chương 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ khi vào xuân, ngày càng lúc càng dài, ánh mặt trời dồi dào, vạn vật sống lại, nhưng Trí Nghiên lại càng trở nên lười biếng. Nàng ở trong sân chuẩn bị ghế, mỗi buổi trưa liền nằm đung đưa trên xích đu, tắm nắng, ăn vài món, cuộc sống trôi qua cực kỳ thoải mái. Chỉ có điều thỉnh thoảng sẽ lộ ra cái dáng vẻ uể oải, tuy rằng ăn uống sa sút, nhưng Ân Tĩnh luôn cảm thấy trong lòng Trí Nghiên có cái gì.đang đè nặng

Trí Nghiên nằm ở trên xích đu như thường ngày, ôm cái bụng có chút đói, nhìn về phía bánh xốp đặt trên chiếc bàn bên cạnh, có chút chán ghét nhíu mày. Ở chung với Trí Hiền nửa tháng, bất luận là ăn hay uống đều là thứ tốt nhất, có thịt có trái cây, muốn ăn cái gì, thì Trí Hiền đều có thể như ảo thuật làm ra cho mình. Nhưng bây giờ nàng đã đi, mỗi ngày mình cũng chỉ có thể ăn những món giống nhau, quả thực rất vô vị và khó ăn.

Nghĩ đến các món ăn của Trí Hiền, Trí Nghiên ủ rũ cúi đầu nằm trên xích đu, tuy rằng nàng là đang vì thức ăn mà đau buồn, nhưng ở trong mắt Ân Tĩnh, thì không phải là như vậy. Mấy ngày nay lúc nào Ân Tĩnh cũng nhìn thấy Trí Nghiên than thở, nghĩ đến hành động thân mật giữa nàng và Trí Hiền lúc trước, chỉ có thể đoán là do Trí Hiền bỏ đi, yêu xà kia khổ sở trong lòng. Nghĩ như vậy, Ân Tĩnh chậm rãi đi tới, đứng ở bên người Trí Nghiên.

"Yêu xà, ngươi đang nhớ Trí Hiền cô nương sao?"

"Ừm, rất nhớ." Trí Nghiên ăn ngay nói thật, nàng đích thật là nhớ chết Trí Hiền, nàng luôn luôn có vô số thức ăn, ở cùng với nàng mỗi ngày đều có ăn có uống, mệt mỏi thì ngủ, đói thì ăn, đơn giản là cuộc sống hoàn mỹ của con rắn nhỏ.

Ân Tĩnh vốn tưởng rằng Trí Nghiên còn có thể do dự một chút mới trả lời, nhưng lại không nghĩ rằng nàng sẽ nói thẳng đến như vậy, nhớ tới sư phụ từng nói rất nhiều yêu quái vì tình mà đi lên con đường tà đạo, Ân Tĩnh liền có chút lo lắng Trí Nghiên lúc này.

"Yêu xà, nếu là người có duyên, thì ngày sau sẽ gặp lại." Ân Tĩnh nhẹ giọng an ủi một câu, ngoài miệng là như thế, nhưng thực ra nàng cũng không hy vọng Trí Nghiên tiếp xúc quá nhiều với Trí Hiền, dù sao người yêu khác biệt. Nàng chung quy chỉ là một yêu quái, mà Trí Hiền lại là người. Các nàng ngay cả giống loài cũng khác nhau, nói chi đến chuyện ở chung một chỗ. Nghe nàng còn nói chút lời mình không biết, Trí Nghiên dứt khoác kéo Ân Tĩnh lên trên ghế nằm, tiện đà vùi vào trong ngực nàng. Xà ma, thế nào thoải mái thế nào tới, mặc kệ người khác.

"Ni cô ta đói bụng."

"Trên bàn không phải có thức ăn sao?"

"Ta muốn ăn mấy món mà Dịch Tâm làm."

"Này. . ."

Nói đến Dịch Tâm, chuyện khiến Ân Tĩnh phiền lòng lại thêm một cái. Chuyện của nàng và Úc Trần Hoan mình vẫn chưa có phá vỡ, mấy ngày nay mặc dù tình huống của Dịch Tâm tốt hơn, nhưng Dịch Sơ vẫn luôn cảm thấy nàng còn có việc gạt mình. Bây giờ nghe Nguyễn Khanh Ngôn nói muốn ăn các món Dịch Tâm làm, Dịch Sơ cũng hiểu được khó mà lơ đi. Nàng cũng có thể thừa dịp này, nói chuyện với Dịch Tâm.

"Yêu xà, đi thôi."

"Đi đâu?" Nghe Dịch Sơ muốn mình đi, Nguyễn Khanh Ngôn quay đầu lại, thấy nàng híp mắt mờ mịt nhìn mình, bởi vì động tác đứng dậy, y phục vốn đã lỏng lẻo mở rộng, lộ ra xương quai xanh và bộ ngực trắng nõn bên trong, Dịch Sơ liếc nhìn, chầm chậm mở miệng.

"Lúc này Dịch Tâm hẳn là đang ở từ đường tụng kinh, ta dẫn ngươi đi tìm nàng, sau đó làm cho ngươi chút thức ăn."

Ân Tĩnh nói xong câu này, Trí Nghiên cả người đều tỉnh táo, mấy ngày nay nàng luôn muốn đi tìm Dịch Tâm, nhưng đều bị Ân Tĩnh ngăn cản, nói là Dịch Tâm đang bế quan không thể quấy rầy. Hôm nay cuối cùng cũng có thể tìm Dịch Tâm đòi đồ ăn, Trí Nghiên tất nhiên là cao hứng. Thấy nàng cười hướng mình giang hai tay, Ân Tĩnh chỉ tưởng là nàng muốn ôm mình, nên không có tránh né, nhưng sự thực lại không phải như vậy.

Cơ thể bị Trí Nghiên ôm lấy, ngay sau đó, trên cánh môi lại xuất hiện thêm một đôi môi hơi lạnh. Cảm thấy Trí Nghiên nhanh chóng "Gặm" một cái trên môi mình, rồi lại vội vàng né ra, Ân Tĩnh ngơ ngác sờ miệng một cái, ngay cả A di đà phật cũng đã quên niệm. Trí Nghiên vốn đang ở bên cạnh liếm môi thưởng thức hương vị ngọt ngào của Ân Tĩnh, nhưng thấy dáng vẻ ngẩn ngơ của nàng, nhẹ giọng bật cười.

Nàng luôn cảm thấy Ân Tĩnhbảo thủ muốn chết, thường ngày mặc kệ làm gì cũng sẽ hiếm khi có hứng thú, thỉnh thoảng mới có thể cười cười. Nhưng lúc này lại đang ngu ngơ đứng ở đó, Trí Nghiên cố nén ham muốn gặm thêm một cái, như một làn khói chạy ra sân. Đợi đến khi Ân Tĩnh lấy lại tinh thần muốn trách cứ, nàng đã sớm chạy trốn không thấy bóng dáng.

"Ôi chao. . . Yêu xà kia. . ."

Một người một rắn đi đến từ đường, quả nhiên thấy Dịch Tâm đang tụng kinh ở bên trong, chỉ là bên cạnh còn có thêm một người, chính là Úc Trần Hoan. Thấy các nàng ở bên trong, Ân Tĩnh vẫn chưa đi vào, mà chỉ đứng ở đằng xa nhìn các nàng. Chỉ thấy Dịch Tâm đang thành thật niệm kinh, bỗng nhiên bị Úc Trần Hoan đè xuống đất, ngay sau đó, hai người đúng là không hề cố kỵ ở trước mặt Phật tổ hôn nhau.

Nhìn Dịch Tâm mặt đỏ bừng cùng cái dáng vẻ cam tâm tình nguyện hoàn toàn không hề chống cự, Ân Tĩnh nhíu chặc chân mày, nếu trước đây còn chưa dám khẳng định, nhưng lúc này Ân Tĩnh đã xác định, lòng hướng phật của Dịch Tâm đã bị dao động, mà người khiến nàng dao động, chính là Úc Trần Hoan.

"Ni cô, Úc Trần Hoan và Dịch Tâm đang ăn miệng, thế nhưng hình như các nàng ăn rất kịch liệt. Lưỡi quấn quít lấy nhau, thật giống như lúc loài rắn của chúng ta giao phối." Thị lực của Trí Nghiên vô cùng tốt, Ân Tĩnh không thấy được chi tiết, nhưng nàng tất nhiên là có thể thấy rõ. Trước đây nàng đã cảm thấy cảm giác lúc hôn Ân Tĩnh rất tốt, cánh môi mềm mại, cắn lên vừa mềm vừa thơm, nàng vốn tưởng rằng đó là cách ăn miệng tốt nhất, nhưng không nghĩ tới cách Úc Trần Hoan ăn còn lợi hại hơn.

Nghĩ tới đây, Trí Nghiê  liếc nhìn Ân Tĩnh sắc mặt không tốt lắm, cuối cùng dời đường nhìn đến miệng của nàng. Mình cũng muốn ăn miệng Ân Tĩnh như thế, ngày khác thừa dịp nàng ngủ, len lén ăn một chút là được rồi.

Dịch Tâm và Úc Trần Hoan không có hôn lâu lắm, sau đó Úc Trần Hoan nói cái gì, liền ra khỏi từ đường, để Dịch Tâm ở bên trong một mình. Ân Tĩnh nhìn Úc Trần Hoan rời đi, ở cách đó không xa đụng tới một tiểu đệ tử trong chùa. Cái tiểu đệ tử kia Ân Tĩnh ấn tượng không sâu, chỉ nhớ rõ vừa tròn mười hai tuổi. Mắt thấy Úc Trần Hoan trò chuyện với nàng, sau đó đúng là đưa vòng ngọc mang theo bên người cho tiểu đệ tử này, tiểu đệ tử đó có chút kinh ngạc, cũng không biết Úc Trần Hoan lại ở bên tai nàng nói cái gì, sau đó tiểu đệ tử kia liền đỏ mặt chạy mất.

Một màn này bị Ân Tĩnh và Trí Nghiên nhìn ở trong mắt, vẻ mặt của Ân Tĩnh càng trở nên ngưng trọng. Xem ra Úc Trần Hoan không chỉ là đối với Dịch Tâm như vậy, mà đối với những đệ tử khác trong chùa cũng như nhau. Nàng không nghĩ tới Úc Trần Hoan là một cô gái, lại thích nữ sắc đến vậy, vả lại hành vi như thế là không nghiêm chỉnh. Hôm nay nàng vốn là muốn qua loa nói chuyện với Dịch Tâm, bây giờ sợ là nhất định phải tách nàng ra khỏi Úc Trần Hoan, cũng phải nhanh chóng để cho Úc Trần Hoan rời khỏi Trần Duyên tự.

"Dịch Tâm, kết thúc khóa sáng rồi sao?" Ân Tĩnh đợi thêm một lát, liền thấy Dịch Tâm đã thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi, nàng tiến lên hỏi, Dịch Tâm không nghĩ tới Ân Tĩnh sẽ đến, nhớ lại chuyện mà mình và Úc Trần Hoan vừa làm, nàng có chút chột dạ nhìn Ân Tĩnh, gật đầu.

"Ừ, chúng ta đến khu nhà của ngươi đi, yêu xà kia luôn than đói, muốn ngươi làm thức ăn."

Thấy vẻ mặt Ân Tĩnh không có gì sai, lúc này Dịch Tâm mới yên lòng, sau khi trở lại phòng, Dịch Tâm tùy tiện chọn mấy món ăn, rất nhanh thì làm xong. Nàng bày lên trên bàn đá trong sân, Trí Nghiên vốn là đói bụng, thấy thức ăn đã vài ngày chưa được ăn, hưởng thụ dùng chiếc đũa gắp lên đưa vài trong miệng, híp mắt ăn.

Bởi vì nấu ăn, nên đạo bào của Dịch Tâm có chút rời rạc, Ân Tĩnh thấy dây chuyền treo trên cổ nàng, nghĩ đến hành động của Úc Trần Hoan ở trước cửa từ đường hôm nay, sắc mặt chợt trầm xuống. Nàng đi tới trước mặt Dịch Tâm, lẳng lặng nhìn nàng. Dịch Tâm chẳng bao giờ bị Ân Tĩnh nhìn như vậy, hoặc là bởi vì có việc gạt Ân Tĩnh, liền có vẻ hết sức chột dạ.

"Dịch Tâm, sợi dây chuyền này của ngươi, là do Úc thí chủ đưa sao?"

"Đúng vậy, hôm đó Úc thí chủ nói nàng không cần dùng, liền cho ta." Nghe Ân Tĩnh hỏi Úc Trần Hoan, Dịch Tâm trả lời rất nhỏ, nàng lấy tay sờ dây chuyền, vội vàng dùng y phục che lại, luôn cảm thấy vẻ mặt của Ân Tĩnh lúc này có chút kỳ quái.

"Dịch Tâm, mấy ngày nay ngươi vẫn luôn đi theo Úc thí chủ, nói vậy quan hệ với nàng nhất định là tốt hơn trước nhiều."

"Úc thí chủ thực là người rất dễ thân cận." Dịch Tâm nhẹ giọng nói, trong mắt lơ đãng toát ra vẻ vui sướng, nhìn phản ứng của nàng, Ân Tĩnh lắc đầu, chỉ cảm thấy Dịch Tâm bây giờ, ngốc đến nỗi làm cho người ta đau lòng.

"Dịch Tâm, ngươi và nàng không thích hợp, đừng lún quá sâu." Nói đến nước này, Dịch Tâm tất nhiên là hiểu Ân Tĩnh ám chỉ cái gì, trong nháy mắt sắc mặt của nàng trở nên trắng bệch, nghĩ thầm quả nhiên là cảnh vừa rồi bị Ân Tĩnh thấy được. Mà không hề biết, hình ảnh càng thêm quá trớn cũng đã bị Ân Tĩnh bắt gặp.

"Ân Tĩnh sư tỷ, là lỗi của ta, là ta vi phạm lời dạy của Phật tổ." Dịch Tâm cũng không biết nên làm thế nào mới tốt, nàng quỳ xuống trước mặt Ân Tĩnh, hai mắt mơ hồ phiếm hồng, nàng cảm giác mình có lỗi với sư phụ, có lỗi với sư tỷ, lại càng có lỗi với Phật tổ.

Trí Nghiên ở một bên ăn này nọ thấy Dịch Tâm bỗng nhiên quỳ xuống, mà sắc mặt của Ân Tĩnh cũng không tốt lắm, nàng tò mò nhìn, không rõ tại sao Ân Tĩnh bỗng nhiên lại trở nên dữ như vậy. Chợt, nàng thấy Ân Tĩnh quay lại nhìn mình, Trí Nghiên vội vàng ngồi ngay ngắn, nàng cảm thấy Ân Tĩnh giờ phút này có chút dọa người, chẳng lẽ hung dữ với Dịch Tâm xong cũng muốn hung dữ với mình.

"Yêu xà, ngươi trở về nhà mà ăn đi." Sự thực không phải như Trí Nghiên đoán, Ân Tĩnh cũng không phải là người sẽ giận cá chém thớt. Nàng và Dịch Tâm có một số việc muốn nói, có Trí Nghiên nghe tóm lại là không tiện. Thấy Trí Nghiên nghe xong lời của mình không muốn đi, Ân Tĩnh cười cười với nàng, lại cầm hoa quế cao còn dư lại trong phòng bếp đưa cho nàng.

"Đây vốn là giữ lại để ngày mai cho ngươi ăn, nếu ngươi trở về nhà mà ăn, thì hôm nay được ăn chúng."

"Ni cô, ngươi chỉ có thể hung dữ với Dịch Tâm, không thể hung dữ với ta." Trí Nghiên nhận hoa quế cao, tựa hồ là lo lắng, vội vàng nói.

"Ngươi không làm sai chuyện gì, vì sao ta phải hung dữ với ngươi, nhanh về phòng ăn đi."

Cuối cùng là dùng thức ăn đuổi Trí Nghiên đi, Dịch Sơ quay đầu lại, nhìn Dịch Tâm quỳ trên mặt đất, thở dài đi tới đở nàng dậy. Theo vai vế, mặc dù mình là sư tỷ, nhưng nghiêm chỉnh mà nói, nàng và Dịch Tâm chỉ là cùng thế hệ. Nàng không có lập trường lệnh Dịch Tâm đi làm cái gì, mà buổi nói chuyện hôm nay, cũng bất quá là với tư cách là một sư tỷ, nàng muốn cho sư muội của mình một ít lời khuyên.

Nhưng mà tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng trong lòng Ân Tĩnh vẫn như trước mang theo chút thất vọng cùng tự trách. Trước đây nàng đã cảm thấy định lực và lòng hướng phật của Dịch Tâm không đủ, hôm nay cứ như vậy dễ dàng phá giới, chính nàng một sư tỷ cũng là có trách nhiệm, dù sao mấy ngày nay nàng chỉ lo trông giữ yêu xà, bỏ bê vị sư muội này nhiều lắm.

"Dịch Tâm, Úc Trần Hoan cũng không phải là người thích hợp với ngươi, khí tức trần thế trên người nàng quá nặng."

"Sư tỷ, điều ngươi nói ta biết, thế nhưng. . . ta chính là thích nàng, nên làm cái gì bây giờ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro