chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hương khói tràn ngập bên trong từ đường, đọc xong kinh văn của hôm nay, Ân Tĩnh phân tán một ít tiểu đệ tử tới nghe khóa sáng, chỉnh đốn đệm cói trên mặt đất, rồi lại nhẹ nhàng thở dài ở trong lòng. Khóa sáng hôm nay Dịch Tâm vẫn không có tới, dường như ngay cả buổi tụng kinh cơ bản mỗi ngày cũng đều bỏ qua. Trần Duyên tự không giống như những chùa miểu khác mỗi ngày đệ tử nhất định phải tụng kinh, tâm hướng phật coi trọng tự kiểm soát, cho dù Dịch Tâm không đến đọc, Ân Tĩnh cũng không có lý do gì buộc nàng qua đây.

Mấy ngày nay Ân Tĩnh vẫn luôn suy nghĩ mình có nên nói chuyện với Dịch Tâm hay không, nàng luôn cảm thấy cứ gác lại sự kiện kia như vậy rất không ổn, nếu mình không hỏi cho rõ, đến lúc sư phụ trở về, sợ là tình cảnh của Dịch Tâm sẽ càng khó. Nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng Ân Tĩnh lại không biết mình nên nói cái gì với Dịch Tâm. Nàng chẳng bao giờ xử lý qua chuyện như vậy, lại càng không biết suy nghĩ mà Dịch Tâm dành cho Úc Trần Hoan rốt cuộc là thế nào, chỉ có thể yên lặng theo dõi kỳ biến.

"Ân Tĩnh sư tỷ, bên ngoài có vị khách hành hương nói muốn nghe giảng trong Trần Duyên tự, có cần mời nàng qua đây không?" Lúc này, một tiểu đệ tử đi đến, nói với Ân Tĩnh. Tiểu đệ tử tuổi tác còn nhỏ, đa số tâm tình đều biểu hiện ở trên mặt. Nhìn nàng mười phần mong đợi nhìn mình, trên mặt mang theo vài phần vui sướng, mặc dù chẳng biết vị khách hành hương này ra sao, nhưng nhìn phản ứng của tiểu đệ tử, hẳn là khiến cho tiểu đệ tử này rất thích.

"Ừ, ngươi mang vị khách hành hương kia đến đây đi." Ân Tĩnh nói xong lại cúi đầu sắp xếp từ đường, không lâu lắm, nàng nghe được tiếng bước chân, liền biết khách hành hương đã tới, ngẩng đầu nhìn về phía người tới. Khi nhìn đến tướng mạo của người kia, đã rõ vì sao vừa rồi tiểu đệ tử lại vui sướng như vậy, bởi vì vị khách hành hương này, quả thực là rất không giống người thường.

Ở trước cửa từ đường, là một cô gái mặc áo trắng váy trắng, chân mang giày bó màu trắng ngược sáng mà đứng. Vóc người của nàng rất cao, trên lưng đeo một thanh kiếm lớn cực kỳ khoa trương. Thân kiếm rất dài lại rất dày và rộng, chiều dài khoảng chừng chấm đất, gần như ngang ngửa với vóc người của nàng, rõ ràng thanh kiếm to này tương ứng với khí chất ưu nhã của cô gái, nó không mang lại cho người ta cảm giác không thích hợp, mà trái lại khiến người ta nghĩ cô gái này vốn là nên mang theo thanh kiếm như vậy. Kiếm kia giống với quần áo của nàng, cả vật thể đều trắng như tuyết, tựa như sẽ không bao giờ bị trần thế nhuộm bẩn.

Tóc cô gái dài đen nhánh như mực, giống như thác nước chảy xuôi, nàng dùng một sợi dây lụa thật dài màu trắng cuốn lấy sợi tóc rơi trên bả vai, lộ ra ngũ quan thanh tú, vầng trán lộ ra vài phần anh khí, một đôi mắt hạnh nhưng lại không đánh mất nét nhu hòa của con gái. Lúc này nàng đang đối mặt với mình, mặc dù nhận thấy được đường nhìn quan sát của mình nhưng vẫn như trước không hề động dung.

Ân Tĩnh chậm rãi đi lên trước, hơi hơi khom người chào nàng."Chẳng biết xưng hô thí chủ như thế nào?" Ân Tĩnh nhẹ giọng hỏi, ngẩng đầu nhàn nhạt nhìn cô gái xuất chúng trước mặt, thấy nàng cứ thản nhiên như vậy đối diện với mình, cô gái mỉm cười, cũng hướng Ân Tĩnh đáp lễ lại. Môi mỏng hé mở, nói ra tên của mình.

"Lý Trí Hiền, sư phụ tùy ý xưng hô là được."

"Nghe đệ tử nói Trí Hiền thí chủ muốn ở trong chùa nghe giảng, có điều khóa sáng của ngày hôm nay vừa kết thúc, nếu thí chủ muốn nghe, sợ là chỉ có thể chờ đến ngày mai."

Ân Tĩnh nhẹ giọng nói, âm thanh nhàn nhạt quanh quẩn ở trong từ đường. Nàng nghĩ cô gái tên là Trí Hiền này xác thực rất đặc biệt, trên người nàng mang theo loại cảm giác mà người thường không có, hô hấp thong thả lại bình ổn, bước chân lơ lửng nhưng lại không yếu ớt. Ân Tĩnh nghĩ Trí Hiền này hình như là người tu đạo, nếu không sẽ không có khí chất như vậy.

"Không sao, chờ một ngày cũng được, có điều ta muốn ở lại trong chùa nghiên cứu một chút lễ phật, chẳng biết sư phụ có thể cho ta ở tạm vài ngày được không?" Trí Hiền nhẹ giọng hỏi, dáng vẻ lễ độ tốt hơn những vị khách hành hương cho dầu vừng cho tiền liền giương nanh múa vuốt nhiều lắm.

"Đương nhiên là có thể, ta lập tức gọi đệ tử khác mang Trí Hiền thí chủ đến khách phòng."

"Đa tạ."

Nói chuyện xong, Trí Hiền theo tiểu đệ tử đi đến khách phòng của Trần Duyên tự, vào căn phòng mà mấy ngày sau mình sẽ ở tạm, Trí Hiền quan sát một phen, rồi lại đi ra khỏi phòng. Nàng đứng ở trong sân nhắm mắt lại, giống như là đang cảm thụ cái gì, bỗng nhiên, sau khi phát giác một dòng khí tức, nàng theo thói quen đặt tay lên chuôi kiếm ở trên lưng, cũng không lâu lắm lại thu tay về, rất nhanh hướng về nơi phát ra khí tức mà đến.

Mấy ngày nay Trí Nghiên hết sức bực bội, muốn nói vì sao, nguyên nhân hơn phân nửa là có liên quan tới thức ăn. Từ ngày nói với Ân Tĩnh chuyện giao phối, thì Ân Tĩnh luôn luôn mang cái dáng vẻ tâm sự nặng nề. Trước đây còn có thể nghĩ cách làm cho mình vài món đặc biệt, nhưng mấy ngày nay lại luôn luôn dùng bánh bao và mấy món chay tới có lệ mình, mỗi khi nàng đưa ra kháng nghị muốn tìm Dịch Tâm, thì Ân Tĩnh lại không cho nàng đi.

Ăn các món chay vô vị cùng với bánh bao vài ngày, Trí Nghiên cảm giác mình lại trở về trạng thái thời thời khắc khắc đều đói như trước đây. Nghe tiếng kêu trong bụng, Trí Nghiên trực tiếp biến lại thành rắn chạy vào trong sân, lật bụng nằm ở nơi tràn đầy ánh nắng, nếu chưa ăn gì, nàng cũng chỉ có thể phơi nắng mà ngủ.

Được ánh mặt trời ấm áp chiếu sáng, cái bụng sợ lạnh nhất cũng trở nên ấm hơn, Trí Nghiên co giãn thân rắn, đuôi nhẹ nhàng nâng nâng, chính là đang buồn ngủ. Nhưng vào lúc này, một cái bóng người che lại toàn bộ ánh mặt trời dễ chịu của nàng, Trí Nghiên bất mãn mở mắt ra, muốn nói là ai phiền như thế, nhưng nhìn mặt của người tới, lại chuyển thành vui sướng, nàng chợt hóa thành hình người, đứng ở trước mặt đối phương.

"Trí Hiền sao ngươi lại tới đây?" Người tới chính là Trí Hiền, Trí Nghiên nghi hoặc nhìn nàng, tuyệt đối không nghĩ tới cái người thường ngày cửa chính không ra, cổng trong không bước, một lòng chỉ muốn tu hành lại ra khỏi Nhạc yêu cốc, còn có thể tìm tới nơi này.

"Ta ra ngoài làm việc, trùng hợp đi qua đây liền tới thăm ngươi một chút. Con rắn nhỏ, ngươi đi ra ngoài đã lâu, tìm được đồ vật chưa?"

Trí Hiền nói, nghiêng người ngồi xuống băng đá bên cạnh, gió thổi sợi dây lụa màu trắng trên đầu nàng, hơi hơi che khuất gò má của nàng, Trí Nghiên cũng đi qua đó ngồi, mất mác lắc đầu. Nàng tới chùa này đã hơn một tháng, cũng không tìm được đồ, ngay cả mùi của nó cũng không thể cảm nhận được. Tuy rằng cơ duyên xảo hợp có thể hóa thành hình người, nhưng không tìm được vật kia, nàng cũng đừng nghĩ rời đi.

"Cũng phải thôi, ngươi ngu xuẩn như vậy, sợ là khó tìm."

"Trí Hiền, sao ngươi nói ta như vậy."

Đã lâu không gặp, lúc này vừa mới thấy mặt đã bị Trí Hiền nói ngu xuẩn, Trí Nghiên bất mãn cau mày. Chợt thấy trên bàn bỗng nhiên xuất hiện một quả đào, nàng liếc nhìn Trí Hiền, không chút suy nghĩ liền cầm quả đào lên ăn. Không đợi nàng ăn xong, trên bàn lại có thêm một bao hạt dưa. Ngay sau đó, Trí Nghiên liền thấy Trí Hiền giống như là làm ảo thuật, không nhanh không chậm đem mấy loại thức ăn khác đặt lên bàn. Bánh ngọt, thịt bò, trái cây, Trí Nghiên mở to hai mắt nhìn, nhìn Trí Hiền lấy ra thêm mấy món nữa, đã sớm quên đi đối phương vừa mới nói mình ngu xuẩn.

"Trí Hiền ngươi thật tốt." Giơ tay cầm lấy thịt bò, Trí Nghiên hưởng thụ đưa vào trong miệng. Trí Hiền là yêu, nhưng là yêu tu tiên. Từ lúc Nguyễn Khanh Ngôn có linh trí, thì vẫn luôn ở chung với Trí Hiền. Khi đó Trí Nghiên còn chưa có biện pháp biến thành người, mà Trí Hiền đã có thể tự do điều khiển hình người, tuyệt đối không lộ ra người thật, cũng không có ai biết người thật của nàng là cái gì.

Trí Hiền lớn lên phiêu lãng, thực lực không tầm thường, ở Nhạc yêu cốc cũng khá có danh tiếng, nhưng mấy điều này cũng không phải là nguyên nhân khiến Trí Nghiên nguyện ý theo nàng, mà là do Trí Hiền có rất nhiều đồ ăn. Lúc đầu Trí Nghiên tưởng cái tên yêu quái nhìn qua rất giống tiên này thích ăn cái gì, về sau mới phát hiện, Trí Hiền chỉ là theo thói quen mang theo rất nhiều thức ăn, nhưng không hề ăn một miếng, hở một tí là nàng lấy mấy món ăn này ra nhìn một phen, sau đó lại trầm mặc không nói gì thu hồi lại. Sau đó, Trí Nghiên luôn đi theo Trí Hiền, mỗi lần đều có thể đạt được không ít thức ăn.

"Đồ của ngươi không tìm được, có nghĩ tới bỏ cuộc hay không?" Trí Hiền nói, nhìn Trí Nghiên trong nháy mắt liền ăn sạch toàn bộ thức ăn trên bàn, nàng đã sớm quen với việc Trí Nghiên ăn nhiều, hoàn toàn không kinh ngạc, lại cầm một quả đào như nàng.

"Có, thế nhưng cho dù ta không cần vật kia, ta cũng chạy không thoát, con lừa trọc già kia có hạ kết giới giam giữ rất lợi hại ở đây." Trí Nghiên cau mày nói, nàng cũng muốn rời khỏi ngôi chùa tồi tàn này, trở lại Nhạc yêu cốc trôi qua những ngày tháng muốn ăn cái gì thì ăn cái đó trước đây, đáng tiếc bây giờ nàng muốn đi cũng không đi được.

"Tuy có giam giữ, nhưng chỉ nhằm vào yêu quái còn non, với ta mà nói cũng không quá mức có tác dụng." Trí Hiền vừa nói vừa móc ra một chùm quýt nhỏ, lại đưa cho Trí Nghiên.

"A. . . Vậy ngươi có thể dẫn ta đi sao? Dù sao giam giữ đối với ngươi cũng không có gì." Trí Nghiên vội vã hỏi, còn không quên bỏ quýt vào trong miệng. Nhìn nàng ăn gấp gáp giống như là bị bỏ đói mấy đời, Trí Hiền suy nghĩ một chút, lắc đầu.

"Ngươi, quá yếu."

"Vậy tính sao?"

Tuy rằng bị Trí Hiền nói yếu có chút không cam lòng, nhưng Trí Nghiên cũng thừa nhận, mình chính là yếu, chẳng qua là nàng muốn cả đời sống phóng túng trong Nhạc yêu cốc, trở nên mạnh mẽ như vậy làm cái gì. Trí Nghiên ăn xong chùm quýt, lại đập hạt dưa bùm bụp, thấy nàng hoàn toàn không có cảm giác khẩn trương, Trí Hiền không nói gì ngưng mắt nhìn nàng hồi lâu, thấy bao hạt dưa đã thấy đáy, lại nhịn không được lấy ra một bàn trái thơm cho nàng.

"Ta sẽ ở trong chùa thêm mấy ngày, sau đó sẽ rời đi."

"Nga." Trí Nghiên đơn giản đáp lại, nhìn chằm chằm quả thơm không buông.

"Có tiếng bước chân người đi tới, ta quay về khách phòng trước."

Trí Hiền đạo hạnh cao, tất nhiên là có thể phát giác chuyện Trí Nghiên không cách nào phát giác. Nàng nghe tiếng bước chân ngoài cửa, men theo hơi thở kia, hơn phân nửa đã đoán được chính là Ân Tĩnh người hôm nay mới tiếp đãi mình. Mặc dù tò mò vì sao Ân Tĩnh lại tới tìm Trí Nghiên, nhưng nếu bị đối phương thấy mình cũng ở đây, sợ là không thích hợp.

"Trí Hiền, ta có việc hỏi ngươi." Thấy Trí Hiền nhanh như vậy đã muốn đi, Trí Nghiên vội vàng kéo lại nàng, nàng nhớ tới, mình còn có chuyện quan trọng còn chưa có hỏi Trí Hiền.

"Chuyện gì."

"Ngươi sống lâu như vậy, nhất định là đã từng giao phối đi?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro