chương 185

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng kèn đồng và kèn xô-na hòa vào nhau, tấu lên khúc ca vui sướng, nhưng Dịch Tâm nghe vào cũng không có gì hơn là chói tai. Nàng ngơ ngác nhìn cái kiệu hoa được trang trí màu đỏ thẫm kia, nàng biết có thể ngồi trong đó chính là người mà cả cuộc đời này mình quan tâm nhất, nhưng nàng lại sắp gả về làm vợ người ta. Dù biết là chính mình đẩy nàng ra, nhưng Dịch Tâm vẫn khó chịu không cách nào hô hấp.

Đi qua con đường này, qua không xa chính là Úc gia, Dịch Tâm giống như là không khống chế được bản thân mình, chợt vọt về phía đỉnh kiệu. Lúc này nàng đã quên đi điều luật Tần Huyên không cho phép mình sử dụng pháp thuật, mà chỉ cố sức đẩy đám người ngăn cản mình ra, xốc mành che kiệu lên, kéo người ở bên trong ra ngoài. Người hầu của Úc gia thấy Dịch Tâm lao tới cướp người, lúc này mới phản ứng kịp, lập tức liền bao vây lấy Dịch Tâm.

"Ngươi là người phương nào?" Chú rể dẫn đầu vẻ mặt khó chịu nhìn Dịch Tâm, dù sao sẽ không có ai cam tâm tình nguyện để ngày đại hỉ của mình bị quấy rối như vậy, hơn nữa đối phương rõ ràng là tới cướp tân nương tử của hắn.

"Xin lỗi vị công tử này, ta không thể giao nàng cho ngươi." Dịch Tâm dùng sức nắm tay của Úc Trần Hoan, cảm thấy đối phương vẫn còn hơi giãy dụa, ngực một trận đau. Nàng không quan tâm ôm lấy Úc Trần Hoan chạy về phía xa xa, bỏ lại cả một đám người đón dâu ở phía sau, mãi cho đến khi trốn vào trong ngõ hẻm thì mới dừng lại.

"Trần nhi, xin lỗi, là ta không tốt. . . là do ta quá nhát gan, nên mới có chuyện ngày hôm nay. Ta. . . thực ra ta vẫn luôn nhớ tới ngươi, dù cho ta vì né tránh ngươi mà chạy trốn đến một nơi xa như vậy, nhưng trong lòng ta vẫn nhớ kỹ ngươi. Vô số lần ở trong mộng, ta mơ thấy chúng ta ở cùng nhau, thế nhưng sau khi tỉnh lại, thì chỉ có ta một người."

"Ta rất tự ti, ta sợ ngươi sẽ ghét bỏ ta, sợ ta không xứng với ngươi, trên thực tế, quả thực là chúng ta cách xa vạn dặm. Ta. . . Ta không có gì tốt, lại thêm không có tiền, ngoại hình cũng bình thường, bây giờ lại còn có vết thương, bị nắng ăn đen đi không ít, thế nhưng ta vẫn thích ngươi, cho nên liền lỗ mãng đoạt ngươi về. Nếu. . . nếu ngươi vẫn muốn quay về thành hôn, ta, ta cũng có thể đưa ngươi đi."

Dịch Tâm ôm Úc Trần Hoan, thấp giọng nói, càng nói càng gấp, càng nói âm thanh càng nhỏ, sau khi nói xong nàng phát hiện Úc Trần Hoan vẫn thờ ơ, giữa lúc Dịch Tâm cảm thấy không thích hợp, thì tân nương tử bỗng nhiên xốc khăn voan lên đầu, nhưng thứ hiện ra lại là một gương mặt khác. Dịch Tâm bị dọa đến mức sững sờ, lui về phía sau mấy bước, không cẩn thận liền vấp phải tảng đá, nhưng mà, cũng chính một cú này, lại làm cho nàng ngã vào một vòng tay dịu dàng khác.

"Dịch Tâm ngốc, gây ra nhiều phiền toái như vậy, rốt cuộc ngươi cũng chịu nói ra lời thật lòng?" Người nói chuyện, chính là Úc Trần Hoan, Dịch Tâm ngơ ngác quay đầu lại, nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của nàng, trong lúc nhất thời ngơ ngác tại chỗ, nàng nhìn Úc Trần Hoan rồi lại nhìn tân nương tử vẻ mặt kinh ngạc ở bên kia. Nhất thời cảm thấy, mình bị đùa giỡn.

"Ngươi. . . sao ngươi lại ở chỗ này, không phải là ngươi sẽ thành thân hay sao?" Dịch Tâm từ trong lòng Úc Trần Hoan giãy ra ngoài, nhíu mày nhìn nàng, nghĩ đến những lời mình vừa mới nói, nhất thời đỏ mặt.
 
"Dịch Tâm ngốc, ngươi thấy chỗ nào trên bố cáo có tên của ta? Tiệc cưới của Úc gia, thì phải là ta sao? Người ngươi cướp đi là biểu muội bà con xa của ta, hôm nay là ngày thành hôn của người ta, thế mà lại bị ngươi cướp qua đây."

Úc Trần Hoan vẻ mặt gian kế được như ý nở nụ cười, nhưng hết lần này tới lần khác Dịch Tâm lại không nói nên lời phản bác, nàng chỉ vào Úc Trần Hoan nửa ngày, sắc mặt từ hồng chuyển thành trắng, rồi từ trắng chuyển sang hồng, ngay sau đó, viền mắt cũng bắt đầu đỏ lên.

"Úc Trần Hoan, ngươi lại đùa giỡn ta, gạt được ta ngươi rất vui có phải hay không? Ngươi vẫn luôn như vậy, xấu xa, đê tiện, hư hỏng! Ngươi chính là thích nhìn thấy ta vì ngươi mà khổ sở, thấy ta quan tâm ngươi, thấy ta vì ngươi mà trở nên không giống mình, như vậy ngươi liền vui vẻ có đúng hay không!" Lúc này Dịch Tâm nào còn để ý có người ngoài ở đây, nàng nước mắt lưng tròng, không ngừng lên án Úc Trần Hoan, nhưng trên mặt Úc Trần Hoan vẫn mang theo ý cười, sau cùng lại dần dần tiêu tan. Nàng tiến lên trước vài bước đem Dịch Tâm ôm vào trong lòng, nhẹ nhàng sờ lên gương mặt của nàng.

"Dịch Tâm ngốc, thật không nghĩ tới trải qua hai năm, ngươi mới nguyện ý nói với ta như vậy. Ngươi có biết hay không, trước kia a, lúc nào ngươi cũng đối xử với ta một cách thận trọng, giống như là sủng vật ta nuôi ở trong lồng, sợ ta tức giận liền bỏ ngươi đi. Ta biết làm cho ngươi lo được lo mất như thế là lỗi của ta, thế nhưng ta phát hiện sau những nỗ lực thay đổi, ngươi vẫn sợ ta."

"Ngươi nói không sai, Úc Trần Hoan ở trong mắt tất cả mọi người đều là một kẻ xấu xa đê tiện lại hư hỏng. Ta thật sự đã làm rất nhiều chuyện xấu, danh tiếng cũng không tốt, thế nhưng đối với ngươi, ta chỉ biết làm chuyện xấu khác với những người kia. Ta thích ngươi vì ta mà khẩn trương khổ sở, thích ngươi đối xử khác biệt với ta, ta muốn ngươi vì ta mà mở lòng mình, mở chân của ngươi ra."
Phần đầu coi như là đứng đắn, nhưng khi Úc Trần Hoan nói xong câu cuối cùng, thì Dịch Tâm đã kịp hiểu nàng đang ám chỉ điều gì, nhất thời đánh vào ngực Úc Trần Hoan.

Nếu như là trước đây, thì Úc Trần Hoan nhất định sẽ không sao, nhưng hiện tại Dịch Tâm là người học pháp thuật, sức tay tự nhiên cũng không bình thường. Bị nàng nện cho vài cái, Úc Trần Hoan cảm giác mình thở cũng khó khăn, thoáng cái ho khan."Khụ khụ. . . Dịch Tâm, ngươi nhẹ tay chút, ta sắp bị ngươi đánh chết rồi." Úc Trần Hoan thấp giọng nói, lúc này Dịch Tâm mới phát hiện quả thực mình dùng sức rất lớn, vội vàng ôm chặt Úc Trần Hoan xoa ngực cho nàng.

"Xin lỗi, Trần nhi, ngươi sao rồi? Ta. . . ta quên mất sức của ta đã mạnh lên." Đương nhiên là Dịch Tâm xuất phát từ quan tâm, nhưng sờ sờ, lại cảm thấy có chút gì không đúng lắm, nàng thấy Úc Trần Hoan đỏ mặt tựa vào ngực mình, hai tròng mắt đầy nước nhìn mình. Hình ảnh như vậy, đích thật là khiến cho người ta huyết mạch phun trào.

"Dịch Tâm, ngươi có biết, từ khi ngươi đi rồi, ta cũng không hề qua lại với bất kỳ ai. Thân thể này, đã hai năm chưa được thăm tưới, ngươi nên thỏa mãn ta cho thật tốt." Úc Trần Hoan nói rõ như vậy, sắc mặt của Dịch Tâm cũng đỏ hơn, ngay cả tân nương tử chưa hiểu sự đời ở phía sau cũng ngượng ngùng.

"Ngươi. . . Ngươi đừng nói bậy ngay trước mặt người ngoài như vậy, nói chung. . . đưa vị cô nương này trở về trước đi." Dịch Tâm nhẹ giọng nói, nhưng Úc Trần Hoan mới mặc kệ chuyện của người khác, tuy nói là thân thích của nhà mình, nhưng bây giờ trong lòng của nàng cũng chỉ có Dịch Tâm mà thôi.

"Không được, nếu đưa người về rồi, ngươi lại chơi xấu không ở cùng với ta thì làm sao? Dịch Tâm, lời ngươi vừa nói, ta đều nhớ kỹ, đến khi mất đi ngươi, ta mới hiểu được những thứ mà ta từng coi trọng cũng không có nhiều tác dụng. Từ hôm nay, ta lại dựa vào ngươi, bởi vì ta không còn là gia chủ của Úc gia, cũng không phải là Úc Trần Hoan gia tài bạc triệu."

"Ngươi có ý gì?" Nghe Úc Trần Hoan nói như vậy, Dịch Tâm không hiểu cau mày, nhưng Úc Trần Hoan đã đứng dậy lôi kéo cổ áo của nàng, mang nàng tới trước mặt.

"Chính là ý mà Dịch Tâm hiểu, ta nha, cái gì cũng không cần. Chủ nhân của Úc gia, người giàu nhất Lạc thành gì đó, đều không còn là ta. Hiện tại ta còn nghèo hơn ngươi, còn tầm thường hơn ngươi, ta chỉ thuộc về ngươi, Dịch Tâm."

Úc Trần Hoan nói xong, tiếu ý dịu dàng nhìn Dịch Tâm, thấy nàng nhìn mình như vậy, Dịch Tâm có chút hoảng hốt. Trước đây, người này luôn luôn cười một cách quyến rũ, lúc câu dẫn mình, hoặc là, bình thường cũng như vậy. Nhìn biểu tình của Úc Trần Hoan, Dịch Tâm bỗng nhiên dùng sức đè nàng lên trên tường. Hôm nay Úc Trần Hoan đã không cao bằng mình, khí lực cũng không lớn như mình. Dịch Tâm cúi đầu, nhìn thấy Úc Trần Hoan dùng tay bắt lấy mình vạt áo, cử chỉ mờ ám nho nhỏ đó khiến cho lòng Dịch Tâm ấm áp lạ thường.

Nàng lấy tay nâng cằm Úc Trần Hoan, tỉ mỉ nhìn ngắm gương mặt này, thành thục hơn hai năm trước rất nhiều, lại càng thêm yêu mị, nụ cười của nàng rất xấu xa, hai mắt lúc nào cũng mang theo tính toán, nhưng Dịch Tâm lại không ghét bị nàng tính toán. Mà thôi mà thôi. . . Đều đã như vậy, sao mình có thể chạy trốn nữa đây. Có lẽ, từ lúc các nàng gặp nhau, thì nàng đã bị vây vào trong bẫy rập của nàng, không trốn thoát được.

Thế gian nhân duyên trăm nghìn loại, nhân duyên tốt khó cầu, mà nghiệt duyên, cũng không nhất định là xấu.

Nghĩ như vậy, Dịch Tâm nhìn sự khẩn cầu trong mắt Úc Trần Hoan, cúi đầu hôn lên đôi môi hé mở của nàng. Đã lâu lắm rồi nàng không có hưởng qua mùi vị ngọt ngào này, về phần đám người đuổi theo, hay là vị tân nương tử không cẩn thận giành được, Dịch Tâm đã sớm không thèm để ý.

Hôm nay tại ngõ nhỏ này, Lạc thành này, hoặc là trong mắt của nàng, cũng chỉ có một mình Úc Trần Hoan mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro