chương 186

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gây ra chuyện lớn như vậy, đương nhiên là Dịch Tâm không dám nghênh ngang đi ra ngoài, nàng và Úc Trần Hoan lánh trong ngõ hẻm một hồi, đợi cho đến khi đội ngũ rước dâu mang tân nương tử đi rồi, lúc này mới len lén trở về Nam thiên lâu. Ở bên trong, Ân Tĩnh và Tần Huyên đang chờ các nàng, Trí Hiền và Trí Nghiên cũng ở đó. Thấy tất cả mọi người đều mang vẻ mặt chế nhạo nhìn mình cùng Úc Trần Hoan, Dịch Tâm da mặt mỏng, lập tức liền xấu hổ.

"Tần Huyên sư tỷ, ta. . ." Trong tất cả những người ở đây, Dịch Tâm cảm giác người mình có lỗi nhất chính là Tần Huyên, hai năm qua ở chung, nàng có thể cảm nhận được có lẽ Tần Huyên có chút ý nghĩ không tầm thường với mình, nhưng nàng vẫn luôn cự tuyệt đối phương tiến gần thêm một bước, bây giờ mình thẳng thắn đến với Úc Trần Hoan, nói vậy Tần Huyên nhiều ít sẽ không vui.

Mắt thấy đối phương đi tới, giơ tay lên đánh về phía mình, Dịch Tâm không có ý định né tránh, mà là nhắm mắt lại, chờ đợi, nhưng đầu chỉ bị vỗ nhẹ một cái, gương mặt thì lại bị Tần Huyên nắm không tha."Tần Huyên sư tỷ. . . Đau. . ." Dịch Tâm bị nhéo đến nỗi nước mắt cũng tuôn ra, nhưng Tần Huyên vẫn không có buông tay, mà chỉ dùng sức nắm lấy mặt của nàng.

"Dịch Tâm chết tiệt, ngươi là một tên ngốc, ta đã nói rồi, nếu như ngươi còn nhớ thương người ta, thì ngươi nên ra tay sớm hơn một chút, vậy mà còn kì kèo đến bây giờ mới giác ngộ. Còn nữa, có phải ngươi cho là ta có ý gì với ngươi hay không? Đừng tưởng bở, chỉ bằng ngươi. . . không có ngực không có mông, nếu ta muốn thích, đương nhiên cũng sẽ thích loại mỹ nữ như Úc tiểu thư đây."

Tần Huyên nói, rồi thật sự đi tới ôm Úc Trần Hoan một cái, thấy nàng ôm xong liền đi ra ngoài, Dịch Tâm ngơ ngác nhìn một hồi, do dự liếc nhìn Úc Trần Hoan, lại vội vàng đuổi theo."Tần Huyên sư tỷ, ngươi làm gì vậy? Ngươi muốn quay về một mình sao?" Dịch Tâm không hiểu tại sao Tần Huyên bỗng nhiên lại bỏ đi, đây không giống như là chuyện mà nàng sẽ làm.

"Thế nào? Ta không đi một mình, chẳng lẽ còn phải đợi ngươi sao? Ta không có ngốc, bây giờ ngươi có Úc tiểu thư rồi, đương nhiên cũng sẽ không trở về núi, không phải sao?" Tần Huyên thấp giọng nói, trong mắt lại lộ ra chút hoang vắng cùng bất đắc dĩ.

"Thế nhưng. . . Ta vẫn chưa chào hỏi sư phụ, ta. . ."

"Sư phụ sống lâu thần cơ diệu toán, trước khi ta và ngươi ra ngoài hắn đã đoán được, đại khái lần này ngươi sẽ không quay về."

"Cái gì? Sư phụ hắn. . ."

"Dịch Tâm, có phải ngươi thật sự đã quyết định rồi hay không?" Tần Huyên nói đến đây, bỗng nhiên thu hồi vẻ tươi cười, nàng quay đầu lại nghiêm túc nhìn Dịch Tâm, nhìn ra sự lo lắng trong mắt nàng, Dịch Tâm gật đầu.

"Tần Huyên sư tỷ, ta đã quyết định, không trốn tránh nữa, nhìn thẳng vào suy nghĩ trong lòng mình. Ta thật sự không thể quên được nàng, cũng không muốn mất đi nàng. Ở lại bên cạnh nàng, có lẽ là chuyện duy nhất mà hiện tại ta muốn làm." Dịch Tâm chẳng bao giờ kiên định về việc nào như thế này, thấy ánh sáng lấp lánh trong đôi mắt nàng, Tần Huyên vỗ vỗ bả vai của nàng, xoay người muốn bỏ đi, nhưng lúc này, Úc Trần Hoan lại đi ra gọi nàng lại.

"Tần Huyên cô nương, xin dừng bước, ta có mấy lời muốn nói với ngươi, Dịch Tâm, ngươi lên lầu trước đi." Úc Trần Hoan vừa cười vừa nói, thấy Dịch Tâm nhìn nàng liền không cất bước nỗi, Tần Huyên nhịn không được mà đá một cước vào ngay cái mông của nàng.

"Đi đi, ta và Úc cô nương có lời muốn nói."

"Nga. . . Vậy ta đi lên đây."

Mắt thấy Dịch Tâm vào trong Nam thiên lâu, lúc này Úc Trần Hoan mới đi tới trước mặt Tần Huyên, mặt mang nụ cười nhìn nàng."Nếu như ngươi tới để ra oai, thì không cần. Tuy rằng ta cảm thấy Dịch Tâm thú vị, cũng có chút tâm tư với nàng, nhưng mà cũng chỉ có một chút mà thôi. Thấy nàng thích ngươi, trong lòng ta không dễ chịu, nhưng còn chưa đến mức than thân trách phận."
Trước khi Úc Trần Hoan mở lời, thì Tần Huyên đã nói trước, nhưng Úc Trần Hoan chỉ lắc đầu. Nàng có thể nhìn ra Tần Huyên thích Dịch Tâm, nhưng thích chưa đủ sâu. Cũng chính là vì vậy, mà nàng mới tìm tới Tần Huyên.

"Tần Huyên cô nương, ta biết suy nghĩ của ngươi, cũng biết tình cảm ngươi dành cho Dịch Tâm. Ta tới nói chuyện với ngươi, bất quá là hy vọng ngươi có thể ở đây thêm mấy ngày. Ta dự định thành thân với Dịch Tâm, sau đó sẽ rời khỏi Lạc thành, dạo chơi khắp nơi. Từ nhỏ nàng đã không cha không mẹ, ngươi và Ân Tĩnh là sư tỷ của nàng, cũng là người quan trọng với nàng. Cho nên ta hy vọng các ngươi có thể ở lại đây, tham gia việc vui lần này."

"Ngươi không sợ ta quay lại cướp nàng đi sao?" Tần Huyên nghe Úc Trần Hoan muốn mình lưu lại, nhướng mi hỏi. Nàng cảm thấy cái tên Úc Trần Hoan này hình như căn bản không có đơn giản như vẻ ngoài, cũng đúng thôi, có thể dùng thân phận nữ nhi để trở thành gia chủ của Úc gia, người giàu có nhất Lạc thành, không có chút tài năng tất nhiên là không thể.

"Ngươi sẽ không, hơn nữa ngươi cũng không cướp được. Dịch Tâm là người ta coi trọng nhất, ta hy vọng nàng có thể hài lòng."
Úc Trần Hoan nhìn Tần Huyên, trong mắt mang theo vẻ thành ý hiếm thấy. Thấy nàng nói như vậy, Tần Huyên suy nghĩ một chút, rồi theo nàng quay về Nam thiên lâu. Thôi, có rượu có thịt, mình ở thêm mấy ngày cũng không sao.

Thấy Tần Huyên và Úc Trần Hoan trở về, Dịch Tâm vội vàng nghênh đón nhìn các nàng, thấy nàng không ngừng quét qua người Úc Trần Hoan, giống như là sợ mình động thủ đánh nàng vậy. Tần Huyên chẳng biết làm sao, nàng cảm thấy Dịch Tâm ở cùng với Úc Trần Hoan, chắc chắn là bị ăn sạch sẽ. Hơn nữa còn là cái loại, bị ăn tới két sắt còn giúp người ta đếm tiền.

"Các vị, ta có một việc muốn nói. Ba ngày sau, ta và Dịch Tâm sẽ tổ chức tiệc thành thân tại Nam thiên lâu, hy vọng mọi người có thể ở lại thêm mấy ngày."
Úc Trần Hoan vừa nói ra lời này, người ngoài phần nhiều là không có phản ứng, nhưng thật ra là Dịch Tâm, cả người đều ngơ ngác. Thấy nàng mang vẻ mặt không thể tin nhìn mình, Úc Trần Hoan sờ sờ lên mặt nàng, làm cho nàng hoàn hồn.

"Trần nhi. . . Ngươi. . . Ngươi đang nói cái gì vậy, chúng ta đều là nữ tử, làm sao mà thành thân, hơn nữa. . . Ta. . ."

"Đều là nữ tử tại sao không thể thành thân? Ở cái Lạc thành này, không có chuyện gì ta nói mà không tính. Tuy rằng người ở Lạc thành đều tưởng là ta bỏ đi, nhưng trong Nam thiên lâu, chỉ cần nam thiên lâu chủ đồng ý, nói vậy không có gì là không làm được đúng không?"

Úc Trần Hoan nói xong, nhìn về phía nam thiên lâu chủ đã xuất hiện ở trước cửa, đối phương gật đầu, ý là được. Thấy tất cả mọi người cười nhìn mình, Dịch Tâm đỏ mặt, cảm thấy rất ngượng ngùng che mặt trốn ở sau lưng Úc Trần Hoan. Thấy động tác của nàng, Trí Nghiên liền vùi vào lòng Ân Tĩnh. Sao nàng lại cảm thấy hiện tại tiểu ni cô Dịch Tâm này còn dễ bị ăn hiếp hơn cả hai năm về trước vậy cà, mình cũng thật là muốn thành thân với Tĩnh Tĩnh nha, dù sao nàng và Tĩnh Tĩnh đã không còn vấn đề gì, thành thân cũng không sao đi? Nếu vậy thì mình chính là nương tử của Ân Tĩnh, tuy rằng các nàng đã sớm làm chuyện đó.

"Đã như vậy, thì chúng ta dời ngày về Nhạc yêu cốc, đúng lúc con rắn nhỏ. . ."

"Trí Hiền có nghe được không?" Trí Hiền đang nói chuyện, chợt nghe bên tai truyền đến một tiếng kêu gọi, âm thanh này đến từ Bảo Lam, vả lại giọng điệu còn rất gấp gáp. Trí Hiền vội vàng tiếp nhận truyền âm, hỏi chuyện gì đã xảy ra.

"Bây giờ ngươi đang ở Lạc thành sao?" Bảo Lam thấp giọng nói, trong lời nói lộ ra vài phần ngưng trọng.

"Ừm, ngay tại Lạc thành."

"Vậy là tốt rồi, ngươi lập tức chạy tới Bích thành cách Lạc thành không xa, Hiếu Mẫn gặp nạn."

Bốn chữ cuối cùng vừa ra, Bảo Lam không cần nhiều lời, thì Trí Hiền đã hành động rất nhanh. Thấy nàng vội vả như thế, đương nhiên là Trí Nghiên muốn đi cùng nàng, nhưng lại bị Trí Hiền ngăn lại.
"Gần đây ngươi không thoải mái, đi cùng cũng không có nhiều tác dụng. Hơn nữa, Ân Tĩnh không có khả năng ở lại đây một mình, ngươi phải bảo vệ nàng."

Trí Hiền nói xong, liền vội vả đi về hướng Bích thành, bởi vì nàng không dò được tung tích của Hiếu Mẫn, nên chỉ có thể duy trì truyền âm với Bảo Lam.
"Cô, tại sao Mẫn nhi lại gặp nạn? Chẳng lẽ đối phương là ma?" Bởi vì mối quan hệ với Hiếu Mẫn, nên Trí Hiền cũng đổi giọng gọi Bảo Lam là cô. Bất quá mỗi lần nghĩ đến cái vẻ đắc ý của Tố Nghiên lúc bảo mình gọi nàng là dượng, Trí Hiền liền không quá tình nguyện.

"Cũng không phải là như vậy, nói chung, ngươi nhanh chóng chạy tới đó đi." Dường như Bảo Lam cũng không muốn nói quá nhiều, mà lúc này, Trí Hiền cũng đã đến chỗ nàng nói, nhưng nơi đó không có bóng dáng của Hiếu Mẫn, mà là một đống thi thể của yêu quái nằm trên mặt đất. Đám thi thể bị đứt rời thế này, hẳn là bị kiếm chặt đứt. Trí Hiền hoài nghi đây không phải là do Hiếu Mẫn gây ra, dù sao lấy năng lực của nàng, chỉ cần một kích là có thể đánh chết đám yêu quái này.

Nhưng mà, trong đống tay chân đứt đoạn ấy, Trí Hiền lại ngửi được một luồng khí tức quen thuộc, hẳn là của Hiếu Mẫn không có sai. Nghĩ như vậy, Trí Hiền vội vàng đi theo luồng khí tức, dần dần vào khu rừng rậm ở trong núi.

Cánh rừng này cây cối rậm rạp, cỏ dại mọc tràn lan, một thân ảnh có chút lảo đảo từ trong đó đi ra, nàng chỉ có một cánh tay, còn cánh tay kia thì chẳng biết đã đi về đâu, nơi bị đứt đoạn vẫn còn tràn ra máu tươi đỏ thắm. Trừ những thứ đó ra, thì trên mặt của nàng cũng quấn mảnh băng gạc màu trắng, mắt phải đã che lại, nhưng máu vẫn còn chảy ra. Dù chật vật như vậy, nhưng sóng lưng của nàng vẫn thẳng tắp, biểu tình trên mặt cũng thong dong.

Thấy phía trước có một sơn động, nàng chậm rãi đi vào, tiện đà ngồi xuống điều hòa khí tức. Cuối cùng cũng sắp xếp xong đám linh khí hỗn loạn, nàng lấy con gà được điêu khắc bằng linh thạch vàng ra, nhẹ nhàng miết qua lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro