chương 199

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cùng người thương nằm ngủ trên cùng một chiếc giường, mỗi ngày mở mắt là được nhìn thấy nhau, tất nhiên là điều hạnh phúc nhất. Rốt cuộc hôm nay Trí Hiền cũng cảm nhận được cái cảm giác này, nàng nhìn Hiếu Mẫn còn đang vùi vào lòng mình say ngủ. Vốn dĩ phượng hoàng thần tộc không cần ngủ, mà yêu quái thì cũng không cần. Nhưng hiện tại Hiếu Mẫn bị trọng thương mới khỏi, Nhạc yêu cốc lại là nơi dư thừa linh lực, ngủ cũng có thể hấp thu, huống chi Hiếu Mẫn cũng cần nghỉ ngơi cho thật tốt.

Trí Hiền vốn không muốn ngủ, mà chỉ muốn ngắm nhìn gương mặt của Hiếu Mẫn mà thôi, rồi lại sợ ánh mắt quá mức chăm chú của mình sẽ đánh thức nàng, cho nên cũng theo nàng cùng nhau ngủ mất. Bây giờ tỉnh lại trước nàng một bước, liền không cách nào khống chế phần rung động đó, không có biện pháp dời đường nhìn ra khỏi gương mặt của nàng.

Hiếu Mẫn khi ngủ không lạnh lùng cao ngạo như bình thường, mà là yên lặng, nhìn qua khiến cho người ta rất muốn đem nàng ôm chặc vào lòng. Trí Hiền không cách nào kiềm chế liền làm như vậy, lực đạo lớn đến nỗi có thể đánh thức Hiếu Mẫn, nhưng Trí Hiền quyết định, lần này liền tùy hứng một lần. Quả nhiên, Hiếu Mẫn bị nàng ôm tỉnh, tuy rằng lúc đầu có chút kinh ngạc, nhưng sau đó liền khôi phục lại dáng vẻ đạm mạc bình thường.

"Nên dậy rồi." Hiếu Mẫn cũng không để tâm chuyện Trí Hiền đánh thức nàng, giọng điệu bình thản từ trên giường đứng lên, nếu là người không biết Hiếu Mẫn, thì nhất định sẽ thấy nàng lạnh lùng, nhưng thực ra, cái lỗ tai đỏ ửng đã bán đứng nàng mất rồi.

"Ừ, chúng ta dậy thôi. Hiếu Mẫn, mấy ngày nữa là tới ngày hẹn chiến của chúng ta rồi."

Trí Hiền vừa nói vừa mặc quần áo, cuộc hẹn chiến lần này, ý nghĩa thực sự của nó đã thay đổi liên tục. Ban đầu, là do Trí Hiền được ăn cả ngã về không, vả lại cũng là do Hiếu Mẫn muốn mượn cơ hội này để trừ bỏ Trí Hiền. Mà nay, các nàng đã tâm ý tương thông, cuộc hẹn chiến này, e rằng cũng chỉ là một cái vỏ trống rỗng, kì thực, chính là các nàng tỷ thí với nhau mà thôi.

"Ngươi chớ có thả lỏng, ta sẽ không lưu tình."
Hiếu Mẫn thấp giọng nói, Trí Hiền đã sớm đoán được sẽ như vậy, huống chi nàng cũng không có ý định thả lỏng. Nàng vẫn luôn muốn đứng ở bên cạnh Hiếu Mẫn, cái từ thả lỏng này, không hề có bất cứ quan hệ gì với nàng. Hai người cùng nhau đi ra ngoài, vừa lúc đụng phải Tố Nghiên và Bảo Lam đang ra ngoài phơi nắng, rõ ràng là hai người không phải là đi dạo bâng quơ, mà là cố ý đến xem tình hình.

Thấy đường nhìn mập mờ của Bảo Lam dao động trên người mình, không ngừng lia qua phần ngực và phần chân, lại còn dừng hẳn trên cổ mình một hồi lâu. Ngay sau đó, nàng đi tới lôi kéo Trí Hiền, dùng tần sóng mà tất cả mọi người có thể nghe được nói.

"Ôi chao, gà con, ngươi và Mẫn nhi vẫn còn chưa thành? Sao ngươi lại hèn nhát như vậy chứ, đã như vậy rồi mà vẫn không được?" Bảo Lam nét mặt vô cùng đau đớn, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nhìn Trí Hiền.
 
"Cô, chuyện này không phải như ngươi nghĩ." Đương nhiên Trí Hiền không thể nào báo cáo với Bảo Lam rằng nàng và Hiếu Mẫn đã làm những gì, nhưng lại không thể quá đáng với Bảo Lam. Với tình huống khó xử ở trước mắt, Hiếu Mẫn đã tiến lên phía trước. Nàng lấy tay nhẹ nhàng đẩy Bảo Lam ra, lần đầu tiên chủ động nắm tay của Trí Hiền.

"Cô, nàng không thích người khác gọi nàng như vậy, ngươi quên rồi sao?" Hiếu Mẫn thấp giọng nói, ý tứ cảnh cáo rất rõ ràng, mặc dù không có nguồn năng lượng như trước đây, nhưng khí tràng của nàng vẫn không hề tiêu giảm một chút nào. Bảo Lam liếc nhìn nét mặt không chút biến hóa của Trí Hiền, phát hiện người trong cuộc căn bản không có bất mãn, ngươi gấp làm cái gì. Sau đó nghĩ nghĩ, nhìn vẻ mặt tươi cười của Tố Nghiên, lúc này cũng hiểu ra.

Xem ra hai tên tiểu tử này, thành rồi.

"Được rồi được rồi, sau này cô không gọi nữa là được, đỡ mắc công Mẫn nhi nhà ta hất đổ bình dấm chua."

"Nói xằng nói bậy." Nghe Bảo Lam nói như vậy, Hiếu Mẫn nhướng mày, cũng không quản Trí Hiền vẫn còn đang muốn lên tiếng, liền kéo nàng đi ra sau núi.

"Nghiên nhi, đừng làm rộn, rất ngứa." Hôm nay Ân Tĩnh lại bị Trí Nghiên đánh thức, nàng xoa mắt tỉnh lại, liếc nhìn Trí Nghiên đang liếm tới liếm lui trên người mình, nhịn không được cười nói.

"Ai bảo mấy ngày gần đây Tĩnh Tĩnh cứ ngủ lâu như vậy? Rõ ràng bình thường đều là ngươi gọi ta thức dậy, vậy mà bây giờ đã đổi thành ta gọi ngươi."
Trí Nghiên bĩu môi nói, nằm ở trên ngực Ân Tĩnh, nghe nhịp tim của nàng, nhịn không được dùng mặt cà lên.

Thực ra điều mà Trí Nghiên nói, không phải là Ân Tĩnh không biết. Mấy ngày nay nàng cũng phát hiện, mình ngủ nhiều hơn trước đây. Hơn nữa khi tỉnh lại, sẽ cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Bởi vì mặc dù nàng đang ngủ, nhưng lại luôn luôn lạc trong một giấc mơ không rõ ràng, nó làm cho nàng có cảm giác mình căn bản không có ngủ, mà là đang nhìn lại một phần trí nhớ của một người khác, mà những thứ này đều bắt đầu là từ cái ngày nàng sờ soạng sợi xích vàng trên ngực Thu Ánh Hàn.

Ở trong mộng, nàng nhìn thấy Thu Ánh Hàn, thấy Trọng Nhan Nặc, cũng nhìn thấy một cô gái mặc áo đỏ. Chỉ có điều gương mặt của cô gái này, nàng lại không thấy rõ lắm. Cô gái ấy luôn nói muốn lấy mình, thỉnh thoảng còn nói thích mình. Mỗi khi Ân Tĩnh muốn xem rõ mặt của nàng, thì nàng lại tiêu tan không thấy. Ân Tĩnh không rõ tại sao mình sẽ gặp một giấc mơ kỳ lạ như thế này, đến tột cùng là bản thân nàng mơ tới, hay là cái tên không an phận còn ở trong cơ thể của nàng mơ tới đây?

"Tĩnh Tĩnh ngươi làm sao vậy? Vẻ mặt đầy tâm sự."
Trí Nghiên thấy Ân Tĩnh nhíu chặc mày, có phần lo lắng, thực ra nàng cũng cảm thấy mấy ngày nay Ân Tĩnh ngủ rất lâu, lại tiều tụy, có phải là do tu luyện mệt mỏi quá hay không?

"Ta không sao, Nghiên nhi, chúng ta đứng dậy đi điều tức một chút đi, ngươi đã nằm ở trên giường vài ngày rồi." Ân Tĩnh nói, xoa nhẹ gương mặt của Trí Nghiên, bị nàng nói như vậy, Trí Nghiên cũng biết, ừm. . . mình thật là quá lười.

Hai người mặc quần áo chỉnh tề, liền đi ra phía sau núi, trùng hợp gặp phải Trí Hiền cùng Hiếu Mẫn đang ở đây điều tức. Thấy Trí Nghiên hiếm khi tới luyện công, Trí Hiền liếc nhìn Hiếu Mẫn đang chuyên tâm tu luyện, liền đi tới bên cạnh, kéo Trí Nghiên sang bên kia, Ân Tĩnh biết hai người bọn họ nhất định là có lời muốn nói riêng, cũng không có đi theo, mà chỉ xếp bằng ngồi trên thềm đá, tiếp nhận linh lực của Nhạc yêu cốc.

Hiếu Mẫn đã sớm biết Ân Tĩnh và Trí Nghiên tới đây, nhưng lúc này cảm nhận được một người khác đang điều tức, không khỏi mở mắt ra. Lần đầu tiên gặp mặt, Hiếu Mẫn đã cảm thấy Ân Tĩnh không giống như người thường, rồi những chuyện xảy ra sau này, cũng đều chứng thực điểm ấy. Ân Tĩnh cho người ta cái cảm giác nàng rất khác với những người bình thường, có lẽ là do linh lực thể, cũng có thể là do có liên quan tới xuất thân từ chùa miểu của nàng, cái khí tức an tĩnh trên người nàng rất nồng, nồng đến mức làm cho mình cũng cảm nhận được, chỉ cần ở bên người nàng, thì sẽ cảm thấy có một loại cảm giác an tâm.

"Hiếu Mẫn cô nương, thương thế của ngươi đã tốt chưa?" Thấy Hiếu Mẫn nhìn mình hồi lâu, Ân Tĩnh ngẩng đầu nở nụ cười với nàng, lễ phép hỏi. Lúc này nàng mặc một bộ váy dài màu thủy lam, mái tóc màu đen không có chải chuốt cẩn thận, chỉ đơn giản là xõa ra mà thôi. Nụ cười như vậy làm cho Hiếu Mẫn cảm thấy thoải mái, đương nhiên, so với nụ cười mà Trí Hiền dành cho mình, thì lại là một sự thoải mái có ý nghĩa khác.

"Vốn cũng không phải là đại thương, ngươi tiến bộ rất nhanh."
Hiếu Mẫn quan sát Ân Tĩnh một trận, là một người bình thường, quả thực Ân Tĩnh tiến bộ rất nhanh, đương nhiên, cũng không bài trừ khả năng là Tố Nghiên hoặc là Bá Hải đã cho nàng không ít tài liệu tốt.

"Có nhanh nữa thì cũng không bằng trình độ trong lòng ta mong muốn, bất quá mọi việc đều phải nhẫn nại, không gấp được." Ân Tĩnh nói xong, an tĩnh nhìn về phía xa xa, đó chính là hướng Trí Hiền và Trí Nghiên cùng đi.

"Trí Hiền, ngươi lôi kéo ta qua đây làm gì." Trí Nghiên bất mãn nói, rõ ràng là nàng muốn cùng Ân Tĩnh tu luyện, vậy mà con người này lại lôi mình ra đây làm chi.

"Không có gì, chỉ là mấy ngày không gặp ngươi, muốn đòi ngươi vài thứ."

"Nga, là cái gì?" Thấy Trí Hiền hiếm khi đòi mình cái gì, Trí Nghiên có chút ngạc nhiên, nếu như là muốn thức ăn, thì nàng sẽ không cho.

"Con rắn nhỏ, ngươi lấy quyển sách ngươi cất trong nhẫn tùy hành, đưa cho ta xem. "Sách? Ta làm gì có sách, nhưng Ân Tĩnh có rất nhiều."

"Không, thứ ta muốn cũng không phải là loại sách đó, mà là. . . là loại sách mà ngươi thích nghiên cứu nhất."

Nói đến đây, Trí Hiền muốn lấy cái gì, đã không cần nói cũng biết, thấy nàng có chút ngượng ngùng, Trí Nghiên nhịn không được bật cười.
"Ta còn tưởng là cái gì, hóa ra là xuân cung đồ, Trí Hiền, ngươi muốn cái đó sao không nói thẳng, còn nữa, không phải trước đây ngươi nói không muốn làm chuyện ấy với phượng hoàng sao, sao bây giờ lại muốn."

Trí Nghiên tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, nhưng cũng không keo kiệt đem hết đống đông cung đồ nàng cướp đoạt từ khắp mọi nơi đưa hết cho Trí Hiền, nhìn các loại tư thế cùng chú giải, Trí Hiền không khỏi xúc động, Ân Tĩnh. . . rốt cuộc là đã trải qua những ngày tháng như thế nào.

"Ta chẳng bao giờ nói không muốn cùng Mẫn nhi làm việc ấy, chẳng qua là lúc đó thời cơ vẫn chưa chín muồi. Con rắn nhỏ, ta có chút thức ăn, coi như là cảm ơn ngươi cho ta sách."
Trí Hiền cho Trí Nghiên không ít thịt bò khô, mà Trí Nghiên cũng không khách khí nhận lấy, nàng cười cắn một cái, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy có chút buồn nôn. Trên thực tế, gần đây Trí Nghiên ăn cái gì cũng muốn ói, quả thực giống như là lúc đến phượng hoàng tộc trước đây. Nàng che ngực, vô cùng khó chịu nôn ra một trận, Trí Hiền thấy thế, vội vàng tiến lên xem xét tình huống của nàng.

"Con rắn nhỏ, ngươi có chỗ nào khó chịu sao?" Thấy Trí Nghiên khó chịu như vậy, hai mắt thậm chí đều bởi vì đau đớn mà đỏ lên, Trí Hiền cảm thấy rất không thích hợp, đây căn bản không giống như là ăn phải cái gì rồi bị nôn.

"Lạnh. . . Trí Hiền, ta lạnh quá. . ."

Trí Nghiên đã khó chịu đến mức nằm dài trên mặt đất, nàng khổ sở ôm hai vai, Trí Hiền thấy thế, vội vàng kéo y phục của nàng, phát hiện dải ấn chú bởi vì vào tà mà sinh ra ở hai bên bả vai của nàng đang từ đen chuyển thành đỏ, con mắt màu máu đỏ lộ ra luồng ma khí màu đen, nhìn qua rất kinh người.

"Đau quá. . . Trí Hiền. . . Đau. . . Mắt. . ."
Trí Nghiên dùng sức che mắt, Trí Hiền vội vàng kéo tay nàng, liền phát hiện mắt trái của nàng đang nhanh chóng biến thành đen, chỉ có con ngươi là chảy ra máu đỏ tươi. Tình huống này, so với tình hình lúc vào tà trước đây, căn bản là không quá khác nhau.

"Con rắn nhỏ, ngươi nhịn một chút, ta truyền âm cho Bá Hải, hắn lập tức tới ngay."

"Ha. . . Ha ha ha ha. . . Đau quá. . . Ha ha ha. . . Đau quá. . . Ta thích. . . Ta thích cái cảm giác này. . . Giết. . . Ta muốn máu."

"Con rắn nhỏ! Tỉnh táo một chút!" Thấy hai tròng mắt của Trí Nghiên đều biến thành màu đỏ đen, Trí Hiền phải dùng phong ấn trói nàng lại, nhìn gương mặt của Trí Nghiên bị máu trong con ngươi của nàng nhuộm đỏ, Trí Hiền nhíu mày, không rõ vì sao có long châu áp chế, mà Trí Nghiên vẫn còn có dấu hiệu vào tà.

"Trí Hiền, đỡ nàng." Lúc này, Bá Hải đã chạy tới, hắn móc ra ba cây kim châm dài nhỏ từ trong tay áo, rất nhanh đâm vào đỉnh đầu cùng hai vai của Trí Nghiên, rồi lại lấp một viên đan dược tản ra màu vàng kim vào trong miệng của nàng. Sau một lát, con ngươi của Trí Nghiên không còn chảy máu nữa, ma khí trên người cũng dần dần tiêu tan. Nhìn Trí Nghiên sau khi khôi phục lại không hề lên tiếng, Trí Hiền đỡ bả vai của nàng, nhẹ nhàng vỗ xuống.

"Con rắn nhỏ, ngươi có còn khó chịu không?"
Trí Hiền biết, mỗi một lần vào tà, cơ thể đều phải tiếp nhận cơn đau như bị xé rách, lần này tuy rằng Trí Nghiên vẫn chưa hoàn toàn vào tà, nhưng cũng là có dấu hiệu, cái loại đau đớn này, nàng đã từng trải nghiệm, liền càng thêm khó quên. Thực ra Trí Nghiên đã sớm có dự cảm, nàng không phải là kẻ ngốc, cũng không phải thật sự là cái gì cũng không hiểu, mấy ngày nay, nàng có thể cảm giác được long châu trong cơ thể dường như đang xao động bất an.

"Cơ thể không khó chịu, chỉ là. . . ở đây không thoải mái."
Trí Nghiên bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía Trí Hiền, nàng chỉ vào lồng ngực của mình, giống như là cái gì cũng đã biết.

"Trí Hiền, ta có thể biến thành quái vật hay không? Nếu như ta biến thành thứ lúc nãy, thì Tĩnh Tĩnh nên làm cái gì bây giờ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro