới, một ngày kia ta có thể ngồi cùng một chỗ uống rượu với ngươi. Ngàn năm trước, khi ta gặp ngươi, lúc đó ta chỉ biết, ngươi là mong muốn không thể hoàn thành, ta nỗ lực nghìn năm vạn năm, nhưng vĩnh viễn đều không đuổi kịp ngươi."

"Thế nhưng a, thực ra ta cũng không có truy đuổi ngươi giống như ta suy nghĩ, mà chẳng qua ta chỉ muốn là một con yêu quái có thể được người để vào trong mắt, ở một nơi mà ngươi cần. Dù cho không đuổi kịp ngươi, thế nhưng khi ngươi quay đầu lại, có thể thấy ta là tốt rồi. Ta không đủ ưu tú, huyết thống cũng thấp hèn. Nhưng tấm lòng ta dành cho ngươi, tuyệt đối không phải là thứ thấp kém."

Trí Hiền mượn rượu, nói một hồi lâu, nàng chẳng biết Hiếu Mẫn có thể hiểu ý của mình hay không, nhưng lúc này đây, đối phương vẫn luôn trầm mặc. Qua cơn mưa phượng hoàng tộc càng thêm lung linh kỳ ảo, khắp cả bầu trời đều là linh lực, tản ra một màu vàng nhàn nhạt. Trí Hiền nhìn sườn mặt của Hiếu Mẫn, trước đây, nàng đã bị chính gương mặt này thu phục, tiện đà cũng bị mọi thứ của nàng bắt làm tù binh, cam nguyện trở thành cái bóng vĩnh viễn truy đuổi nàng.

"Nếu như ta nói, ta không hiểu cái gì gọi là thích, ngươi sẽ tin sao? Trí Hiền, ngươi thật sự khác biệt với những tên yêu quái khác, ta thu hồi một ít suy nghĩ lệch lạc về người trước kia. Nhưng. . . ta vẫn không hiểu, thích là loại cảm giác gì. Mà trách nhiệm của ta, cũng không cho phép ta có loại cảm giác đó. Thế nhưng. . . ta vẫn muốn so kiếm với ngươi, thậm chí cùng ngươi uống rượu, tình cảm như vậy, vốn không nên sinh ra, nó bị phượng hoàng tộc khinh thường thậm chí là không thể nào được công nhận. Loại tình cảm phản nghịch đó, là yêu thích sao?"

Hiếu Mẫn chẳng bao giờ nói qua những lời như vậy, mà dáng vẻ mờ mịt của nàng lại làm cho Trí Hiền yêu thương. Nàng không có trả lời, mà là chậm rãi tiến đến bên người Hiếu Mẫn, nhẹ nhàng sờ lên gương mặt của nàng, để cho nàng đối diện với mình. Dưới ánh trăng sáng sủa, gò má của Hiếu Mẫn dường như có chút phiếm hồng, Trí Hiền nghĩ đây là ảo giác của mình, hoặc nói là vọng tưởng cũng không chừng.

Mà lần này, sự đụng chạm của nàng, rốt cuộc đã không còn bị Hiếu Mẫn cự tuyệt nữa. Mắt thấy đôi con ngươi màu lửa đỏ kia đang tràn đầy vẻ mờ mịt, không còn lạnh lùng xa cách như trước đây, Trí Hiền khẽ cười, chậm rãi để sát vào, hôn lên cánh môi đang hé mở của Hiếu Mẫn.

"Mẫn nhi, thích, không phải là một tội lỗi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro