chương 184

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Con rắn nhỏ, Ân Tĩnh, hình như ở ngoài có chuyện gì đó, hai người các ngươi đã thức chưa?"
Trí Hiền đứng ở trước cửa, nhẹ giọng hỏi. Sáng sớm hôm nay nàng phát hiện bên ngoài dán đầy bố cáo màu đỏ, nhưng không phải là của nha môn dán lên, mà là việc vui của Úc gia được truyền khắp cả cái Lạc thành này. Trí Hiền quen biết Úc Trần Hoan, nàng cảm thấy Úc Trần Hoan không phải là người mới bị một chút đả kích liền bỏ chạy đi thành thân, việc này chắc chắn là có gì đó là lạ.

Trong phòng vẫn còn tràn ngập mùi vị hoan ái, nồng nặc hơn mọi khi rất nhiều, Ân Tĩnh ôm Trí Nghiên vỗ lên bả vai của nàng làm cho nàng tỉnh lại, nhưng Trí Nghiên lại lưu manh vùi mặt vào trong ngực của nàng, không chịu đứng lên. Đêm qua các nàng hoạt động thật lâu, và cũng là lần đầu tiên trong suốt khoảng thời gian ở cùng với Ân Tĩnh, Trí Nghiên mới cảm nhận được Ân Tĩnh còn có một mặt. . . đòi hỏi vô độ như vậy.

Hiện tại Ân Tĩnh đã biết cách khống chế linh lực, cơ thể tự nhiên cũng tốt hơn trước đây rất nhiều, thể lực cũng như vậy. Nghĩ đến việc tối hôm qua nàng không ngừng muốn mình, càng về sau thì Trí Nghiên lại càng không phân rõ mình đang ở nơi nao. Cái loại cảm giác thoải mái đến mức giống như là muốn chết đi ấy đến bây giờ Trí Nghiên vẫn còn nhớ rõ, ngay cả cơ thể cũng ấm áp vô cùng. Nếu như có thể, Trí Nghiên thật muốn tựa vào trong lòng  không thức dậy, nhưng con gà độc thân Thương Vãn Trăn kia lại tới quấy rầy các nàng làm gì nha.

"Tĩnh Tĩnh, ta đau thắt lưng, ngươi đi mở cửa hỏi Trí Hiền có chuyện gì đi."
Trí Nghiên nũng nịu nói, rõ ràng là bảo Ân Tĩnh đi mở cửa, nhưng hai tay vẫn còn ôm nàng không buông.

"Nghiên nhi, ta đi mở cửa xong sẽ quay lại với ngươi ngay, ngươi chờ một chút." Ân Tĩnh nói, khoác bộ quần áo đi xuống giường, mở rộng cửa mời Trí Hiền vào trong, rồi lại ngồi lên trên giường. Mắt thấy mông Ân Tĩnh vừa kề sát vào cạnh giường, thì Trí Nghiên liền lướt tới ôm lấy eo của Ân Tĩnh không buông. Trí Hiền cảm thấy mặc dù Trí Nghiên đang ở hình người cũng thích quấn lấy thứ gì đó, quả thực là giống y như tánh của nàng.

"Trí Hiền mới sáng sớm mà ngươi đã quấy rầy ta và Tĩnh Tĩnh, ngươi thật đáng ghét." Trí Nghiên ôm Ân Tĩnh oán giận, đã lâu không thấy được thân thể của Trí Nghiên, bây giờ Trí Hiền mới phát hiện hoa văn màu đỏ sẫm hai bên xương quai xanh bởi vì vào tà mà xuất hiện của nàng dường như đã phai đi rất nhiều, gần như chỉ còn lại vết tích màu nhàn nhạt. Nghĩ đến long châu trong cơ thể của nàng, Trí Hiền suy đoán hẳn là linh lực trong long châu đã dần dần triệt tiêu tà khí khi vào tà, cho nên mới xuất hiện thứ hiệu quả này. Hơn nữa sau khi có long châu, dường như Trí Nghiên cũng không có tiến vào trạng thái vào tà nữa.

"Cũng không phải là ta tới tìm ngươi, mà là có việc muốn nói với Ân Tĩnh."
Trí Hiền liếc nhìn Ân Tĩnh, đem chuyện bên ngoài dán bố cáo nói ra, nghe thấy Úc Trần Hoan muốn thành thân, sắc mặt của Ân Tĩnh không tốt, mà Trí Nghiên thì lại càng thêm giật mình.

"Trí Hiền, ngươi thật sự không có nhìn lầm chứ? Cái loại này chim công lẳng lơ như Úc Trần Hoan, làm sao có thể đi thành thân cơ chứ, nàng không cần Dịch Tâm sao?"
Trí Nghiên cảm thấy Úc Trần Hoan căn bản không có khả năng buông tha Dịch Tâm để đi thành thân, nàng cảm thấy Úc Trần Hoan chắc chắn không phải là loại người như vậy.
  
"Nghiên nhi, chuyện này ra sao, chúng ta đều không có cách nào biết được, việc này. . . chúng ta cũng không nên nhúng tay vào. Nhưng mà có một điều, ngươi nói rất đúng."
Ân Tĩnh liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, quay đầu lại cười nhìn Trí Nghiên. Ân Tĩnh xưa nay hay khiêm tốn, cười một cách tự tin như vậy là lần đầu tiên. Trí Nghiên ngắm nhìn có chút ngây người, phải đợi cho đến khi Trí Hiền tằng hắng một cái thì mới làm cho nàng hoàn hồn.

"Ân Tĩnh, ngươi đã nhìn ra điều gì hay sao?"

"Cũng không phải là ta nhìn ra cái gì, mà là Úc Trần Hoan quả thực có khả năng được ăn cả ngã về không. Ta hiểu Dịch Tâm, cũng hiểu nàng."
Ân Tĩnh nói xong, trong lòng Trí Hiền cũng đã có đáp án. Cái gọi là thành hôn, e rằng tên thật là gậy ông đập lưng ông.

"Tần Huyên sư tỷ, ta không sao, ngươi không cần nhìn chằm chằm vào ta." Dịch Tâm té bị thương, tự nhiên cũng không thể rời khỏi Lạc thành, đỡ nàng quay lại Nam thiên lâu, nhưng Tần Huyên vẫn không yên lòng cứ đi theo nàng, thấy bộ dáng khẩn trương của đối phương, Dịch Tâm sờ sờ lên cái dấu tay vẫn còn nóng hừng hực ở trên mặt, tuy rằng bị đánh rất đau, nhưng lòng của nàng vẫn chưa có rõ ràng.

Dịch Tâm biết mình nhu nhược vô dụng, rõ ràng ngoài miệng đã nói buông, nhưng trong lòng vẫn còn nhung nhớ Úc Trần Hoan. Có thể chuyện ngày hôm nay chính là thứ có thể ép mình kết thúc, nếu như Úc Trần Hoan thành thân, thì mình cũng không cần nhớ đến nàng nữa. Nghĩ như vậy, suốt cả một ngày, Dịch Tâm nằm lì ở trên giường, ngoại trừ thỉnh thoảng uống chút nước ra, thì cái gì cũng không ăn.

Buổi tối vừa tới, nàng gần như là đếm từng canh giờ trôi qua, nàng biết sắp tới chính là thời khắc Úc Trần Hoan thành thân, nàng nhớ kỹ khi còn bé mẫu thân đã từng nói với mình, tân nương tử phải dậy sớm chuẩn bị rất nhiều thứ, phải chải đầu phải làm tóc còn phải trang điểm cho xinh đẹp. Úc Trần Hoan vẫn luôn đẹp mắt, ngày nàng thành thân, nhất định sẽ càng xinh đẹp hơn. Chỉ tiếc, mình không có dũng khí ngắm nhìn, cũng không có tư cách mà nhìn.

Nhịn một đêm, cuối cùng cũng tới hừng đông. Tần Huyên đã đi ra ngoài mua thức ăn từ rất sớm, trong phòng cũng chỉ có mình Dịch Tâm ngây ngô ngồi ở đó. Nàng luôn có cảm giác hình như mình nghe thấy tiếng kèn đồng, vội vàng chạy đến bên cửa sổ, rồi lại không nhìn thấy cái gọi là đội ngũ đón dâu. Dịch Tâm chẳng biết nhà trai ở nơi nào, lại càng không biết nếu như đón dâu, thì có thể đi qua chỗ này hay không, nếu như có. . . thì tốt rồi.

"Dịch Tâm, ngươi đang chờ gì vậy?" Ân Tĩnh thấy Dịch Tâm cúi người đứng ở bên cửa sổ, đi tới hỏi. Nàng biết chuyện hôm qua Dịch Tâm đi rồi quay lại, cũng biết ngày hôm qua nàng té bị thương ở chân. Bây giờ thấy nàng đứng ở bên cửa sổ đờ ra, không cần đoán cũng biết nội tâm của nàng đang nghĩ gì.

"Không có, ta còn chờ cái gì đâu, rõ ràng là. . . mọi chuyện đều đã kết thúc rồi."

Dịch Tâm ngồi ở bên cạnh, hai mắt xa xăm, nghe ra sự thất lạc trong lời nói của nàng, Ân Tĩnh đi vài bước tới bên người nàng, vỗ nhẹ lên bả vai của nàng."Dịch Tâm, có rất nhiều chuyện, cũng không phải nói kết thúc là có thể dễ dàng kết thúc. Ngoài miệng ngươi nói kết thúc, nhưng nếu như lòng của ngươi còn có điều vướng bận, thì nó cũng không tới điểm kết thúc. Ta biết ngươi và Tần cô nương không có quan hệ sâu xa, ngươi còn nhung nhớ Úc Trần Hoan, vì sao không cùng nàng nói rõ ràng?"

Ân Tĩnh biết nguyên nhân năm đó Dịch Tâm rời khỏi Úc Trần Hoan, nhưng lại không rõ hôm nay nàng buông tha Úc Trần Hoan là xuất phát từ cái gì. Nếu nói Dịch Tâm vẫn còn đang tự ti, thì dáng dấp cùng sự thay đổi của nàng hôm nay tất cả mọi người đều nhìn thấy, mà nếu nói là Dịch Tâm vẫn còn đang trách Úc Trần Hoan, vậy thì hai năm qua Úc Trần Hoan cũng đã thay đổi rất nhiều, những nguyên nhân này, thực sự không phải là nguyên nhân chủ yếu.

"Ân Tĩnh sư tỷ, thực ra. . . ta cũng không biết nên làm thế nào mới tốt. Trước đây chỉ là một tiểu ni cô của Trần Duyên tự, không có quyền không có thế, nếu như không phải là Úc Trần Hoan, thì có thể đến nay ta vẫn là một kẻ vô tích sự, chỉ biết đi theo sau lưng ngươi, dưới sự che chở của sư phụ. Thế nhưng dù là như vậy, ta cũng không muốn tiếp tục nhu nhược. Nàng có con đường nàng phải đi, không phải sao? Ta lưu ý nàng, nhưng hai chúng ta, cũng không thích hợp."

Vấn đề này, Dịch Tâm đã nghĩ thật lâu, hoặc là nói trong hai năm qua, nàng vẫn luôn suy tư về chuyện này. Nàng và Úc Trần Hoan, rốt cuộc có nên đến với nhau hay không, mãi cho tới ngày hôm qua khi gặp lại Úc Trần Hoan, thấy nàng còn xuất chúng hơn hai năm trước, thì Dịch Tâm mới phát hiện, có thể các nàng tách ra là đúng. Vốn cho là hôm qua mình đi rồi thì sẽ không còn liên quan gì tới Úc Trần Hoan nữa, nhưng hết lần này tới lần khác Úc Trần Hoan lại muốn thành hôn nhanh như vậy.

Dịch Tâm cảm giác mình tựa như một con ma ích kỷ, rõ ràng là nàng lưu ý Úc Trần Hoan, nhưng lại không dám ở chung với nàng, rồi trong thâm tâm thì lại không muốn để cho nàng thuộc về người khác. Dịch Tâm cuộn mình ở trong góc, đem tất cả sự bất lực của mình đều giấu đi. Nhưng vào lúc này, bên ngoài thực sự truyền đến âm thanh của đội ngũ đón dâu, Dịch Tâm vội vàng đứng dậy, nhìn ra kiệu hoa màu đỏ ở bên ngoài, giống như là ma chướng, lảo đảo chạy xuống lầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro