chương 181

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tĩnh Tĩnh ngươi đang nhìn gì vậy?"
Trí Nghiên thấy Ân Tĩnh nhìn chằm chằm vào Nam thiên lâu đờ ra, tò mò hỏi, nhưng không đợi Ân Tĩnh trả lời, thì một cô gái ăn mặc cực kỳ lòe loẹt đã từ trong Nam thiên lâu đi ra. Hiện tại đã là mùa thu, nhưng nàng lại mặc bộ váy dài mỏng manh, lại còn phải lộ bả vai ra ngoài. Lớp trang điểm tinh xảo kết hợp với một thân mùi hương gay mũi, Trí Nghiên không cần nhìn cũng biết là Úc Trần Hoan tới đây.

"Trí Nghiên, đã lâu không gặp, ngươi có biết là ta nhớ thương ngươi đến cỡ nào hay không? Đương nhiên, còn có Trí Hiền cô nương."

Úc Trần Hoan thấy Trí Nghiên và Trí Hiền, cực kỳ nhiệt tình đi tới chào hỏi, nhưng lại hoàn toàn không để mắt đến Ân Tĩnh ở bên cạnh. Thấy mình bị Úc Trần Hoan coi là không khí, Ân Tĩnh cũng không thèm để ý, dù sao nàng cũng quá rõ tính tình của Úc Trần Hoan.

"Úc Trần Hoan, sao ngươi lại ở trong Nam thiên lâu?"
Đoàn người theo Úc Trần Hoan vào Nam thiên lâu, lúc này mới biết, hoá ra từ sau khi các nàng rời đi, Úc Trần Hoan một mực ở lại Nam thiên lâu tu tập pháp thuật, cũng quen biết với đám yêu quái ở nơi này. Sau này nàng mượn chút lực lượng, tuy rằng cũng không phải là chuyện quang minh lỗi lạc gì, nhưng cũng đoạt lại sản nghiệp cùng vị trí gia chủ của Úc gia, còn trở thành niềm tự hào của Úc gia.

Hôm nay Úc Trần Hoan chính là người giàu có nhất ở Lạc thành, lại còn là một cô gái, không ít người nghe nói nàng thích nữ tử, từ lúc đầu cười nhạt, thì càng về sau càng có không ít phú thương đưa nữ nhi đến cho Úc Trần Hoan, nhưng cuối cùng đều xám xịt mà về.

"Rượu ở Nam thiên lâu ngon, lại có mỹ nữ làm bạn, tại sao ta không thể tới? Nhưng mà các ngươi vừa đi là đi tới một năm rưỡi, nếu như không thông qua lâu chủ nghe được tin tức của các ngươi, thì ta đã nghĩ các ngươi gặp chuyện gì." Úc Trần Hoan mang đoàn người của Trí Nghiên vào phòng, đẩy cửa vào trong, liền thấy Nam thiên lâu chủ và Túy Vô Âm đang ngồi ở trong đó. Nhìn một bàn đều là các loại món ăn tỏa hương thơm ngát, Trí Nghiên nuốt nước miếng, chọn nơi nhiều thịt nhất ngồi xuống.

"Đã lâu không gặp, tu vi của Trí Hiền, dường như lại tiến thêm một bước." Thấy mọi người ngồi xuống, đường nhìn của Nam thiên lâu chủ tự nhiên vẫn còn dừng ở trên người của Trí Hiền. Nghe lời nàng nói, Trí Hiền gật đầu, khẽ hớp chút rượu ở trước mặt.

"Nam thiên lâu chủ, lần này chúng ta đến đây, là muốn biết rõ chuyện ở Trần Duyên tự." Trí Hiền nói thẳng mục tiêu tới đây, nghe nàng hỏi như vậy, Nam thiên lâu chủ cười cười, để cái chén trong tay xuống.

"Ta biết Trí Hiền sẽ không vô duyên vô cớ trở về nơi đây, nghĩ nhất định là vì chuyện của Trần Duyên tự. Giống như lời đồn đãi ở bên ngoài, Trần Duyên tự quả thật là bị ma giới hủy hoại. Hơn nữa lại còn bị hủy diệt chỉ trong phút chốc. Ta từng bảo Âm nhi xem xét, nơi đó lưu lại ma khí rất mạnh, phế đi rất nhiều khí lực mới loại bỏ được. Chỉ là, chúng ta vẫn chưa biết, ma giới đến Trần Duyên tự rốt cuộc là có mục đích gì."

Nam thiên lâu chủ thấp giọng nói, Túy Vô Âm đứng ở phía sau nàng cũng gật đầu đồng ý, thấy các nàng nhìn về phía Ân Tĩnh, Trí Hiền nhíu mày, nàng luôn cảm thấy sở dĩ ma giới đến Trần Duyên tự, sợ là còn có liên quan đến chuyện Ngự mệnh tháp trước đây. Khi đó ma giới phái hai người tới, đến nay Trí Hiền vẫn còn sợ hãi, tuy rằng không biết mục đích thực sự của bọn họ, nhưng quan hệ đối địch là nhất định rồi.

Bọn họ cần thần lực bên trong Ngự mệnh tháp, mà thần lực lại vào trong cơ thể của Ân Tĩnh, tuy rằng hiện tại đã xác định phần thần lực đó cũng không phải chỉ là thần lực mà còn lưu lại thần thức, long tộc muốn, phượng hoàng tộc cũng muốn, mà ma tộc lại càng là thế lực đầu tiên xuất thủ cướp đoạt. Nghĩ tới những thứ này, Trí Hiền càng phát hiện chuyện thần lực vẫn chưa giải quyết xong. Chưa nói tới hai tộc long phượng, chỉ cần là ma tộc thôi đã đủ khiến cho người ta khó mà ứng phó.

Nghĩ tới đây, Trí Hiền đột nhiên cảm giác phần thần thức ở trong cơ thể của Ân Tĩnh cũng không phải là không tốt, chí ít nó có thể bảo vệ Ân Tĩnh bình an, nhưng sau đêm hôm đó, Ân Tĩnh đã quay về là Ân Tĩnh mà các nàng quen thuộc, phần thần thức trong cơ thể cũng không có trở ra, ngay cả thần lực dường như cũng ẩn núp rồi.

"Ở chỗ này nói dường như cũng không thể kết luận được gì, không bằng lát nữa liền đến Trần Duyên tự xem xét đi." Thấy tất cả mọi người trầm mặc, Úc Trần Hoan đã mở miệng. Từ sau khi đám người của Ân Tĩnh rời đi, Trần Duyên tự đều do nàng phái người tới xử lý. Cộng thêm hai lần bị phá hủy, Úc Trần Hoan tự nhiên cũng không thoải mái. Tuy rằng nàng không thèm để ý chút tiền xây dựng nho nhỏ kia, nhưng đó rốt cuộc cũng là nơi mà mình và Dịch Tâm gặp gỡ.

"Ừ, nói cũng phải." Trí Hiền gật đầu, lúc này mới cúi đầu muốn nếm thử đồ ăn ở trên bàn, nhưng cả một bàn thịt đã bị càn quét sạch sẽ, chỉ còn lại một ít rau xanh mà thôi. Mọi người trên bàn nhìn Trí Nghiên vẫn còn chưa đã ghiền, yên lặng không nói gì, nhưng thật ra Ân Tĩnh lại có chút ngượng ngùng.

"Nghiên nhi, ngươi ăn quá nhanh rồi." Ân Tĩnh cầm khăn tay lau miệng cho Trí Nghiên, ai biết Trí Nghiên lại hơi nhíu mày, bắt đầu tủi thân.

"Tĩnh Tĩnh thịt nhìn thấy nhiều, nhưng thực ra lại rất ít, ta ăn chưa no."

Trí Nghiên cảm giác gần đây mình lại khôi phục sức ăn, ngoại trừ chuyện thỉnh thoảng sẽ cảm thấy buồn nôn ra, thì những lúc khác đều đặc biệt thèm ăn.

"Không sao, ta còn chuẩn bị rất nhiều món ăn chưa bưng lên, Âm nhi, ngươi đi bưng tới đây."

"Dạ, Âm nhi đi ngay, chẳng biết Ân Tĩnh cô nương có thể tới giúp một chuyện hay không, món ăn tương đối nhiều, một mình ta sợ là bưng không hết."

"Được." Thấy Túy Vô Âm nhờ mình tới hỗ trợ, Ân Tĩnh tự nhiên là bụng làm dạ chịu, dù sao cũng là do con rắn nhỏ nhà mình ăn sạch sành sanh, nàng đi bưng thêm cũng không có gì lạ.

Theo Túy Vô Âm xuống phòng bếp ở dưới lầu, Ân Tĩnh mới vừa vào cửa, liền thấy mấy cái bàn tràn đầy món ăn, có thể thấy được Nam thiên lâu chủ thực sự đã chuẩn bị sẵn, sợ lại xảy ra chuyện bị Nghiên nhi ăn sạch như lần trước.

"Ân Tĩnh cô nương, dường như ngươi đã thay đổi rất nhiều so với lần chúng ta gặp mặt trước đây." Lúc đang sắp xếp món ăn, Túy Vô Âm bỗng nhiên mở miệng. Thấy nàng ngồi xổm xuống nhặt củi đốt lò, y phục có chút mất trật tự, lộ ra làn da phía sau lưng. Trên làn da trắng như tuyết ấy, lại có một dấu vết tựa như bị bỏng, rồi lại có chút giống như là phù chú gì đó, Ân Tĩnh vốn muốn nhắc nhở nàng, nhưng liền thấy Túy Vô Âm đã làm xong.

"Có lẽ là vậy, hẳn là do trải nghiệm nhiều hơn, cho nên cũng thay đổi một chút."
Nghĩ đến những việc đã xảy ra trong hai năm nay, Ân Tĩnh cũng nhịn không được mà có chút xúc động. Trước kia nàng ở Trần Duyên tự, đã từng chỉ một lòng muốn hiểu được phật lý, vượt qua quãng đời còn lại, thế nhưng từ sau khi thích Trí Nghiên, quả thật là nàng mong muốn nhiều hơn, cũng lo lắng nhiều hơn.

"Thực ra có chút thời điểm, thay đổi cũng không phải là chuyện không tốt, Ân Tĩnh cô nương, dáng vẻ của ngươi bây giờ, hấp dẫn hơn trước kia."
Túy Vô Âm nói, đặt các món ăn đã được hâm nóng vào trong cái mâm Ân Tĩnh đang bưng, làm như lơ đãng, nhưng thực ra là cố ý lướt qua tay nàng. Ân Tĩnh nghi ngờ liếc nhìn Túy Vô Âm, chỉ thấy sắc mặt nàng ửng đỏ, tiếu ý dịu dàng nhìn mình, Ân Tĩnh lui ra phía sau một bước, nói tiếng đi trước liền bưng thức ăn lên trên. Nhìn Ân Tĩnh bỏ đi, Túy Vô Âm lại đứng tại chỗ một hồi, lúc này mới theo sau.

Hai người lên lầu, thì đúng lúc này, gian phòng ở bên cạnh bỗng nhiên có người đi ra, bởi vì mở cửa quá mạnh, nên trực tiếp đánh vào cái mâm Ân Tĩnh đang bưng, làm cho một chén canh nóng bị đổ ra ngoài. Nhưng trong giây phút ấy, người mở cửa tay mắt lanh lẹ, chợt vươn tay, tiếp được cái chén, rồi lại dùng linh lực khống chế phần canh, dời nó quay vào trong chén. Ân Tĩnh bị chuyện bất thình lình làm cho có chút sững sờ, nhưng mà, chuyện càng thêm không thể tưởng tượng nổi liền xuất hiện. Chỉ thấy vị nam tử cao hơn bản thân một chút kia bỗng nhiên ôm lấy nàng, đặt nàng ở trên cửa, khiến cho Ân Tĩnh càng thêm kinh ngạc. Nàng chưa kịp nói gì, thì nam tử kia đã chợt mở miệng.

"Ân Tĩnh sư tỷ, ta rất nhớ ngươi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro