chương 179

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trí Hiền không biết rốt cuộc mình đã ngủ bao lâu, chẳng qua là khi nàng khôi phục ý thức, thì lại cảm thấy cơ thể có sự khác biệt rất rõ ràng. Nàng từ dưới đất đứng lên, phát hiện thân thể của chính mình đã khôi phục lại. Không còn mang dáng vẻ gà nhỏ nữa, mà đã biến về hình người.

Nàng không mặc bất kỳ thứ gì cả, nhưng sự thay đổi ở trên người lại làm cho Trí Hiền quên đi điểm ấy. Nàng nhìn hai cánh tay chẳng biết tại sao đã được khôi phục lại của mình, lúc trước đôi tay này bị lửa thần hoàng của Hiếu Mẫn gây thương tích, gần như không thể dùng sức, nhưng hiện tại làn da màu đen kia đã bong ra hết, mọc lại một cánh tay trắng nõn, sức lực cũng đã bình thường.

Trí Hiền thử ngưng tụ lại một khối linh lực, lại phát hiện phần linh lực đó không còn mang màu lam nhạt như lúc trước, mà là xanh lam xen lẫn một chút màu trắng nhạt, rồi lại phảng phất chút màu vàng. Nghĩ đến chuyện Ân Tĩnh đã làm trước khi mình hôn mê, Trí Hiền nhìn Ân Tĩnh đang hôn mê ở bên cạnh, vội vàng ôm lấy nàng, dự định kiểm tra tình hình của nàng. Nhưng vào lúc này, cửa phòng lại bị người khác đẩy ra, Trí Hiền nhìn vẻ mặt phẫn nộ rồi lại giống như là muốn khóc lên của Trí Nghiên, liền cứng lại.

"Trí Hiền, ngươi đang làm gì vậy? Ngươi bình phục rồi sao lại không mặc quần áo, còn ôm Tĩnh Tĩnh của ta, ngươi đã có phượng hoàng, còn câu dẫn Tĩnh Tĩnh của ta làm chi."
Trí Nghiên thấy Trí Hiền không có mặc quần áo, mặc dù có chút ngạc nhiên vì nhanh như vậy nàng đã bình phục, nhưng trọng điểm vẫn đặt ở trên người  Ân Tĩnh, Trí Hiền vốn định giải thích, nhưng Ân Tĩnh ở trong ngực nàng đã từ từ tỉnh lại, tiện đà nhìn mình.

Khi nhìn đến cơ thể của Trí Hiền, Ân Tĩnh chợt đứng lên, phản ứng quả thực còn kịch liệt hơn Trí Nghiên, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy thân thể của Trí Hiền, không khỏi đỏ mặt.
"Trí Hiền. . . cô nương, thế này là sao, mới ban ngày ban mặt, tại sao ngươi lại giống như Ngôn nhi."
Ân Tĩnh cực kỳ ngượng ngùng nói, nhìn mặt nàng đỏ bừng, còn có cái cảm giác quen thuộc kia. Trí Hiền móc một bộ đồ từ trong nhẫn tùy hành ra, không nhìn dáng vẻ muốn ăn thịt người của Trí Nghiên, suy tư về những lời cái vị "Ân Tĩnh giả" kia lưu lại cho mình.

Nàng nói nàng phải rời khỏi đây một khoảng thời gian, thế nhưng đi nơi nào, làm cái gì, thì lại không có nói. Trí Hiền không rõ tại sao nàng phải giúp mình, nhưng có một số việc nàng rất xác định, chuyện của vị thần kia, tuyệt đối vẫn chưa giải quyết xong, mà mục tiêu của nàng, lai lịch của nàng, thậm chí nguyên nhân thực sự khiến nàng sắm vai Ân Tĩnh, đến nay vẫn còn là một bí ẩn.

"Trí Hiền, sao ta cảm thấy sau khi biến lại thành người ngươi có chút khan khác? Tay ngươi cũng đã lành lặn, làm thế nào vậy?"

Trí Nghiên có chút nghi hoặc nhìn Trí Hiền, nhưng sự hoài nghi trong mắt nàng đã làm cho Trí Hiền nhìn ra vấn đề. Xem ra Trí Nghiên cũng không phải là thực sự ngu xuẩn, nếu thấy mình và Ân Tĩnh cùng hôn mê, nói vậy nàng cũng có thể liên tưởng đến gì đó.

"Việc này, đợi ta điều hòa một chút rồi sẽ nói cho ngươi, được rồi, thương thế của Tố Nghiên đã ổn chưa?" Trí Hiền không quên Tố Nghiên cũng bị thương không nhẹ, chuyến này không chỉ chữa trị linh trí cho Ân Tĩnh, mà cũng đoạt lại Bảo Lam, có lẽ cặp duy nhất không thuận lợi, cũng chỉ có mình và Hiếu Mẫn.

"Nàng a, đã sớm khỏe rồi, vậy ngươi cứ điều khí trước đi, ta và Ân Tĩnh đi trước."
Trí Nghiên nắm tay của Ân Tĩnh, mang theo nàng ly khai. Trên đường, Trí Nghiên nắm tay của Ân Tĩnh rất chặc, ngay cả chính nàng cũng không phát hiện lực đạo này có chút nặng. Nhưng Ân Tĩnh cũng không muốn nhắc nhở, lại càng không nguyện buông ra. Nàng luôn cảm giác dường như đã rất lâu rồi mình không có nhìn thấy Nghiên nhi, rồi lại giống như là vừa mới thấy qua.

Ân Tĩnh cảm thấy đầu mình có chút hỗn loạn, cơ thể cũng có chút kỳ quái, hai người về đến phòng, Trí Nghiên không đợi Ân Tĩnh mở lời, thì đã không kịp chờ đợi ôm lấy nàng. Dù cho có ra vẻ nhẹ nhõm, nhưng Trí Nghiên không phải người ngu, nàng là người thân cận với Tĩnh nhất, làm sao lại không nhìn ra người yêu bên người đã thay đổi.

Cho dù cái vị thần kia giả vờ dịu dàng đến cỡ nào đi nữa, thì mình cũng có thể phát hiện sự khác nhau. Mà Ân Tĩnh lần này, là thật sự trở lại rồi?

"Tĩnh Tĩnh, ta rất nhớ ngươi, đừng rời bỏ ta, vĩnh viễn đừng rời bỏ ta."

"Nghiên nhi lại đang nói gì vậy, làm sao ta có thể bỏ rơi ngươi. Được rồi, trước đó vài ngày ta. . . a, chính là khoảng thời gian đần độn, vẫn không có đi thăm sư phụ, bây giờ ngươi mang ta đi gặp nàng được không?"

Ân Tĩnh chợt nhớ tới việc này, không khỏi có chút áy náy. Từ khi tới Nhạc yêu cốc, nàng vẫn chưa có đi thăm Tĩnh Tuệ và Bạc Lăng, cũng không biết các nàng khôi phục như thế nào.
"Các nàng ở trong phòng băng, ta dẫn ngươi đi nha."
Trí Nghiên chỉ biết Ân Tĩnh không bỏ được Tĩnh Tuệ và Bạc Lăng, huống chi chính nàng đã lâu cũng không thấy Bạc Lăng. Bây giờ Ân Tĩnh nhắc tới, liền cùng đi.

Băng bên trong có chút lạnh, nhưng mà Hoàng Trục Tĩnh và Bạc Lăng đã khôi phục khá nhiều. Lớp băng lúc trước đã tan ra, hai người nằm song song ở trên xe trượt tuyết, chỉ có điều ý thức vẫn chưa hoàn toàn thức tỉnh, nhưng vẫn âu yếm vô cùng. Hơn nữa trải qua hơn một năm nay, dường như phần bụng của Bạc Lăng cũng lớn hơn trước một chút. Thời gian mang linh thai lâu hơn bình thường rất nhiều, nếu như yêu quái thông thường chỉ mang thai trong một hoặc vài năm, tối đa là mười năm, thì linh thai ít nhất cũng phải mất vài thập niên, hoặc trăm năm cũng nói không chừng.

Nhìn hai người bọn họ an ổn ngủ say, viền mắt của Ân Tĩnh hơi hơi phiếm hồng, nàng hy vọng một ngày kia, mình và Ngôn nhi cũng có thể hạnh phúc giống như vậy. Cho dù trầm miên, cũng phải triền miên cùng nhau.

"Nghiên nhi, ta. . . ta có chút nhớ nhung Trần Duyên tự, chẳng biết nơi đó còn tốt hay không. Bá Hải nói qua, nó lại bị hủy?"
Ân Tĩnh mở miệng nói, thấy nàng biết việc Trần Duyên tự lại bị hủy, con ngươi của Nguyễn Khanh Ngôn tối lại. Theo lý thuyết, khi Bá Hải nói chuyện này, Tĩnh Tĩnh thực sự hẳn là không có ở đây, thế nhưng vì sao. . . nàng sẽ biết chứ?

"Nghiên nhi, ngươi đang suy nghĩ gì vậy?" Ân Tĩnh thấy Trí Nghiên ngây người hồi lâu, không khỏi hỏi. Thấy sự lo lắng trong mắt nàng, Trí Nghiên cảm thấy là tự mình nghĩ nhiều. Nàng lắc đầu, nắm tay của Ân Tĩnh đi trở về.
"Tĩnh Tĩnh nếu ngươi muốn quay về Trần Duyên tự, không bằng chúng ta cùng quay về xem đi. Tuy rằng bị hủy, nhưng nghe nói Úc Trần Hoan lại vung tiền xây lại một lần."

"Ừ, vậy chúng ta lên đường ngay đi." Nghe được sẽ quay về Trần Duyên tự, Ân Tĩnh nhiều ít có chút mong đợi. Dù sao nơi đó cũng là nơi nàng và Trí Nghiên gặp nhau, cũng là nơi thay đổi nàng, Ân Tĩnh cảm giác mình nhất định phải trở về một chuyến. Hai người về đến phòng, phát hiện Trí Hiền đang chờ ở bên trong, nàng đã điều tức xong xuôi, phát hiện tu vi của mình quả thực còn cao hơn lúc bị thương rất nhiều, có thể thấy được linh lực của vị "Thần" kia, đích xác không giống với người thường.

"Trí Hiền, ta và Tĩnh Tĩnh dự định ngày mai sẽ lên đường đi tới Lạc thành ghé thăm Trần Duyên tự, ngươi có muốn cùng đi hay không?"
"Quay về Trần Duyên tự? Đi vào trong đó làm gì?"
Nghe thấy nơi Trí Nghiên và Ân Tĩnh muốn đi, Trí Nghiên hơi hơi nhướng mi, nàng mới vừa tính toán một chút, không tới một tháng nữa là sẽ tới ngày hẹn chiến với Hiếu Mẫn. Chuyện ở phượng hoàng tộc nàng không có quên, hơn nữa nàng cũng biết Đệ Ngũ Đoan Ngọc thả các nàng đi quá mức nhẹ nhàng. Nàng vốn muốn đi hỏi Bảo Lam chuyện gì đã xảy ra, rồi lại nghĩ cách liên hệ với Hiếu Mẫn, nhưng nàng lại lo lắng Trí Nghiên và Ân Tĩnh đơn độc đi đến Lạc thành.

"Bởi vì Tĩnh muốn ghé xem Trần Duyên tự, ta muốn đi theo nàng."

"Nga, vậy hẳn là không mất bao nhiêu thời gian, ta đi nói với Bảo Lam chút chuyện, nếu không thành vấn đề, thì ta sẽ đi với các ngươi."

Trí Nghiên nói xong, nháy mắt một cái liền biến mất, nàng tới căn phòng trúc của Tố Nghiên, thế nhưng vừa mới đến, chợt nghe thấy bên trong truyền ra một ít âm thanh cực kỳ xấu hổ.

Tuy rằng chỉ cần nghe tiếng liền biết bên trong đang phát sinh cái gì, thế nhưng nhiệt độ nóng bỏng lạ thường ở xung quanh, lại làm cho nàng rất tò mò. Theo cánh cửa sổ hơi hơi rộng mở trong căn phòng kia, Trí Hiền liền thấy nụ cười đầy xấu xa của Tố Nghiên, nàng nằm ở trên giường, nhẹ nhàng vuốt ve con phượng hoàng cực kỳ nhỏ. . . cũng có thể nói, là một con gà nhỏ vàng rực.

Lần này Trí Hiền cẩn thận nhìn ngắm, nàng phát hiện chân thân của Bảo Lam mặc dù nhỏ, nhưng đích thật là phượng hoàng. Thế nhưng khác với các bức tượng phượng hoàng sáu đuôi bên trong phượng hoàng tộc, Bảo Lam chỉ có ba đuôi. Lúc này Tố Nghiên đang cầm lấy đuôi của nàng, dùng tay xoa lên bộ vị mẫn cảm. Thấy một màn này, Trí Hiền chỉ cảm thấy khí huyết dâng trào, hết lần này tới lần khác Bảo Lam còn phát ra tiếng rên cùng tiếng thét chói tai.

"Tố Nghiên. . . Chết tiệt....Ưm......AA "

"Lam nhi nói bậy, phượng hoàng rất thích sờ vào nơi này, rõ ràng là ngươi rất thích ta kéo bóp của ngươi."

Trí Hiền nhìn cảnh này, ở trong lòng không ngừng nhắc đi nhắc lại chẳng biết liêm sỉ, đỏ mặt rời khỏi đây. Thế nhưng. . . sau khi trở về phòng, trong đầu nàng đều là cảnh tượng lúc nãy, nhiều lần vang lên một câu nói.

Đuôi phượng hoàng rất nhạy cảm. . . đuôi. . . nhạy cảm.....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro