chương 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Con rắn nhỏ, có phải ngươi nên trở về phòng của mình rồi hay không." Sau khi tu luyện xong, Trí Hiền từ trong nhà đi ra, đối mặt với những tia nắng chói chang, nàng không quá thích ứng lấy tay che mắt, nhìn Trí Nghiên giữa trưa đã nằm dưới ánh mặt trời mà hưởng thụ. Đi đến bên cạnh nàng, dùng vỏ kiếm trong tay đâm đâm đuôi của nàng, khiến cho Trí Nghiên bất mãn dùng cái đuôi thật dài đó quét nàng một chút, lại nghiêng đầu qua chỗ khác tiếp tục nằm.

Thấy nàng không có ý định đứng dậy, Trí Hiền chỉ có thể ngồi lên cái ghế đá trong sân, nghĩ về chuyện trong suốt mấy ngày nay. Lấy tu vi bây giờ của Trí Hiền, đã sớm không cần ngủ và ăn cơm, tối hôm đó nàng vốn là đang vận công ngồi thiền. Giữa lúc nàng vận công đến phân nửa, cửa phòng bỗng nhiên bị mở ra, cảm thấy khí tức của người tới là , Trí Hiền không ngừng lại, mà tiếp tục làm chuyện của nàng, tùy ý để Trí Nghiên trong thân rắn nằm sấp lên trên đùi của nàng.

Mấy ngày nay, Trí Hiền phát hiện Trí Nghiên giống như là dính vào mình, lúc là thân rắn thì quấn ở trên cổ tay của mình, mặc dù hóa thành hình người, thì một tấc cũng không rời khỏi mình. Lúc đầu Trí Hiền tưởng con rắn nhỏ này lại đói đến nỗi đờ đẫn, cho nàng không ít thức ăn, ai biết con rắn này ăn thì ăn uống thì uống, nhưng trên mặt lại luôn mang theo vài phần bất mãn, thỉnh thoảng đi ngủ còn nói mớ la hét con lừa trọc gì đó. Trí Hiền có chút hiếu kỳ là ai đã chọc con rắn nhỏ này, tuy rằng trong lòng nàng đã đoán được vài phần, nhưng vẫn chưa dám xác định.

"Không trở về, dù sao trở về cũng chỉ có ta, sao vậy? Ngươi không muốn ta ở với ngươi sao?" Lại nằm trên mặt đất một lát, lúc này Trí Nghiên mới nhớ tới nên trả lời câu hỏi của Trí Hiền, nàng hóa thành hình người, đi tới vài bước xà vào lòng Trí Hiền, thấy nàng lại bắt đầu sáp lại, Trí Hiền theo thói quen ôm lấy nàng, để cho nàng tựa đầu lên trên bả vai của mình.

"Ngươi có thể nói cho ta biết, rốt cuộc là người phương nào đã chọc ngươi không vui hay không? Nếu là người trong chùa này, ta sẽ giúp ngươi dạy dỗ nàng một chút." Trí Hiền tâm tư tinh mịn, đương nhiên là nhìn ra được mấy ngày nay Trí Nghiên thỉnh thoảng sẽ lộ ra vài phần tức giận, nàng và Trí Nghiên đã từng ở chung với nhau mấy trăm năm, con rắn này làm gì nghĩ gì nàng đều rõ ràng, hôm nay hóa thành người, tâm tình của con rắn nhỏ cũng dễ bị bại lộ hơn.

"Người phương nào chọc ta, còn không phải là con lừa trọc ni cô kia sao." Nghe Trí Hiền chủ động hỏi mình, Trí Nghiên giống như là tìm được đối tượng để kể hết, nhíu mày nói. Hôm đó sau khi nàng rời khỏi căn phòng của Ân Tĩnh trở về phòng của mình, đã quen được Ân Tĩnh ôm ngủ, bỗng nhiên không có nhiệt độ của con người, Trí Nghiên bị đông cứng cả đêm cũng không có chợp mắt.

Ngày thứ hai nàng ở trong phòng cả một ngày, lại thấy Ân Tĩnh không những không có đến tìm mình, mà lại còn như thường lệ niệm kinh ăn bánh bao, giống như mình bỏ đi hoàn toàn không có ảnh hưởng gì tới nàng. Nghĩ đến Ân Tĩnh muốn giao mình cho lão lừa trọc ni cô trông giữ, vả lại còn muốn giúp lão lừa trọc đó ức hiếp mình, Trí Nghiên cảm thấy tủi thân vô cùng.

Mình lớn lên xinh đẹp như vậy, chủ động tìm Ân Tĩnh giao phối, nàng từ chối mình, mình cũng không có tức giận. Ân Tĩnh lấy mấy cái bánh bao dở tệ cho mình, mình cũng nghe lời mà ăn. Nàng đối xử với Ân Tĩnh tốt như vậy, bây giờ Ân Tĩnh lại muốn đưa nàng cho lão lừa trọc bắt nạt. Nghĩ tới những thứ này, Trí Nghiên liền quyết định không bao giờ quay lại tìm Ân Tĩnh nữa, sau khi cứng rắn chống đỡ một ngày, liền men theo hơi thở tới chỗ của Trí Hiền.

"Con lừa trọc ni cô? Ngươi chỉ người phương nào?"

"Chính là Ân Tĩnh, cái tên ni cô xấu xa kia. Lúc trước cách mấy ngày mới cho ta ăn cơm một lần, hại ta đói đến nỗi ngay cả một chút sức lực cũng không có. Sau đó còn buộc ta nghe nàng đọc kinh văn, nghe đến mức đầu não ta căng phồng choáng váng. Ta bị thương nàng cũng không quan tâm ta, tối hôm qua còn muốn giúp người khác ăn hiếp ta."

Mấy ngày nay Trí Nghiên đã kiềm nén sự bất mãn đối với Ân Tĩnh rất lâu, bây giờ Trí Hiền hỏi, nàng thêm mắm thêm muối nói ra một tràng. Nghe nàng nêu ra lỗi lầm của Ân Tĩnh, Trí Hiền mặt không cảm xúc, lại nghe thấy tiếng bước chân cách đó không xa, phóng ra một luồng khí tức dò xét, phát hiện người ở xa, không phải là Ân Tĩnh mà Trí Nghiên luôn miệng nhắc tới hay sao?

"Nếu nàng bắt nạt ngươi như vậy, ta giúp ngươi giết nàng thế nào?" Nghe xong lời Trí Nghiên nói, Trí Hiền bỗng nhiên rút cự kiếm ở phía sau ra, cự kiếm gần như cao bằng một người cứ như vậy bị nàng dễ dàng dùng một tay cầm lấy. Tình huống như vậy làm cho Trí Nghiên có chút dại ra, nàng không nghĩ tới mình chỉ là nói ra lỗi lầm của Ân Tĩnh, nhưng luôn luôn tĩnh táo Trí Hiền lại muốn giết người. So với Trí Hiền đã tu luyện mấy ngàn năm, Ân Tĩnh căn bản ngay cả ngón tay út cũng không thể phản kháng và sẽ bị giết chết, nghĩ đến tình cảnh đó, Trí Nghiên vội vàng kéo Trí Hiền lại.

"Trí Hiền, ngươi làm gì kích động như thế. Ta. . . Ta bất quá chỉ là nói một chút mà thôi, chứ ta không muốn nàng chết, cũng không cho ngươi ức hiếp nàng. Tuy rằng nàng vừa cứng nhắc lại không thú vị, thế nhưng nàng vẫn rất tốt với ta. Khi ta ăn nhiều nàng sẽ xoa bụng cho ta, tuy rằng không cùng ta giao phối, thế nhưng mỗi đêm đều ôm ta ngủ, vị đạo trên người cũng rất thơm. Nói chung, không cho ngươi khi dễ nàng, không được đánh nàng, không được đả thương nàng." Trí Nghiên nói một chuỗi dài, rất sợ Trí Hiền không nghe lời khuyên, vẫn luôn dùng tay ôm cổ của nàng, thẳng đến khi Trí Hiền nói tiếng đã biết, Trí Nghiên mới yên tâm nằm xuống lại.

"Trí Hiền, ta đói bụng." Nói nhiều lời như vậy, Trí Nghiên cảm giác mình lãng phí không ít khí lực, hẳn là nên bồi bổ. Nàng nhìn Trí Hiền, người nọ hiểu ý, giống như là ảo thuật lấy ra cả mâm bánh hạch đào, Trí Hiền liếc nhìn phía xa xa Ân Tĩnh, chủ động cầm lấy một cái bánh ngọt, đút vào trong miệng Trí Nghiên. Thực ra việc đút đồ ăn này trước đây các nàng ở Nhạc yêu cốc cũng thường làm, chỉ có điều lúc đó Trí Nghiên vẫn còn là thân rắn, nhưng lần này lại là hình người.

Chỉ thấy con rắn nhỏ này ánh mắt say mê tựa vào lòng mình, thân thể mềm yếu không xương nhẹ nhàng quấn quít lấy nàng, ngay lúc bánh ngọt đưa đến bên mép, đôi môi mỏng đó hé mở, chậm rãi cắn cái bánh ngọt mình đưa qua, từng chút một ăn vào trong miệng. Tướng mạo của hai người xuất chúng, khí chất cũng là một trời một vực. Trí Nghiên là yêu xà, cả người đều tản ra khúm núm cùng vẻ quyến rũ, xinh đẹp cực kỳ. Mà Trí Hiền lại như một cô tiên nữ, tao nhã tự đắc, sáng lóa mập mờ.

Cảnh các nàng ở chung với nhau xuất hiện ở trước mặt bất kỳ kẻ nào đều là hình ảnh tuyệt vời mà mập mờ, ở trong mắt của Ân Tĩnh, cũng là như vậy. Đứng ở cạnh cửa sân, nàng yên lặng nhìn động tác Trí Nghiên đút bánh ngọt cho Trí Nghiên, chỉ nhìn một hồi, liền cúi đầu đi ra ngoài. Thực ra nàng cũng không phải là giống như lời Trí Nghiên nói, hoàn toàn không quan tâm đến con yêu xà bỗng nhiên bỏ đi này, từ ngày đầu tiên Trí Nghiên không trở về, Ân Tĩnh liền tìm khắp mọi ngóc ngách trong chùa, nhưng vẫn không thể tìm được bóng dáng của Trí Nghiên.

Ân Tĩnh không nghĩ tới Trí Nghiên sẽ giận dỗi, sẽ trực tiếp biến mất trước mắt mình, tuy rằng sinh hoạt lại yên bình như thường ngày, nhưng thủy chung là không yên lòng. Ân Tĩnh không hiểu ngày đó mình nói sai cái gì làm cho Trí Nghiên tức giận bỏ đi, chỉ cảm thấy yêu xà kia lại đang cố tình gây sự, một ngày sẽ tự mình trở về. Nhưng cả ngày trôi qua, mặc dù mình chuẩn bị thức ăn cho nàng, nhưng vẫn không thấy con yêu xà tham ăn kia qua đây đòi hỏi.

Ân Tĩnh lo lắng Trí Nghiên xảy ra chuyện gì, cũng lo lắng thân phận của nàng bị bại lộ, dọa sợ các tiểu đệ tử khác trong chùa. Thẳng đến ngày hôm trước, nàng đi tới khu nhà của Trí Hiền để đưa bản dập kinh Phật, mới phát hiện Trí Nghiên đúng là chạy đến nơi này, vả lại còn ở chung với Trí Hiền vô cùng tốt. Thấy Trí Nghiên không có việc gì, cũng không có làm loạn trong chùa, Ân Tĩnh cuối cùng cũng yên tâm, lại cảm thấy hình thức ở chung của Trí Nghiên và Trí Hiền rất kỳ quái.

Ân Tĩnh có chút không yên lòng, sợ Trí Nghiên bại lộ thân phận, nên luôn luôn tới nhìn một cái, nhưng mỗi lần tới nhìn, đều nhìn thấy dáng vẻ thân mật của Trí Hiền và Trí Nghiên, nàng dần dần yên lòng. Xem ra Thương thí chủ cũng không biết thân phận thật của Trí Nghiên, nếu yêu xà kia thích theo Thương cô nương, mình cũng có thể nhẹ nhõm một ít. Ân Tĩnh nghĩ như vậy, trở về nhà liếc nhìn những món ăn mỗi ngày trong lúc vô tình mình giữ lại cho Trí Nghiên, một mình yên lặng ăn đồ ngày hôm qua để lại, rồi lại đặt mấy món mới lên bàn.

"Hôm nay lại đi nhanh như vậy sao." Phát giác khí tức của Ân Tĩnh đã biến mất, lúc này Trí Hiền mới dừng lại động tác đút cho Trí Nghiên, dùng khăn lau tay. Nghe nàng vô duyên vô cố nói tới những lời này, Trí Nghiên giương mắt nhìn nàng, cũng không rõ vì sao nàng phải nói như vậy. Nhìn chung, đạo hạnh của Trí Hiền thâm hậu hơn Trí Nghiên nhiều lắm, mỗi lần Ân Tĩnh tới đều là đứng chỗ cách cửa rất xa, từ xa liếc mắt nhìn các nàng liền đi, cho dù cảm giác của rắn nhạy bén, nhưng dưới thực lực, sợ là không cách nào phát hiện.

"Trí Hiền, ngươi đang nói ai vậy?" Trí Nghiên mở miệng hỏi, há miệng, ra vẻ đợi Trí Hiền đút tiếp cho nàng, thấy nàng lười ghê gớm, ngay cả bánh ngọt cũng không tự mình cầm lấy, Trí Hiền không có cách nào, chỉ có thể tiếp tục phụ trách đút đồ ăn.

"Không có gì, chỉ là người qua đường mà thôi. Con rắn nhỏ, mấy ngày nữa ta cần phải đi."

"Nhanh như vậy phải trở về Nhạc yêu cốc sao?"

Nghe được Trí Hiền phải đi, Trí Nghiên không phản ứng nhiều lắm, nàng biết Trí Hiền là một con yêu quái cực kỳ thích tu hành, cũng không thích lưu lại nhân gian quá lâu. Nhạc yêu cốc, tên như ý nghĩa, là một đám yêu quái chỉ thích hưởng lạc tiến vào ở cùng nhau, chiếm cái sơn cốc kia làm của riêng, xem như là một nơi ở không dễ bị phát hiện. Trong sơn cốc ấy đều là yêu, bọn họ đều giống như Trí Nghiên, không thích tu luyện, mỗi ngày chỉ thích hưởng lạc. Mà kẻ khác loài duy nhất ở trong Nhạc yêu cốc, chính là Trí Hiền.

Trí Nghiên luôn cảm thấy Trí Hiền có rất nhiều chuyện xưa, cũng gạt mình rất nhiều chuyện. Nàng luôn luôn ngồi ở vách núi đờ ra, không thì chính là nhìn trời yên lặng không nói gì. Trí Nghiên biết lòng Trí Hiền có một người nàng rất thích, nhưng chưa bao giờ nghe Trí Hiền nói là ai, mà nàng cũng không hỏi. Hôm nay Trí Hiền xuất cốc tìm đến mình đã làm cho Trí Nghiên hiếu kỳ, nhưng chuyến này tới đi vội vàng, là nàng không nghĩ tới.

"Ta cũng không phải là về Nhạc yêu cốc, mà là muốn đi tham gia Qua Mộc đại hội do giới tu tiên tổ chức."

"Nhàm chán như vậy ngươi làm gì muốn đi như thế." Qua Mộc đại hội, trước đây Trí Nghiên cũng có nghe tới, nghe nói là năm mươi năm mới có một lần, là do một ít người tu đạo tổ chức. Qua Mộc là một địa danh, là nơi linh lực dồi dào mà người tu đạo vô cùng yêu thích, đại hội cử hành tại Qua Mộc, liền gọi là Qua Mộc đại hội.

"Lần này rất nhiều người đến, không chỉ có người tu đạo, còn có hai giới yêu tiên cũng sẽ tham dự, tựa hồ là thần giới xảy ra một việc."

"Nhưng không phải ngươi đã nói thần giới chết hết chỉ còn lại ba vị sao?" Nghe Trí Hiền nói đến thần giới, Trí Nghiên nghĩ đó là cái thế giới cách mình rất xa xôi, dù sao nàng chỉ là một con yêu xà nho nhỏ, đừng nói là thần giới, ngay cả tiên giới nàng cũng chưa từng đi qua nha.

"Cũng không phải thần giới chết hết chỉ còn lại ba người, mà là từ lúc ban đầu khi thần giới được sáng lập, chính là nằm trong tay ba người đó, bọn họ là người sáng lập, chỉ có điều gần đây có rất nhiều tin đồn liên quan đến bọn họ, nói rằng bọn họ đã chết."

"Cũng không có quan hệ gì với ta."

Trí Nghiên lười biếng giãn người một cái, nàng cảm giác mình lại ăn nhiều, mỗi khi đến lúc này, Ân Tĩnh đều sẽ xoa bụng cho mình, nhưng hôm nay người bên cạnh lại đổi thành Trí Hiền, Trí Nghiên cũng không trông cậy nàng có thể xoa bụng cho mình. Rời khỏi cái gian phòng quen thuộc kia hơn mười ngày, Trí Nghiên có chút nhớ thương hương vị trên người Ân Tĩnh.

"Đích xác không có quan hệ gì với ngươi, thực ra cũng không có quan hệ gì với ta, chỉ là lần này đi, có thể thấy nàng, ngoại trừ cơ hội lần này, chỉ sợ ta rất khó nhìn thấy nàng." Trí Hiền cúi đầu nói, khí tức trên người trở nên có chút lạnh, quanh người dần dần tản ra một ít ưu thương. Trí Nghiên biết nàng lại nhớ tới cái người nàng thích, thế nhưng nàng không hiểu, nếu thích một người, không phải là nên vui vẻ sao, vì sao Trí Hiền sẽ buồn bã như vậy chứ?

"Trí Hiền, nếu thích một người khổ sở như vậy, vì sao ngươi còn phải thích chứ?" Trí Nghiên không hiểu, nàng cũng không có cảm giác mình sẽ thích ai đó. Nếu như trên đời này có một người sẽ làm cho nàng khổ sở, nàng bỏ đi rất xa không để ý tới là được, ví dụ như Ân Tĩnh đối xử với nàng như vậy, nàng liền chạy đến nơi này.

"Nếu có thể khống chế sự yêu thích, tại sao trên đời lại có thể có nhiều bi kịch như vậy. Con rắn nhỏ, nếu sau này ngươi có người thương, thì ngươi sẽ hiểu."

Trí Hiền thấp giọng nói, nhưng ngực đang mơ hồ lo lắng. Nàng cảm thấy lần gặp mặt này Trí Nghiên có chút thay đổi rất nhỏ, có thể chính là Ân Tĩnh gây cho nàng. Nhưng cho dù thế nào, Trí Hiền cũng không hy vọng Trí Nghiên động tình, nàng chỉ hy vọng con rắn nhỏ này cả đời không có tim không có phổi vui vẻ là được. Rắn là loài vật máu lạnh, khi đã sản sinh sự ỷ lại vào một người thì sẽ không thay đổi, một khi động tình bị tổn thương, nàng liền không qua được cái rào cản đó, cuối cùng chỉ biết tổn thương chính nàng.

"Thích người phiền phức như vậy, vì sao còn phải thích, ta mới sẽ không làm chuyện phiền phức như vậy đâu." Trí Nghiên thấp giọng nói, cảm thấy no đến nỗi khó chịu, liền biến thành thân rắn mà nằm. Nghe nàng lời nói này, Trí Hiền nhìn nàng hồi lâu, đứng dậy trở về phòng.

"Nếu ngươi có thể làm được, tất nhiên là hay nhất."

Lúc này trong sân chỉ còn lại có Trí Nghiên, nàng hồi tưởng lại lời Trí Hiền nói, liếc nhìn trên bàn còn dư hơn phân nửa bánh ngọt, luôn cảm giác gần đây mình ăn ít đi. Nhìn những cái bánh ngọt đó, mặc dù biết sẽ không có ai ăn, nhưng Trí Nghiên vẫn ăn một cái lại một cái đến khi hết sạch. Làm cho cái bụng vốn đã no đến nỗi tròn vo lại gồ lên một vòng thật lớn, sau khi ăn xong, Trí Nghiên lật bụng nằm ở trên bàn, nàng bỗng nhiên rất nhớ Ân Tĩnh, trong đầu trong óc đều nhớ vô cùng.

Nếu Ân Tĩnh ở đây, bây giờ có thể xoa bụng cho mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro