chương 200

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Trí Nghiên tỉnh lại, đã là sáng sớm ngày hôm sau, nàng mở mắt ra, thấy Ân Tĩnh đang lo lắng ngồi ở bên cạnh mình, nỗi bất an giống như là chợt gánh thêm nghìn cân nặng, lập tức rơi vào khoảng không. Nàng theo bản năng vươn hai tay, làm động tác muốn được ôm, Ân Tĩnh cũng không lo nghĩ nữa, trực tiếp ôm lấy nàng.

"Nghiên nhi, cơ thể có còn khó chịu hay không?"
Ân Tĩnh cũng không nghĩ tới Trí Nghiên đột nhiên lại té xỉu, hơn nữa nàng căn bản không biết tại sao Trí Nghiên lại ngất đi, chỉ thấy Trí Hiền ôm Trí Nghiên đang hôn mê đi tới. Ân Tĩnh muốn hỏi vì sao, nhưng Trí Hiền lại không có ý định trả lời, mà là trầm mặt bỏ đi.

"Không khó chịu, hơn nữa cũng không phải là vấn đề gì lớn lao, chẳng qua là tu luyện quá mức, không cẩn thận bị thương mà thôi."
Trí Nghiên tùy ý buông ra một lời nói dối, nàng cũng biết chuyện này không nên gạt Ân Tĩnh, thế nhưng trước khi tìm được biện pháp giải quyết, Trí Nghiên không muốn để cho Ân Tĩnh vì thân thể của mình mà lo lắng, huống chi, việc nàng cảm thấy không thoải mái cũng không phải ngày một ngày hai, dường như từ lúc ở phượng hoàng tộc thì đã luôn khó chịu.
Nhắc tới cũng kỳ lạ, Trí Nghiên không hiểu, rõ ràng là mình đã cắn nuốt long châu, vì sao lại còn phải chịu ảnh hưởng của chuyện vào tà, hơn nữa Bá Hải còn nói với mình, năng lượng của long châu đang dần dần biến mất, nhưng không có vào trong cơ thể của mình, mà giống như là tan biến vào hư không, cho nên mới không có cách nào áp chế ma khí lúc vào tà. Cách nói này lại càng làm cho Trí Nghiên không cách nào hiểu được, chẳng lẽ, nàng nuốt phải một viên long châu giả?

"Nghiên nhi, ta đi làm chút thức ăn cho ngươi, ngươi ở đây nghỉ ngơi cho thật tốt, đừng lộn xộn."
Ân Tĩnh biết Trí Nghiên không có nói thật, cũng không có ý định truy hỏi nữa, nàng biết ở lại nơi này cũng không hỏi được cái gì, mà người duy nhất có thể cho mình lời giải đáp, có lẽ chỉ có Bá Hải và Trí Hiền mà thôi. Sau khi ra khỏi phòng, Ân Tĩnh đi thẳng tới gian nhà tranh của Bá Hải, lúc này hắn đang im lặng ngồi ở bên cạnh bàn, bên trên bày sẵn hai chén trà, giống như là đã sớm biết mình sẽ sang đây, nên chuẩn bị trước.

"Lão Bá, ta. . ."

"Ta biết, ngươi tới để hỏi về chuyện của con rắn nhỏ, đúng không?"

"Ừ, đúng là như vậy."

"Ngồi đi."

Bá Hải phất tay, Ân Tĩnh liền ngồi đối diện với hắn, thực ra nói đến ấn tượng về Bá Hải, thì Ân Tĩnh vẫn dừng lại ở cái giai đoạn mơ hồ. Nàng đã từng hỏi Trí Nghiên, Bá Hải rốt cuộc là ai, nhưng Trí Nghịen lại lắc đầu nói nàng cũng không biết. Nhưng Ân Tĩnh có thể cảm nhận được, Bá Hải rất mạnh, vả lại còn vượt lên sự hiểu biết của mình. Thứ hắn mạnh nhất không phải là linh lực hay là pháp lực của bản thân, mà là tri thức và sự từng trải của hắn.

"Ân Tĩnh, ta biết ngươi quan tâm con rắn nhỏ, nhưng việc này, cũng không phải là chuyện cá nhân chúng ta có thể giải quyết. Trí Hiền không muốn nói với ngươi, cũng là sợ ngươi tự trách."

"Tự trách. . . Quả nhiên, Nghiên nhi là vì ta, nên mới biến thành như vậy đúng không."

"Ừ, nói vậy ngươi vẫn chưa quên, nàng vì cứu ngươi, mà đã thử vào tà. Sau khi lấy được long châu, chúng ta vốn tưởng rằng việc vào tà đã được giải quyết, nhưng những ngày gần đây, năng lượng của long châu đang từng bước biến mất, mà tà khí vốn nên ngủ say trong cơ thể của nàng, lại đang xao động."

"Tại sao long châu lại mất tác dụng." Nghe xong lời giải thích này, hiển nhiên Ân Tĩnh khó mà chấp nhận, dù sao long châu là tinh túy của loài rồng, sao lại xuất hiện chuyện này được, cũng quá sức tưởng tượng đi.

"Chúng ta vẫn chưa biết, nói chung, còn phải yên lặng theo dõi tình hình, bởi vì chúng ta đều không có được đáp án. Gần đây ngươi chăm sóc con rắn nhỏ cho tốt, một khi nàng có xu hướng vào tà, thì nhanh chóng báo cho chúng ta."

"Được."

Có đáp án rồi, lòng Ân Tĩnh nhiều ít cũng ổn định được đôi chút, nàng ra khỏi nhà tranh, định ra sau núi hái chút trái cây mang về cho Trí Nghiên, nhưng mới vừa đi tới đó, liền thấy Trí Nghiên đến tìm mình. Sắc mặt của nàng nhìn qua đã khá hơn một chút, vừa thấy mình liền sáp qua đây, lười biếng tựa vào người mình như mọi ngày, nhưng cơ thể lại lạnh hơn bình thường vài phần.

"Nghiên nhi, sao ngươi lại dậy rồi? Không phải đã bảo ngươi nghỉ ngơi cho thật tốt hay sao."
Ân Tĩnh sờ lên mái tóc mượt mà màu bạc của Trí Nghiên, đem nàng ôm vào trong ngực.

"Tĩnh Tĩnh đi đã lâu mà vẫn chưa quay lại, ta tưởng là ngươi đang ăn trộm."

"Cũng không phải là như vậy, ta chỉ là muốn hái cho ngươi vài quả trái cây chua mà thôi."

"Trái cây chua có gì ngon đâu, thịt không phải là tốt hơn sao?"

Trí Nghiên thấp giọng nói, vẫn chưa đưa tay nhận lấy trái cây của Ân Tĩnh, nghe thấy lời nàng nói, Ân Tĩnh hơi sững sờ, nhìn Trí Nghiên nửa ngày, rồi thu hồi trái cây lại.

"Nghiên nhi, ngươi có còn nhớ, trước đây chúng ta cùng đi lên núi hái thuốc. Ta bỗng nhiên nghĩ đến, nếu như trước đây con nhện kia không cắn ta bị thương, thì có lẽ giữa chúng ta sẽ không sinh ra nhiều chuyện như vậy, cũng sẽ không đến được với nhau."
Ân Tĩnh nhẹ giọng nói, trong con ngươi tràn đầy hồi ức. Nghe thấy lời của nàng, Trí Nghiên vẫn chưa đáp lại, mà là vùi vào trong lồng ngực nàng, khẽ cọ xát.

"Tĩnh Tĩnh bỗng nhiên thích hồi ức nha."

"Đúng vậy, gần đây thường hay nhớ tới một vài chuyện, một vài thứ, Nghiên nhi có còn nhớ rõ ngươi đã nói những gì với ta không?"

"Nói cái gì? Tĩnh Tĩnh thật là phiền, vì sao cứ hỏi có hay không?"

"Được rồi được rồi, ta không hỏi nữa là được, ngươi có muốn ăn thứ gì khác không? Cơ thể có còn khó chịu hay không?"
Nụ cười của Ân Tĩnh vẫn luôn thản nhiên như vậy, mà mùi vị trên người nàng cũng cực kỳ dễ ngửi. Trí Nghiên dùng chóp mũi khẽ ngửi, nghĩ tới cái tư vị đã từng hưởng qua, không khỏi nuốt một ngụm nước bọt.

"Tĩnh Tĩnh, mùi hương trên người ngươi thơm quá, ta muốn uống chút máu của ngươi, ngươi cho ta một chút được không?"
Trí Nghiên dè dặt nói, cũng làm cho Ân Tĩnh cảm thấy là lạ, nàng biết máu của mình không giống với các loại máu thông thường, nhưng ở chung với nhau lâu như vậy, Trí Nghiên chưa từng muốn nó, sao bây giờ bỗng nhiên lại muốn uống. Ân Tĩnh suy đoán đại khái là cơ thể Trí Nghiên khó chịu, cho nên mới muốn một chút, cũng không do dự.

"Ừ, vậy Nghịen nhi cứ cắn tay ta mà uống." Ân Tĩnh vươn tay ra, mà Trí Nghiên thì đã không kịp chờ đợi há mồm cắn xuống, thân là linh lực thể, đối với bất kỳ một tên yêu quái nào thì máu tươi của Ân Tĩnh đều là một loại thuốc bổ rất tốt, mùi hương của máu có thể đem so với bất kỳ một loại mỹ vị gì trên thế giới, nó không có mùi máu, mà là tràn đầy hương vị ngọt ngào khiến cho người ta say mê.
Trí Nghiên giống như là một con dã thú bị bỏ đói, đã không còn cách nào câu nệ với vết thương nhỏ xíu như đứt tay, mà trực tiếp ấn Ân Tĩnh xuống, nằm ở trên người nàng, dùng sức cắn lên trên cổ của nàng. Ân Tĩnh cũng bị hành động gặm cắn bất ngờ của Trí Nghiên làm cho có chút kinh ngạc, hơn nữa lần này Trí Nghiên cắn rất sâu, lại

còn vội vã hút máu của mình, khiến cho tứ chi của Ân Tĩnh cũng trở nên chết lặng.

"Nghiên nhi, chậm một chút. . . hơi đau." Ân Tĩnh sờ lên tóc Trí Nghiên, muốn nàng nhẹ một chút, nhưng Trí Nghiên không những không có, mà còn dùng sức kiềm tay nàng lại, đè nàng xuống đất. Cảm thấy máu trong cơ thể càng chảy càng nhiều, hai mắt của Ân Tĩnh biến thành màu đen, nàng biết nếu tiếp tục như thế nữa thì có thể mình sẽ mất mạng, mặc dù hiện tại nàng đã tu tập pháp thuật, nhưng cũng không có cách nào làm được chuyện bị hút khô máu mà còn có thể toàn thân trở ra.

"Nghiên nhi. . . Được rồi. . . Nghiên nhi. . ."
Ân Tĩnh vô lực đẩy Trí Nghiên ra, nhưng lại không thể đẩy được, trong cơn hốt hoảng, nàng nhìn thấy hai tròng mắt của Trí Nghiên đã sớm không còn là màu vàng kim, mà là biến thành màu đen hòa lẫn màu máu đỏ. Ma khí trên người nàng cũng rất nồng, cái nụ cười diêm dúa lẳng lơ đáng sợ ở trên mặt, tựa như là ma quỷ từ trong địa ngục bò ra ngoài. Ân Tĩnh thầm kêu không tốt, nàng không nghĩ tới Trí Nghiên bỗng nhiên lại vào tà, hiện tại. . . nên làm gì đây. Ân Tĩnh không ngừng dùng truyền âm muốn gọi Bá Hải cùng Trí Hiền tới đây, nhưng cũng không biết Trí Nghiên làm cái gì, mà nàng không cách nào phát ra âm thanh.

"Nghiên nhi. . . Đừng. . ." Ân Tĩnh không muốn chết trong tay Trí Nghiên, nhất là lúc ý thức của nàng không được tỉnh táo. Bởi vì nghĩ đến nếu như Trí Nghiên tỉnh lại, nếu nàng biết là nàng đã tự tay đả thương mình, thì sẽ khó chịu đến cỡ nào. Ân Tĩnh dùng sức muốn đẩy Trí Nghiên ra, có lẽ là sự phản kháng của nàng đã chọc giận đối phương, cái cổ bị Trí Nghiên nắm lấy, dùng sức đè xuống đất, lực đạo lớn đến nỗi Ân Tĩnh phải nôn ra một búng máu tươi, ngay sau đó, nàng cảm giác lồng ngực tê rần, mà tay của Trí Nghiên, thì đã chen vào.

"Nghiên nhi. . ." Ân Tĩnh kinh ngạc nhìn Trí Nghiên, nhưng hô hấp lại càng thêm khó. Nàng vươn tay, muốn sờ lên gương mặt của Trí Nghiên, nhưng đối phương lại cười, cười rất lớn tiếng, Ân Tĩnh kinh ngạc nhìn nàng. . . Chỉ cảm thấy một Trí Nghiên như vầy, xa lạ không gì sánh được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro