chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Dịch Tâm, ngươi có thích pháo hoa mà ta phóng cho ngươi xem không?" Trong mảnh sân hơi sáng còn lưu lại dấu vết pháo hoa đã bị đốt qua, khi nỡ rộ thì sáng rực, nhưng cũng biến mất rất nhanh. Nhìn khuôn mặt tươi cười của Úc Trần Hoan, Dịch Tâm cũng nở một nụ cười nhàn nhạt.

"Úc thí chủ, cám ơn ngươi, lâu lắm rồi ta chưa thấy qua pháo hoa, thực sự rất đẹp." Dịch Tâm nhẹ giọng trả lời, rồi lại cúi đầu, thấy dáng vẻ có chút mất mác của nàng, Úc Trần Hoan tiến lên vài bước ôm lấy nàng, tựa đầu nàng lên trên bả vai của mình, lấy tay vỗ nhẹ sau lưng nàng.

"Nơi đó còn đau không? Quả thật hôm qua ta muốn nhiều quá, lần sau ta sẽ chú ý." Úc Trần Hoan nhẹ giọng nói, lời nói này khiến cho Dịch Tâm nghĩ tới hình ảnh tối hôm qua hai người quấn quýt lấy nhau, hơn nữa lời nói có hàm ý như vậy, nghĩ cũng biết đối phương chỉ nơi đó là nơi nào. Trong nháy mắt gương mặt trở nên đỏ bừng, Dịch Tâm có chút mừng vì bây giờ là ban đêm, Úc Trần Hoan sẽ không thấy được dáng vẻ khẩn trương luống cuống của mình.

Trải qua mấy ngày nay, Dịch Tâm suy nghĩ rất nhiều. Tuy rằng quanh năm nàng đều ở trong chùa, nhưng không có nghĩa là cái gì nàng cũng không biết, không có nghĩa là nàng không cách nào nhìn thấu tâm ý của mình. Thứ tình cảm mà người xuất gia kiêng kị nhất, chính là tình yêu. Trước đây, Dịch Tâm có phụ mẫu yêu thương nàng, có một gia đình bình thường. Khi đó nàng rất gần gũi với mẫu thân, mẫu thân sẽ luôn nói, nếu sau này mình có người mình thích, thì sẽ không đeo theo nàng nữa.

Khi còn bé Dịch Tâm cũng nghĩ tới, mình sẽ thích kiểu người như thế nào, nhưng lại không nghĩ rằng, giờ đây vào thời điểm này, nàng sẽ gặp phải Úc Trần Hoan. Dịch Tâm biết rõ khi mình nhìn thấy Úc Trần Hoan lần đầu tiên thì đã bị khí chất trên người nàng hấp dẫn, về sau mới sẽ phát sinh những chuyện thế này. Nàng hiểu mình không rõ lai lịch Úc Trần Hoan lắm, nhưng cũng biết thân phận của hai người khác xa nhau.

Mình chỉ là một tiểu ni cô ở trong chùa, mà Úc Trần Hoan lại là thiên kim của gia đình giàu có nhất Lạc Thành. Nói cho cùng, Úc Trần Hoan vẫn sẽ rời đi, nàng vẫn sẽ tìm những người khác để ở cùng một chỗ, chứ không phải là mình. Dù cho đã sớm biết trước kết quả, nhưng Dịch Tâm vẫn không cách nào phủ nhận, nàng đã động một tấm lòng không nên động. Rõ ràng đã ở trong chùa ngây người gần mười năm, mà nay Úc Trần Hoan chỉ đơn giản là xuất hiện, lại quấy rối cả trái tim của mình.

Lúc này tựa vào lòng Úc Trần Hoan, nghe hương vị nhàn nhạt trên người của nàng, Dịch Tâm khổ sở cười, nàng thực sự không biết bây giờ mình nên làm cái gì mới tốt. Úc Trần Hoan liên tục tiếp cận nàng không chống cự được, thế nhưng trong nội tâm nàng lại phát ra sự khát vọng đối với Úc Trần Hoan. Hoá ra loại cảm giác này, chính là mâu thuẫn trong tình yêu sao? Nếu Phật tổ hiển linh, sợ là sẽ hết sức chán ghét mà vứt bỏ mình, loại người ngoài miệng nói phật lý, nhưng tâm lại vi phạm Phật tổ.

"Dịch Tâm, ngươi đang suy nghĩ gì vậy?" Thấy Dịch Tâm trầm mặc hồi lâu không mở miệng, Úc Trần Hoan hỏi. Nàng vốn tưởng rằng sau khi mình ăn được tiểu ni cô này thì sẽ cảm thấy mất hứng thú, nhưng lại không nghĩ rằng sau khi lấy được, hứng thú không giảm mà lại còn tăng. Không hề nghi ngờ, lúc Dịch Tâm bị mình chiếm hữu biểu hiện vẫn như trước vô cùng chất phác, phản ứng vụng về cũng hoàn toàn không có tình cảm gì đáng nói.

Nhưng mà, cũng chính là vì cái loại phản ứng non nớt đó, lại làm cho Úc Trần Hoan giống như là nhặt được bảo bối, cảm thấy thích thú vô cùng. Lúc nàng hôn nàng, tên tiểu tử này vĩnh viễn đều mang cái dáng vẻ thụ sủng nhược kinh. Lúc sờ nàng chạm vào nàng, nàng lại mắc cở như là muốn khóc lên. Mà ngay trong lúc nỡ rộ, nàng lại kiềm chế, không chịu phát ra âm thanh, chỉ ở trong lòng ngực mình không ngừng run rẩy, những phản ứng khả ái này làm cho Úc Trần Hoan cảm giác mình nghiện Dịch Tâm mất rồi, đúng là vẫn chưa muốn kết thúc trò chơi này.

Mà thôi, trước khi quay về Úc gia, mình cứ dây dưa với Dịch Tâm tiếp đi.

"Úc thí chủ, sắc trời không còn sớm, ngươi mau quay về nghỉ ngơi đi." Hai người ngồi ở trong sân đã lâu, Dịch Tâm có chút mệt mỏi rã rời, liền hạ lệnh trục khách. Nghe nàng nói mình "Quay về" nghỉ ngơi, Úc Trần Hoan cười cười, hiển nhiên không có ý muốn đi. Nàng đè vai Dịch Tâm xuống, nâng đầu của nàng lên đối mặt với mình.

"Dịch Tâm, ngươi đang đuổi ta đi sao?" Úc Trần Hoan che giấu nụ cười ở trên mặt, giả vờ khó chịu nói, Dịch Tâm tất nhiên là không nhìn ra nàng đang giả bộ, chỉ tưởng mình nói quá thẳng, làm cho Úc Trần Hoan không vui.

"Úc. . . Úc thí chủ, ta không có đuổi ngươi đi, ta chỉ là. . . chẳng qua là cảm thấy ngươi nên nghỉ ngơi, nên mới nói như vậy."

Dịch Tâm vội vàng giải thích, hai tay siết chặc vạt áo đạo bào, nhìn dáng vẻ của nàng, Úc Trần Hoan càng phát hiện đùa Dịch Tâm là một chuyện thú vị. Nàng đứng lên, đi tới trước mặt Dịch Tâm, thừa dịp đối phương không có chú ý, nhẹ nhàng hôn lên cánh môi nàng. Lúc đầu người nọ còn có chút chống cự, nhưng Úc Trần Hoan lại dùng lực đạo cực kỳ ôn nhu nhẹ nhàng liếm liếm nàng, sự ôn nhu này khiến cho Dịch Tâm mềm nhũn ra, cánh tay đẩy Úc Trần Hoan đổi thành vòng lên bả vai của nàng, từ từ trầm luân.

"Ân Tĩnh, khoai lang này rất ngọt." Hơn nửa canh giờ, Trí Nghiên đã ăn sạch hai củ khoai lang nướng, chỉ chừa lại một đống vỏ cháy sém. Thấy nàng thỏa mãn dùng đầu lưỡi liếm liếm cánh môi, Ân Tĩnh gật đầu, đứng dậy dập tắt lửa trong sân, nhưng tâm tư lại trôi dạt đến chốn nào.

Hôm nay lúc ở trong từ đường, Dịch Tâm vùi vào lòng nàng khóc hồi lâu, thậm chí còn buồn bã hơn lúc nhớ tới phụ mẫu, thêm những hành động kỳ quái suốt mấy ngày nay của Dịch Tâm, Ân Tĩnh thực sự lo lắng vị sư muội này của mình có phải là bị người nào khi dễ hay không, hoặc là có tâm sự rồi lại không nói với mình. Nàng vốn dự định tìm Dịch Tâm nói chuyện một chút, nhưng thấy trạng thái của nàng sáng nay, Ân Tĩnh liền cảm giác không thể kéo dài được nữa.

Hiện tại thấy Trí Nghiên ăn no lại muốn tìm chỗ nằm, Ân Tĩnh nhặt củi đã đốt xong lên, đi ra ngoài sân, ai dè nàng mới vừa bước ra cửa, cơ thể lại bị một sức mạnh kéo lại.

"Ni cô, ngươi đi đâu."

"Ta đi xem Dịch Tâm, ngươi cứ về nghỉ đi." Ân Tĩnh cảm thấy từ lúc Trí Nghiên vào chùa thì đã rất thích đi theo mình, tuy rằng sư phụ giao nàng cho mình chăm sóc, nàng theo mình cũng không có gì đáng trách. Nhưng từ sau khi ngầm chấp nhận nàng ngủ ở trong phòng của mình, mỗi khi nàng đi ra ngoài, yêu xà kia đều sẽ hỏi một phen, thường thường còn muốn cùng đi theo, quả thực để cho Ân Tĩnh bất đắc dĩ.

"Ta cũng đi." Quả nhiên, Trí Nghiên lại muốn cùng đi, nghe xong lời của nàng, Ân Tĩnh giương mắt nhìn nàng một chút, không rõ tại sao Trí Nghiên phải đi theo.

"Lần này ta đi tìm Dịch Tâm là vì nói chút chuyện quan trọng với nàng, chứ không phải là làm thức ăn." Ngụ ý, ngươi đi cũng không có gì để ăn, vẫn là không nên đi.

"Ta lại không phải là vì cái ăn mới đi theo, ta sợ ngươi chỉ lo nói chuyện với nàng, mà quên mất ta. Thế nào? Ngươi không muốn mang ta đi sao?" Là yêu, tính tình nhỏ mọn của Trí Nghiên đã ẩn dấu không ít. Sáng nay nàng thấy Ân Tĩnh an ủi Dịch Tâm như vậy, thì đã coi Dịch Tâm là kẻ thù số một của mình. Nàng nghĩ nhất định Ân Tĩnh phải coi trọng mình nhất mới tốt, không thì sau này nếu đào được khoai lang, sẽ không còn cho mình.

"Được, nếu ngươi muốn đi, vậy liền đi thôi." Thấy mình làm gì cũng không bỏ rơi được Trí Nghiên, Ân Tĩnh bất đắc dĩ mang theo nàng đi đến khu nhà của Dịch Tâm. Mới vừa đẩy cửa tiến vào, trên mặt đất đã tràn đầy ống giấy còn sót lại sau khi được đốt cháy, thấy những thứ này, Ân Tĩnh càng thêm nghi hoặc, lẽ nào pháo hoa lúc nãy là do Dịch Tâm phóng? Thế nhưng trong chùa cũng không có pháo hoa, nàng lấy chúng ở đâu?

Nhưng mà không đợi Ân Tĩnh suy nghĩ cẩn thận, trong phòng của Dịch Tâm chợt truyền ra một ít âm thanh kỳ quái. Ở trong chùa với Dịch Tâm đã lâu, Ân Tĩnh có thể đoán được đây là âm thanh của Dịch Tâm, nhưng không quá giống với thường ngày. Mặc dù Ân Tĩnh cũng không phải hoàn toàn không biết chuyện chăn gối, nhưng lúc này lại tuyệt đối không nghĩ tới phương diện kia. Mà Trí Nghiên thì lại khác, nàng đã thấy cảnh Úc Trần Hoan và Dịch Tâm làm loại chuyện đó, cũng có thể đoán được đây là âm thanh của Dịch Tâm, bây giờ nghe được, ý nghĩ đầu tiên chính là Dịch Tâm lại đang cùng Úc Trần Hoan giao phối.

Không biết Dịch Tâm đang làm cái gì, mà cửa phòng lại mở ra, Ân Tĩnh suy nghĩ một chút, liền chậm rãi đi tới, đứng ở ngoài cửa nhìn vào trong. Trong nháy mắt hình ảnh trong phòng đập vào mi mắt, quần áo ngổn ngang trên mặt đất, bao gồm váy lụa mỏng màu tím, nội y quần lót, còn có đạo bào màu xanh nhạt. Trừ cái đó ra, trên chiếc giường nhỏ lúc này là hai cô gái không mặc quần áo, một người trong đó là Dịch Tâm mà mình quen biết, mà một người khác, chính là Úc Trần Hoan.

"Dịch Tâm, thoải mái không?" Lúc này Úc Trần Hoan đang đè lên người của Dịch Tâm, mà vẻ mặt của Dịch Tâm cũng đang mê ly động tình. Nhìn các nàng, chân mày của Ân Tĩnh nhăn lại. Nàng vừa muốn lên tiếng, miệng lại bị Trí Nghiên che lại, yêu xà kia lại còn ra vẻ trách cứ nàng.

"Ni cô, các nàng đang giao phối đó, chúng ta chỉ có thể nhìn lén, không thể quấy rầy người ta."

------------------------------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro