chương 182

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nam tử vừa mở miệng, thì Ân Tĩnh khi nãy còn cảm thấy hắn vô lễ liền sững sờ tại chỗ, tuy rằng đã gần hai năm trôi qua, cái giọng nói này cũng thay đổi một ít, nhưng hiện tại người còn có thể gọi mình là Ân Tĩnh sư tỷ, cũng chỉ có mình Dịch Tâm. Nghĩ như vậy, Ân Tĩnh ngẩng đầu, cẩn thận nhìn vị nam tử ở trước mặt, mặt mày của nàng rất thanh tú, tuy rằng bị nắng ăn đen rất nhiều, nhưng đúng thật là cái vị sư muội đã từng đi theo sau lưng mình.

"Dịch Tâm, đúng thật là ngươi, sao ngươi. . . cao lên nhiều như vậy, thiếu chút nữa ta đã không nhận ra ngươi."
Ân Tĩnh nhẹ giọng nói, giơ tay lên sờ gò má của Dịch Tâm, nàng có thể cảm nhận được Dịch Tâm đã thay đổi rất nhiều, nhưng nàng có thể sinh ra nhiều sự thay đổi như vậy, nhất định là trải qua cũng không đơn giản.

"Ân Tĩnh sư tỷ, ta rất nhớ ngươi, rất nhớ sư phụ."

Dịch Tâm cũng không có nghĩ tới mới vừa quay về Lạc thành thì liền có thể gặp được Ân Tĩnh, từ nhỏ hai người đã nương tựa, cùng nhau lớn lên ở trong Trần Duyên tự, người thân nhất với Dịch Tâm chính là  Ân Tĩnh, mà lần này tới đây nàng vốn tưởng rằng chỉ có thể nhìn xem Trần Duyên tự, chứ không nghĩ rằng Ân Tĩnh cũng ở đây. Đã lâu không gặp, vừa rồi Dịch Tâm cũng nhìn hồi lâu mới dám tới gần, Ân Tĩnh sư tỷ tuy rằng vẫn ôn nhu như trước, nhưng lại xinh đẹp đến mức làm cho nàng có chút không nhận ra.

Nàng vẫn thích mặc y phục màu trắng, nhưng không còn là bộ đạo bào màu xanh nhạt trước đây, mà đã đổi thành bộ váy dài màu trắng. Tóc của nàng rất dài, những sợi tóc màu đen xõa xuôi tới thắt lưng tựa như một thác nước, được buộc lại bằng một sợi dây đỏ. Một Ân Tĩnh như vậy làm cho Dịch Tâm cảm thấy dịu dàng được ngay, rồi lại có thêm chút cảm giác xa cách, cho nên trong lúc nhất thời không dám tới nhận người quen.

"Sư phụ ở trong Nhạc yêu cốc, cũng không có gì đáng ngại." Ân Tĩnh ôm Dịch Tâm cao hơn chính mình rất nhiều, vỗ nhẹ lên lưng của nàng, mà lúc này, gian phòng ở bên cạnh bỗng nhiên mở ra, Trí Nghiên nghe được âm thanh của Ân Tĩnh, thế nhưng sau khi đi ra lại thấy cái cảnh Ân Tĩnh đang bị một tên nam tử ôm vào trong ngực. Từ trước đến nay Trí Nghiên lòng dạ hẹp hòi, đồ ăn còn giữ kỹ, thì huống chi là Ân Tĩnh. Thấy tình cảnh này, liền vội vàng đến nỗi đôi mắt cũng biến thành con ngươi rắn.

"Cái tên dê xồm kia, buông Tĩnh Tĩnh ra." Trí Nghiên không nói hai lời liền tiến về phía Dịch Tâm, Ân Tĩnh thấy nàng vội vả như vậy, chưa kịp giải thích, thì đúng lúc này, một người bỗng nhiên từ căn phòng khác bước ra, biến ra một lá phù chú màu vàng đánh tới, chắn ngay trước tay của Trí Nghiên. Trí Nghiên hơi cau mày, xé lá phù chú muốn tiếp tục, thì lúc này người ném phù chú đã chắn trước mặt nàng.

"Đây là yêu quái phương nào, trên người một cổ lệ khí, tướng công của ta đang nhận lại sư tỷ của nàng, ngươi sốt ruột cái gì a." Tần Huyên không chút lo lắng nói, liếc nhìn Ân Tĩnh và Dịch Tâm, vô cùng thân thiết lôi Dịch Tâm sang người mình. Việc này gây ra động tĩnh lớn như vậy, Trí Nghiên và Úc Trần Hoan ở trong phòng cũng đi ra. Ngoại trừ nam thiên lâu chủ, thì người ở trong hai căn phòng đều đứng trên cùng một cái hành lang, trong lúc nhất thời bầu không khí bỗng trở nên nặng nề.

Vừa rồi Dịch Tâm chỉ vội vã gặp lại Ân Tĩnh, hoàn toàn không nghĩ tới trong căn phòng cách vách lại còn có người mà nàng không muốn nhìn thấy nhất. Mắt thấy Úc Trần Hoan mặc một thân váy dài màu tím diễm lệ. Kỳ quái là, rõ ràng đã hai năm trôi qua, nhưng bộ dáng của nàng vẫn không có gì thay đổi, nàng vẫn yêu thích mấy cái màu sắc lòe loẹt thế này, thích làm cho người mình thơm nức, và cũng vẫn xinh đẹp như xưa.

"Dịch Tâm, là ngươi sao?" Ngay lúc mọi người không nói gì, thì Úc Trần Hoan bỗng nhiên lại mở miệng. Thanh âm của nàng có chút run rẩy rồi lại có chút nghi hoặc, nghe ngữ điệu không xác định của nàng, trong lòng Dịch Tâm nhiều ít có chút thất vọng. Mặc dù nàng đã sớm tính toán dù cho có gặp mặt nhau ở chốn Lạc thành này thì cũng phải giả bộ làm người xa lạ, nhưng khi gặp lại Úc Trần Hoan, nàng phát hiện lòng mình vẫn không có biện pháp bình tĩnh trở lại. Rõ ràng đã chán ghét cái loại cảm giác bị nàng rút dây động rừng này, thế nhưng. . . người mình bận lòng, nếu như thật sự dễ quên như vậy, thì cũng không phải là yêu.

"Úc cô nương, đã lâu không gặp." Đối mặt với ánh nhìn chằm chằm của Úc Trần Hoan, Dịch Tâm không có biện pháp làm ngơ, bất đắc dĩ mở miệng. Nghe nàng gọi mình là Úc cô nương, Úc Trần Hoan nhíu mày, nàng đi tới vài bước, muốn kéo tay của Dịch Tâm, nhưng lại bị một cô gái khác giơ tay lên ngăn cản.

Trong hai năm qua, Úc Trần Hoan có được Úc gia, trở thành gia chủ, chưa từng bị ai đối xử vô lễ như vậy, nàng ngẩng đầu nhìn cái người đang ngăn cản mình, đó là một cô gái hơi lùn hơn mình một chút. Nàng hơi híp mắt có chút khiêu khích nhìn mình, tiện đà còn chậm rãi lui ra phía sau vài bước, dựa sát vào lòng Dịch Tâm.

"Vị Úc tiểu thư này, bất luận trước đây ngươi và Dịch Tâm có quan hệ như thế nào, thì vẫn xin ngươi không nên tùy ý động thủ động cước, hiện tại Dịch Tâm là người của ta, ta không thích nhìn nàng có sự tiếp xúc quá thân mật với người khác." Tần Huyên cố ý nói, còn không quên quay đầu lại hướng Dịch Tâm nháy mắt, thấy ý đồ của Tần Huyên, Dịch Tâm khẽ nhíu mày, nhưng cũng không nói gì. Quả thật, hiện tại làm như vậy là tốt nhất. Mình vẫn không có dũng khí đơn độc đối mặt với Úc Trần Hoan, nếu Tần Huyên sư tỷ có thể giúp mình, nói không chừng là có thể. . .

"Dịch Tâm, lời nàng nói, là có ý gì?" Úc Trần Hoan không để ý đến Tần Huyên, mà chỉ tiếp tục hỏi Dịch Tâm, thấy nàng như trước đi về hướng bên này, Dịch Tâm cau mày, lòng bàn tay bắt đầu xuất mồ hôi. Dù cho chỉ là một động tác nhỏ, nhưng Úc Trần Hoan cũng thấy rất rõ ràng. Hai năm, nàng tìm Dịch Tâm hai năm, nhưng ngay cả một chút tin tức cũng không có.

Nàng canh giữ ở Lạc thành, trông chừng Trần Duyên tự, rách nát một lần, thì nàng sẽ xây lại một lần, chỉ là vì chờ Dịch Tâm trở về, quay lại bên cạnh mình. Thế nhưng. . . hiện tại Dịch Tâm đã trở về, nhưng không về một mình, mà là dẫn theo một cô gái khác. Nàng cao, hơi đen, tuy rằng vẫn gầy như thế, nhưng nhìn qua đáng tin hơn rất nhiều, nhưng nàng cũng không còn là Dịch Tâm luôn nói thật với mình hay sao?

Thấy sự thất lạc trong mắt Úc Trần Hoan, Dịch Tâm có chút ảo não, nàng giận mình vô dụng, lại càng giận Úc Trần Hoan hôm nay bày ra cái bộ dáng này để được mình đồng tình. Dịch Tâm bỗng nhiên quyết tâm, nàng nắm lấy Tần Huyên thật chặc, nghiêng người hôn lên mặt nàng một cái, nhưng nhìn qua lại giống như là đang hôn môi. Úc Trần Hoan kinh ngạc nhìn một màn này, lui về phía sau vài bước, rồi lại cười rộ lên.

"Dịch Tâm, bây giờ ngươi đang nghiêm phạt ta, đúng không? Phạt ta trước đây không tốt với ngươi, nếu là như vậy, ta chấp nhận." Úc Trần Hoan cúi đầu, siết hai tay thật chặc. Nghe được lời của nàng, lưng Dịch Tâm run lên, nàng muốn rời khỏi người Tần Huyên, nhưng người nọ lại kéo đầu của nàng, hôn lên đôi môi nàng. Lần này không còn là giả, mà là một nụ hôn thứ thiệt.

Vừa hôn xong, trên mặt Tần Huyên mang nụ cười đắc ý, mà Dịch Tâm thì lại đỏ mặt, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên. Trí Nghiên và Ân Tĩnh đã an tĩnh không nói chuyện, bao quát cả Trí Hiền và Túy Vô Âm cũng đều ở bên cạnh bảo trì trầm mặc, lúc này người có quyền lên tiếng nhất, chỉ có ba người Dịch Tâm, Úc Trần Hoan, và bao gồm cả Tần Huyên bỗng nhiên sáp vào.

"Dịch Tâm, đây là sự lựa chọn của ngươi?" Úc Trần Hoan nhìn hồi lâu, thấy môi của Dịch Tâm bị dính son môi của Tần Huyên, nàng siết tay, cố nén cái dục vọng muốn bước tới lau sạch. Nhìn ra Úc Trần Hoan đang kiềm nén, hai bên thái dương của Dịch Tâm chảy ra mồ hôi lạnh, nàng không rõ mình như thế nào, rõ ràng là đã chuẩn bị rất lâu, nhưng vì sao khi nhìn thấy Úc Trần Hoan khó chịu, nàng vẫn sẽ lưu ý tới suy nghĩ của nàng, lưu ý nội tâm và hành động của nàng. . . lưu ý có phải là nàng đã để ý mình hay không.

"Úc cô nương, chuyện của ta. . . không có quan hệ gì với ngươi." Dường như là dùng hết tất cả khí lực, Dịch Tâm phun ra những lời này, nghe được câu trả lời của nàng, Úc Trần Hoan cười rộ lên. Nàng cảm thấy lồng ngực rất đau, giống như là bị kim ghim vào người từng chút một, nó không tạo thành vết thương lớn, không sâu, nhưng lại ghim vào rất rõ ràng, mỗi một lần đều đâm vào vị trí rất khó chịu, gần như làm cho nàng không thở nổi.

Nàng biết cho tới bây giờ đều là mình có lỗi với Dịch Tâm, nàng xông vào cuộc sống yên tĩnh của nàng, đoạt lấy thân thể của nàng, lại làm cho nàng thất vọng cực độ. Mà nay, Dịch Tâm thay đổi, đều là bởi vì mình làm ra những chuyện vô liêm sỉ đó, để cho nàng chạy đi xa như vậy. Úc Trần Hoan nguyện ý dùng nửa đời sau để chuộc tội, nhưng đáng tiếc, Dịch Tâm không cho nàng cơ hội.

"Dịch Tâm. . . Xin lỗi, ta đã hiểu." Úc Trần Hoan nói, lui về phía sau vài bước, trở về phòng, Ân Tĩnh nhìn Dịch Tâm mất hồn mất vía, vừa tính nói gì đó, nhưng suy nghĩ một hồi, vẫn không nói thêm gì nữa, cũng quay trở về. Mới vừa vào phòng, bọn họ liền thấy Úc Trần Hoan vừa rồi còn tiêu sái giờ đã cầm rượu uống.

"Tĩnh Tĩnh, Dịch Tâm nàng, cũng không phải là không thèm để ý tới Úc Trần Hoan đúng không."
Ngay cả Trí Nghiên cũng nhìn ra được Dịch Tâm cậy mạnh, thì làm sao Ân Tĩnh lại không nhìn ra, chỉ là. . . Úc Trần Hoan đã từng làm chuyện tổn thương Dịch Tâm quá sâu, mà Dịch Tâm lại là người thành thật nhát gan, hôm nay nàng trốn ở trong cái vỏ óc mà nàng tự cho là yên ổn không chịu đi ra, làm tổn thương Úc Trần Hoan, cũng chỉ là giả vờ.

"Ừ, chuyện này chúng ta thấy rõ, có thể giải quyết, cũng chỉ có hai người bọn họ." Ân Tĩnh liếc nhìn Úc Trần Hoan liên tục uống rượu, bất đắc dĩ thở dài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro