chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trí Nghiên trở về căn phòng của Ân Tĩnh, đẩy cửa liền nhìn thấy Ân Tĩnh đang cúi người sửa sang lại giường chiếu, nàng cất bước tiến đến, lười biếng nằm ở trên bàn. con Rắn vốn là loại động vật không xương, mặc dù hóa thành người, nhưng tập tính mềm yếu không xương ở trên người Trí Nghiên không những không giảm mà lại còn tăng. Nàng nghĩ thân người tuy rằng thuận tiện hơn trong rất nhiều chuyện, nhưng có những khi bước đi quá mệt mỏi, liền hóa về thân rắn, xoay vài cái trên mặt đất thì tốt rồi.

Bây giờ mới đi một đoạn đường ngắn như thế, mà Trí Nghiên đã cảm thấy mệt mỏi, nàng hơi híp mắt nhìn Ân Tĩnh không để ý tới mình, có chút bất mãn nhướn mi. Ân Tĩnh đang rất tập trung sắp xếp lại giường chiếu bị Trí Nghiên làm loạn, đương nhiên sẽ không có thì giờ để ý tới nàng, cái đạo bào rộng lớn theo động tác khom lưng của Ân Tĩnh dính vào người, Trí Nghiên nhìn một hồi, lúc này mới phát hiện, eo của Ân Tĩnh rất nhỏ, thường ngày đều giấu ở trong đạo bào không gặp ánh mặt trời, mà nay xem ra, thật ra không khác mình là mấy.

Trí Nghiên nhìn một lát, nóng lòng muốn đi tới sờ thử một cái, cái ý niệm này vừa mới xuất hiện, thì nàng cũng thực sự đi làm. Ân Tĩnh chỉ cảm thấy trên thân thể bỗng nhiên nặng thêm một chút, ngay sau đó, trên bụng dưới xuất hiện một đôi tay, nghe mùi thơm bỗng nhiên quanh quẩn ở chóp mũi, không cần quay đầu lại Ân Tĩnh cũng biết là ai lại tới quấy rối.

"Sao vậy." Ân Tĩnh quay đầu lại liếc mắt nhìn Trí Nghiên, chỉ thấy đối phương đang lười biếng tựa ở trên người mình, vòng tay ôm chặc mình, dáng vẻ giống như ôm được vật tốt không muốn buông ra.

"Ni cô, trên người ngươi thật thơm thật ấm, sao eo lại nhỏ như vậy chứ? Chẳng lẽ mỗi ngày đều ăn bánh bao nên bị đói?"

Trí Nghiên siết chặt nói, nàng nghĩ Trần Duyên tự tuy rằng ở không tệ, nhưng thức ăn lại quá kém. Không cần nhìn người khác chỉ cần nhìn Ân Tĩnh là biết, Trí Nghiên đã từng để ý các bữa ăn của Ân Tĩnh, người này ngoại trừ sáng sớm uống một chén cháo trắng, buổi trưa và buổi tối ăn vài đũa đồ chay ra thì chính là nhai mấy cái bánh bao khô khan không có mùi vị. Nghe nói Ân Tĩnh từ nhỏ đã lớn lên ở trong chùa, nhiều năm như vậy không có dính qua một chút thức ăn mặn, Trí Nghiên đã biết, vì sao thắt lưng của Ân Tĩnh lại nhỏ như thế, tuyệt đối là do không được ăn thịt mà ra.

"Yêu xà, ta đang sắp xếp lại giường chiếu, ngươi buông ra trước đi." Ân Tĩnh cũng không ngại Trí Nghiên ôm mình, mặc dù sau lưng đeo thêm cái vật mềm mại kia có chút vướng víu, nhưng nàng biết con rắn này từ trước đến nay luôn thích dính người, thích hướng chỗ ấm áp mà chui, mà nàng cũng đã sớm thích ứng. Nhưng lúc này mình vẫn còn đang thu dọn giường chiếu, con rắn này lại ôm nàng không thả, quả thực là phiền phức.

"Ân Tĩnh, ngươi nói vì sao ngươi không ăn những thức ăn khác? Thịt mềm của ngươi nhỏ như vậy, nhất định là bị bỏ đói mà nhỏ, con gái thịt mềm càng lớn thì càng xinh đẹp, ngươi nhỏ như vậy, trách không được chỉ có thể làm ni cô." Trí Nghiên hồn nhiên bỏ qua lời nói của Ân Tĩnh, trái lại chú ý tới địa phương khác. Bàn tay không đàng hoàng của nàng nhẹ nhàng xoa bóp ở trước ngực Ân Tĩnh, sau khi xoa nhẹ vài cái, lại dùng bộ ngực của mình cọ mấy cái lên lưng của nàng.

Nàng cảm giác thịt mềm của mình tốt hơn của Ân Tĩnh rất nhiều, của Ân Tĩnh một tay liền có thể cầm trọn, gần như không có cảm giác tồn tại, nhưng của mình cho dù đặt ở sau lưng của Ân Tĩnh, ép tới mức có chút xẹp, nhưng vẫn còn to hơn của nàng. Nghĩ đến điểm này, Trí Nghiên cười vô cùng vui vẻ, thịt mềm của Ân Tĩnh nhỏ như vậy, không giao phối với mình, sợ là cả đời này cũng không có ai giao phối với nàng.

Cảm thấy Trí Nghiên sờ bộ ngực của mình hồi lâu còn chưa buông tay, Ân Tĩnh đành phải thẳng người, đưa tay lấy tay của Trí Nghiên ra. Nàng quay đầu lại liếc nhìn cái nơi cực kỳ đầy đặn của Trí Nghiên, chỉ liếc một cái liền rất nhanh dời đi, cúi đầu không nhìn nữa.

"A di đà phật, túi da của con người vốn là một trận hư ảo, cần gì phải quá mức lưu ý. Huống chi, ta cũng không phải là không có những món khác."

"Ni cô ngươi nói có chút khó hiểu, ngươi đã có các món khác, vì sao lại không ăn?"

"Ôi chao. . . Ngươi con yêu xà này, sao hôm nay lại hỏi nhiều như vậy."

Ân Tĩnh thấy Trí Nghiên vẫn còn đang nói chút lời vô ích, tất nhiên là mặc kệ nàng, xoay người tiếp tục sửa sang lại giường chiếu. Nàng nghe được âm thanh ở phía sau, thấy Trí Nghiên lại đi đến ngăn kéo lấy thức ăn ra, có chút bất đắc dĩ lắc đầu. Nàng vốn không phải là người quá chú trọng chuyện ăn uống, ăn bánh bao và ăn những vật khác đối với nàng mà nói là không có gì khác nhau, từng có không ít khách hành hương đã tự làm thức ăn tặng cho nàng, đa số nàng đều sẽ từ chối, cho dù bất đắc dĩ thu, cũng sẽ phân chia cho các tiểu đệ tử khác trong chùa, bản thân không hề giữ lại một chút nào.

Nhưng bây giờ. . . Nếu có khách hành hương lại cho mình món ăn gì đó, Ân Tĩnh sẽ không khách khí mà nhận lấy, sau đó mang về cho Trí Nghiên. Yêu xà kia ăn cái gì cũng nhanh, vả lại mỗi lần còn ăn sạch sẽ. Nếu mình ở trước mặt nàng ăn cái gì mà lại không chừa cho nàng, làm sao Trí Nghiên có thể ngoan ngoãn để yên. Cho nên, cũng không phải là Ân Tĩnh không ăn, mà là tất cả thức ăn ấy đều vào trong miệng Trí Nghiên. Hôm nay yêu xà kia lại còn tới hỏi mình, vì sao không ăn những món khác.

"Hôm nay ngươi đã ăn ở chỗ của Dịch Tâm rồi, ăn ít một tí, để tránh căng cứng như hôm trước." Thấy Trí Nghiên không lâu lắm liền ăn sạch bánh ngọt ở trong hộp, còn muốn đưa tay mở một cái hộp khác, Ân Tĩnh vội vàng ngăn cản, rót cho nàng chén trà.

"Dịch Tâm không có làm cho ta cái gì hết, còn hung dữ với ta." Trí Nghiên nói dối tới mức mặt không biến sắc, vả lại còn ăn liên tục. Ở trong lòng nàng, Dịch Tâm làm gì đó khó ăn chính là không có làm, hơi lớn tiếng với nàng một câu, chính là mắng nàng.

"Dịch Tâm không phải là người sẽ tùy tiện phát giận, nhất định là ngươi làm cái gì." Cùng ở chung một chỗ nhiều năm, Ân Tĩnh vẫn là hiểu biết Dịch Tâm, bây giờ nghe Trí Nghiên nói Dịch Tâm hung dữ với nàng, tự nhiên là không tin.

"Ni cô, sao ngươi lại che chở cho tiểu ni cô kia, thức ăn hôm nay nàng làm rất khó ăn, ta chỉ nói khó ăn, nàng liền lấy mấy món đó đi không để cho ta ăn, đây không phải là hung dữ với ta sao?"

Trí Nghiên có chút ủy khuất nói, vẻ mặt bí mật mang theo bất mãn, thấy cặp mắt phượng hẹp dài của nàng nhìn mình chằm chằm, như là đang chờ đợi một cái kết luận, Ân Tĩnh liếc nhìn gương mặt xinh đẹp của nàng, trầm mặc không nói, ngực càng thêm bất đắc dĩ.

Hoá ra, ở trong định nghĩa của Trí Nghiên, đây cũng là hung dữ với nàng. Ân Tĩnh đột nhiên cảm giác được con yêu xà kia được mình chăm sóc, so với bị sư phụ của mình chăm sóc có lẽ là tốt hơn nhiều. Nếu đổi lại là sư phụ ở đây, yêu xà kia đừng nói là ăn mấy món này, sợ là ngay cả bánh bao cũng không có. Hôm nay Dịch Tâm làm như vậy đã bị yêu xà cho là hung dữ với nàng, còn ủy khuất chạy đến chỗ mình tố cáo. Ân Tĩnh nhìn bộ quần áo rộng mở và khóe miệng còn dính lại thức ăn của Trí Nghiên, cầm khăn lên lau cho nàng, rồi giúp nàng sửa sang lại quần áo.

"Ni cô, vì sao ngươi không trả lời ta?" Trí Nghiên hiển nhiên không có buông tha việc kiện cáo, nàng thấy Ân Tĩnh đứng ở trước mặt mình, cầm khăn tay lau mặt cho mình. Vì động tác đó, các nàng dựa vào rất là gần, trong lúc hô hấp, liền hút hết khí tức trên người đối phương vào trong. Trí Nghiên lẳng lặng nhìn gương mặt Ân Tĩnh đang đến gần, nàng phát hiện Ân Tĩnh mặc dù không có tóc, nhưng ngũ quan thực ra vô cùng tinh xảo.

Lông mi của Ân Tĩnh rất nhỏ, có chút mỏng, nhưng không lưa thưa, vả lại còn hết sức chỉnh tề, cực kỳ giống với cái tính tình nghiêm túc của nàng. Ánh mắt của Ân Tĩnh cũng thật to, con ngươi màu đen rất sâu, trong đó luôn luôn cất giấu vẻ đạm nhiên cùng bình tĩnh. Tựa như lúc này, nàng nghiêm túc lau mặt cho mình, cánh môi mỏng dịu dàng khép lại, nhìn qua có vẻ ăn rất ngon.

Ăn no rảnh rỗi, Trí Nghiên nhìn một hộp bánh ngọt còn dư lại, bỗng nhiên có chút không ăn được, trái lại đem lực chú ý đều đặt ở trên người Ân Tĩnh. Nàng cảm thấy lúc Ân Tĩnh lau mặt cho mình thì trở nên xinh đẹp rất nhiều, vị đạo trên người rất thơm rất thơm, trong mắt cũng tràn đầy vẻ dịu dàng. Trí Nghiên không tự chủ được nghĩ tới tình cảnh mình và Ân Tĩnh giao phối, nghĩ thân thể của chính mình quấn quýt lấy thân thể của Ân Tĩnh, mình được Ân Tĩnh ôm thật chặc.

Nghĩ như vậy, đường nhìn của Trí Nghiên trở nên có chút mê ly, thở dốc cũng nặng thêm vài phần, nàng cười yếu ớt, nhịn không được đưa tay sờ mặt của Ân Tĩnh, chậm rãi kéo nàng tới trước người mình. Lúc này Trí Nghiên hiển nhiên khác với lúc bình thường, nụ cười của nàng rất nhạt, mơ hồ dẫn theo vài phần tà khí, khóe miệng vênh lên có mị lực câu người nhiếp phách, đôi con ngươi màu hổ phách tản mát ra dày đặc khát vọng.

Bốn mắt nhìn nhau, Ân Tĩnh chỉ cảm thấy cánh tay Trí Nghiên đặt ở trên mặt mình dường như có sức nặng nghìn cân, mình tránh không thoát, cũng không muốn tránh, đúng là tùy Trí Nghiên từ từ kề sát vào mình. Cơ thể chẳng biết từ khi nào đã bị ấn ngồi xuống ghế, Ân Tĩnh ngơ ngác nhìn Trí Nghiên đứng lên, ngồi ở trên chân của mình.

Dáng vẻ của Trí Nghiên giờ phút này cực kỳ câu người, nàng tiếp tục tới gần mình, dáng vẻ lười biếng cùng ngả ngớn thường ngày được nàng bày ra đến mức tận cùng, toàn thân nàng đều mềm yếu không xương dán lên người mình, tỏa ra mùi hương cực kỳ ngọt ngào, để cho Ân Tĩnh nhịn không được muốn nghe càng nhiều. Cánh tay vào lúc này không bị khống chế sờ lên hông của Trí Nghiên, nhẹ nhàng ôm lấy nàng, có lẽ là trong quá trình đó đụng phải vị trí gì trên lưng nàng, Trí Nghiên khẽ hừ một tiếng, tiếu ý càng đậm.

"Ân Tĩnh. . . Gần thêm chút nữa." Trí Nghiên nhẹ giọng nói, âm thanh khàn hơn thường ngày vài phần, quần áo vừa được sửa sang lại của nàng lại rơi lả tả, lộ ra hai chiếc xương quai xanh thẳng tắp, bộ ngực đầy đặn cũng được miêu tả sinh động dưới lớp tơ lụa. Trang phục như thế, cộng thêm nụ cười câu người nhàn nhạt của nàng, phát huy bản lĩnh trời sinh đầu độc lòng người của yêu quái đến mức tận cùng. Con ngươi của Ân Tĩnh lúc sáng lúc tối, giống như là đã bị đầu độc. Gò má của hai người càng ngày càng gần, Ân Tĩnh dần dần nhắm mắt lại, tùy khuôn mặt trơn bóng của Trí Nghiên dán vào gò má của mình, ở bên tai mình nhẹ nhàng nói khẽ.

"Ân Tĩnh, giao phối với ta đi." Bỗng nhiên, bên tai vang lên một câu nói này, như là một mũi tên đâm vào đầu Ân Tĩnh, để cho thần trí của nàng trong nháy mắt khôi phục thanh tỉnh. Nàng hoảng hốt nhìn cánh tay khoát lên hông Trí Nghiên của mình, còn có động tác mập mờ của hai người, vội vàng đứng dậy, có chút tự trách liên tục niệm A di đà phật.

Sư phụ đã sớm răn dạy nàng, năng lực đầu độc lòng người của yêu xà hết sức lợi hại, vả lại đến một trình độ nhất định, chỉ cần đối diện thần trí liền sẽ lờ mờ. Lúc trước Ân Tĩnh còn không tin, nhưng tình hình bây giờ, lại không phải do nàng không tin. Cảm giác tâm tình bình phục lại, Ân Tĩnh cau mày nhìn về phía Trí Nghiên. Nàng không trách yêu xà, lại chỉ tự trách mình tu hành còn chưa đủ, mới như vậy đã bị tuỳ tiện đầu độc mất. Nàng không nên bởi vì hành động thường ngày của yêu xà mà buông lỏng cảnh giác, yêu cuối cùng vẫn là yêu, trước đây sư phụ nhốt Trí Nghiên ở trong chùa, cũng không phải là không có đạo lý.

"Yêu xà, về sau đừng có làm chuyện này nữa, đầu độc lòng người, là đại kỵ của yêu ma." Ân Tĩnh thấp giọng nói, nàng không phải là răn dạy, nhưng Trí Nghiên lại nghe được ý trách cứ. Thực ra vừa rồi nàng chưa làm gì cả, chỉ là trong lòng muốn tới gần Ân Tĩnh, cơ thể liền động, lại không nghĩ rằng Ân Tĩnh sẽ nói nàng như vậy.

"Con lừa trọc ni cô, rõ ràng là ta chưa làm gì cả, sao ngươi lại mắng ta." Trí Nghiên lại cảm thấy tủi thân, nàng xinh đẹp như vậy, hết lần này tới lần khác Ân Tĩnh vẫn còn vênh váo. Thịt mềm của nàng nhỏ như vậy, nếu mình không giao phối với nàng, ngày sau nàng nhất định là tìm không được người bằng lòng cùng nàng giao phối. Mình không chê nàng, nàng lại còn hung dữ với mình.

Trí Nghiên bất mãn biến thành thân rắn, leo lên giường làm loạn đống giường chiếu mà Ân Tĩnh mới vừa chuẩn bị xong, dùng thân rắn cọ tới cọ lui không ngừng, lúc này mới cảm thấy thoải mái. Thấy hành động của Trí Nghiên, Ân Tĩnh cảm thấy cực kỳ bất đắc dĩ. Vừa rồi nàng bất quá là nhắc nhở, thế nào đến chỗ của Trí Nghiên, lại thành mắng nàng?

Nhìn một cái bánh ngọt còn thừa lại trên bàn, còn có cái đầu rắn Trí Nghiên chôn trong gối, Ân Tĩnh nghĩ nếu như mình không dỗ được con rắn này, thì tối nay nhất định không có cách nào nghỉ ngơi. Nàng trực tiếp cầm bánh ngọt lên, chậm rãi đi tới bên giường.

"Yêu xà, đừng giãy nãy nữa, vừa rồi không phải là ta mắng ngươi."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro