chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đừng. . . Úc thí chủ. . . Đừng!" Mang theo một tiếng kêu sợ hãi từ trên giường ngồi dậy, Dịch Tâm ngơ ngác nhìn cách bài trí quen thuộc ở xung quanh, chỉ có giường của mình, cả người cũng đờ ra. Nàng sẽ không ngây ngốc cho rằng mọi thứ diễn ra tối hôm qua chỉ là một giấc mộng, dù sao cảm giác còn sót lại trên người còn rõ ràng và sắc nét đến như vậy.

Trên người trên cổ hiện đầy dấu vết mà Úc Trần Hoan để lại, vòng eo đau mỏi giống như là đã gánh hơn mười thùng nước, mà nơi hết sức tư mật, lại hiện lên cảm giác đau đớn như lửa đốt. Dịch Tâm không nhớ rõ tối hôm qua làm thế nào mà mình chìm vào giấc ngủ, nàng chỉ biết là Úc Trần Hoan muốn mình rất nhiều lần, dù cho mình khóc xin nàng cũng không chịu dừng lại, sau đó đến khi mình ngất đi mới thôi.

Dịch Tâm sờ sờ gương mặt đã khô nước mắt, dấu vết vẫn còn rất rõ ràng, dẫn theo vị cay đắng, nàng đứng dậy muốn xuống giường, nhưng hai chân mới vừa chạm đất, liền ngã quỵ xuống nền. Nàng quay đầu nhìn lại trên giường, trên chiếc ra màu trắng in một bãi máu đỏ đông đặc tối màu, gần như có thể tưởng tượng được tối qua lúc ngấm xuống là tươi đẹp như thế nào. Dịch Tâm hốt hoảng dùng chăn bông đắp lại, viền mắt dần dần ửng hồng.

"Phật tổ, đệ tử lại làm chuyện không thể tha thứ, đệ tử đã không dám khẩn cầu Phật tổ tha thứ nữa rồi. . . cũng không có tư cách cầu xin được tha thứ." Dịch Tâm quỳ trên mặt đất hồi lâu, mãi cho đến khi đầu gối phát đau tê dại nàng mới chật vật đứng lên. Nàng thay đạo bào, dùng cái cổ áo thật cao che khuất cả người đều là dấu vết này của mình, chậm rãi đi về phía từ đường tụng kinh.

Nàng không có ý định tìm Úc Trần Hoan truy hỏi cái gì, lại càng không dự định bắt đối phương chịu trách nhiệm. Mình là người xuất gia, cả đời cũng sẽ không xuất giá, cho nên tấm thân xử nữ đối với Dịch Tâm mà nói cũng không quan trọng. Thế nhưng, vì sao ngực vẫn khó chịu thế này? E chỉ là bởi vì, sáng nay thức dậy, nàng không có ở lại bên cạnh mình đi.

"Dịch Tâm, cơ thể ngươi không khỏe sao?" Dịch Tâm sắp tới trước từ đường, phía sau liền truyền đến âm thanh của Ân Tĩnh, mấy ngày không gặp, âm thanh của Ân Tĩnh vẫn nhàn nhạt nhẹ nhàng, giọng điệu mang theo sự quan tâm để cho Dịch Tâm nghe được có vài phần chua xót, nàng hít hít mũi, quay đầu lại nhìn Ân Tĩnh.

"Sư tỷ, ta không có khó chịu, chẳng qua là mấy ngày nay quá mệt mỏi mà thôi." Dịch Tâm nhẹ giọng nói, mặc dù lời nói dối của nàng quá dễ dàng vạch trần, nhưng Ân Tĩnh cũng chỉ là liếc nhìn ánh mắt khóc đến đỏ lên của nàng, không nói gì thêm.

Vừa rồi nàng còn cách thật xa đã thấy được Dịch Tâm, chẳng qua là cảm thấy tư thế bước đi của Dịch Tâm có chút kỳ quái, giống như là mỗi một bước đều rất gian nan, mới nghĩ có phải là nàng bị bệnh hay không, lúc này thấy ánh mắt khóc đến đỏ lên của nàng, càng cảm thấy kỳ quái. Nàng lường trước nhất định là Úc Trần Hoan làm khó Ân Tĩnh, mới có thể làm cho vị sư muội suốt ngày đều cười hì hì của nàng biến thành như vậy.

Hai người cùng nhau vào trong từ đường, thấy Dịch Tâm quỳ gối trên bồ đoàn nhẹ giọng tụng kinh, chân mày lại nhíu chặt. Dịch Sơ thở dài, cầm lấy cây thước bên cạnh, nhẹ nhàng đập lên trên vai của Dịch Tâm.

"Sư tỷ?" Bỗng nhiên bị Ân Tĩnh dùng thước đánh, tuy rằng không đau, nhưng lại khiến cho Dịch Tâm có chút hoảng hốt, cây thước này vốn là vật sư phụ thường dùng để răn dạy đệ tử, sau khi sư phụ đi chu du, tự nhiên cũng giao lại cho Ân Tĩnh. Nhưng mà Ân Tĩnh chưa bao giờ dùng nó, hôm nay lại chợt dùng trên người mình.

"Dịch Tâm, lòng ngươi không tĩnh, niệm bao nhiêu kinh văn cũng không có ích gì."

"Xin lỗi, Ân Tĩnh sư tỷ." Dịch Tâm có chút nản thấp giọng nói xin lỗi, chợt, trên mặt xuất hiện một bàn tay, mềm nhẹ, lau đi nước mắt đang chảy xuống của nàng.

"Dịch Tâm, cũng không phải là ta trách cứ ngươi, mà là muốn nói cho ngươi biết, nếu có ai khi dễ ngươi, liền nói với ta, tuy rằng người xuất gia cấm kiêu cấm nóng nảy, nhưng ta kiên quyết không cho phép có người làm ra chuyện quá đáng với sư muội của ta."

Âm thanh của Ân Tĩnh tuy nhỏ, nhưng từng chữ đều gõ vào đáy lòng của Dịch Tâm, nàng ôm chặt lấy Ân Tĩnh, tất cả phòng bị và cậy mạnh đều có vẻ bé nhỏ không đáng kể, toàn bộ sự tủi thân bị kiềm chế quá nhiều ngày vào giờ khắc này rốt cuộc cũng được thả ra. Nhìn Dịch Tâm vùi vào lòng mình khóc không thành tiếng, Ân Tĩnh khẽ nhíu, quả nhiên suy đoán của nàng không sai, Dịch Tâm, nhất định là trong lòng có việc.

Trí Nghiên ở trong phòng chờ Ân Tĩnh trở về, ai biết khóa sáng đã trôi qua nhưng lại không thấy bóng dáng của Ân Tĩnh, nàng không chịu ngồi yên, liền mặc y phục đi qua từ đường tìm người, còn chưa tiến vào liền thấy Ân Tĩnh và Dịch Tâm đang ôm nhau, hơn nữa Dịch Tâm còn khóc sướt mướt, còn Ân Tĩnh thì lại bày ra dáng vẻ ôn nhu còn hơn cả khi ở với mình.

Một màn này bị Trí Nghiên nhìn ở trong mắt, rõ ràng là hình ảnh rất đẹp, nhưng nàng lại thấy cực kỳ không thoải mái. Dưới cái nhìn của nàng, Dịch Tâm không có bị thương, chẳng qua là đang khóc nhè, nhưng Ân Tĩnh lại đối xử với nàng ôn nhu như vậy. Hôm nay chân mình cũng bị đụng đau, nhưng Ân Tĩnh lại không tới an ủi mình.

Trí Nghiên trốn ở phía sau cây bất mãn cau mày, nàng nghĩ Ân Tĩnh không quan tâm mình chút nào, hoặc là nói, so với mình, thì nàng quan tâm Dịch Tâm hơn. Thế nhưng mình có tóc, cũng xinh đẹp hơn Dịch Tâm, thịt mềm lại lớn hơn Dịch Tâm nhiều, vì sao Ân Tĩnh vẫn thích Dịch Tâm mà không thích mình chứ? Trí Nghiên so sánh như thế, ngực càng thêm không thoải mái, nàng đứng ở phía sau cây hồi lâu, thẳng đến khi Dịch Tâm đứng dậy rời đi, nàng mới bước vào từ đường, đứng ở trước mặt Ân Tĩnh.

"Yêu xà, ngươi muốn nghe kinh văn sao?" Thấy Trí Nghiên bỗng nhiên xuất hiện, Ân Tĩnh có chút kinh ngạc. Dù sao yêu xà kia thường ngày rất lười, trừ ăn và ngủ ra, mình chẳng bao giờ thấy nàng tu luyện. Bây giờ nàng chủ động tới từ đường, Ân Tĩnh suy đoán có phải yêu xà kia nắm được điểm mấu chốt rồi hay không, muốn tiếp nhận kinh văn thanh tẩy, ai ngờ yêu xà kia không có trả lời, mà lại ôm lấy mình, còn tựa đầu lên trên bả vai của mình.

"Ân Tĩnh, ngươi không quan tâm ta." Trí Nghiên thấp giọng nói, trong mắt có vài phần tủi thân.

"Sao lại nói như vậy." Bị nàng ôm, để cho Ân Tĩnh cảm thấy hết sức không được tự nhiên, nhưng khí lực của yêu lớn hơn mình rất nhiều, Ân Tĩnh phát hiện mình căn bản không tránh được cái ôm này.

"Vừa rồi ngươi ôm Dịch Tâm, còn an ủi nàng, sáng sớm ta bị thương, ngươi cũng không có để ý đến ta."

"Ngươi bị thương hồi nào?" Nghe Trí Nghiên nói như vậy, Ân Tĩnh càng thêm hoang mang. Yêu xà kia mỗi ngày đều hưởng thụ muốn chết, người trong chùa sợ nàng, căn bản sẽ không tới gần nàng, ai có bản lĩnh làm cho nàng bị thương?

"Chính là sáng nay, chân của ta đụng vào mép giường." Là một con yêu xà, tính tình của Trí Nghiên có thể nói là rất mang thù, cho dù đã qua mấy canh giờ, nàng vẫn còn nhớ kỹ chuyện Ân Tĩnh không để ý tới nàng. Nghe xong lời nói này, Ân Tĩnh có chút dở khóc dở cười. Nếu như đụng vào ngăn tủ cũng coi như là bị thương, vậy đệ tử trong chùa sợ là mỗi ngày đều bị thương không nhẹ. Huống chi, yêu xà kia chỉ là đụng đỏ một chút, sợ là căn bản cũng không đau đi.

"Chớ có hồ đồ, ta phải tụng kinh." Ân Tĩnh lười cùng yêu xà nói tiếp, liền hạ lệnh trục khách. Nghe nàng muốn đuổi mình đi, nhưng lại không có đánh đuổi Dịch Tâm, thấy vậy Trí Nghiên càng thêm không vui, nàng rầu rĩ không vui bỏ ra khỏi từ đường, biến thành thân rắn nằm ở trên giường của Ân Tĩnh, trong bụng đã quyết định, ba ngày không để ý tới Ân Tĩnh.

Đến buổi tối, Ân Tĩnh trở lại gian phòng, thấy chính là cảnh Trí Nghiên chiếm đoạt cả cái giường. Mọi hôm con rắn này rất thích hóa thành thân rắn nằm ở trên giường, nhưng dáng dấp lại rất nhỏ. Mà giờ khắc này, con rắn lại lớn hơn rất nhiều, chiếm toàn bộ giường, còn đặt cái đầu rắn lên gối, nếu những đệ tử khác thấy cái cảnh này nhất định là sẽ giật mình, nhưng Ân Tĩnh lại thấy hết sức ngây thơ. Nàng không cần đoán cũng biết nhất định là bởi vì chuyện buổi sáng, nên giờ phút này yêu xà lại đang cáu kỉnh.

"Yêu xà, mau nhỏ lại chút đi, đừng có gây rối nữa." Ân Tĩnh đi lên phía trước vài bước nói với Trí Nghiên, nghe giọng điệu vẫn giống như mọi ngày của nàng, Trí Nghiên chỉ lè lè lưỡi, không để ý tới nàng, tiếp tục dùng thân thể cao lớn ấy cọ tới cọ lui trên giường. Thấy nàng không chịu thỏa hiệp, Ân Tĩnh cũng đành chịu, nhưng trong lòng vẫn chưa thực sự tức giận.

Nàng lấy một chậu nước rửa mặt, thấy Trí Nghiên đang lườm đôi mắt màu hổ phách nhìn mình, nếu là hình người tự nhiên không ngại, nhưng lúc này đối phương lại là một con rắn to lớn. Cho nên hình ảnh hiện tại là, một con rắn bự kê đầu lên gối, gắt gao nhìn chằm chằm ngươi. Ân Tĩnh hoàn toàn không sợ, hoàn toàn hiểu cái tâm tư nhỏ mọn của Trí Nghiên, khóe miệng nàng nở nụ cười rất nhạt, lấy khoai lang sáng sớm nàng vừa hái được ra khỏi ngăn kéo.

"Yêu xà, đây là thứ hôm nay ta ra sau núi tìm cho ngươi, nếu muốn ăn thì không được giùng giằng nữa."

"Ni cô, đây là gì." Nghe nói có ăn, Trí Nghiên liền quên sạch cái kỳ hạn ba ngày trước đó, nàng hóa thành người đứng ở trước mặt Ân Tĩnh, nhìn hai cái vật thể màu đỏ tím trong ngực nàng, hiếu kỳ nói.

"Đây là khoai lang." Ân Tĩnh khẽ giải thích rõ nói, thấy Trí Nghiên nhìn chằm chằm, biết yêu xà kia nhất định là muốn ăn.

"Ân Tĩnh, ta đói." Quả nhiên, nghe được có ăn, sợ là chuyện lớn chuyện nhỏ gì, Trí Nghiên cũng sẽ không tính toán nữa, nghe nàng chịu thua, Ân Tĩnh cầm khoai lang đi ra sân, nhặt một ít củi, đốt lửa lên, bắt đầu nướng khoai.

Một người một rắn ngồi ở trong sân, nhìn khoai lang dần dần được nướng chín, tỏa ra hương thơm nồng nặc, Trí Nghiên thường nghĩ ăn vụng một miếng, nhưng đều bị Ân Tĩnh dùng cành cây đánh đuổi. Đợi đến khi khoai lang đã nướng xong, Ân Tĩnh đưa hết cả hai củ cho Trí Nghiên, thấy nàng không hề giữ lại củ nào, Trí Nghiên lần đầu tiên có ý muốn chia sẻ thức ăn.

Nàng nghĩ Ân Tĩnh vẫn rất tốt, tuy rằng sáng sớm không có quan tâm mình, nhưng lại đi tìm thức ăn cho nàng, chút bất mãn mà Trí Nghiên dành cho Ân Tĩnh, theo hai củ khoai lang tiêu tan không thấy.

"Ni cô, ngươi không ăn sao?" Trí Nghiên cầm hai củ khoai nướng, nhẹ giọng hỏi, nhìn dáng vẻ muốn cho lại không nỡ cho của nàng, Ân Tĩnh lắc đầu. Khoai lang này nàng vốn tìm về cho Trí Nghiên, mình ăn cái gì cũng không sao, nhưng thật ra con yêu xà kia, rất kén chọn.

"Nga, ngươi không ăn vậy ta ăn hết, để tránh lãng phí."

Trí Nghiên nói xong, cầm khoai lang ăn, vị ngọt ngọt thơm thơm tan vào trong miệng, Trí Nghiên hưởng thụ hừ nhẹ vài tiếng, hai tròng mắt đều bởi vì thức ăn mà hạnh phúc nheo lại. Nhìn nàng có thức ăn liền thỏa mãn như vậy, Ân Tĩnh nhàn nhạt cười, dường như chỉ cần nhìn là cũng có thể cảm nhận được cảm giác vui sướng. Nàng vào chùa nhiều năm như vậy cho tới bây giờ đều là tâm như chỉ thủy, nàng không biết vui vẻ là loại cảm giác gì, cũng không biết phẫn nộ và thương tâm là như thế nào.

Nhưng Trí Nghiên lại làm cho nàng gần thấy được vui vẻ, mà Dịch Tâm cũng khổ sở vùi vào lòng mình khóc. Nghĩ tới những thứ này, Ân Tĩnh yên lặng thầm đọc một lần kinh văn. Nàng phát giác vừa rồi đúng là mình có hướng tới hỉ nộ ái ố, nhưng đây là điều mà người xuất gia kiêng kỵ. Mình vẫn luôn theo như lời của sư phụ, là một người rất thông hiểu phật lý, bởi vì Ân Tĩnh tính tình rất nhạt, mong muốn cũng quá ít.

"Ni cô, để cho ta dựa vào một chút." Trí Nghiên nói, liền tới gần Ân Tĩnh, cơ thể mềm mại vùi vào lòng nàng. Nhìn nàng một khối tóc bạc phân tán trên bả vai mình, Ân Tĩnh sửng sốt một chút, tiện đà ngẩng đầu. Chợt, trên bầu trời sáng lên một chút, ngay sau đó, những tia sáng nho nhỏ tản ra, tách ra hóa thành những cánh hoa rực rỡ.

Đây là lần đầu tiên Ân Tĩnh thấy pháo hoa, nàng vô cùng tò mò nhìn bầu trời lại đang tiếp tục phát sáng, rồi chậm chậm tiêu tan, nhìn đến xuất thần. Nàng vẫn chưa chú ý tới, lúc nàng chăm chú nhìn pháo hoa, Trí Nghiên lại đang nhìn nàng.

------------------------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro