chương 166-167

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc yêu quái đang ngủ, nhiều ít sẽ lưu lại một chút linh thức tỉnh táo, để tìm hiểu tình hình ở bên ngoài. Mà một giấc này, Trí Nghiên lại ngủ say đến lạ thường. Nàng không cảm nhận được tình hình bên ngoài, quên cả thời gian, hoàn toàn ngủ thẳng một mạch từ tối hôm nay cho tới tối ngày hôm sau. Sau khi tỉnh lại, nàng phát hiện trên giường chỉ có một mình mình, thật sự có chút cảm thấy may mắn.

Cơ thể ẩn ẩn đau xót, nhất là hai chân, mềm nhũn yếu ớt đến nỗi không có một chút sức lực. Trí Nghiên vẫn còn nhớ rất rõ chuyện ngày hôm qua, vậy nên khi vừa mới tỉnh lại, liền nghĩ ngay tới cảnh tượng kia. Nàng biết tối hôm qua người cùng mình làm chuyện đó, chắc hẳn không phải là Ân Tĩnh. Thế nhưng vì sao. . . vì sao cái tên thần thánh kia lại phải xuất hiện vào thời điểm ấy, lại còn cùng mình làm chuyện đó.

Không phải là nàng luôn tự đánh giá chính bản thân mình rất cao hay sao? Không phải là nàng luôn coi mình là loại yêu vật thấp hèn hay sao? Nàng lần lượt dùng cơ thể của Ân Tĩnh sỉ nhục mình, rồi hôm nay lại dùng cơ thể của Ân Tĩnh làm chuyện đó với mình. Trí Nghiên cuộn người lại, cắn môi dưới, nhịn không được nghẹn ngào nức nở. Nàng hận sự vô năng của mình, bởi vì hôm qua nàng rõ ràng phát hiện được đấy không phải là Ân Tĩnh, nhưng lại không có cách nào chống lại mệnh lệnh của đối phương.

Rõ ràng thứ nghe vào chỉ là ngôn ngữ bình thường, nhưng lại có loại sức mạnh không thể cãi lại, khiến cho mình đi làm những chuyện mà nàng nói. Trí Nghiên hiểu, đây là mệnh lệnh mà cấp thấp tuyệt đối không cách có nào kháng cự, nàng quá yếu, cho nên chỉ có thể phục tùng, ngay cả năng lực phản kháng cũng không có. Nghĩ tới những điều này, móng tay dài nhỏ của Trí Nghiên đâm vào da thịt trên cánh tay. Nàng không biết nên đối mặt với Ân Tĩnh như thế nào, nàng nên làm như thế nào mới tốt.

"Nghiên nhi, ngươi tỉnh rồi sao? Vừa nãy ta mới làm chút thức ăn, ngươi muốn nếm thử không?" Giữa lúc Trí Nghiên đang đắm chìm trong nỗi tự trách, Ân Tĩnh đã từ bên ngoài trở về. Thấy mâm bánh ngọt khéo léo trong tay nàng, Trí Nghiên biết đây là nàng cố ý làm riêng cho mình, lòng càng thêm áy náy. Ân Tĩnh đối xử với nàng tốt như vậy, thế nhưng nàng lại. . .

"Tĩnh Tĩnh, xin lỗi." Trí Nghiên nhẹ giọng nói, ôm Ân Tĩnh đang ngồi ở bên giường, vùi mặt vào lưng của nàng. Cảm thấy nàng không vui, Ân Tĩnh để bánh ngọt sang một bên, nhẹ nhàng sờ lên mái tóc dài của nàng.

"Sao vô duyên vô cớ lại xin lỗi?" Quả nhiên, một khi Ân Tĩnh bị đoạt nhà, thì sẽ quên hết những chuyện đã xảy ra. Thấy dáng vẻ hoàn toàn không biết gì về chuyện ngày hôm qua của nàng, Trí Nghiên lại muốn khóc. Nàng ô ô khóc lên, đem nước mắt và nước mũi đều cọ hết lên lưng của Ân Tĩnh.

"Ngôn nhi, ngươi làm sao vậy? Sao bỗng nhiên lại như vậy?" Ân Tĩnh không nghĩ tới Trí Nghiên bỗng nhiên bật khóc, nàng vội vàng xoay người lại ôm lấy nàng, nhưng nàng càng tốt với mình, thì Trí Nghiên lại càng thêm áy náy.

"Tĩnh Tĩnh, ta khổ sở trong lòng. . . ức hiếp ta. . . nàng ức hiếp ta. . . có phải ta đã ô uế rồi hay không." Mặc dù Trí Nghiên là yêu, nhưng cũng biết nhân loại tuân thủ chuyện nữ tắc rất nghiêm ngặt. Nếu mình và Ân Tinh đã đến với nhau, mà hôm qua lại cùng cái tên thần kia. . . Tuy nói là cơ thể của Ân Tĩnh, nhưng Trí Nghiên vẫn cảm thấy cực kỳ không thoải mái.
   
"Làm sao vậy? Ngươi nói cho ta biết, nếu có ai đó bắt nạt ngươi, thì ta nhất định sẽ không tha cho nàng."
Ân Tĩnh không ngừng giúp Trí Nghiên lau khô nước mắt, thấy Nghiên nhi như vậy, trong lòng nàng cũng chua xót vô cùng.

"Tĩnh Tĩnh, ta nói ra, ngươi không được không cần ta."
Trí Nghiên cảm thấy mình không thể giấu diếm Dịch Sơ chuyện này, nhưng nàng lại sợ một khi mình nói ra thì Ân Tĩnh sẽ không cần nàng nữa. Nếu quả thật là như vậy, nàng cũng không biết nên làm thế nào mới tốt.

"Nói bậy, sao ta lại không cần ngươi, ngươi nói đi." Ân Tĩnh ôn nhu cười, hôn lên nước mắt trên gương mặt của Trí Nghiên, thấy nàng như vậy, Trí Nghiên liền đem toàn bộ sự việc đã diễn ra trong tối ngày hôm qua nói ra rõ ràng. Đợi nàng nói xong, Ân Tĩnh không có trả lời ngay, mà chỉ cúi đầu trầm mặc, chẳng biết đang suy nghĩ cái gì. Trí Nghiên rất sợ Ân Tĩnh sẽ tức giận, cứ mãi cầm lấy tay áo của nàng, dè dặt.

"Nghiên nhi, ý ngươi nói là, thần lực kia vẫn còn ở trong thân thể của ta, đồng thời. . . lúc nào cũng có thể chiếm lấy ý thức của ta, mà tình huống như vậy đã xảy ra rất nhiều lần, phải không?"
Đây là lần đầu tiên Ân Tĩnh biết chuyện này, sắc mặt có chút trầm trọng. Sau đó nàng nhìn thấy Trí Nghiên khẩn trương nhìn mình, bỗng nhiên cười rộ lên, khẽ sờ lên gò má của nàng.

"Nghiên nhi, việc này ta biết nên xử lý như thế nào, ta sẽ tìm Trí Hiền và Tố Nghiên bàn bạc một chút. Còn chuyện tối ngày hôm qua, thực ra ngươi không cần lưu ý, dù sao đều là cơ thể của ta, cũng không quá quan trọng." Ân Tĩnh nói, hôn một cái lên mặt Trí Nghiên, nhưng phản ứng của nàng lại làm cho người nọ có chút khó hiểu. Trí Nghiên không nghĩ tới Ân Tĩnh sẽ phản ứng như thế này, bởi vì cho dù cơ thể như nhau, nhưng rốt cuộc đó cũng không phải là Ân Tĩnh, thế mà Ân Tĩnh lại thản nhiên tiếp nhận?

"Tĩnh Tĩnh nếu như ngươi thực sự tức giận, nhất định phải nói với ta, nghìn vạn lần đừng chịu đựng, ta. . ."

"Đứa ngốc, nếu ta thật sự không thoải mái, ta nhất định sẽ nói cho ngươi biết, chẳng qua là việc này cũng không có quá mức ghê gớm, không phải sao? Ta muốn đi tắm, ngươi nhanh ăn chút gì đó đi." Ân Tĩnh nói, lại ôm lấy Trí Nghiên, rồi cười rời khỏi phòng. Nhưng sau khi nàng đi rồi Trí Nghiên lại ngơ ngác hồi lâu, nàng cảm thấy vừa rồi....Ân Tĩnh rất kỳ quái.

Trí Nghiên nhíu chặc chân mày, nhìn bánh ngọt ở bên giường, cuối cùng vẫn cầm một cái đưa vào trong miệng, nhưng mới vừa vào miệng, thì hương vị nồng nặc kia lại làm cho Trí Nghiên có chút không thể chịu đựng được. Nghĩ đến tối hôm qua mình và cái tên thần thánh chiếm lấy thân thể của Ân Tĩnh làm những chuyện như vậy, Trí Nghiên nằm ở bên giường thống khổ nôn khan. Mặc dù Ân Tĩnh tha thứ cho mình, cảm thấy không hề gì, nhưng Trí Nghiên. . . thì lại không được.

Đứng ở bên hồ, Ân Tĩnh im lặng chắp tay, cảm nhận được khí tức của Trí Hiền tới đây, nàng xóa đi vẻ mặt nghiêm túc, thay bằng dáng tươi cười hiền hòa.
"Trí Hiền cô nương, ngươi đã đến rồi." Ân Tĩnh lễ độ cười, nhưng Trí Hiền lại nhìn nàng hồi lâu, dừng bước đứng tại chỗ.

"Ừ, con rắn nhỏ tỉnh rồi sao? Hôm qua các ngươi quá mức ồn ào." Trí Hiền nhẹ giọng nói, tối hôm qua dù cho nàng đã lập mấy tầng cách âm, nhưng vẫn nghe thấy thanh âm của Trí Nghiên.

"Nga? Quấy rối đến ngươi sao, Nghiên nhi và ta đã lâu chưa từng thân mật, khó tránh khỏi có chút kích động."

"Tại sao ngươi muốn chiếm lấy cơ thể của Ân Tĩnh."

Trí Hiền không có tiếp lời của Ân Tĩnh, đột nhiên rút cự kiếm ra, thấy thanh kiếm của nàng gác lên trên cổ của mình, Ân Tĩnh mặt không đổi sắc, nhưng ngực lại có thêm một phần tán thưởng. Lực nhìn thấu của Trí Hiền, không tệ.

"Sao ngươi lại có thể phát hiện ra? Ngay cả Nghiên nhi cũng bị ta lừa, không nghĩ rằng sẽ bị ngươi vạch trần." Ân Tĩnh vừa cười vừa nói.

"Không, ngươi không có lừa được nàng, chỉ là do nàng quá coi trọng Ân Tĩnh, cho nên mới cố ý không có phát hiện. Tính cách của Ân Tĩnh lắng đọng suốt hai mươi năm, sự khiêm tốn lễ độ của nàng phát ra từ trong xương cốt, mà ngươi. . . dù có mô phỏng đến cỡ nào đi nữa, cũng không che giấu được sự cuồng ngạo trong ngươi."

"Không có biện pháp, từ nhỏ ta đã như thế, giả vờ khiêm tốn, quả thật không phải là sở trường của ta."
Ân Tĩnh dùng ngón tay đẩy thanh kiếm đang gác ở trên cổ của mình ra, thấy nàng chỉ dựa vào lực của một ngón tay mà lại có thể đẩy vũ khí của mình ra, dù là đã sớm biết thực lực cách xa, nhưng Trí Hiền cũng không khỏi cảm thấy không bằng ....

"Ngươi muốn làm gì? Hoặc là nói, ngươi sẽ làm gì với cái thân thể này. . . Nếu như ta đoán không lầm, thì từ lúc Ân Tĩnh khôi phục linh trí trở đi, ngươi đã sắm vai của nàng rồi."

"Đúng, nhưng cũng không đúng. Mục đích của ta chẳng qua là biến về dáng vẻ ta vốn có, bất quá bây giờ lại có thêm một điều."

"Ngươi muốn con rắn nhỏ?"

"Ngươi rất thông minh, nếu không phải là yêu quái, thì ta có thể coi trọng ngươi một chút."

"Vì sao ngươi phải như vậy, người nàng thích không phải là ngươi, ngươi là thần, muốn cái gì cũng có thể dễ dàng có được, cần gì phải. . ."

"Chỉ là một con yêu quái, vẫn chưa đủ tư cách để phán xét chuyện của bản tôn. Nếu nói vì sao ta muốn có được nàng, thì đại khái là bởi vì. . ."
Ân Tĩnh còn chưa dứt lời, đã nhẹ giọng cười rộ lên, rõ ràng là gương mặt quen thuộc đó, nhưng nụ cười lại làm cho người ta căm tức. Trí Hiền nhíu chặc chân mày, nàng biết mình đánh không lại đối phương, nên đã theo bản năng dự định truyền âm cho Hiếu Mẫn, nhưng lúc này, cơ thể của nàng lại giống như là bị ghim chặc, không có cách nào nhúc nhích.

"Ngươi biết quá nhiều, mà ta thì rất chán ghét ai đó khoa tay múa chân với ta." Ân Tĩnh nói, tay phải ấn lên trên trán của Trí Hiền, ngay sau đó, một tia sáng theo bàn tay của nàng, chui vào trong đầu Trí Hiền. Một lát sau, Trí Hiền nhìn nét mặt của nàng, đã khôi phục lại bình tĩnh.

"Ân Tĩnh? Ngươi. . . Ngươi đang làm gì vậy? Tại sao ta lại ở chỗ này?"
Trí Hiền nhíu mày nhìn Ân Tĩnh, không rõ tại sao mình bỗng nhiên lại ở bên hồ, nàng nhớ kỹ, mình. . . hẳn là đang luyện kiếm mới đúng.

"Không có gì, ta chỉ tới đây múc nước tắm rửa, Thương cô nương, ta đi về trước." Ân Tĩnh nói, cười yếu ớt khom người, mang theo thùng nước đi ra ngoài. Nhìn bóng lưng của nàng, Trí Hiền nghiêng đầu một chút. Nàng luôn cảm thấy. . . hôm nay, Ân Tĩnh quá lễ phép

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro