chương 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lời Trí Nghiên nói tuy rằng khiến cho Ân Tĩnh không lời chống đỡ, nhưng cũng làm cho tâm tình đang kích động của nàng dằn lại một ít. Ân Tĩnh lẳng lặng nhìn Dịch Tâm nằm ở dưới thân Úc Trần Hoan, nàng chưa bao giờ nghĩ tới, vị sư muội nghe lời hiểu chuyện kia của mình sẽ lén mình làm ra chuyện như vậy, vả lại đối tượng còn là Úc Trần Hoan, một cô gái.

"Dịch Tâm. . . nơi đó của ngươi cắn tay ta không buông nha." Là người trong cuộc, Úc Trần Hoan và Dịch Tâm quá mức nhập tâm, tự nhiên sẽ không có phát hiện Ân Tĩnh và Trí Nghiên. Nghe Úc Trần Hoan nói ra những lời cực kỳ phóng đãng như vậy, sắc mặt của Ân Tĩnh mơ hồ trắng bệch, thấy Úc Trần Hoan đưa ngón tay dò xét vào trong thân thể của Dịch Tâm, nàng cũng nhìn không được nữa, lảo đảo bước đi, rất nhanh liền rời khỏi khu nhà của Dịch Tâm, trở lại gian phòng của mình.

thấy Ân Tĩnh đi nhanh như vậy, ngực không khỏi có chút mất mác, nàng rất muốn nhìn thêm chút nữa, lần trước là Úc Trần Hoan ở dưới, lần này đổi lại thành Dịch Tâm, nàng vẫn chưa có xem qua. Nhưng nhớ đến dáng vẻ không thích hợp của Ân Tĩnh, Trí Nghiên suy nghĩ một chút, vẫn là vội vàng rời đi, theo Ân Tĩnh trở về phòng.

"Ni cô, sao ngươi lại đi nhanh như vậy?" Trí Nghiên nhẹ giọng hỏi, nàng còn muốn quay lại nhìn thêm, nhưng giờ phút này sắc mặt của Ân Tĩnh quả thực rất dọa người, khác với vẻ dịu dàng thanh nhã thường ngày, giờ phút này sắc mặt của Ân Tĩnh trắng bệch, cánh môi mỏng mím chặc, trong mắt lộ ra vẻ hối hận cùng luống cuống, thấy thế nào đều là một vẻ không dễ chịu. Trí Nghiên rất dễ dàng nghĩ ra, sự khác thường của Ân Tĩnh lúc này, hẳn là có liên quan tới chuyện vừa rồi.

"Ta không sao." Thấy Trí Nghiên theo mình trở về, Ân Tĩnh nhiều ít có chút vui mừng, sắc mặt cũng dịu lại một chút, nhưng trong lòng lại nghiêng trời lệch đất, không thể an tâm. Nàng mơ hồ đoán được sự khác thường trong mấy ngày nay của Dịch Tâm là có liên quan tới Úc Trần Hoan, vốn tưởng rằng là do cái vị tiểu thư kiêu căng tùy hứng kia ăn hiếp Dịch Tâm, lại không nghĩ rằng. . . các nàng lại làm chuyện như vậy.

Ân Tĩnh từ nhỏ lớn lên ở trong Trần Duyên tự, tính tình của nàng vẫn luôn như mặt hồ lặng sóng, mỗi ngày ăn chay niệm phật, đã thành thói quen dung nạp vào trong xương cốt của nàng. Nàng không muốn thay đổi nó, cũng chưa bao giờ nghĩ sau này mình sẽ ra sao. Dưới cái nhìn của nàng, thất tình lục dục cũng giống như túi da, tất cả đều là thoáng qua, mặc dù đã thấy qua chuyện nam nữ ở trong sách, nhưng với nàng mà nói đó chẳng qua cũng chỉ là chuyện của người hồng trần, không có chút xíu quan hệ nào với nàng.

Nhưng chuyện hôm nay khiến cho Ân Tĩnh có chút luống cuống, bằng không nàng cũng sẽ không kích động muốn đến cắt ngang Dịch Tâm và Úc Trần Hoan như thế. Nàng không rõ tại sao Dịch Tâm sẽ cùng Úc Trần Hoan làm loại chuyện đó, hai người đều là con gái, vả lại Dịch Tâm còn là sư muội của mình. Rất nhiều chuyện để cho Ân Tĩnh nghĩ không ra, Trí Nghiên thấy nàng vẫn còn đang lưu ý đến chuyện này, liền ngồi xuống bên cạnh nàng, học hành động hôm nay Ân Tĩnh an ủi Dịch Tâm mà vỗ vỗ bả vai nàng.

"Ni cô, sao ngươi rầu rỉ như vậy? Giao phối là chuyện thường tình, ngươi coi như không thấy không phải là tốt sao." Trí Nghiên là yêu, nàng không có những phép tắc của nhân loại, cũng không hiểu vì sao nhân loại phải khắc chế. Dưới cái nhìn của nàng, đệ tử cửa Phật là những người rất không thú vị, không được ăn thịt uống rượu, lại không thể có thất tình lục dục. Trí Nghiên nghĩ, mọi việc chỉ cần tùy theo tâm ý của mình vui vẻ là được rồi, quan tâm nhiều như vậy để làm gì?

"Chuyện thường tình quả thực không sai, nhưng người xuất gia sao có thể làm loại chuyện đó."

"Vì sao không thể? Ta muốn làm chuyện gì, thì ta sẽ đi làm." Trí Nghiên không hiểu cách nghĩ của Ân Tĩnh, có chút hoang mang hỏi lại, nghe được lời của nàng, Ân Tĩnh ngẩng đầu nhìn nàng một cái, chỉ cảm giác mình đúng là lại tích cực.

"Mà thôi, ngươi chỉ là một yêu quái, làm sao mà hiểu chứ." Ân Tĩnh nhẹ giọng trả lời, nhưng lời nói này lại làm cho Trí Nghiên không vui, nàng luôn cảm thấy Ân Tĩnh thỉnh thoảng sẽ ghét bỏ thân phận yêu quái của mình, giống như bây giờ, lại nói mình như vậy.

"Ni cô, sao ngươi chê ta, yêu quái thì như thế nào, người thì như thế nào? Nếu chỉ sống một lần cũng không thể dựa theo tâm tư của mình mà sống, thì có ý nghĩa gì."

"Đây chẳng qua là suy nghĩ của ngươi." Ân Tĩnh không ủng hộ Trí Nghiên, nàng cảm giác lúc này mình tựa như một đứa trẻ, đang tranh luận việc nhân tính với một con yêu quái cái gì cũng không biết. Yêu vốn là vật vô câu vô thúc, bọn họ không biết khắc chế, lại càng không biết cam chịu như con người. Bây giờ Trí Nghiên nói như vậy, là bởi vì từ trước tới nay nàng đều quen thói tùy ý, không hề có trách nhiệm.

"Vậy không chỉ có Dịch Tâm muốn giao phối với cái tên giống cái tóc dài, thì ngươi lại nói thế nào?" Trí Nghiên cau mày nói, nàng không thích Ân Tĩnh hở một chút là gọi mình là yêu quái, mặc dù mình là yêu, cũng không phải không hiểu lòng của người khác. Ân Tĩnh nói nàng như vậy, rõ ràng là xem nàng như một kẻ khác loài.

"Thế nào? Ngươi cũng muốn làm chuyện này với Úc Trần Hoan?" Ân Tĩnh bỗng nhiên lên tiếng hỏi Trí Nghiên, nàng nhớ kỹ mấy ngày trước đây Trí Nghiên chợt chạy tới hỏi mình chuyện giao phối, cũng là từ sau khi trở về từ phòng của Dịch Tâm. Nói vậy yêu xà kia sợ là đã sớm biết chuyện của Dịch Tâm và Úc Trần Hoan, nhưng lại không có nói với mình.

Nghe vấn đề của Ân Tĩnh, Trí Nghiên theo bản năng lắc đầu, nàng nói thế không phải muốn biểu đạt nàng muốn giao phối với Úc Trần Hoan, nàng chỉ là chán ghét Ân Tĩnh chê mình mà thôi. Nhưng nghĩ tới giao phối, đường nhìn của Trí Nghiên lại không tự chủ được rơi vào người Ân Tĩnh. Bởi vì đối phương vẫn còn bị mình ôm lấy, làm cho vị đạo trên người Ân Tĩnh càng thêm nồng nặc.

Trí Nghiên vẫn không biết hương thơm trên người Ân Tĩnh rốt cuộc là mùi gì mà lại thơm như vậy, luôn luôn hấp dẫn mình muốn tới gần, trước đây ngay từ đầu nàng lựa chọn quấn lấy Ân Tĩnh, hơn phân nửa cũng là bởi vì hương vị của Ân Tĩnh quá mức mê người. Lúc này nhìn thấy vẻ mặt đờ ra hiếm thấy của Ân Tĩnh, lông mi dài nhỏ của nàng cong cong, cánh môi hồng khép kín, nhìn nghiêng, Trí Nghiên cảm thấy ngũ quan của Ân Tĩnh vô cùng xinh đẹp, nếu như có tóc, thì sẽ cực kỳ đẹp mắt, còn đẹp hơn cái tên Úc Trần Hoan kia nhiều.

Nếu như tự chọn người giao phối, người đầu tiên Trí Nghiên chọn chắc chắn là Ân Tĩnh. Tuy rằng thịt mềm của Ân Tĩnh rất nhỏ, cũng không có tóc, thế nhưng nàng lớn lên xinh đẹp, trên người lại thơm ngát. Nghĩ đến Ân Tĩnh sẽ nằm ở trên người mình, còn tự thân sờ mình, Trí Nghiên liền cảm thấy đan điền lại trở nên nóng vô cùng, nàng đích thật là muốn giao phối, với Ân Tĩnh.

"Mà thôi, chuyện hôm nay, tạm thời không nên nhắc tới, nghỉ ngơi đi." Ân Tĩnh suy nghĩ một chút, không tiếp tục tranh luận với Trí Nghiên nữa. Nàng rời khỏi ngực nàng, đứng dậy cởi áo khoác nằm lên trên giường, thấy nàng chuẩn bị nghỉ ngơi, Trí Nghiên cũng cởi sạch y phục, chui vào trong chăn của Ân Tĩnh. Xưa nay Trí Nghiên yêu thích khỏa thân mà ngủ, cũng thích ôm lấy Ân Tĩnh. Bây giờ ôm Ân Tĩnh, Trí Nghiên luôn cảm thấy cơ thể có chút rung động, thịt mềm trở nên cực kỳ cứng rắn.

Biến hóa rất nhỏ ấy Ân Tĩnh vẫn chưa cảm giác được, lại ngoài ý muốn cảm thấy có chút không được tự nhiên. Trước đây nàng không biết giữa nữ và nữ cũng có thể làm việc phu thê, càng xem câu giao phối của yêu xà là lời nói giỡn. Đêm nay thấy chuyện mà Dịch Tâm và Úc Trần Hoan làm, lúc này lại nhìn thấy cơ thể của Trí Nghiên, liền cảm giác có chút không được tự nhiên. Ân Tĩnh vốn muốn gọi Trí Nghiên mặc quần áo vào, nhưng nghĩ tới cái thái độ ngây thơ lại quấn lấy người của con rắn này, suy nghĩ một chút vẫn là thôi.

"Ân Tĩnh, ngươi cứ như vậy mà không ưa giao phối sao?" Ôm chút tâm tư tìm hiểu, Trí Nghiên nhẹ giọng hỏi, nghe nàng trực tiếp gọi pháp hiệu của mình, Ân Tĩnh hơi sững sờ, sau đó lại nhíu mày. Nàng không có đáp lại, mà phần trầm mặc này chính là câu trả lời tốt nhất. Thấy Ân Tĩnh không để ý tới mình, Trí Nghiên chỉ có thể dựa vào nàng mà ngủ. Một đêm này, Ân Tĩnh không cách nào yên giấc.

Nàng nghĩ đến chuyện của Dịch Tâm, nghĩ đến lời dặn dò của sư phụ lúc gần đi, nghĩ đến hình ảnh tối hôm nay, còn có đoạn tranh chấp với Trí Nghiên. Việc này quanh quẩn ở trong lòng Ân Tĩnh, để cho nàng lật qua lật lại cũng không có biện pháp mà ngủ. Để không làm phiền đến Trí Nghiên, Ân Tĩnh cực kỳ cẩn thận xuống giường, ngồi ở một bên an tĩnh tụng kinh văn.

Nàng quyết định tạm thời không tìm Dịch Tâm, đợi cho đến khi mình nghĩ rõ nên làm gì, rồi tìm cũng không trễ. Nghĩ như vậy, Ân Tĩnh quay đầu lại liếc nhìn Trí Nghiên còn đang say ngủ, thấy nàng đã đá chăn sang bên cạnh, lúc này lại bị lạnh đến nỗi co lại thành một đoàn, Ân Tĩnh bất đắc dĩ lắc đầu, xoay người đắp chăn lên người Trí Nghiên, lại sợ nàng đá ra nữa, còn thận trọng nhét tốt góc chăn cho nàng. Làm xong, Ân Tĩnh định tìm một quyển kinh văn để đọc, mơ hồ nghe được trong miệng Trí Nghiên dường như đang nhắc đi nhắc lại cái gì, tiếng lầm bầm đó không nhỏ, Ân Tĩnh không cần cố lắng nghe cũng nghe được đại khái.

"Ân Tĩnh, ta chỉ muốn giao phối với ngươi, ta không chê thịt mềm của ngươi nhỏ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro