chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Câu hỏi của Trí Nghiên khiến cho Trí Hiền hơi sững sờ, ngay sau đó liền thay bằng một vẻ mặt tìm tòi nghiên cứu. Nàng quan sát Trí Nghiên từ đầu đến chân hết một lần, cuối cùng ngừng lại trên bộ phận đầy ắp nửa kín nửa hở trước ngực nàng. Trước đây khi Trí Nghiên sống chung với mình đa phần đều là dùng thân rắn, mà khi đó nàng cũng không có cách nào hóa thành người. Bây giờ biến thành người, Trí Hiền suy nghĩ một chút, con rắn nhỏ kia dường như cũng nên lo lắng đến chuyện này, nhưng lại không nghĩ rằng sẽ nhanh như vậy.

"Con rắn nhỏ, sao ngươi lại hỏi tới chuyện này?" Trí Hiền không trả lời, cũng chính vào lúc này, Ân Tĩnh đã cầm bánh xốp mà hôm nay khách hành hương đưa cho mình đi đến. Nàng không nghĩ tới sau khi đi vào ngoại trừ Trí Nghiên ra, sẽ gặp người cho nàng những ký ức còn mới mẻ, chính là vị khách hành hương sáng hôm nay tới tá túc, Trí Hiền.

"Sao Trí Hiền thí chủ lại ở đây?" Ân Tĩnh thấy Trí Nghiên, lại phát hiện Trí Hiền và Trí Nghiên ngồi rất gần nhau, trong mắt lóe lên một tia hoang mang. Ở chung hơn một tháng, mặc dù sự hiểu biết của Ân Tĩnh về Trí Nghiên không tính là quá sâu, nhưng có thể thông suốt tính nết của con rắn này. Nàng tuy rằng nhìn qua luôn mang cái dáng vẻ cẩu thả tham ăn, nhưng nếu muốn nàng buông lỏng đề phòng, thân thiết với người khác như vậy thật ra là việc rất khó. Nói trắng ra là, dù sao Trí Nghiên vẫn là yêu quái, đối với loài người nhiều ít có chút bài xích.

Trí Hiền thu hết vẻ nghi hoặc trong mắt của Ân Tĩnh vào đáy lòng, thấy Trí Nghiên muốn mở miệng, nàng vội vàng cướp lời."Vừa rồi ta được đưa đến khách phòng, nhưng ở trong phòng một mình quả thực buồn chán, nên ra ngoài đi dạo lanh quanh, liền đi tới đây, gặp được vị cô nương này." Trí Hiền tùy tiện bịa ra một cái lý do, nàng không muốn Ân Tĩnh biết mối quan hệ của mình và Trí Nghiên, càng không muốn để lộ thân phận yêu quái của mình.

"Thì ra là thế, nếu Trí Hiền thí chủ cảm thấy buồn chán, sau này ta có thể bảo đệ tử mang ngươi đi tham quan xung quanh chùa."

"Vậy làm phiền, ta xin phép đi trước." Trí Hiền nói, xoay người rời đi. Thấy nàng đi vội vã như vậy, Trí Nghiên có chút không muốn nhìn nàng, nghĩ thầm, nếu Trí Hiền đi, mình lại không có thức ăn, nhất định là nàng còn giấu rất nhiều món.

"Cho ngươi bánh xốp, vẫn còn nóng." Nhìn rõ ánh mắt mà Trí Nghiên nhìn Trí Hiền, Ân Tĩnh tuy rằng nghi ngờ nhưng lại không có nói gì. Nàng đưa bánh xốp mình mang tới ra trước mặt Trí Nghiên, nhìn hộp bánh xốp, lúc này Trí Nghiên mới thu hồi đường nhìn, cười híp mắt nhìn về phía Ân Tĩnh.

"Ni cô, ngươi thật tốt, lại biết ta muốn ăn ngọt." Trí Nghiên mở hộp, hài lòng ăn. Nếu như là mọi khi, hộp bánh xốp này đối với nàng mà nói căn bản không là cái gì, nhưng vừa rồi nàng đã ăn hơn phân nửa đồ ăn của Trí Hiền, bây giờ ăn bánh xốp nữa, liền có chút quá sức. Nhưng tính tình của Trí Nghiên từ trước đến nay là dù có ăn no cũng không chừa lại cho người khác, bây giờ tuy rằng nàng đã rất no, nhưng vẫn kiên trì ăn sạch toàn bộ bánh xốp, kết quả chính là lại no đến nỗi biến thành rắn.

"Yêu xà, vừa rồi ngươi ăn trộm cái gì sao?" Thấy Trí Nghiên lại no thành như vậy, Ân Tĩnh khẽ nhíu mày, nàng cảm giác số lượng bánh xốp mình cầm tới không nhiều lắm, nhưng Trí Nghiên ăn xong lại no đến như vậy, có lẽ vừa ăn vụng cái gì. Nghe lời Ân Tĩnh nói, Trí Nghiên lật bụng nằm đó, miễn cưỡng giơ đầu rắn lên hướng về phía Ân Tĩnh kêu gào, phát tiết một chút bất mãn.

Nàng không có ăn vụng nha, đó đều là những thứ mà Trí Hiền cho nàng, nàng ăn một cách quang minh chính đại.

"Ôi chao. . . Ngươi làm như vậy, kẻ khó chịu chính là ngươi, ngươi đã quên những bài học trước đây rồi sao? Hôm nay lại no đến nỗi này, thật không biết nên bắt ngươi làm gì mới tốt." Ân Tĩnh tuy rằng ngoài miệng trách cứ, nhưng lại ôm lấy Trí Nghiên, giúp nàng xoa xoa cái bụng. Thấy Ân Tĩnh lại làm loại chuyện làm cho mình cực kỳ thoải mái này, Trí Nghiên khép miệng lại, giấu răng nhọn đi, ngoan ngoãn le lưỡi. Ra vẻ ta thật biết điều, mau tới xoa bụng cho ta.

Dựa vào tường, Trí Hiền thu hồi ý thức dò xét đã phát ra. Cái cách mà Ân Tĩnh và Trí Nghiên ở chung với nhau khi nãy nàng thấy rất rõ ràng, trước đó nàng đã cảm thấy ánh mắt mà Trí Nghiên nhìn Ân Tĩnh có chút kỳ quái, bây giờ thấy nàng và Ân Tĩnh thân thiết như vậy, ngực lại có chút hoài nghi.

Rắn là động vật máu lạnh, nói thế không giả, mặc dù Trí Nghiên là một con rắn ngốc nghếch, nhưng cũng sẽ đề phòng những người khác. Năm đó lúc gặp nhau, Trí Nghiên chỉ là một con rắn nhỏ tu luyện trăm năm, linh trí hơn người. Khi đó nàng thấy mình có thức ăn liền đi theo sau lưng nàng, còn theo nàng trở về Nhạc yêu cốc. Về sau mình không có thức ăn, nàng lại lén đi ra ngoài, gây ra chuyện gì, hoặc là đói bụng thực sự không chịu được mới trở về.

Ngay lúc đó Trí Nghiên cũng chỉ có một mình, nhìn con rắn tham ăn này, nàng đột nhiên cảm giác có thêm sủng vật cũng không tệ, liền lấy ra rất nhiều thức ăn cho nàng, vả lại cho dù không có nó, nàng cũng sẽ mang theo rất nhiều thức ăn bên người, đây cũng là thói quen do người nọ lưu lại. Sau này, mỗi khi Trí Nghiên lấy thức ăn ra, con rắn này sẽ tới đòi ngay. Thường xuyên qua lại, đúng là đã trôi qua nhiều năm, con rắn này mới dần dần cam tâm tình nguyện đi theo nàng.

Trí Hiền luôn nghĩ rằng rắn là loài vật rất khó bị đánh động, nhưng mà, hiện tại Nguyễn Khanh Ngôn mới bỏ đi một tháng, đúng là đã thân thiết với vị ni cô gọi là Ân Tĩnh kia, thậm chí tùy ý người này xoa lên cái bụng yếu ớt nhất trên người nàng. Nhớ tới việc giao phối vừa rồi Trí Nghiên hỏi mình, nhìn lại sự thân thiết giữa nàng và Ân Tĩnh hôm nay. Trong mắt Trí Hiền lóe lên một tia lãnh ý, lại đứng thêm một lúc, mới chậm rãi rời đi.

"Có dễ chịu hơn không?" Xoa nhẹ hồi lâu, thấy cơ thể Trí Nghiên dần dần trầm tĩnh lại, đuôi rắn lại có sức vẫy vẫy, Ân Tĩnh nhẹ giọng hỏi. Nàng đột nhiên cảm giác được mình căn bản không giống như là đang trông coi con yêu xà kia tu luyện, mà là thành người chăm sóc cho nàng. Nếu sư phụ quay về thấy con rắn này được mình nuôi đến kiêu căng như vậy, cũng không biết nên giải thích như thế nào.

"Ni cô, thoải mái, đừng có ngừng." Chợt, Trí Nghiên đã từ thân rắn biến lại thành người, nàng nằm ở trong lòng Ân Tĩnh, dùng tay đè xuống bàn tay đang đặt trên cái bụng bằng phẳng của mình, thấy nàng có thể biến thành người, Ân Tĩnh không muốn giúp nàng xoa xoa nữa. Thứ nhất là nàng còn có việc phải làm, thứ hai chính là, sau khi con rắn này hóa thành hình người, luôn khiến cho Ân Tĩnh không có biện pháp làm tiếp chuyện như vậy. Nơi tay chạm vào là thân thể trơn mềm của nhân loại, Ân Tĩnh nghĩ, vẫn là thân rắn dễ sờ hơn một chút.

"Nếu ngươi đã ổn rồi, thì không cần sờ nữa." Ân Tĩnh nói xong liền muốn đứng dậy, thế nhưng hết lần này tới lần khác Trí Nghiên vẫn không phản ứng chút nào nằm ở trong ngực nàng, để cho nàng không đứng lên nổi.

"Ni cô, ngươi bủn xỉn, thoải mái như vậy, giúp ta sờ thêm vài cái có sao đâu." Trí Nghiên nghĩ Ân Tĩnh lại không đáng yêu, xoa bụng một cái cũng không có chết, vừa rồi mình thoải mái đến nỗi suýt ngủ thiếp đi, nhưng nàng lại ngừng giữa đường.

"Chớ có hồ đồ, nếu sư phụ trở về thấy ngươi như vậy, nhất định sẽ tức giận." Ân Tĩnh bỗng nhiên nói đến Tĩnh Tuệ sư thái, cũng không phải là không có đạo lý. Sáng nay nàng đã nhận được thư, nói là sư phụ đã dạo chơi xong, đang ở trên đường trở về. Một khi sư phụ trở về, nhất định sẽ tự mình trông giữ con yêu xà kia, nếu yêu xà còn làm càn giống như lúc ở với mình, chắc chắn sẽ bị sư phụ dạy dỗ nghiêm khắc.

"Lão lừa trọc kia sắp quay lại?" Nghe Ân Tĩnh nói như vậy, Trí Nghiên bỗng nhiên xì hơi, hôm nay Trí Hiền đột nhiên đến nói rõ mình quả thực đã đi rất lâu, hơn một tháng, đừng nói là tìm được đồ đạc, ngay cả nó được đặt ở đâu trong Trần Duyên tự mình cũng không biết. Tuy rằng chỉ mới đối mặt với sư phụ của Ân Tĩnh một lần, nhưng Trí Nghiên biết, Tĩnh Tuệ sư thái kia không phải là một ni cô bình thường, hẳn là một kẻ tu đạo thực lực không tầm thường.

Mình bởi vì bị thương trăm năm mà không hề tu luyện, công lực cũng giảm đi nhiều. Hôm nay đến tìm đồ lại bị nhốt ở chỗ này, làm sao Trí Nghiên lại không muốn rời đi, thế nhưng nàng đi không xong cũng không đi được. Hiện tại Tĩnh Tuệ sư thái đó sắp trở về, nếu nàng về tới, chỉ sợ tình huống sẽ còn phiền toái hơn. Nghĩ như vậy, Trí Nghiên ngẩng đầu nhìn Ân Tĩnh một chút, nàng đột nhiên cảm thấy Ân Tĩnh là người tốt nhất trong Trần Duyên tự, nếu không có nàng, chỉ sợ mình đã sớm bị ngôi chùa này làm phiền chết.

" Ân Tĩnh, lão lừa trọc trở về, nhất định là sẽ bắt nạt ta." Trí Nghiên vòng tay lên cổ của Ân Tĩnh, tựa đầu vào vai Ân Tĩnh. Nghe nàng lại thật tốt đọc tên của mình, Ân Tĩnh theo bản năng gật đầu, nhưng nghĩ tới yêu xà này lại gọi sư phụ nàng là lão gì đó, liền nhíu mi.

"Sư phụ giữ ngươi ở đây là vì muốn tốt cho ngươi, ngươi không thể lại gọi nàng như thế."

"Ni cô, nếu ta và sư phụ của ngươi đánh nhau, ngươi sẽ giúp ai?"

"Sư phụ sẽ không động thủ với ngươi, nếu động thủ, nhất định là ngươi đã làm sai chuyện gì."

Đối mặt với câu hỏi của Trí Nghiên, Ân Tĩnh suy nghĩ một chút trả lời. Ở trong lòng nàng, Tĩnh Tuệ sư thái là người rất ít khi nổi giận động thủ, nàng thực sự không nghĩ sư phụ sẽ đánh yêu xà, trừ khi con yêu xà kia cố tình kiếm chuyện.

"Ni cô, ngươi như vậy là thiên vị, lúc ta tới chùa cũng chưa hề đả thương ai, chỉ là muốn tìm lại đồ đạc của ta, liền bị lão lừa trọc đó nhốt lại đây. Hôm nay ngươi còn nói giúp nàng, nếu nàng quay về ức hiếp ta, chắc chắn là ngươi sẽ không quan tâm ta." Trí Nghiên nói, có chút không vui từ trên người Ân Tĩnh đứng lên, thấy dáng vẻ cố tình gây sự của nàng, Ân Tĩnh nét mặt bình tĩnh, ngực cũng không biết làm sao. Nàng luôn cảm thấy yêu xà yêu cầu nàng nhiều lắm, nàng chẳng qua là nghe lệnh sư phụ chăm sóc nàng, còn lại, cái gì cũng không phải.

"Sư phụ giao ngươi cho ta trông coi, thì đó liền là trách nhiệm của ta, một khi sư phụ trở về, tất nhiên là muốn đích thân trông coi ngươi." Ngụ ý, sau này chuyện của ngươi, ta không có biện pháp nhúng tay vào. Nghe Ân Tĩnh nói xong lời này, Trí Nghiên há mồm còn muốn nói gì đó, nhưng lời đến khóe miệng, lại bị nàng nuốt xuống. Nàng không hiểu cái cảm giác khó chịu ở trong lòng từ đâu mà đến, chẳng qua là cảm thấy Ân Tĩnh nói lời nói này khiến cho nàng rất không thoải mái.

Trí Nghiên hiếm khi không nói gì nữa, xoay người ra khỏi khu nhà của Ân Tĩnh, trở về căn phòng trước đây được chuẩn bị cho nàng. Nằm ở trên chiếc giường lạnh lẽo, Trí Nghiên co người chen mình vào trong chăn, nhưng càng chen lại càng lạnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro