chương 196 (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Trí Hiền, dừng lại. . . lạ quá. . ." Hiếu Mẫn mờ mịt nhìn Trí Hiền, nàng không thể nói rõ cảm giác của mình bây giờ là thế nào. Cơ thể bị Trí Hiền vuốt ve, ngay cả vị trí cả nghìn năm nay chưa từng xảy ra bất kỳ điều gì thất lễ cũng sinh ra loại cảm giác khó hiểu. Hiếu Mẫn biết những thứ này đều do tên đầu sỏ Trí Hiền gây nên, mình nên đẩy ra nàng, hoặc là lại dùng cầu lửa đập nàng. Nhưng rõ ràng là cánh tay tự do lại không nghe lời ôm chặc lấy nàng, trong lòng còn có một âm thanh đang kêu gào ầm ĩ, nó nói với Hiếu Mẫn, nàng muốn ôm chặc Trí Hiền, nàng thích được người này chạm vào.

"Mẫn nhi, ngươi thật sự không muốn sao?"
Hiếu Mẫn ôm thật chặt, làm cho Trí Hiền sinh ra loại ảo giác Hiếu Mẫn không cách nào rời khỏi mình. Thế nhưng, Trí Hiền không cách nào giả ngốc, nàng không thể để cho Hiếu Mẫn có cảm giác không cam lòng vào thời điểm mình muốn nàng dù chỉ là một chút. Trí Hiền ngừng lại, mà Hiếu Mẫn thì lại nghi hoặc nhìn nàng, nỗi thất vọng chợt lóe lên trong mắt không tránh được con ngươi của Trí Hiền, nàng suy nghĩ một chút, bỗng nhiên lật người, thay đổi vị trí của mình và Hiếu Mẫn.

Bỗng nhiên thay đổi thế cục, điều này làm cho Hiếu Mẫnlại càng thêm mù mờ, mà lúc này, Trí Hiền bỗng nhiên đưa tay, kéo sợi dây lụa màu trắng ở trên đầu, khối tóc đen nhánh như tơ của nàng liền rơi lả tả ở trên giường. Đây là lần đầu tiên Hiếu Mẫn nhìn thấy Trí Hiền xõa tóc, chỉ mới liếc mắt, mà con tim của nàng đã loạn nhịp, sinh ra một loại cảm xúc xa lạ.

Hiếu Mẫn chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ có cái nhìn đặc biệt gì với vẻ ngoài của một ai đó, người của thượng giới không xấu, ngay cả một a hoàn trong phượng hoàng tộc, cũng đẹp mắt hơn nữ tử dưới trần gian gấp mấy lần. Nhưng dáng vẻ của Trí Hiền, lại làm cho Hiếu Mẫn ngắm nhìn có chút thất thần.

Sắc mặt của nàng ửng đỏ, mái tóc dài màu đen hiếm khi mất trật tự, nhưng quần áo của nàng vẫn còn chỉnh tề, làm cho vẻ phập phồng nơi lồng ngực càng thêm rõ ràng. Lúc này nàng có chút khao khát nhìn mình, cái gương mặt không nhiễm bụi bậm thế tục, tựa như tiên nữ ấy, lúc này lại xuất hiện kẽ hở. Hiếu Mẫn từng nghĩ rằng trên người Trí Hiền vĩnh viễn cũng sẽ không xuất hiện cảm giác diêm dúa lẳng lơ, nhưng lúc này, nàng dường như là đã từ bỏ thân phận tiên nữ, hóa thân thành yêu, trên người sinh ra vẻ mị hoặc mà trước đây không hề có.

"Mẫn nhi, nếu tạm thời ngươi vẫn không thể tiếp thu chuyện bị ta chếm hữu, vậy thì cứ giữ lấy thân thể của ta được không? Ta muốn cho ngươi."
Trí Hiền nói, cũng đã tự mình động thủ cởi bỏ y phục, rõ ràng là các nàng đều có thể trực tiếp dùng phép thuật gạt bỏ quần áo, nhưng Trí Hiền lại không muốn như vậy, nàng chỉ cầm lấy tay của Hiếu Mẫn, dẫn dắt nàng vén áo ngoài, áo lót của mình lên, để lộ cái yếm màu trắng ở bên trong.

"Trí Hiền. . . ta. . . không thể. . ." Hiếu Mẫn chẳng biết nên nói cái gì, quả thực là nàng thích Trí Hiền, mà chuyện cần làm lúc này, nàng cũng có ý muốn tiếp tục. Nhưng cái bệnh không được tự nhiên từ trong xương cốt lại làm cho nàng giãy dụa vô vị, mà lúc này, Trí Hiền lại ôm chặc lấy nàng, nâng cơ thể lên, ghé cánh môi vào bên mép của mình.

"Mẫn nhi, van ngươi, đừng cự tuyệt ta. Lúc này, chỉ nhìn ta, chỉ muốn ta, ngươi không phải là Hiếu Mẫn, mà ta cũng không phải là Trí Hiền. Ta chỉ là một cô gái yêu ngươi tha thiết, gấp gáp muốn trao cơ thể cho ngươi. Ngươi cũng yêu thích ta không phải sao? Làm chuyện này, đều xuất phát từ thích. Mà thích, không phải là một cái tội."

Trí Hiền nói xong, phát hiện Hiếu Mẫn không còn vội vã đứng dậy nữa, lúc này mới hơi hơi buông lỏng. Nàng cầm lấy tay của Hiếu Mẫn, nhẹ nhàng đặt ở trên ngực của mình. Lần đầu tiên chạm vào nơi này của người khác, Hiếu Mẫn vừa đụng tới liền đỏ mặt. Khác với đôi tai đang đỏ ửng của nàng, lần này là toàn bộ gương mặt đều hiện lên vẻ hồng hào khác lạ.

May mắn là Hiếu Mẫn cao quý từ nhỏ, mà cho tới bây giờ không có thứ gì nàng không có được, không người nào đánh không thắng. Mọi thứ của nàng đều theo khuôn phép cũ, lễ độ tao nhã. Chưa bao giờ có ai đó nói những lời ô uế ở trước mặt nàng, cũng không có ai dám giảng nhân chi thường tình với nàng. Nàng giống như một trang giấy trắng, mà giờ khắc này, bị mình thả vào sắc đỏ.

"Ngại quá, vì sao ta phải làm cái việc xấu hổ thế này."
Hiếu Mẫn sờ soạng hồi lâu, thấp giọng nói, thấy nàng đỏ mặt nghiêng đầu, rõ ràng đã cực kỳ xấu hổ mà vẫn còn ngẩng cao đầu, dáng vẻ cao cao tại thượng, Trí Hiền thật yêu chết một Hiếu Mẫn không được tự nhiên như vậy. Hơn nữa nàng luôn cảm thấy, rõ ràng mình mới là bên bị "lợi dụng", tại sao lại sinh ra một loại ảo giác Hiếu Mẫn đang bị ức hiếp?

"Mẫn nhi đừng che nó lại, xoa bóp, hoặc là nhào nặn một chút, giống như ta mới làm với ngươi vậy."
Trí Hiền biết nếu mình không ra tay, thì e là vĩnh viễn Hiếu Mẫn cũng sẽ không chủ động cởi cái yếm ra, nàng trực tiếp dùng chút phép thuật, biến cái yếm mất đi, trong nháy mắt mảnh vải ấy liền tan biến, cảm giác chạm vào da thịt đương nhiên là hoàn toàn bất đồng.

Hiếu Mẫn kinh ngạc nhìn toàn bộ cở thể của Trí Hiền, nghĩ đến cái viên hồng hồng ở trên chóp đỉnh mình đã từng thấy qua, không khỏi run rẩy một trận. Nàng cảm giác mình cũng trở nên là lạ, quần trong sao lại ướt át như vậy. Rõ ràng là lúc nãy thực đã dùng phép hong khô, sao bây giờ lại còn ướt.

"Ngươi. . . sao ngươi lại cởi hết đồ như vậy." Hiếu Mẫn chất vấn, phát hiện bàn tay của mình còn đang vuốt ve phần ngực của Trí Hiền, giống như là mò phải củ khoai lang nóng bỏng muốn bỏ tay ra, Trí Hiền cũng không ngăn cản nàng, mà là lôi kéo tay của nàng, dò vào trong quần của mình, trực tiếp đặt lên nơi đang ướt át.

Đây cũng là lần đầu tiên Trí Hiền trải qua chuyện chăn gối, nhưng nàng biết, Hiếu Mẫn căn bản không có khả năng đi làm mấy cái chuyện ve vãn thế này, liền trực tiếp tiến đến nơi cùng. Huống chi, thân thể của mình cũng đã chuẩn bị kỹ lưỡng, ngay từ lúc vuốt ve Hiếu Mẫn, thì bên dưới đã ươn ướt rồi.

"Trí Hiền, ngươi. . ." Hiếu Mẫn không nghĩ tới Trí Hiền sẽ làm như vậy, tạm thời tắc lời, vả lại nơi mà ngón tay chạm tới, dù cho vẫn còn cách một tầng vải vóc, nhưng cũng đã cực kỳ ẩm ướt. Hiếu Mẫn chẳng biết nên làm như thế nào, mà Trí Hiền thì đã thay nàng làm xong bước chuẩn bị tiếp theo. Chỉ thấy Trí Hiền trút bỏ quần ngoài, để lộ chiếc quần nhỏ ở bên trong.

Quần nhỏ và áo yếm đều cùng một loại vải cùng một màu sắc, trên dải tơ lụa màu trắng ấy được thêu đóa hoa sen cực kỳ bay bổng, ở hai bên xương hông là hai nút thắt màu đỏ. Hiếu Mẫn không nghĩ tới Trí Hiền sẽ mặc kiểu dáng xấu hổ như vậy, vội vàng rút tay lại, đặt ở bên chân không biết nên làm sao mới tốt.

"Mẫn nhi muốn giúp ta cởi, hay là ta tự mình cởi?"
Trí Hiền tuy rằng cũng xấu hổ, nhưng nàng biết, nếu mình không buông thả, thì Hiếu Mẫn căn bản không cách nào tiếp tục. Mắt thấy Hiếu Mẫn ngửa đầu nhìn mình, ra vẻ cố buộc mình bình tĩnh, nếu là bình thường, thì Trí Hiền còn có thể bị sự cao nhã lúc này của nàng hàng phục, nhưng Trí Hiền có thể cảm nhận được, Hiếu Mẫn rõ ràng là đang không ngừng dùng linh lực đánh tan màu đỏ ửng ở trên mặt, cái này. . .

Thật đáng yêu.

"Ngươi muốn làm gì, thì tự mình làm đi, ta chỉ muốn mau xong việc."
Hiếu Mẫn không cự tuyệt Trí Hiền nữa, mà là ra vẻ vội vả. Nghe nàng nói như vậy, Trí Hiền rút đi quần trong, rồi lại giả vờ thương tâm ngóng nhìn Hiếu Mẫn.

"Hoá ra ở trong lòng Mẫn nhi, cùng ta làm việc này, chính là qua loa cho xong sao?"

Dáng vẻ của Trí Hiền giờ phút này cực kỳ giống như tiên nữ rơi xuống phàm trần, mà khi gương mặt đó kết hợp với biểu tình đáng thương, quả thực là có vài phần yếu đuối. Hơn nữa trên người nàng không một mảnh vài, vóc dáng mảnh khảnh cùng vòng eo nhìn qua rất nhẹ nhàng uyển chuyển, Hiếu Mẫn hơi cau mày, bỗng nhiên cũng cảm thấy lời mình nói quả thực quá đáng, nhưng nàng cũng không tính đi an ủi.

"Trí Hiền, lời ngươi nói. . . việc biểu đạt sự yêu thích, chỉ cần đặt ngón tay vào nơi xấu hổ này là được rồi sao?"

Hiếu Mẫn nhíu mày hỏi, thực ra nàng không muốn tiếp tục phủ nhận nhận tình cảm mình dành cho Trí Hiền nữa, nếu không thì lúc còn ở phượng hoàng tộc nàng cũng sẽ không vì cứu các nàng mà không màng đến sự an nguy của mình. Thế nhưng Hiếu Mẫn vẫn không rõ làm thế nào để biểu đạt sự yêu thích, nàng là vương nữ của phượng hoàng tộc, nàng mạnh mẽ, nhưng cũng có quá nhiều việc không cách nào thao túng. Nàng không biết làm sao để biểu đạt rằng mình thích một người, cũng giống như bây giờ vậy, ngay cả chuyện ân ái cũng khờ như vậy.

Mặc dù như thế, nhưng Trí Hiền cũng nhìn ra nàng nghĩ một đằng nói một nẻo, nhìn thấu nàng đang cố gắng đè nén chuyện nàng đã từng tiếp nhận nghìn năm qua, đang nỗ lực thích mình. Như vậy là đủ rồi, Trí Hiền biết, Hiếu Mẫn đáng yêu như thế đó, để cho mình không có cách nào không thích nàng.

"Ừ, Mẫn nhi chỉ cần tiến vào là được rồi, việc kế tiếp, ta dạy cho ngươi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro