chương 177

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thu Ánh Hàn nói xong, Ân Tĩnh trầm mặc trong chốc lát, nhưng biểu tình trên mặt lại không hề thay đổi, thấy nàng không thèm để ý, Thu Ánh Hàn đã sớm quen cái tính tình không coi ai ra gì của đối phương, dù cho thời gian đã trôi qua rất lâu rồi, nhưng nàng vẫn là như vậy.

"Tuy rằng ngươi đã tìm về hơn phân nửa lực lượng, nhưng thân thể của ngươi vẫn tồn tại chút hạn chế nào đó, phải không? Chơi hơi quá?" Ân Tĩnh nói, bỗng nhiên xoay người nhìn về phía Thu Ánh Hàn, nàng giơ tay vén bộ quần áo rộng thùng thình của đối phương lên, nhìn vết thương màu đỏ bầm trên ngực nàng, đưa tay chậm rãi sờ thử, quả nhiên là trống rỗng.

"Tiểu Nặc sợ ta bỏ nàng lại, nên vẫn giữ lấy trái tim của ta, đúng là nàng vẫn không có cách nào yên tâm." Thu Ánh Hàn nói, hơi hơi nhíu mày, tuy rằng hiện tại nàng và Trọng Nhan Nặc nhìn qua giống như không có bất kỳ vấn đề gì, nhưng cũng chỉ có hai người bọn họ biết, có một chút khúc mắc, các nàng vẫn chưa cởi ra. Rốt cuộc đã dây dưa bao lâu rồi? Dường như từ vạn năm trước, hai người bọn họ giống như là bị quấn vào nhau, là một nút thắt kéo cắt không đứt mà còn thêm rối loạn.

Thu Ánh Hàn vốn tên là Mệnh, cái tên này gần như có thể khái quát toàn bộ về nàng. Nàng sinh ra là thần, là sự tồn tại hùng mạnh đến mức vượt lên trên sự hiểu biết của sáu giới, mệnh cách của vạn vật trên thế gian này đều do một tay nàng điều khiển. Nhìn qua vô số chuyện sống chết, điều khiển qua quá nhiều sự vật, thì ngay cả con người cũng sẽ trở nên chết lặng, chứ huống chi là một vị thần có sinh mệnh vô tận.

Mà khi đó, thượng giới cũng chỉ có Thu Ánh Hàn và hai vị thần khác, ba người các nàng mỗi ngày đều ở trên mảnh thế giới hư vô mờ mịt. Buồn chán, khô khan, hầu như đã trở thành chuyện mỗi ngày nhất định sẽ xảy ra. Sau đó, các nàng bởi vì quá mức nhạt nhẽo, mà đã nghĩ ra rất nhiều chuyện thú vị để giết thời gian. Mà đại đa số phương pháp, chính là do Dục nghĩ tới.

Dục, nàng là người mạnh nhất trong cả ba vị thần, cũng là tôn chủ của thần giới, nhưng tính cách của nàng thì lại tệ nhất trong cả ba người. Nàng có năng lực điều khiển thất tình lục dục, có thể tuỳ tiện thay đổi rất nhiều thứ, chỉ bằng vào một suy nghĩ lệch lạc là có thể thao túng được sinh tử. Người tùy tâm sở dục như vậy, một khi cảm thấy buồn chán, đương nhiên sẽ vô cùng nguy hiểm. Nàng bắt đầu xem xét một vài người và vật lợi hại, kéo đến thượng giới, làm cho cái địa phương trống rỗng này từ từ trở nên náo nhiệt hơn.

Nàng bắt chim biết phun lửa, giao biết phóng băng, còn có rất nhiều dã thú, trân bảo quý hiếm sáu giới khó tìm. Về sau, chim phun lửa có được năng lượng mà nàng cho, sống lại từ lửa trở thành phượng hoàng. Giao phóng băng được nàng chỉ điểm, tiến hóa thành rồng. Đó cũng chính là hậu duệ của thần tộc, phượng hoàng tộc và long tộc hiện nay. Thế nhưng chỉ như vậy thôi thì vẫn còn chưa đủ, Dục cũng giống như tên của nàng, thứ nàng muốn luôn luôn quá nhiều, bởi vì nàng mạnh, cho nên dục vọng của nàng cũng vô tận.

Nàng nhàm chán tùy ý tiêu hao linh lực, linh lực ngưng tụ tạo thành kim lũ thạch, kim linh thạch, sau khi làm xong lại tùy ý ném loạn khắp nơi. Những lúc rãnh rỗi, thì lại lấy ra để làm vài món vũ khí hoặc là những thứ đồ chơi nho nhỏ, ví dụ như ngự mệnh tháp, chính là một trong những món được tạo ra trong lúc nàng dỗi mình. Tên tháp mang theo chữ mệnh, hơn phân nửa cũng là do sự ngây thơ khó gặp của nàng.

Sau này ngự mệnh tháp bị nàng dùng để bắt mấy tên tiểu tử, trên đường gặp phải ma, linh thú không nghe lời, hoặc là yêu quái thú vị, đều bị nàng bắt vào trong tháp. Về sau nàng chơi chán, tùy tiện ném đi, rớt xuống trần, không hề để ý hành động đó sẽ mang đến phiền phức cho bao nhiêu người. Tùy tâm sở dục, đây là tính tình của nàng.

Rồi về sau, các nàng đều chán chê những loại trò chơi có thể nghĩ tới này, liền bắt đầu đi xuống trần tìm thú vui. Các nàng lưu bản thể ở lại thượng giới, phân tán nguyên thần và linh hồn ra bên ngoài, chơi cái trò luân hồi giống như con người. Thu Ánh Hàn chỉ chơi một vòng liền cảm thấy buồn chán, nên nàng tìm lại bản thể, rong chơi khắp nơi chốn hạ giới, lúc đó, nàng gặp được Trọng Nhan Nặc, mà khi ấy, Trọng Nhan Nặc chỉ là một người phàm bình thường, chứ cũng không phải là ma.

Lúc vừa gặp mặt, Thu Ánh Hàn liền bị cái đứa bé khó chơi này thọt một đao, chỉ có điều vũ khí chốn hạ giới căn bản không tạo ra chút ảnh hưởng nào với nàng. Nếu không phải là nàng vì không muốn cho đứa bé kia bối rối, cố ý làm mình bị thương, thì sợ là cây đao kia căn bản chưa vào trong cơ thể của nàng thì đã gãy mất. Sau đó đứa bé không ai đón nhận ấy lại dính lấy mình, nàng gọi mình một tiếng sư phụ, cũng để cho Thu Ánh Hàn tìm được một trò chơi mới.

Không sai, dù là người tâm như chỉ thủy như Thu Ánh Hàn, thì cũng sẽ cảm thấy buồn chán, chỉ có điều không giống như Dục, lạc thú nàng tìm được, chính là nhận đồ đệ. Thu Ánh Hàn vốn dĩ chỉ có ý đùa vui cho hết thời gian, nhưng lại không nghĩ rằng thiên tư của Trọng Nhan Nặc cực kỳ ưu tú, mặc dù chỉ là một người thường, nhưng nếu chăm chỉ tu tập, nhất định cũng sẽ có thành tựu lớn. Nàng đặt cho nàng cái tên Trọng Nhan Nặc, hy vọng cuộc đời của nàng một lần nữa bắt đầu. Rồi nàng lại nói tên của mình khó nghe, không gọi nàng là mệnh nữa, bảo nàng gọi là Thu Ánh Hàn.

Tuy rằng không rõ vì sao nhân loại luôn phải làm cho tên gọi trở nên phức tạp như vậy, nhưng cái tên này cũng dễ nghe, Thu Ánh Hàn liền đồng ý. Từ đó về sau, các nàng chung sống cực kỳ lâu, tu vi của Trọng Nhan Nặc ngày càng lợi hại, đạt được dung nhan không già, sinh mệnh vĩnh cửu, nhưng tình cảm nàng dành cho mình, cũng biến thành thứ khiến cho Thu Ánh Hàn đoán không ra.

Mỗi lần bị nàng đè dưới thân, bị nàng hôn, đụng vào, chiếm giữ, cơ thể được an ủi để cho Thu Ánh Hàn cảm thấy không tệ, nhưng mỗi một lần Trọng Nhan Nặc đều phải hỏi nàng có yêu nàng hay không, nếu không yêu, thì có thích không? Điều này làm cho Thu Ánh Hàn không có cách nào trả lời, thích? Yêu? Nàng chẳng qua chỉ là muốn tìm lạc thú mà thôi, vì sao phải hao tổn tâm tư vào hai thứ tình cảm không hề thú vị này?

Khi đó Thu Ánh Hàn là nghĩ như vậy, nàng cũng không nghĩ tới sẽ làm cho Trọng Nhan Nặc bị thương sâu đến như vậy. Từ đó về sau, quan hệ của các nàng dường như chỉ là tình thầy trò, không có những hành động thân mật nữa. Thu Ánh Hàn cảm thấy cuộc sống như thế không thú vị, nàng lại muốn bắt đầu một cuộc sống khác. Nàng dự định đi không từ giã, nhưng lại bị Trọng Nhan Nặc phát hiện. Một lần kia, lần đầu tiên nàng thấy tiểu đồ đệ của mình bật khóc, nàng ôm mình, nói lung tung, Thu Ánh Hàn cảm thấy ngực có chút khó chịu, lúc này mới chợt phát hiện, nàng có chút không nhìn nổi người này khóc trước mặt mình.

Có chuyện lần này, hình thức ở chung của các nàng lại thay đổi. Thu Ánh Hàn phát hiện tầm mắt của mình thỉnh thoảng sẽ chú ý đến Trọng Nhan Nặc, mà mỗi một lần thân mật, thân thể của mình cũng sẽ càng thêm khát vọng đối phương. Về sau Thu Ánh Hàn hiểu được thích là gì, liền càng thêm dung túng Trọng Nhan Nặc. Thế nhưng. . . Nàng không biết đối phương hiểu lầm những thứ này là thứ mình vui đùa cho hết thời gian, Thu Ánh Hàn đã từng hối hận rất nhiều lần, nếu như lúc đó mình trực tiếp nói ra tình cảm trong lòng cho Trọng Nhan Nặc biết, thì có phải người kia sẽ không nhập ma, sẽ không phát sinh những chuyện về sau hay không.

"Không nghĩ tới ngươi lại nguyện ý để cho một người khống chế." Thấy Thu Ánh Hàn không có mở miệng, Ân Tĩnh thấp giọng nói.

"Bởi vì quan tâm và thích, sẽ làm thay đổi rất nhiều chuyện. Dục, ngươi cũng vậy."

"Nga? Nếu như ngươi cho rằng ta thích và quan tâm tới con yêu xà kia, vậy thì sai hoàn toàn. Chẳng qua là ta cảm thấy thú vị, ngươi biết, đối với những vật mà ta thấy thú vị, cho tới bây giờ đều được bảo vệ tốt. Chỉ khi nào nó không còn thú vị nữa, thì ta cũng sẽ không chút do dự mà vứt đi."

"Ta chưa nói là yêu xà kia, thì ngươi lại nói ra trước, sao vậy?" Thu Ánh Hàn hỏi ngược lại, nghe nàng nói như vậy, Ân Tĩnh nhíu mày, cảm thấy cái vẻ mặt đắc ý của Thu Ánh Hàn làm cho nàng quá chán ghét. Thấy Ân Tĩnh không đáp lời, Thu Ánh Hàn cười cười, nói tiếp:
"Quả nhiên ngươi vẫn là như vậy, chuyện Bá Hải nói hôm nay, ta cần phải đi xem một chút." Thu Ánh Hàn hết sức quan tâm đến chuyện cửa ma giới và Trần Duyên tự bị phá hủy lần thứ hai, nàng luôn cảm thấy sau lưng chuyện này không đơn giản.

"Ừ, ngươi đi đi, nhớ kỹ mang cái tên đáng ghét kia theo." Kẻ Ân Tĩnh chỉ, đương nhiên là Trọng Nhan Nặc. Nghe thấy lời của nàng, Thu Ánh Hàn cười lắc đầu, cho dù mình không mang theo Trọng Nhan Nặc, thì người nọ nhất định cũng sẽ quấn quít muốn đi.

"Ngày mai ta sẽ đi ngay." Thu Ánh Hàn đứng dậy, phát hiện Ân Tĩnh không có ý muốn rời đi, liền dần dần đi xa, bất quá đi một hồi, nàng quay đầu lại nhìn về phía Ân Tĩnh, con ngươi dần dần chìm xuống.

Dục, sự biến hóa của ngươi, bản thân ngươi chẳng biết, nhưng ta lại thấy rất rõ ràng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro