chương 165

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mấy ngày nay, Ân Tĩnh khôi phục lại, nhà Trí Nghiên cũng bớt đi một chuyện lớn. Chỉ có điều, Trí Nghiên vốn nên vui vẻ giờ lại sầu mi khổ kiểm, mỗi ngày đều mang dáng dấp của một oán phụ. Nhìn nàng biến thành thân rắn, lật bụng nằm ở trên bàn, Trí Hiền đi tới chọt kiếm lên người nàng, mắt thấy Trí Nghiên liếc mắt nhìn mình, lè lưỡi rồi lại rũ đầu xuống, Trí Hiền liền biết, có thể làm cho Trí Nghiên uể oải như vậy, ngoại trừ chuyện đó ra, thì gần như không có khả năng khác.

"Con rắn nhỏ, Ân Tĩnh bình phục là chuyện tốt, ngươi không cần chán chường như vậy." Trí Hiền suy nghĩ một chút, mở miệng nói, nàng cảm thấy mấy ngày gần đây Trí Nghiên lại bắt đầu lười biếng, huống chi chuyện của Tố Nghiên vẫn còn chưa có giải quyết, các nàng phải làm thế nào để đối kháng với phượng hoàng tộc đã là một việc khó, nếu còn lãng phí thời gian như thế thì kế tiếp càng thêm khó khăn.

"Ta hiểu, thế nhưng Tĩnh Tĩnh không giao phối với ta, ta không có sức mà làm những chuyện khác."

Trí Nghiên lật thân rắn, cuộn thành một vòng nhỏ lắc lư ở trên bàn, nhìn dáng vẻ khó chịu của nàng, Trí Hiền không hiểu, vì sao rất nhiều yêu ma thậm chí là người, đều có nhu cầu về chuyện này? Mặc dù mình cũng từng nghĩ tới việc cùng Mẫn nhi làm chuyện vui vẻ, nhưng chung quy cũng chỉ là suy nghĩ một chút mà thôi, vả lại nàng cũng xác định, nếu mình thật sự đến với a Diệp, thì cũng sẽ không si mê chuyện này quá nhiều, nói chung là tuyệt đối sẽ không giống như Trí Nghiên không làm thì không được.

"Trí Hiền, ngươi nói như vậy chỉ là bởi vì ngươi không có hưởng qua cái mùi vị kia mà thôi. Hơn nữa, ngươi thật sự không muốn nhìn thấy cái tên phượng hoàng cao cao tại thượng kia bị ngươi đè ở dưới người muốn làm gì thì làm hay sao? Bây giờ ngươi nói rất dễ dàng, nhưng đến khi thực sự đến với nhau, lĩnh hội qua cái cảm giác mê người đó, thì ngươi sẽ nghiện ngay."
Trí Nghiên nói, vẻ mặt nghiêm túc phối hợp với cái gương mặt rắn có chút buồn cười, để cho Trí Hiền nhìn ngắm một hồi vẫn không quen.

"Con rắn nhỏ, vì sao mấy ngày qua ngươi luôn biến thành thân rắn nằm dài, còn nữa, đừng bỏ bê việc tu luyện của ngươi. Không qua bao lâu, e là chúng ta phải có hành động, muốn tránh việc giao thủ với hai tộc long phượng, sợ là rất khó."

"Ta cũng chẳng biết tại sao, gần đây luôn cảm thấy rất mệt mỏi, cảm giác trong người trống không, không có sức lực, ăn cái gì cũng không có mùi vị, biến thành nguyên thân thì mới có thể thoải mái một chút."

Trí Nghiên nói, cũng biến trở về hình người, nàng miễn cưỡng tựa ở trong lòng Trí Hiền, toàn bộ cơ thể đều mềm nhũn tựa như không xương, thấy nàng lười đến như vậy, Trí Hiền không có cách nào, chỉ có thể ôm nàng, theo thói quen móc thức ăn trong nhẫn tùy hành ra đút cho nàng, nhưng hôm nay lại là lần đầu tiên Trí Nghiên không ăn.

"Con rắn nhỏ, lẽ nào chuyện đó có sức ảnh hưởng tới ngươi lớn như vậy sao?"
Trí Hiền nhiều ít có chút kinh ngạc, Trí Nghiên tham ăn cỡ đó, thế mà hôm nay ngay cả thức ăn cũng không cần. Trí Hiền sửng sốt nửa ngày, lại lấy thịt bò khô ra đút cho Trí Nghiên, nhưng người nọ chỉ liếc nhìn một cái, rồi lại vùi vào lòng Trí Hiền.

"Không ăn, gần đây ăn cái gì cũng không có vị đạo, thỉnh thoảng còn muốn ói, Tĩnh Tĩnh lại không làm chuyện đó với ta, nên ta lại càng khó chịu."
Trí Nghiên buồn bã u sầu, một bộ muốn chết muốn sống. Trí Hiền nhìn dáng vẻ muốn tìm bất mãn của nàng, cũng không biết nên nói cái gì cho phải. Liền ôm lấy nàng, để nàng tùy ý ở trong lòng ngực mình nghỉ ngơi.

Nói tới mới nhớ, dường như đã mấy ngày rồi mình không có gặp lại Mẫn nhi, tuy đã biết được nơi ở của nàng, nhưng Trí Hiền lại không có dũng khí tìm tới đó. Nàng chẳng biết nụ hôn đêm hôm ấy có làm cho Hiếu Mẫn chán ghét hay không, mà dưới tình huống như thế này, nếu nàng chỉ lo nghĩ đến chuyện của mình và Hiếu Mẫn, thì không khỏi quá mức ích kỷ. Hôm nay Tố Nghiên không gặp được Bảo Lam, nếu các nàng muốn cướp dâu trong ngày long tộc và phượng tộc đám hỏi thì lại khó càng thêm khó. Ở đây mình đã không được mạnh, nếu cũng bởi vì nhung nhớ Hiếu Mẫn mà bỏ phí thời gian tu luyện, thì đó là điều Trí Hiền không cho phép.

Mười một ngày ba canh giờ, đây là thời gian mình và Hiếu Mẫn không gặp nhau, Trí Hiền nhớ rất kỹ, và không biết, người kia, cũng nhớ kỹ. Nhìn mảnh trăng tròn lúc sáng lúc tối ngoài cửa sổ, Hiếu Mẫn ném quyển sách sắp đọc sang một bên, có chút nhàm chán lôi một món đồ chơi nho nhỏ ra khỏi nhẫn tùy hành, đặt ở bên bệ cửa sổ rồi đu đưa.

Đó là một con gà nhỏ được điêu khắc bằng linh thạch vàng, chỉ lớn bằng bàn tay, nhưng từng chi tiết lại cực kỳ tinh xảo, vô cùng đáng yêu và thu hút. Nghĩ đến Trí Hiền, Hiếu Mẫn khẽ nhíu mày. Mấy ngày nay nàng vội vàng tu luyện, cũng là vì cố ý không để cho mình nghĩ đến Trí Hiền, nhưng cái tên luôn luôn yêu thích quấy rầy nhà mình kia cũng không có xuất hiện nữa.

Lòng Hiếu Mẫn vẫn còn mờ mịt, dù cho Bảo Lam đã kết luận, nhưng nàng vẫn không muốn, và không dám thừa nhận. Nhưng dù vậy, mấy ngày nay nội tâm của nàng vẫn chao đảo không thôi. Chỉ cần rảnh rỗi một tí, là nàng sẽ nhớ tới Trí Hiền, nhớ tới gương mặt của nàng, dáng vẻ múa kiếm của nàng, mỗi lần nàng nói chuyện với mình, đôi mắt nghiêm túc kia. Thỉnh thoảng cũng sẽ nghĩ tới thân thể của nàng, rồi lại khiến cho mình cực kỳ nôn nóng.

Hiếu Mẫn chưa bao giờ gặp phải tình huống này, nàng đã quen một mình một ngựa, có khi nào lưu ý một người như vậy đâu. Nhất là đêm nay, phần lo lắng và khó nhịn này dường như đã đạt tới cực hạn, Hiếu Mẫn đi tới đi lui một hồi, vẫn là không nhịn được mở kính hoa thủy nguyệt ra, dự định nhìn xem Trí Hiền đang làm gì.

Nhưng mà, khi mặt kiếng vừa mở, nàng lại nhìn thấy hình ảnh Trí Hiền và Trí Nghiên đang ôm nhau. Ở trong đó, Trí Nghiên tựa vào vai Trí Hiền ngủ say, mà bộ dáng của Trí Hiền cũng rất dịu dàng. Rõ ràng là một hình ảnh rất đẹp, nhưng ở trong mắt Hiếu Mẫn, nó lại làm cho nàng cảm thấy đặc biệt khó chịu.

Đây không phải là lần đầu tiên nàng nhìn thấy dáng vẻ dịu dàng của Trí Hiền, bởi vì mỗi lần nàng nói chuyện với mình, đều là như vậy. Hiếu Mẫn đã từng cho rằng đây là dáng vẻ Trí Hiền chỉ để lộ khi ở trước mặt mình, chứ không nghĩ rằng nàng đối với Trí Nghiên cũng như vậy. Ngực giống như là bị thứ gì đó chặn ngang, để cho Hiếu Mẫn càng thêm không thoải mái. Thật giống như là con mồi của mình bị đoạt đi rồi, cái loại cảm giác trống rỗng khó chịu này làm cho nàng hất tay tắt kính hoa thủy nguyệt, con gà nhỏ bên cửa sổ cũng bị liên lụy trở nên khó coi.

Hiếu Mẫn dùng linh lực đánh nó văng ra ngoài cửa sổ, nhưng một lát sau, lại cau mày, tìm trở về. Mà một đêm này, đã định trước Hiếu Mẫn không có cách nào yên giấc.

Ân Tĩnh tu luyện trở về, thấy Trí Hiền ôm Trí Nghiên đang say ngủ, mỉm cười đi tới. Trí Nghiên ngủ rất trầm, mặc dù tính cảnh giác của yêu quái cực cao, nhưng bây giờ Ân Tĩnh qua đây, nàng cũng không có tỉnh lại.

"Nàng ngủ hơi trầm." Ân Tĩnh tiếp nhận Trí Nghiên từ trong lòng Trí Hiền, nhẹ giọng vừa cười vừa nói.

"Ta dùng chút pháp thuật, để cho nàng không cảm giác được động tĩnh ở bên ngoài. Nhưng mà gần đây nàng đích thật là không ổn lắm, cái kia. . . nếu ngươi có thể, thì cho nàng một ít, cứ để nàng bị đói, nàng cũng không chịu nổi."

Trí Hiền suy nghĩ một chút, vẫn là thay đổi một cách nói, nàng tin tưởng với trí thông minh của Ân Tĩnh, nhất định có thể hiểu được mình đang nói cái gì, quả nhiên, nghe xong lời nói này, Ân Tĩnh đỏ mặt gật đầu, liền ôm lấy Trí Nghiên trở về nhà. Thấy các nàng khóa chặc cửa, Trí Hiền trở về phòng lập vài tầng cách âm, rồi nhập định ngồi thiền. Nàng biết rõ, đêm nay bên kia tuyệt đối sẽ rất là ầm ĩ.

Ôm Trí Nghiên trở về phòng, Ân Tĩnh nhìn dáng vẻ ngủ say của người trong lòng, nụ cười dần dần tản đi, biến thành lạnh lùng. Nàng hơi híp mắt, đường nhìn lướt qua người của Trí Nghiên, cuối cùng rơi xuống đan điền của nàng. Bên trong là viên long châu màu vàng, lực lượng cường đại đang không ngừng bị Trí Nghiên chiếm đoạt, qua không bao lâu, sợ là sẽ hoàn toàn bị nàng tiêu hóa.

Nghĩ như vậy, trên mặt của Ân Tĩnh hiện lên một tia cười yếu ớt. Nàng đi vài bước tới giường, nhẹ nhàng vung tay lên liền cởi bỏ y phục của Trí Nghiên, cho dù Trí Nghiên ngủ say đến cỡ nào đi nữa, thì động tĩnh lớn như vậy cũng sẽ tỉnh lại. Nàng không nghĩ tới mới vừa mở mắt ra liền thấy Ân Tĩnh ngồi ở trên chiếc ghế cạnh giường nhìn mình, vả lại quần áo của mình còn biến mất, làm cho Trí Nghiên lần đầu tiên đỏ mặt.

Nguyên nhân, cũng là bởi vì giờ khắc này Ân Tĩnh không giống như ngày thường cho lắm, nếu đổi thành bình thường, thì nàng mới là người ngượng ngùng trước tiên. Mà giờ khắc này, nàng đang lạnh nhạt ngồi ở trên ghế, hơi híp mắt nhìn mình. Đôi tròng mắt kia tối tăm hơn bình thường, nhưng lại có chút ánh sáng không thể nói rõ. Bị đôi mắt như vậy nhìn chằm chằm, Trí Nghiên cảm giác toàn bộ cơ thể của mình đều bị nàng nhìn thấu, giống như mình ở trước mặt nàng, không hề có bất kỳ bí mật gì đáng nói.

"Tĩnh Tĩnh. . . Ngươi. . . Ngươi làm sao vậy? Không phải nói mấy tháng nữa cũng không làm chuyện đó hay sao? Hay là ngươi thay đổi tâm ý?"
Trí Nghiên nhỏ giọng nói, nàng nghĩ nếu Ân Tĩnh đã cởi y phục của mình, thì chắc là muốn làm chuyện đó? Nghĩ như vậy, Trí Nghiên cũng cười cực kỳ quyến rũ. Nhưng vào lúc này, Ân Tĩnh bỗng nhiên hướng nàng phất phất tay, ý bảo nàng qua đây. Lần này mang theo chút mệnh lệnh cùng cao cao tại thượng, để cho Trí Nghiên có chút ngây người.

Nàng mơ hồ nghĩ đây không phải là Ân Tĩnh, nhưng khi nhìn lại thì lại không có gì quá mức khác biệt so với Ân Tĩnh. Dù sao màu mắt của nàng cũng không có thay đổi, linh lực và uy áp trên người cũng không có tăng vọt như mọi khi. Dù lòng có hoài nghi, nhưng Trí Nghiên lại phát hiện, nàng không có cách nào chống cự bất cứ mệnh lệnh gì từ Ân Tĩnh. Nàng nghĩ thân thể và tâm trí của chính mình đều không bị khống chế, chỉ có thể nghe lời đi tới trước mặt Ân Tĩnh, nhưng không có cách nào cử động.

"Quỳ xuống." Thấy Trí Nghiên đi tới, Ân Tĩnh từ từ quan sát nàng một phen. Lộ ra một nụ cười đầy ẩn ý, nụ cười này mất đi sự ôn nhu ấm áp, nàng cởi bỏ tất cả quần áo của mình, dưới ánh mắt kinh ngạc của Trí Nghiên, hơi hơi nâng chân lên.

"Liếm ở đây" Ân Tĩnh nhẹ giọng nói, âm thanh lạnh lùng chưa bao giờ có, nhưng bên trong lại xen lẫn chút mị hoặc, Trí Nghiên không biết phải hình dung loại thanh âm này như thế nào, chẳng qua là nàng cảm thấy rất êm tai, nó làm cho nàng không có bất kỳ biện pháp nào chống cự. Nàng quỳ trên mặt đất, vóc dáng tiều tụy chồm người qua, hôn lên, nơi đó tản ra một mùi thơm câu người, mà đối với Trí Nghiên lại là nỗi mê hoặc đến cực hạn.

"Ừm. . . đứa trẻ ngoan." Ân Tĩnhnhìn dáng vẻ phục tùng của Trí Nghiên, nhẹ giọng nói. Nàng lấy tay sờ lên mái tóc dài của Trí Nghiên, con ngươi đen dần dần phai màu, biến thành màu tím sẫm sâu thẳm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro