chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quanh năm luôn ở trong Trần Duyên tự, cho nên Ân Tĩnh không có kinh nghiệm dỗ dành người khác, lại càng không đi dỗ dành ai. Bây giờ, thấy mình cầm bánh ngọt đem tới, nhưng Trí Nghiên vẫn không có phản ứng, Ân Tĩnh luống cuống ngồi ở bên giường, chẳng biết nên nói cái gì cho phải. Nàng luôn nghĩ lần này sư phụ ra ngoài rất không đúng lúc, thuận tiện còn giao con yêu xà kia cho mình chăm sóc.

Nghĩ đến chuyện vừa mới phát sinh, Ân Tĩnh cũng không phải là đang trách Trí Nghiên, nàng chẳng qua là cảm thấy mình tu hành còn chưa đủ, mới có thể dễ dàng bị đối phương dụ dỗ. Mặc dù cử chỉ của Trí Nghiên là vô ý, cũng không cố ý làm loại chuyện đó, nhưng Ân Tĩnh hiểu được, nếu lòng hướng phật của mình càng thêm kiên định, thì cũng sẽ không làm loại chuyện vừa rồi.

Áy náy cùng tự trách để cho Ân Tĩnh trầm mặc, nàng nhắm mắt lại, lẳng lặng nghe tiếng lá cây sàn sạt ở bên ngoài. Nhìn tấm lưng hơi hơi cong của nàng, Trí Nghiên không tự chủ nhíu mày. Nàng nhớ kỹ mỗi lần Ân Tĩnh không vui dường như đều luôn ngồi im như vậy, không nói lời nào cũng không niệm kinh, Trí Nghiên biết Ân Tĩnh cũng không vui, vả lại còn không vui hơn chính mình rất nhiều.

Nghĩ như vậy, Trí Nghiên liếc nhìn cái bánh ngọt được Ân Tĩnh đặt ở cạnh đầu giường, duỗi cái đầu rắn qua ăn nó, dứt khoát hóa thành người, từ phía sau ôm lấy Ân Tĩnh. Hành động này được Trí Nghiên xem như là cử chỉ xin lỗi giảng hòa, nhưng Ân Tĩnh lại coi nó là thói quen thường ngày của đối phương, thấy Ân Tĩnh không có phản ứng, Trí Nghiên suy nghĩ một chút, vẫn là nhỏ giọng kêu một tiếng Ân Tĩnh, đây là lần đầu tiên nàng gọi pháp hiệu của Ân Tĩnh.

"Ân Tĩnh, ngươi đang tức giận hở? Không phải nói người xuất gia không bao giờ tức giận sao?" Trí Nghiên nhẹ giọng hỏi, nghe thấy lời nói này của nàng, Ân Tĩnh lắc đầu, nhưng cũng không có ý định quay lại nhìn nàng."Yêu xà, ta chỉ là đang tự kiểm điểm bản thân mà thôi, chứ không phải là đang giận ngươi. Nếu không phải định lực của ta không đủ, thì cũng sẽ không bị ngươi đầu độc. Nói cho cùng, là lỗi của ta."

Âm thanh của Ân Tĩnh rất nhẹ, hơi cúi đầu, chỉ lộ ra một nửa sườn mặt xinh đẹp, nghe nàng nói như vậy, ngực Trí Nghiên luôn luôn có loại cảm giác không thoải mái, rồi lại nói không nên lời là không thoải mái ở chỗ nào. Nàng cô đơn nằm trên giường, không thèm nói nữa. Thấy nàng im lặng, Ân Tĩnh cũng cởi áo khoác ra, nằm sóng vai với Trí Nghiên ở trên giường.

Nếu đổi lại là ngày thường, một khi mình nằm lên đó, Trí Nghiên tuyệt đối sẽ men theo nguồn nhiệt mà bu tới, nhưng bây giờ lại quay lưng về phía mình, co người lại thành một vòng. Liếc nhìn tấm lưng trắng nõn của nàng, Ân Tĩnh lại ở trong lòng đọc thầm một lần kinh văn, liền lẳng lặng đi ngủ. Nàng luôn luôn ngủ rất trầm, tất nhiên là không biết buổi tối Trí Nghiên đang ngủ thì bị lạnh mà tỉnh, thận trọng xoay người, chui vào trong lòng của nàng.

Sáng sớm hôm sau, Ân Tĩnh tỉnh lại trước, lúc thần trí còn chưa rõ ràng, liền cảm thấy có một sức nặng đặt ở trên bụng của mình, nàng chậm rãi mở mắt ra, nguồn nhiệt trên cổ khiến cho nàng không cách nào bỏ qua, cúi đầu vừa nhìn, liền thấy Trí Nghiên đang vùi đầu vào cần cổ của nàng, ngủ vô cùng ngọt. Cái chân thon dài của nàng đặt ở trên bụng của mình, hai cánh tay quấn lấy mình thật chặc, so với lúc dùng thân rắn quấn người chỉ có hơn chứ không kém.

Ân Tĩnh không muốn đánh thức Trí Nghiên, nhưng hiện nay đã đến thời gian tụng kinh, nếu mình không thức dậy, chỉ sợ sẽ làm lỡ khóa sáng. Nghĩ như vậy, Ân Tĩnh đành phải nhẹ nhàng nâng cánh tay của Trí Nghiên đặt ở trên đầu vai của mình lên, rồi lại hết sức cẩn thận nhấc chân của nàng lên. Động tác của Ân Tĩnh hết sức dịu dàng cẩn thận, nếu đổi thành người thường nhất định sẽ không phát hiện, nhưng Trí Nghiên là rắn thì dù cho gió thổi cỏ đung đưa một chút cũng sẽ tỉnh giấc.

Ân Tĩnh không nghĩ tới mình vẫn đánh thức con yêu xà kia, đối phương mở to đôi mắt màu hổ phách nhìn mình, bên trong mang theo một ít ngây ngô do chưa ngủ đủ."Ni cô, ngươi dậy sớm như thế làm gì." Trải qua một đêm, một người một rắn tựa hồ cũng đã quên đi việc không vui tối hôm qua. Trí Nghiên nằm ở trên gối ngửi mùi hương mà Ân Tĩnh lưu lại, đúng là mơ hồ lại có chút đói bụng.

"Hôm qua ngươi nói Dịch Tâm gần đây không được tốt, ta có chút bận tâm nàng, mấy ngày nay nàng quả thực không để tâm lắm, sợ là đã xảy ra chuyện gì lại không nói với ta." Sở dĩ Ân Tĩnh dậy sớm như thế, ngoại trừ lo lắng ra, cũng là bởi vì bị Trí Nghiên đè tới nỗi thở không ra hơi, lúc này mới dậy thật sớm.

Nghe nàng nói vậy, Trí Nghiên nhíu mày suy nghĩ một chút, nàng mơ hồ cảm thấy nguyên nhân Dịch Tâm khác thường có liên quan tới Úc Trần Hoan, nhưng không biết có nên nói cho Ân Tĩnh nghe chuyện hai người giao phối hay không. Nghĩ đến nếu Ân Tĩnh biết chắc chắn sẽ giận Dịch Tâm, ngộ nhỡ phạt Dịch Tâm làm gì đó, thì chẳng phải là mình không ăn được bánh ngọt mà Dịch Tâm làm hay sao. Nghĩ như vậy, Trí Nghiên liền ém lại lời muốn nói.

"Ni cô, ngươi muốn đi đâu?" Thấy sắc trời còn tối, Ân Tĩnh mặc đạo bào liền muốn đi ra ngoài, Trí Nghiên vội vàng, dưới chân trượt một cái đá vào ngăn tủ ở dưới giường. Tuy rằng yêu quái khoẻ mạnh hơn nhân loại rất nhiều, nhưng Trí Nghiên lại là một kẻ yếu ớt. Nhìn ngón chân bị đụng đỏ của mình, nàng ngẩng đầu nhìn một chút biết rõ là mình đụng vào góc cạnh lại còn không thèm nhìn mình Ân Tĩnh, tủi thân cúi đầu.

"Ta muốn ra sau núi hái vài thứ." Ân Tĩnh nhẹ giọng nói, ở một bên dùng nước trong rửa sạch mặt. Hôm nay nàng vốn định đi xem Dịch Tâm, nhưng nghĩ tới hôm qua phòng bếp đã hết rau xanh, đây cũng là lúc mình nên đi hái thêm một chút, mặt khác tìm xem có món nào thích hợp để Trí Nghiên có thể vào miệng hay không. Không thì con yêu xà kia sẽ lại đòi ăn thịt, quả thực là rất phiền.

"Ni cô, ngươi không quan tâm đến ta, ta bị thương như vậy, mà ngươi cũng không hỏi ta có đau hay không." Nhìn cái dáng vẻ gợn sóng không sợ hãi của Ân Tĩnh, Trí Nghiên không vui. Nàng cúi đầu liếc nhìn bàn chân giẫm lên trên mặt đất còn có chút đỏ của mình, nâng lên chậm rãi đưa đến trước mặt Ân Tinhr. Thấy dáng vẻ bị ủy khuất của nàng, Ân Tĩnhhơi đơ ra, cúi đầu liếc nhìn cái ngón chân ngay cả trầy da cũng không có đó, xoay người ra khỏi phòng.

Trí Nghiên: . . .

——————————————————————————————

Mặt trời dần dần lên cao, rất nhiều người trong chùa đã thức dậy chuẩn bị tụng kinh, nhưng cũng có người một đêm chưa ngủ. Mồ hôi theo thái dương chảy xuống, bởi vì vận động một thời gian dài, miệng và đầu lưỡi đã có chút tê dại, nhưng nghe người dưới thân không ngừng kêu gọi, Dịch Tâm lại không nỡ dừng lại, cũng không có biện pháp dừng lại.

"Dịch Tâm. . . A. . . Ngươi thật tốt. . . Sắp tới. . . Uống vào." Trong cái khoảnh khắc cơ thể nỡ rộ, Úc Trần Hoan ôm chặc Dịch Tâm, đè đầu của nàng lại thật chặt, Dịch Tâm chỉ cảm thấy có từng đợt hơi nóng theo một vị trí trào ra, nàng biết được đó là cái gì, cũng không phải là lần đầu tiên nếm được mùi vị đó, liền há mồm chậm rãi liếm cái chất lỏng mang theo chút chua ấy, rồi chuyển vào trong miệng.

"Úc thí chủ, đã cả đêm, ta. . . Ta nên đến khóa sáng." Dịch Tâm từ giữa hai chân Úc Trần Hoan đi ra, nàng cầm lấy khăn tay ở bên cạnh lau đi chất lỏng còn lưu lại trên bờ môi, liền muốn đứng dậy xuống giường, ai biết nàng mới vừa cử động, Úc Trần Hoan đã kéo cánh tay của nàng lại, để cho nàng ngã xuống giường, chuẩn xác mà nói, là vừa lúc đè lên thân thể mềm mại của Úc Trần Hoan.

"Dịch Tâm, vì sao đến lúc này rồi, mà ngươi còn gọi ta là Úc thí chủ? Chẳng lẽ ngươi không muốn đổi giọng sao?" Sau khi vui vẻ xong, Úc Trần Hoan còn lười biếng hơn thường ngày vài phần, vả lại bởi vì cả đêm buông thả, mà thanh âm của nàng đặc biệt khàn. Dán lên cơ thể mềm mại của nàng, Dịch Tâm có một chút đờ đẫn nhìn nàng, tâm tư lại dần dần bay xa.

Trải qua mấy ngày nay, mỗi ngày nàng đều đi theo Úc Trần Hoan, nói hai người như hình với bóng cũng không quá đáng. Dịch Tâm sẽ thường xuyên suy nghĩ, mình và Úc Trần Hoan như bây giờ rốt cuộc coi là cái gì. Nàng biết rất rõ giữa nàng và nàng không còn là mối quan hệ thông thường, mình thân là người của phật môn, lại phá sắc giới, rối loạn luân thường làm loại chuyện đó với Úc Trần Hoan.

Mỗi ngày Dịch Tâm đều tự trách và áy náy, đồng thời cũng đang lo lắng hãi hùng, sợ Phật tổ nghiêm phạt nàng, sợ sau này Dịch Sơ phát hiện thì sẽ ra sao. Nhưng cho dù trong lòng có nhiều nỗi sợ hãi như vậy, Dịch Tâm lại có thể nhận thấy được, tim của mình, dường như đang bị Úc Trần Hoan ăn mòn từng chút một. Dường như từ lần đầu tiên nhìn thấy người này, Dịch Tâm đã cảm giác Úc Trần Hoan cực kỳ xinh đẹp, nếu mình có thể nói với nàng mấy câu, sẽ vô cùng vui vẻ.

Khi Úc Trần Hoan lần đầu tiên yêu cầu mình làm loại chuyện đó cho nàng, Dịch Tâm rất rõ ràng, trong lòng mình ngoại trừ sợ, còn có sự thuận theo và phóng túng. Có lần một sẽ có lần hai, có lần hai rồi lại đến nhiều lần khác, Dịch Tâm đã quên mất mình và Úc Trần Hoan rốt cuộc đã thân mật bao nhiêu lần, từ sự chống cự lúc ban đầu, mình cũng biến thành hôm nay. . . thuận theo, thậm chí là có một loại cảm giác nghiền nghiện không nói ra được đối với loại chuyện này.

Việc này Dịch Tâm không có biện pháp nói với bất kỳ kẻ nào, càng không thể nói với Úc Trần Hoan. Nhưng trong lòng nàng thích được ở cùng với Úc Trần Hoan, dù cho người này luôn luôn làm chút chuyện tổn thương mình, hôm đó chỉ lo nói chuyện với Nguyễn Khanh Ngôn, coi mình như không tồn tại. Nhưng mỗi khi Úc Trần Hoan qua đây xin lỗi mình, dùng thanh âm mềm mại gọi mình Dịch Tâm, nàng liền cảm giác mọi cơn giận đều hòa tan theo tiếng kêu ấy.

Phật từng nói qua, tâm hướng phật, ở chỗ tĩnh lặng, mà nay mình, lại rối loạn thứ căn bản nhất. Dịch Tâm biết mình e là đã động tình – thứ mà phật môn kiêng kị nhất, nàng không biết nên làm thế nào mới tốt, hết lần này tới lần khác Úc Trần Hoan lại quá dính người, để cho nàng ngay cả thời gian thở dốc cũng không có.

"Dịch Tâm, tại sao lại không nói chuyện?" Thấy Dịch Tâm vẫn luôn im lặng, Úc Trần Hoan cười hỏi nàng, đặt một nụ hôn lên cái trán trơn bóng của nàng.

"Ta. . . Ta chỉ là chẳng biết nên nói cái gì, ngươi muốn ta gọi ngươi là gì?"

"Ngươi muốn gọi thế nào đều được, chỉ cần không kêu ta úc thí chủ nữa là được. Ngươi có thể gọi ta Trần Hoan, bình thường có thể gọi như vậy, lúc làm chuyện kia, cũng có thể."

Nghe Úc Trần Hoan ẩn ý nói, Dịch Tâm lại đỏ mặt, nàng ý thức được hai người vẫn còn không một mảnh vải ôm nhau, vội vội vàng vàng muốn đứng dậy, nhưng Úc Trần Hoan cứ cố sức ôm nàng không cho nàng đứng lên. Trong quá trình giãy dụa, đầu gối của Úc Trần Hoan không cẩn thận chạm vào giữa hai chân Dịch Tâm, khác với sự khô ráo như trong dự đoán, nơi đó đúng là còn ướt át hơn cả chính mình, điều này làm cho Úc Trần Hoan hơi sững sờ, lập tức nở nụ cười, ánh mắt nhìn Dịch Tâm lúc sáng lúc tối.

"Úc thí chủ, để cho ta đứng lên đi." Dịch Tâm thấp giọng nói, nàng biết chân của Úc Trần Hoan để nơi đó của mình, thân thể biến hóa làm sao Dịch Tâm lại không biết, nhưng càng rõ ràng, thì nàng càng cảm thấy thẹn thùng. Mình rõ ràng là người xuất gia, sao có thể động loại cảm giác này.

"Dịch Tâm, ngươi lại quên, ngươi nên gọi ta là Trần Hoan, chứ không phải là Úc thí chủ. Ta vốn muốn để cho ngươi đi, thế nhưng bây giờ ngươi như vậy, làm sao ta nỡ để ngươi tiếp tục khó chịu. Rốt cuộc lúc nào ngươi mới nguyện ý cho ta đây? Rõ ràng nơi đó đều đã ướt như thế, nhẫn nại như vậy cũng không tốt đâu."

"Đừng nói nữa. . ."

Nghe Úc Trần Hoan nói ra lời nói này, mặt của Dịch Tâm đỏ hơn, ngay cả viền mắt cũng mắc cở mà có chút đỏ lên. Nàng xoay đầu qua một bên, không muốn để cho Úc Trần Hoan tiếp tục dùng đầu gối chạm vào nơi đó của mình, nhưng người này cứ nhiều lần ma sát, sự đụng chạm vô hình làm cho Dịch Tâm luống cuống tay chân, nàng cảm thấy nơi được Úc Trần Hoan chạm qua rất thoải mái, rất tê dại.

"Dịch Tâm, ngươi có biết chuyện đó vui sướng đến cỡ nào hay không? Nhìn bộ dáng của ta ngươi đã biết rõ đi? Tại sao phải kiềm chế chứ? Để cho ta giúp ngươi, có được hay không?" Úc Trần Hoan nói, đã xoay người đặt Dịch Tâm xuống giường, nhìn dáng vẻ kinh ngạc của người dưới thân, nụ cười trên mặt Úc Trần Hoan càng sâu. Nàng đã đợi lâu lắm, vốn tưởng rằng mình còn phải hưởng thụ thêm một trận mới có thể ăn được Dịch Tâm, lại không nghĩ rằng tên tiểu tử này động tâm với mình nhanh như vậy. Xem ra, lưới tung ra, đã đến lúc kéo về.

"Úc thí chủ, không được. . . Thực sự không được. . . Ta đã phá giới nhiều lần, ta thực sự không thể phá giới nữa."

"Dịch Tâm nói như vậy, thật sự để cho ta rất đau lòng a, rõ ràng mỗi lần đều là ngươi làm vậy với ta, cũng không để cho ta làm chuyện giống vậy với ngươi. Ngươi cũng biết như vậy rất không công bằng, huống chi, phá giới một lần và phá giới mười lần, có cái gì khác nhau sao?"

Lời Úc Trần Hoan nói làm cho Dịch Tâm có chút không lời chống đở, nàng ngẩng đầu nhìn gương mặt gần trong gang tấc của đối phương, lại luôn cảm thấy giờ phút này Úc Trần Hoan không quá giống như mọi khi. Trong lúc Dịch Tâm ngẩn ngơ, nàng không có chú ý tới Úc Trần Hoan đã tách chân của nàng ra, tay phải nhanh chóng đi tới vị trí bí ẩn.

"Dịch Tâm làm nhiều chuyện như vậy với ta, hôm nay cũng nên trả lại ha." Úc Trần Hoan nói, hoàn toàn không để cho Dịch Tâm phản ứng, hai ngón tay trực tiếp mò tới, không lưu tình chút nào tiến vào trong cơ thểDịch Tâm. Nàng là cố ý, nàng chính là muốn cố ý làm Dịch Tâm đau nhức, để cho đối phương nhớ kỹ cái cảm giác mình giữ lấy nàng.

Cơ thể chưa bao giờ trải qua nhân sự siết chặt mà non nớt, mặc dù ướt át, vẫn nửa bước khó đi như cũ, vả lại mới lần đầu tiên đã tiến vào hai ngón tay. Cái loại đau đớn khi cơ thể bị chia thành hai để cho Dịch Tâm lên tiếng kêu rên, nàng cắn chặt răng nắm chặc ra giường, âm thanh lại hóa thành nghẹn ngào.

"Úc thí chủ, đừng. . . đau quá. . . thật là khó chịu. . ."

"Dịch Tâm, đừng sợ, rất nhanh liền hết đau, ta sẽ khiến cho ngươi thoải mái đến mức quên đi Phật tổ của ngươi, để cho thể xác và tinh thần của ngươi đều chỉ có một mình ta."

-------------------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro