chương 176

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Sau khi xuống dưới, thì ngươi cũng không thể quay lại phượng hoàng tộc được nữa, đây là kết quả mà ngươi thỉnh cầu, nên chính ngươi phải gánh chịu."
Đứng ở trước hồ băng sâu thẳm của phượng hoàng tộc, Đệ Ngũ Đoan Ngọc nhìn Hiếu Mẫn, lạnh lùng nói. Hôm nay, nữ nhi mà mình luôn cho rằng là người ưu tú nhất, đã thay đổi. Từ bỏ kiếm hỏa ly, lại không có linh lực và thần thể, lửa thần hoàng làm bạn nghìn năm cũng không còn thuộc về nàng. Hiện tại Hiếu Mẫn chỉ có mã ngoài nhưng bên trong lại trống rỗng, nàng yếu đến mức không thể chịu nổi một kích, đương nhiên Đệ Ngũ Đoan Ngọc sẽ không giữ nàng ở lại phượng hoàng tộc.

"Dạ." Đối mặt với cái nhìn của Đệ Ngũ Đoan Ngọc, Hiếu Mẫn lại càng thêm bình tĩnh, nàng biết hồ băng sâu nghìn năm này lạnh lẽo đến cỡ nào, nhưng mình đã bị phượng hoàng tộc trục xuất, nàng không có cách nào đi bằng truyền tống trận, lại càng không có biện pháp trực tiếp rời khỏi thượng giới. Chỉ có thể từ chỗ này ra khỏi phượng hoàng tộc, đi xuống hạ giới, còn chuyện sau khi rơi vào hồ băng sâu này sống hay chết, cũng hoàn toàn dựa vào thiên ý.

"Ngươi đã quyết định rồi, thì xuống đi." Đệ Ngũ Đoan Ngọc nói xong, liền xoay người rời khỏi chỗ này, liếc nhìn bóng lưng không chút lưu luyến của nàng, Hiếu Mẫn lắc đầu, nhìn xuống làn nước đầy hơi lạnh kia, ngã ra phía sau, nhanh chóng rơi xuống. Nghiêm băng đàm là con đường duy nhất trong phượng hoàng tộc có thể trực tiếp thông tới hạ giới, hồ sâu không lường được, vừa vào trong đó, thì sẽ không ngừng rơi xuống, nơi cuối cùng chính là hạ giới.

Làn nước lạnh lẽo trong nháy mắt liền tổn thương da thịt, thậm chí phá vỡ làn da, mang đến cơn đau tê buốt. Từ nhỏ Hiếu Mẫn rất ít khi bị thương, nhưng cũng không phải là nàng không thể chịu đau. Nghĩ đến mình cũng có ngày hôm nay, cũng có ngày mất đi toàn bộ mọi thứ, nàng đã từng cho rằng mình sẽ sợ, tay chân sẽ luống cuống, nhưng đến khi thực sự đối mặt, thì nàng lại phát hiện lòng không có gì e ngại.

Hoá ra vì người mình thương mà cố gắng, cũng không phải toàn là thống khổ và tội nghiệt. Thế nhưng mình còn chưa có biết rõ rốt cuộc thích là như thế nào, nên cũng không thể đi gặp Trí Hiền. Khi đôi mắt chậm rãi mở ra, nó không còn là màu tro tàn ảm đạm như trước, mà còn đỏ rực hơn trước kia. Đôi mắt đỏ ấy chiếu lên lớp băng trắng, lóe sáng như lửa.

Nàng, Hiếu Mẫn, mặc dù sa sút, nhưng không có nghĩa là nàng sẽ trở thành kẻ yếu. Dù không có mọi thứ, nàng vẫn là Hiếu Mẫn. Sự tự tôn của nàng, không ai có thể xem thường.

Đệ Ngũ Đoan Ngọc trở về chánh điện, liền phát hiện nơi đó đã tụ tập không ít "bạn bè cũ". Ngoại trừ một vài trưởng lão thường hay gây trở ngại cho mình ra, thì ngay cả ba đại nguyên lão cũng xuất hiện, bọn họ bất mãn nhìn mình, hiển nhiên là bởi vì chuyện của Hiếu Mẫn.

"Đệ Ngũ Đoan Ngọc, ngươi không nên khinh người quá đáng, ngươi dựa vào cái gì mà đánh Hiếu Mẫn xuống trần! Nàng là thiên tài của phượng hoàng tộc, là hy vọng gần vạn năm nay của chúng ta. Ngươi vứt nàng xuống trần, thậm chí còn không hỏi qua ý chúng ta, ngươi thật to gan!"
Thấy Đệ Ngũ Đoan Ngọc trở về, một ông lão đầu đầy tóc vàng đập gậy tức giận hô. Giọng nói của hắn có chút khàn khàn, mà ánh mắt lại sắc bén như kiếm.

"Các vị trưởng lão không cần lo lắng như vậy, ta là người hiểu rõ tính tình của Diệp nhi nhất, chẳng qua là nàng tạm thời bị mê hoặc, bị một ít yêu vật đầu độc, nếu xuống trần rồi tất nhiên sẽ không thể chịu được mà trở lại phượng hoàng tộc thôi. Kiếm hỏa ly và lửa thần hoàng vẫn thuộc về nàng, nàng vẫn là người thừa kế của phượng hoàng tộc."
Để trấn an tâm tình của những lão già này, Đệ Ngũ Đoan Ngọc vừa cười vừa nói, nghe xong lời nói này của nàng, rốt cuộc đám trưởng lão kia mới tỉnh táo lại, từng người một lắc đầu bỏ đi.

Thấy bọn họ đi xa, sắc mặt còn khá tốt lúc nãy của Đệ Ngũ Đoan Ngọc lập tức trầm xuống. Những tên trưởng lão này, vẫn luôn là một hiểm họa. Thứ bọn họ nâng đở là phượng hoàng tộc, chứ không phải là mình. Trước đây có Hiếu Mẫn, chí ít còn có thể ổn định bọn họ, hiện tại. . . sợ là có chút phiền phức. Nghĩ đến Hiếu Mẫn, Đệ Ngũ Đoan Ngọc nhíu chặc chân mày. Tuy rằng nàng là nữ nhi ruột của mình, cũng là lợi thế có hiệu quả nhất của mình, thế nhưng. . . chỉ cần là người sẽ gây trở ngại cho mình, thì cho dù là nữ nhi ruột, cũng phải bỏ.

"Tàn nhẫn và máu lạnh, là bộ dáng của ta bây giờ, phải không?" Đệ Ngũ Đoan Ngọc nhẹ giọng nỉ non, lấy ra nguyên thần vẫn luôn đặt ở trong ngực, có chút mờ mịt ngắm nhìn, sau cùng, lại cất vào trong.

Bên kia, Trí Nghiên đã ra khỏi truyền tống trận, rốt cuộc không có bất kỳ gợn sóng nào trở về Nhạc yêu cốc. Ra đi lâu như vậy, nhưng trở về lại mang theo không ít người bệnh, Ti61 Nghiên nhìn khuôn mặt tươi cười chào đón của Bá Hải, đột nhiên cảm thấy càng ngày mình càng có lỗi với này người. Mỗi lần gặp rắc rối đều cần hắn chiếu cố, vậy cũng đủ rồi.

"Lão Bá, lại làm phiền ngươi. Sau này Lam nhi sẽ ở đây, còn. . . hai vị này. . . chắc là các nàng chỉ ở tạm."
Tố Nghiên nói, liếc nhìn Thu Ánh Hàn và Trọng Nhan Nặc. Người trước liếc nhìn Bá Hải, gật đầu với hắn, người sau thì vẫn mang cái dáng vẻ nhăn nhó muốn chết, từ khi vào tới Nhạc yêu cốc tới giờ vẫn luôn ngẩng cao đầu, giống như hận không thể vươn cái cổ lên tận trời xanh.

"Được rồi được rồi, không có gì phiền toái hết, các ngươi có thể bình an vô sự trở về là tốt rồi. Nói chung cứ dưỡng thương cho tốt rồi lại nói, về phần Trí Hiền. . . hình tượng mới này của ngươi, thật đúng là làm cho ta có chút giật mình."
Bá Hải dàn xếp cho Tố Nghiên xong, liền dời lực chú ý lên người con gà ở trong lòng Trí Nghiên. Thực ra lấy tu vi của Bá Hải, đương nhiên sẽ biết nguyên thân của Trí Hiền là gì, bất quá hắn cũng như những người khác, đều chưa từng thấy qua nguyên thân của Trí Hiền rốt cuộc có hình dáng thế nào, bây giờ thấy, tuy rằng thương cảm, nhưng thật đúng là. . . khiến cho người ta nhịn cười không được.

"Éc éc. . . éc éc éc." Nhìn ra dáng vẻ nhịn cười của Bá Hải, Trí Hiền tức giận muốn đánh hắn, thế nhưng có lòng lại không đủ lực, nàng chỉ có thể kêu lên vài tiếng, vỗ cánh vài cái, lông bay đầy đất.

"Con rắn nhỏ, ngươi trấn an Trí Hiền trước đi, rồi theo ta vào trong phòng, ta có lời muốn nói. Mặt khác, việc này đại khái cũng có liên quan đến bạn bè của hai vị đây, nếu không chê, cũng cùng vào đi."

Bá Hải liếc nhìn Thu Ánh Hàn và Trọng Nhan Nặc, nhẹ giọng nói, bấy giờ, một đám người đều theo hắn đi vào trong nhà gỗ.

"Lão Bá, sao vậy?" Chuyến này Trí Nghiên đã mệt mỏi rã rời, dường như bắt đầu từ khi đến Trần Duyên tự, thì một loạt những chuyện phiền phức không ngừng kéo tới. Nàng có chút mệt mỏi gục xuống bàn, tùy ý để cho Ân Tĩnh xoa bóp vòng eo phát đau của mình, rồi lại lười biếng vùi vào lòng Ân Tĩnh. Thấy một màn này, Trọng Nhan Nặc khinh thường hừ một tiếng, thấy Thu Ánh Hàn nhìn qua, lại đàng hoàng.

"Trước đây vài ngày ta có thăm dò tin tức, nói là Trần Duyên tự lại bị hủy, mà lần này, đại khái là do ma giới ra tay, ta từng sang đó một lần, nơi đó còn lưu lại ma khí." Bá Hải nói, liếc nhìn Trọng Nhan Nặc, thấy hắn nhìn mình, Trọng Nhan Nặc nhíu mày, ngón tay dài nhỏ gõ nhẹ, tiện đà mở miệng.

"Ma giới không cần phải đi phá hủy một ngôi chùa vô dụng."

"Thế nhưng, nếu như bọn họ muốn tìm vật gì đó thì sao?" Bá Hải mở miệng phản bác, mà cái suy nghĩ này, lại làm cho mọi người trầm mặc, ma giới, một thứ đã lâu không có xuất hiện, nhưng lại giống như là chủ đạo mọi thứ.

"Nói chung, tình huống bây giờ đặc thù, các ngươi cứ dưỡng thương cho tốt, chuyện sau này, bàn bạc kỹ hơn."

Nói xong lời này, mọi người cũng trở về phòng của mình nghỉ ngơi. Trong khoảng thời gian này Trí Nghiên vẫn luôn mệt mỏi, về đến phòng thì ngủ say ngay, thanh âm rất nhỏ cũng không quấy nhiễu nàng nổi. Ân Tĩnh ngồi ở bên giường, nhẹ nhàng sờ lên gò má của nàng, sau đó nghe thấy bên ngoài có chút động tĩnh rất nhỏ, liền đi ra. Buổi tối ánh sao ở Nhạc yêu cốc rất sáng, dường như còn rõ ràng hơn ánh trăng rất nhiều. Đứng ở đàng xa, Ân Tĩnh nhìn Thu Ánh Hàn ngồi ở phía sau núi, không có mang vớ, hai chân hơi hơi đung đưa, nàng đi sang ngồi xuống, từ bên cạnh nhìn sang gương mặt của nàng.

Mặc dù thời gian quen biết nhau đã không đếm nổi, nhưng đối phương vẫn như cũ, gương mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng cao ngạo, không muốn không cầu, rõ ràng trông coi mệnh cách của vô số người, nhưng lại không xem được mạng của mình. Nàng sinh ra vì mệnh, nghe mệnh, theo mệnh, nhưng lại nghịch mệnh.

"Chuyện gì?" Ân Tĩnh nhẹ giọng hỏi, mà Thu Ánh Hàn chỉ lắc đầu, vươn tay, cử động trong hư không, tay nàng ngưng tụ một lớp băng nhàn nhạt, chuyển động qua lại không thấy rõ là cái gì.

"Hắn sắp sống lại, những ngày nhàn nhã sắp kết thúc rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro