chương 192

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm tân hôn ồn ào náo nhiệt, rốt cuộc cũng buông rèm ngay tại khoảnh khắc Trí Nghiên muốn mà không được phải bật khóc thút thít. Vết thương trên cánh tay của Trí Hiền không nặng, cho nên rất nhanh liền khép lại, về phần cái mông bị Trí Nghiên cắn ra dấu răng, nàng cũng không quá lưu ý. Nhưng thật ra Hiếu Mẫn thì lại lạnh tanh, giống như là vẫn còn đang tức giận, làm cho Trí Hiền chẳng biết nên nói cái gì cho phải. Đến sáng sớm ngày hôm sau, Ân Tĩnh và Dịch Tâm tựa như là có hẹn trước đều thức dậy cực sớm, các nàng thương lượng đến Trần Duyên tự nhìn một cái, đó là nơi bắt đầu, bất kể là đối với Ân Tĩnh, Trí Nghiên, hay là Úc Trần Hoan và Dịch Tâm, thì nó đều có ý nghĩa vô cùng lớn.

Ngôi chùa đã được xây dựng lại, nhưng bởi vì phải trải qua nhiều lần sụp đổ mà có vẻ hoang tàn vắng vẻ. Thỉnh thoảng chỉ có vài vị ni cô qua lại ở trong đó, cũng mất đi sự hưng thịnh về hương khói năm nào, không còn cả dòng người nối liền không dứt đến đây thăm viếng. Hai người đi vào trong, đứng ở trước cửa lớn, rõ ràng là Úc Trần Hoan đã dựa theo dáng vẻ cũ mà trùng tu, nhưng Ân Tĩnh lại cảm thấy ở đây trở nên xa lạ rất nhiều, cũng. . . rộng rãi hơn rất nhiều.

"Tĩnh Tĩnh, ngươi đang buồn phải không?" Thấy sự mờ mịt trong mắt Ân Tĩnh, Trí Nghiên từ phía sau ôm lấy nàng. Nàng biết, trong tất cả những người ở đây, thì Ân Tĩnh chính là người quan tâm đến Trần duyên tự nhất, lần này sau khi rời khỏi chẳng biết qua bao lâu mới có thể quay trở lại, dù là có thể trở lại, nhưng Trần duyên tự, cũng không còn như xưa.

"Ôi chao, Nghiên nhi, ta không sao, ta chỉ hơi xúc động mà thôi, Trần duyên tự đã không còn giống như trước đây. Chúng ta. . . cũng đã khác."

Ân Tĩnh nói, liếc nhìn vài người ở bên cạnh. Dịch Tâm đã có thể đảm đương mọi chuyện một mình, mà Úc Trần Hoan cũng không còn là vị tiểu thư chỉ lo ăn chơi phóng túng trước kia. Nghiên nhi. . .thì lại càng không phải là con rắn nhỏ ngốc nghếch hết ăn rồi lại nằm.

"Ân Tĩnh sư tỷ, ngươi chớ có đau buồn, biến cố vốn là lẽ thường."
Có lẽ Dịch Tâm là người có thể hiểu rõ tâm tình lúc này của Ân Tĩnh nhất, nàng đi tới lôi kéo tay của Ân Tĩnh, thấp giọng nói, Úc Trần Hoan nghe nàng nói như vậy, không khỏi ngã vào trong lòng nàng, ngẩng đầu hôn lên cằm của nàng.
"Dịch Tâm càng ngày càng biết nói chuyện, xem ra là thực sự trưởng thành rồi."
Mặc dù Úc Trần Hoan nói lời nghiêm túc, nhưng giọng điệu thì lại hết sức không đứng đắn. Thấy nàng mị nhãn như tơ nhìn mình, Dịch Tâm lại nghĩ tới dáng vẻ câu người của nàng lúc ở dưới thân mình đêm qua, ngượng ngùng niệm thầm vài câu A di đà phật.

"Nếu xem xong rồi, thì chúng ta trở về thôi, ta và Trí Hiền cô nương đã thương lượng xong rồi, hôm nay cũng là lúc nên quay về Nhạc yêu cốc, Dịch Tâm các ngươi có muốn đi cùng chúng ta hay không?"
Ân Tĩnh cảm thấy các nàng đã ở lại Lạc thành khá lâu, nay Trí Hiền đã tìm được Hiếu Mẫn, mà tâm nguyện muốn đến xem Trần duyên tự của mình cũng đã xong, hôn sự của Úc Trần Hoan và Dịch Tâm cũng diễn ra thuận lợi, tất nhiên cần phải đi.

"Không được, Ân Tĩnh sư tỷ, tối hôm qua. . . tối hôm qua ta và Trần nhi đã bàn với nhau, chúng ta quyết định đi thăm thú khắp nơi, đến những nơi chưa từng thấy, thuận tiện tu luyện công pháp."

"Các ngươi có ý này, cũng tốt, vậy ta không ép các ngươi, các ngươi dự định khi nào khởi hành?"

"Hiện tại liền chuẩn bị lên đường."

"Hiện tại? Không trở về Nam thiên lâu sao?" Thấy các nàng muốn đi, Ân Tĩnh thật sự không nghĩ tới, hơn nữa hai người vội vả như vậy, nhưng mà Tần Huyên vẫn còn ở trong Nam thiên lâu nha.

"Đúng vậy, trở về cũng chỉ tăng thêm thương cảm, e là Tần Huyên sư tỷ cũng đã bước đi trước rồi. Nếu nàng không muốn trực tiếp từ biệt ta, thì ta cũng không muốn nói những lời vô dụng với nàng."

"Dịch Tâm, Úc cô nương nói đúng, ngươi thật sự trưởng thành."
Thấy Dịch Tâm suy nghĩ thấu đáo như vậy, Ân Tĩnh không khỏi tán thưởng. Nàng cảm thấy Dịch Tâm non nớt năm xưa quả thực đã biến mất, và thay bằng một Dịch Tâm của ngày hôm nay. Đây là điều tốt, mà Ân Tĩnh cũng tin, những thứ mà nàng và Úc Trần Hoan cùng nhau trải qua, sẽ làm cho tình cảm của các nàng càng thêm sâu nặng.

Đưa mắt nhìn Dịch Tâm và Úc Trần Hoan dần dần đi xa, Ân Tĩnh bỗng nhiên vươn tay ôm lấy Trí Nghiên, ôm nàng thật chặc. Cảm thấy Ân Tĩnh hiếm khi hoảng loạn, Trí Nghiên cũng giơ tay lên ôm nàng chặc hơn. Nàng biết Ân Tĩnh không phải là người yếu ớt, mà nay run rẩy, hơn phân nửa là vì vui mừng, không ai hiểu được những điều chưa từng xảy ra, cũng chỉ khi nào tự mình trải nghiệm, mới có thể hiểu được niềm sung sướng này.

"Nghiên nhi, chúng ta quay về thôi."
Ân Tĩnh sờ lên gương mặt của Trí Nghiên, vừa cười vừa nói, Trí Nghiên gật đầu, liền quay về Nam thiên lâu. Chỉ là bầu không khí trong Nam thiên lâu lúc này có chút dị thường, Trí Hiền và Hiếu Mẫn đang ngồi đối diện với nhau ở hai bên bàn. Hai người đều trầm mặc, Trí Nghiên vẫn nhớ thương chuyện tối hôm qua hai người bọn họ cắt ngang chuyện tốt của nàng và Ân Tĩnh, sắc mặt cũng không tốt hơn được miếng nào.

"Trí Hiền, ngươi đang làm gì vậy? Không phải nói là phải trở về Nhạc yêu cốc hay sao?" Trí Nghiên đi tới, vỗ vai Trí Hiền hỏi.

"Ừ, quả thật là phải đi về, chẳng qua là ta và a Diệp còn có chút chuyện cần phải xử lý, con rắn nhỏ, ngươi và Ân Tĩnh đi ăn chút gì trước đi."
Trí Nghiên cố ý đuổi các nàng đi, lúc này mới dời lực chú ý lên người Hiếu Mẫn.

"Mẫn nhi, ngươi mới vừa nói sẽ không cùng chúng ta quay về Nhạc yêu cốc, rốt cuộc là ý gì?"

"Đương nhiên là theo ý ngươi hiểu." Hiếu Mẫn thấp giọng nói, giọng điệu mang theo vài phần lạnh lùng, cực kỳ giống như dáng vẻ của nàng trước đây.

"Mẫn nhi, không phải trước đó chúng ta đã nói ngươi sẽ theo ta quay về Nhạc yêu cốc hay sao. Hiện nay trên người ngươi có thương tích, vả lại cũng không có linh lực, làm sao ta có thể yên tâm để cho ngươi một mình đi loạn."

Trí Hiền nói, kích động đứng lên. Thấy nàng nhích lại gần mình, Hiếu Mẫn nhíu mày, lúc muốn né tránh thì đã bị Trí Hiền ôm vào trong ngực. Cảm nhận được hơi thở trầm trọng cùng nhịp tim của người nọ, vành tai của Hiếu Mẫn ửng đỏ, dần dần cúi đầu. Thực ra nàng không cùng Trí Hiền trở lại, nguyên nhân cũng là do mình mà ra.

Hiện tại nàng không có linh lực, quay về Nhạc yêu cốc đích thật là lựa chọn tốt nhất. Thế nhưng kiêu ngạo như Hiếu Mẫn, nàng thực sự không thể chịu đựng cuộc sống được Trí Hiền che chở. Suốt mấy ngày ở chung, càng ở cùng với Trí Hiền, thì Hiếu Mẫn càng phát hiện mình quá an nhàn. Nếu như có năng lượng thì tốt rồi, chí ít nàng có thể nói, nàng đến với Trí Hiền chỉ đơn giản là bởi vì thích. Mà nay, mình yếu đến mức ngay cả mấy con yêu quái đều khó mà địch lại, thì làm sao tiến tới với Trí Hiền.

Sự kiêu ngạo ăn sâu vào trong xương cốt làm cho Hiếu Mẫn khó mà khuất phục, mà tâm tư của nàng, chưa bao giờ được che giấu. Cứ như vậy mà viết ở trên mặt. Trí Hiền có thể đoán được suy nghĩ của nàng, nhưng lại cảm thấy Hiếu Mẫn làm như vậy, quả thực là khiến cho mình khó chịu.

"Mẫn nhi, ngươi thực sự phải rời khỏi ta sao? Vì cái gọi là kiêu ngạo và cái lý do không đáng giá nhắc tới, mà muốn rời bỏ ta sao? Ta đã đợi ngươi rất lâu rồi, từ cái khoảnh khắc nhìn thấy ngươi ngàn năm trước, ta vẫn luôn đuổi theo ngươi. Tựa như là một cái bóng vĩnh viễn đều không đuổi kịp ngươi, chỉ khi ngươi quay đầu lại mới có thể thấy được ta. Hôm nay ngươi không có gì cả, nhưng ở trong lòng ta, ngươi vẫn là Hiếu Mẫn. Không phải là vì sự cường đại của ngươi mà ta mới thích ngươi, lại càng không phải bởi vì những thứ nguyên nhân ngổn ngang kia. Ta quý mến ngươi, chỉ bởi vì ngươi là Hiếu Mẫn."

Giọng nói của Trí Hiền cất chứa chút ủy khuất, cũng cố ý mang theo chút nghẹn ngào, nàng nhớ kỹ Trí Nghiên đã từng nói, hình như đối với người thích mình, chỉ cần khóc một chút sẽ làm cho những chuyện không dễ trở nên dễ hơn rất nhiều. Trí Hiền chỉ cười nhạt về phương pháp này, nhưng lại không nghĩ rằng có ngày mình cũng sẽ dùng tới. Quả nhiên, Hiếu Mẫn nghe được giọng nói nghẹn ngào của Trí Hiền thì lại càng thêm luống cuống, thấy nàng ngay cả tay cũng không biết để ở chỗ nào, Trí Hiền nâng khóe miệng, rồi lại vội vàng giấu đi.

"Ngươi là yêu, sao có thể. . . sao có thể động một chút là như vậy, quá mức nhu nhược." Hiếu Mẫn thấp giọng nói, thực ra nàng không theo Trí Hiền trở về, còn có một nguyên nhân, chính là chuyện mà tối hôm qua Trí Hiền đã đề cập tới. Theo lý thuyết, đúng thật là mình yêu thích Trí Hiền, mà Trí Hiền cũng thích mình. Nếu nàng đề xuất muốn cùng mình làm chuyện đó, quả thực mình không nên cự tuyệt, nhưng Hiếu Mẫn vẫn không có cách nào chấp nhận chuyện vô sỉ như vậy, nàng nghĩ nếu không đến Nhạc yêu cốc, là có thể tránh được.

Nhưng nay nghe thấy Trí Nghiên nói lời này, một lần nữa nàng lại mềm lòng, cảm giác này tựa như lúc Trí Hiền bị thương ở Nhạc yêu cốc lần trước, ngực ê ẩm, cực kỳ không thoải mái. Hiếu Mẫn không muốn ủy khuất trái tim mình, nàng ngưng mắt suy tư một hồi, cuối cùng quyết định theo Trí Hiền trở lại.

Giải quyết xong vấn đề phiền toái nhất, cuối cùng Trí Hiền cũng nín khóc mỉm cười. Nàng vội vàng dùng pháp lực lau đi nước mắt ở trên mặt, chợt phát hiện Trí Nghiên dạy mình phương pháp này cực kỳ hữu dụng. Nàng dùng truyền âm gọi Trí Nghiên và Ân Tĩnh gọi xuống đây, lúc này mới mở truyền tống trận, bốn người cùng nhau bước vào, trực tiếp rời khỏi Nam thiên lâu. Cảm thấy khí tức của các nàng tan biến, nam thiên lâu chủ và Túy Vô Âm mới dần dần từ trên lầu đi ra, mà lúc này, một trận ma khí theo khe hở dưới mặt đất bắt đầu lan ra, Túy Vô Âm cùng nam thiên lâu chủ liếc mắt nhìn nhau, vội vàng quỳ xuống.

Khi ma khí càng ngày càng nặng, một cái bóng màu đen to lớn liền xuất hiện, trong phòng cũng tràn đầy mùi máu tươi thịt thối. Đống thịt thối đó giống như một đóa hoa màu đen nở rộ, lại càng giống như là một trái tim đang co rúc. Luồng ma khí mãnh liệt từ trong đó tràn ra, mà dần dần, đống thịt thối màu đen kia cũng lộ ra vô số khe nứt, rồi bỗng nhiên vỡ vụn.

Một bóng người từ bên trong dần dần đi ra, trên người không một mảnh vải, mái tóc dài màu đen chạm đất, làm da trắng noãn tựa như đồ sứ thượng hạng, óng ánh trong sáng, nhìn qua liền biết nhẵn nhụi không gì sánh được. Con ngươi màu xanh biếc xuyên thấu qua làn tóc ngắm nhìn Túy Vô Âm và nam thiên lâu chủ đang quỳ trên mặt đất, người này bỗng nhiên cười rộ lên, vươn ngón tay đen móng nhẹ nhàng chấm một cái, một bộ trường bào màu đen được viền văn lộ màu đỏ sậm liền hiện lên trên người.

"Chúc mừng ma chủ, thuận lợi xuất quan." Túy Vô Âm cùng nam thiên lâu chủ thấy một màn này, đã kinh ngạc nói không ra lời, các nàng quỳ trên mặt đất, bởi vì luồng ma khí quá mức mãnh liệt ở quanh người mà lạnh run.

"Không cần chúc mừng, chỉ là một nhà mà thôi. Nếu muốn hoàn toàn sống lại, bản vương còn cần một vài thứ."

"Xin ma chủ cứ việc phân phó."

"Thân thể của con phượng hoàng kia là một vật chứa tốt, còn năng lượng mà ta cần, thì đang ở trong cơ thể của linh lực thể."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro