chương 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi ở Trần Duyên tự vài ngày, rốt cuộc Trí Hiền cũng dự định lên đường rời đi, sáng sớm hôm nay, nàng thấy Trí Nghiên còn đang ngủ, liền đứng dậy đến từ đường, dù sao nàng vẫn là khách hành hương, trước khi rời đi chí ít cũng nên chào hỏi chủ trì, huống chi, nàng còn có một vài nguyên nhân khác, phải gặp Ân Tĩnh một chút.

"Trí Hiền thí chủ phải đi sao?" Ân Tĩnh không nghĩ tới Trí Hiền muốn đi nhanh như vậy, dù sao những vị khách hành hương yêu cầu tá túc, đại khái cũng sẽ ở khoảng một tháng.

"Trong nhà có một số việc, đành phải đi sớm, mấy ngày ở Trần Duyên tự quả thực để cho ta học hỏi không ít." Trí Hiền nhẹ giọng khách sáo nói, Ân Tĩnh cũng hiểu rõ đây là những lời nàng nói theo lễ phép, dù sao nửa tháng nay, Trí Hiền chỉ tới nghe kinh văn có một lần, thời gian còn lại, đều là ở cùng với Trí Nghiên.

"Trí Hiền thí chủ chỉ cần giao số nhà khách phòng cho ta là được."

"Số nhà ta để quên ở trong phòng, phải phiền Ân Tĩnh sư phụ cùng ta đi lấy một chút. Mặt khác, ta nghĩ Trí Nghiên cũng rất tốt."

"Thương thí chủ nói cái gì?"

Chợt nghe hai chữ Trí Nghiên, trong lúc nhất thời Ân Tĩnh có chút không phản ứng kịp, sau một lát mới hiểu được Trí Hiền là đang nói Trí Nghiên. Chỉ là Ân Tĩnh không hiểu, vì sao Trí Hiền bỗng nhiên muốn nhắc tới Trí Nghiên với mình, rất tốt, là có ý gì?

"A. . . Ân Tĩnh sư phụ quả nhiên chỉ lo giác ngộ phật lễ, tất nhiên là không hiểu chuyện hồng trần. Chẳng qua là ta cảm thấy, nàng tốt, ta rất thích." Trí Hiền nói, thấy vẻ hoang mang trong mắt Ân Tĩnh, hơi mỉm cười. Nàng thừa nhận là mình cố ý nói như thế, mục đích cũng bất quá là muốn nhìn một chút Ân Tĩnh ôm cái tâm tư gì với Trí Nghiên. Lúc này thấy Ân Tĩnh nhìn mình chẳng biết đang suy nghĩ gì, Trí Hiền phát hiện, Ân Tĩnh nhìn như giản đơn nhạt nhẽo, kì thực lại là một người chuyên che giấu tâm tình. Thấy mình không nhìn thấu ý nghĩ của nàng, việc thử dò xét này liền rất khó tiến hành tiếp.

Ân Tĩnh tuy rằng biểu hiện không có gì, nhưng nội tâm của nàng đã sớm nghĩ tới chỗ khác. Có chuyện của Úc Trần Hoan và Dịch Tâm, Ân Tĩnh mới hiểu được, trên đời này không chỉ có nam nữ mới sẽ sản sinh ái tình, mặc dù là nữ với nữ, cũng sẽ tồn tại cái loại tình cảm này. Hôm nay Trí Hiền nói như vậy, Ân Tĩnh liền cho rằng Trí Hiền cũng có loại tình cảm này với Trí Nghiên.

Nghĩ đến cũng đúng, yêu xà lớn lên xinh đẹp như vậy, sợ là rất nhiều người đều không thể chống cự được loại sắc đẹp này. Tuy rằng hình dạng và khí chất của Trí Hiền cũng xuất chúng giống vậy, nhưng hai người đứng chung với nhau, từ một người ngoài như bản thân nàng, đích thật là nhìn vui tai vui mắt. Dù vậy, Ân Tĩnh cũng không có biện pháp chấp nhận quan hệ giữa các nàng. Trí Nghiên là yêu, Trí Hiền là người. Mình được sư phụ truyền lệnh trông giữ yêu xà, chính là vì không để cho nàng đi ra ngoài hại người, ai ngờ con rắn này, ở trong chùa vẫn còn câu dẫn được người ta.

"Thương thí chủ, ta theo ngươi đi lấy số nhà." Ân Tĩnh không biết nên trả lời Trí Hiền như thế nào, liền thông minh không có trả lời, thấy nàng trốn tránh, Trí Hiền không sao cả cười cười, không có truy hỏi nữa. Hai người một đường đến khu nhà, ánh mặt trời vừa lúc sáng sớm, Trí Nghiên mới vừa từ trên giường đứng lên, nàng cho rằng chỉ có Trí Hiền ở đây, nên cũng chỉ tùy tiện khoác một cái áo ngoài ngồi ở trong sân phơi nắng, đôi chân thon dài trắng nõn lộ ra ngoài, nửa người trên căn bản cũng không che được cái gì.

Nhưng mà, nhìn Trí Hiền và Ân Tĩnh cùng tiến đến, Trí Nghiên ngẩng đầu liếc nhìn các nàng, ba người này, chuẩn xác mà nói, là một người hai yêu, đều mang các loại tâm tình khác nhau. Ân Tĩnh thấy Trí Nghiên ăn mặc hở hang ở trong khu nhà của Trí Hiền, theo bản năng liếc nhìn Trí Hiền, nghĩ Trí Hiền cô nương nhất định là giống như Úc Trần Hoan, cũng là người thích nữ sắc.

Mà Trí Hiền thì lại bất đắc dĩ nhìn Trí Nghiên, con rắn nhỏ này, chẳng lẽ biết mình muốn dẫn Ân Tĩnh tới, nên cố ý mặc ít như vậy? Nói chung, suy nghĩ của Ân Tĩnh và Trí Hiền cũng không đơn thuần, mà Trí Nghiên liếc nhìn Trí Hiền rồi lại liếc nhìn Ân Tĩnh. Nàng nghĩ nhất định là Trí Hiền báo cho Ân Tĩnh biết mình ở đây, sau đó con lừa trọc ni cô này biết nàng lãnh lạc mình, mới chạy tới xin lỗi.

Trí Nghiên một chút cũng không quái lạ tại sao Ân Tĩnh phải tới xin lỗi, dù sao mình xinh đẹp như vậy, thịt mềm còn lớn, mà hôm đó là do Ân Tĩnh chọc mình, nàng tới xin lỗi chính là đạo lý hiển nhiên, hai nhân năm rõ mười. Trí Nghiên đang suy tưởng về chuyện căn bản không có khả năng phát sinh, nụ cười trên mặt càng thêm sáng lạn, nhìn nàng cười câu người như vậy, Ân Tĩnh và Trí Hiền đều nhíu mày.

"Ân Tĩnh sư phụ, ta đi tìm số nhà cho ngươi." Trí Hiền nói, liền vào phòng, trong sân cũng chỉ còn lại có Trí Nghiên và Ân Tĩnh hai người. Thấy Ân Tĩnh đứng ở cửa không có tiến đến, Trí Nghiên đợi nửa ngày, chờ nàng qua đây xin lỗi, nhưng bây giờ thấy Ân Tĩnh động cũng không động, liền có chút nóng nảy.

"Con lừa trọc ni cô, ngươi muốn nói gì thì nói mau a." Cuối cùng nhịn không được, Trí Nghiên lên tiếng nhắc nhở. Chỉ thấy nàng trợn to con ngươi màu hổ phách nhìn mình, dáng vẻ mong đợi. Ân Tĩnh không rõ sao nàng lại nhìn mình như vậy, chẳng lẽ lại đói bụng?

"Ta không có gì muốn nói." Ân Tĩnh nhàn nhạt trả lời, thái độ lạnh nhạt chọc cho Trí Nghiên cực kỳ không hài lòng.

"Ý của ngươi là ngươi vẫn chưa chịu xin lỗi sao?" Trí Nghiên nghĩ không ra, tại sao Ân Tĩnh có thể ngoan cố như vậy chứ? Giống như là hầm cầu trong tảng đá gì đó mà mấy vị khách hành hương hay nói, vừa thúi vừa cứng. Tuy rằng Ân Tĩnh rất thơm, nhưng là tảng đá thúi. Bản thân cũng đã cho nàng cơ hội nói lời xin lỗi, nàng lại còn bày đặt làm giá.

Nhìn dáng vẻ không vui của Trí Nghiên, Ân Tĩnh cũng đã hiểu ra tại sao nàng vừa đi chính là nửa tháng. Quả nhiên là bởi vì buổi tối hôm đó mình nói muốn đem nàng cho sư phụ trông coi, yêu xà kia liền giãy nãy. Nghĩ đến Trí Hiền ngày hôm nay phải rời đi, mà con rắn này lại không ai chăm sóc. Tuy rằng Ân Tĩnh không cảm thấy mình có lỗi gì, nhưng nàng vẫn cảm thấy mình nên dẫn con rắn này quay về. Nếu để nàng ở chỗ này một mình, khó đảm bảo sẽ không gây rối trong chùa.

"Yêu xà, đừng có gây rối nữa, ta xin lỗi là được rồi." Ân Tĩnh cực kỳ bình thản nói, trong giọng nói cũng không có chút xíu áy náy, nghe nàng rõ ràng là đang có lệ mình, Trí Nghiên quay đầu liếc nhìn nàng một cái, khẽ hừ một tiếng.

"Ni cô, ngươi nói lời xin lỗi này thật không có chút thành ý."

"Vậy ngươi cảm thấy thế nào mới là cử chỉ có thành ý."

Ân Tịnh rất ít khi xin lỗi, thỉnh thoảng cũng chỉ có lúc phạm sai lầm, mới bị Tĩnh Tuệ sư thái trách phạt, ngay cả lúc đó, nàng cũng đều là ngoan ngoãn nhận phạt, chứ không nói thêm cái gì. Bây giờ Trí Nghiên ép nàng nói xin lỗi, mà hết lần này tới lần khác Ân Tĩnh vẫn không cho rằng mình có lỗi, thì càng nghĩ không ra nên nói cái gì.

"Ni cô, nếu ngươi muốn ta tha thứ cho ngươi, sau này không cho phép ngươi giúp người khác ăn hiếp ta, mỗi ngày còn phải cho ta thức ăn, nếu ta ăn hơi nhiều, ngươi phải giúp ta xoa bụng." Cái miệng rắn của Trí Nghiên mở rộng ra, đưa ra những yêu cầu mà nàng cho là hợp lý, nghe xong những điều này, Ân Tĩnh gật đầu, nàng không cảm thấy những yêu cầu này quá đáng, dù sao mấy việc này trước đây mỗi ngày cũng đều phải làm.

"Ngươi đã đồng ý, thì ta liền tha thứ ngươi." Trí Nghiên thấy Ân Tĩnh chịu thua, lại càng thêm vui vẻ. Bây giờ, Trí Hiền cũng từ trong phòng đi ra, nàng giao số nhà cho Ân Tĩnh, xoay người lại đi tới bên cạnh Trí Nghiên, dùng âm thanh chỉ có hai yêu quái các nàng mới có thể nghe được mà nói.

"Hiện nay lá chắn giam ngươi ở trong chùa ta tạm thời không tìm được biện pháp giải quyết, chờ ta trở lại, có thể nghĩ biện pháp mang ngươi rời đi."

"Trí Hiền, ngươi nói ngươi có thể mang ta đi?" Ban đầu nghe được sắp đi, Trí Nghiên có chút hưng phấn, ngay cả âm thanh cũng đề cao hơn một chút. Sau một khắc, nàng liếc mắt nhìn sang Ân Tĩnh, ngực đúng là bắt đầu có loại cảm giác kỳ quái nhen nhóm.

Trí Nghiên vẫn còn muốn chạy, nàng muốn quay về Nhạc yêu cốc, trải qua cuộc sống đói thì ăn thịt, khát thì uống rượu trước đây. Ở trong Trần Duyên tự lúc nào nàng cũng bị giới hạn, cuộc sống cũng buồn chán theo, bất luận là nói như thế nào, trở lại Nhạc yêu cốc mới là sự lựa chọn tốt nhất. Nhưng nhìn đến dáng vẻ của Ân Tĩnh, Trí Nghiên nghĩ, nếu như mình đi, ai tới bồi Ân Tĩnh đây? Mỗi ngày của nàng trôi qua buồn chán như thế, nếu mình không theo nàng, nàng nhất định là sẽ càng trở nên buồn bực lại thêm nhàm chán. Nếu như có thể mang theo Ân Tĩnh đến Nhạc yêu cốc thì tốt rồi, Trí Nghiên nghĩ thầm.

Toàn bộ ý nghĩ của nàng đều bày ở trên mặt, để cho Trí Hiền nhìn có chút khó chịu. Nàng không nghĩ tới chỉ mới ngắn ngủi một tháng, con rắn nhỏ này lại sẽ sản sinh cảm giác ỷ lại Ân Tĩnh mãnh liệt như vậy. Tuy rằng còn chưa phải là loại tình cảm không cách nào tự kềm chế, nhưng cũng đã đủ để cho Trí Hiền không yên. Nàng suy nghĩ một chút, mình cần phải nhanh chóng giải quyết chuyện Qua Mộc đại hội, nhanh nhanh mang Trí Nghiên rời khỏi Trần Duyên tự mới tốt.

"Ta đi." Trí Hiền ném ra hai chữ, bước đi không ngoảnh lại. Nhìn nàng đi, Trí Nghiên vô cùng mất mác xoa xoa cái bụng, có chút hối hận sao không đòi chút thức ăn để lại. Thấy Trí Hiền chân trước vừa mới đi, Trí Nghiên liền ủ rũ, Ân Tĩnh hơi kinh ngạc. Lẽ nào, không chỉ là Trí Hiền, mà yêu xà kia cũng là có tình cảm sao?

"Yêu xà, đi về." Ân Tĩnh đi tới bên người Trí Nghiên, muốn mang nàng trở lại. Nhưng Trí Nghiên bây giờ đang rầu rĩ với sự ra đi của Trí Hiền, ngay cả thức ăn cũng không nhìn. Nàng đói nên lười bước đi, liền hóa thành một con rắn nhỏ leo lên bàn tay của Ân Tĩnh, rũ đầu rắn nằm ở đó. Thấy nàng như vậy, Ân Tĩnh càng thêm xác định ý nghĩ của chính mình. Yêu xà kia, sợ là rất thích Trí Hiền cô nương, bằng không người đi cũng sẽ không buồn bã như vậy.

"Yêu xà, duyên tụ duyên tán, trong minh minh tự có sắp xếp, ngươi chớ quá mức đau buồn." Xuất phát từ an ủi, Ân Tĩnh nhẹ giọng nói. Trí Nghiên lại như là không nghe được, không ngừng dùng cái lưỡi nho nhỏ liếm tay của Ân Tĩnh. Nàng đói bụng, cực kỳ đói, chỉ có thể liếm liếm tay của Ân Tĩnh trước.

Ừm, nửa tháng không có liếm, Ân Tĩnh vẫn thơm thơm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro