chương 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ân Tĩnh và Dịch Tâm hai người có chút không biết làm sao đứng ở cửa, Ân Tĩnh đã sớm nghĩ đến con rắn này sẽ cáu kỉnh, nhưng lại không nghĩ rằng nàng sẽ ồn ào ngay tại phòng của Dịch Tâm. Nghĩ tới là do mình có lỗi trước, Ân Tĩnh tuy rằng không vừa lòng, nhưng cũng không tiện phát tán, lại thêm là bởi vì nàng biết, nếu mình nổi giận với Trí Nghiên, thì đêm nay đừng mong con rắn này biến về nguyên dạng.

Nàng bước qua đuôi rắn đi vòng vào trong phòng, đứng ở trước mặt của Trí Nghiên, thấy mình qua đây, Trí Nghiên xoay cái đầu rắn to lớn sang một bên, dáng vẻ hoàn toàn không muốn thấy mình. Hôm nay Ân Tĩnh vốn là đi qua đi lại rất mệt mỏi, bây giờ chỉ muốn nghỉ ngơi một chút, nàng chầm chậm ngồi xổm xuống bên cạnh Trí Nghiên, lấy tay nhẹ nhàng sờ lên cái cổ rắn của nàng.

Đây vốn là nơi mà rắn không cho phép người khác chạm vào, cảm thấy tay của Ân Tĩnh đặt ở phía trên, cái thân rắn to lớn của Trí Nghiên cứng lại một chút, sau đó quay đầu lại nhìn về phía Ân Tĩnh. Thấy Ân Tĩnh cũng đang nhìn mình, Trí Nghiên le lưỡi, không có dự định nhanh như vậy liền tha thứ cho Ân Tĩnh đâu. Hôm nay nàng vốn là ở trong phòng chờ Ân Tỉnh đến tìm nàng, kết quả nàng đã ăn xong uống xong, cũng không thấy bóng dáng của Ân Tĩnh.

Chờ nàng đi ra ngoài xem thử, thì phát hiện Dịch Tâm còn đứng ở tại chỗ đờ ra, mà Ân Tĩnh đã sớm không thấy bóng dáng. Phát hiện mình bị bỏ lại, Trí Nghiên không vui. Không phải là nàng chuyện bé xé ra to, mà là Ân Tĩnh rõ ràng đã hứa hẹn nói chuyện xong sẽ đến tìm mình, lại đem mình quên mất. Dù cho Trí Nghiên là yêu, nhưng cũng sợ cô độc, hiện tại ở ngôi chùa này nàng cũng chỉ có thể ở chung với Ân Tĩnh, nếu Ân Tĩnh cũng không để ý tới nàng, nàng cũng không biết phải đi tìm người nào.

Trong lòng không thoải mái khiến cho Trí Nghiên cáu kỉnh, nàng cho rằng Ân Tĩnh hoàn toàn không thèm để ý đến mình, cứ tùy tùy tiện tiện như thế là có thể quên đi mình, nhưng mình lại luôn nhớ kỹ nàng. Sự không vui làm cho Trí Nghiên có chút oán niệm Ân Tĩnh, đơn giản liền hóa thành thân hình thật, biến thành một con rắn lớn, nằm chờ Ân Tĩnh qua đây xin lỗi.

"Yêu xà, đừng cáu kỉnh. Lần này là ta sai, ta sẽ không quên ngươi nữa." Ân Tĩnh âm tư thông suốt, càng hiểu ý nghĩ của Trí Nghiên. Nàng biết con rắn này đang trách mình bỏ lại nàng, quên nàng. Đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà suy nghĩ một chút, nếu mình bị người khác bỏ lại, nói vậy trong lòng cũng sẽ không thoải mái. Ân Tĩnh khó có được cho là mình làm ra chuyện có lỗi với Trí Nghiên, giọng điệu và vẻ mặt đều ôn nhu hơn thường ngày rất nhiều.

Nghe nàng nói như vậy, Trí Nghiên nhìn nàng hồi lâu, nàng cảm thấy vẻ mặt của Ân Tĩnh rất mệt mỏi, thở dốc cũng có chút gấp, là yêu Trí Nghiên liếc mắt liền nhìn ra cơ thể Ân Tĩnh rất kém. Nàng suy nghĩ một chút, quyết định sẽ tìm Ân Tĩnh tính sổ sau, trước hết biến trở về hình người đã.

"Ni cô, ta tha thứ cho ngươi trước, nhưng mà điều kiện tha thứ cho ngươi ta phải giữ lại, nghĩ xong sẽ nói sau." Trí Nghiên mới sẽ không bỏ qua bất kỳ một cơ hội nào được yêu cầu đòi hỏi, dù cho đó chỉ là bảo Ân Tĩnh xoa bụng vài lần cho mình, cũng là tốt. "Ta biết rồi, ngươi theo ta trở về đi, Dịch Tâm cũng nên nghỉ ngơi." Ân Tĩnh nói xong, áy náy liếc nhìn Dịch Tâm, liền lôi kéo Trí Nghiên rời đi.

Đưa hai người bọn họ ra cửa, lại nhìn thấy Trí Nghiên đi được mấy bước bỗng nhiên ghé vào lưng Ân Tĩnh. Từ đầu đến cuối, trên mặt của Ân Tĩnh luôn là cái dáng vẻ dịu dàng. Dịch Tâm nghĩ sư tỷ đối với con yêu xà Trí Nghiên này đích thật là cực tốt, có lẽ trong chùa cũng chỉ có mình sư tỷ mới có thể đối phó con rắn này. Đổi lại là những người khác, sợ là không bị con rắn này hù chết, thì cũng sẽ bị phiền chết.

Một người một rắn trở về phòng, vừa mới vào phòng, Trí Nghiên liền miễn cưỡng tựa ở trên giường, Ân Tĩnh tuy rằng cũng rất mệt mỏi, thế nhưng không có bản lĩnh tự giữ cơ thể sạch sẽ như yêu quái, chỉ có thể chống đỡ cơ thể mệt mỏi rã rời đi tắm rửa. Nàng liếc nhìn Trí Nghiên đã nằm ngang ở trên giường, cầm khăn lông đi về phía gian phòng sát vách. Trong chùa không có gian nhà chuyên dùng để tắm rửa, đều là tự mỗi người tìm một cái phòng ở trong nhà, đặt tạm một cái thùng gỗ lớn mà thôi.

Ân Tĩnh đổ nước nóng lấp đầy thùng gỗ, chuẩn bị cởi quần áo, hôm nay nàng quá mệt mỏi, không có nhiều hơi sức để mà phân tâm, cho nên vẫn chưa chú ý tới, sau khi nàng đi vào, ngoài cửa liền xuất hiện một cái bóng, mà cái bóng này, dĩ nhiên chính là Trí Nghiên. Lúc nàng vừa mới mơ màng muốn ngủ thì cảm thấy có chút lạnh, liền muốn gọi Ân Tĩnh qua đây để cho mình ôm một cái, ai biết nàng mở mắt ra liền phát hiện Ân Tĩnh đã không còn ở trong phòng, liền tìm tới đây.

Thấy Ân Tĩnh muốn tắm rửa, trong bụng nàng liền nổi lên cái ý muốn khác. Mặc dù mấy ngày nay đã thành thật một xíu, nhưng thật ra Trí Nghiên vẫn không quên chuyện lần trước nàng muốn tắm chung với Ân Tĩnh nhưng bị từ chối. Thực ra nàng chỉ là muốn nhìn cơ thể của Ân Tĩnh một chút mà thôi, ai dè ni cô này đúng là rất hẹp hòi, rõ ràng không có tóc, thịt mềm lại nhỏ như vậy. Trí Nghiên thật không hiểu tại sao Ân Tĩnh phải che giấu cơ thể, không cho mình nhìn.

Bây giờ, thấy Ân Tĩnh chuẩn bị cởi quần áo, Trí Nghiên liền vội vàng đâm một cái lỗ ngang ngửa cổ tay trên chiếc cửa sổ giấy, vui vẻ nhìn trộm. Ân Tĩnh chỉ là người thường, tự nhiên sẽ không cách nào phát hiện bên ngoài đã có thêm một con rắn háo sắc nhìn hết nhất cử nhất động của nàng. Nàng tháo mũ để ở bên cạnh, rồi lại cởi áo ngoài ra.

Theo áo trong, cái yếm cùng với quần lót từng cái từng cái được cởi ra, Trí Nghiên rốt cục cũng được đền bù mong muốn thấy được cơ thể của Ân Tĩnh, nhưng lại không nghĩ rằng cơ thể Ân Tĩnh sẽ đẹp mắt như vậy, để cho nàng có chút luyến tiếc dời mắt.

Bởi vì quanh năm đều bị đạo bào rộng lớn che chắn cẩn thận, nên da của Ân Tĩnh rất trắng, muốn nói là trắng tới trình độ nào, thì chính là ngay cả gân mạch màu xám xanh bên dưới da đều có thể thấy rõ. Vả lại cái độ trắng này cũng không phải là trắng theo kiểu bệnh hoạn, mà là cái kiểu trắng sáng, lung linh óng ánh. Như là đồ sứ thượng hạng, chỉ vừa nhìn liền sẽ cảm giác được lúc chạm vào sẽ mượt mà đến cỡ nào.

Trừ cái đó ra, vóc người của Ân Tĩnh cũng là cực tốt, trước đây có quần áo che đậy không thể nào phát hiện, mà nay rút đi y phục, liền không giữ lại chút nào mà bại lộ ra ngoài. Cổ của nàng thon dài tinh tế, vai rất hẹp, càng tôn lên xương quai xanh rất thanh tú. Hẳn là bởi vì trường kỳ ăn chay niệm phật, nàng rất gầy, vòng eo nhỏ đến nỗi dùng một tay là có thể ôm lấy. Cặp mông đầy đặn lúc ẩn lúc hiện trước mặt mình, làm cho Trí Nghiên không ngừng nuốt miệng nước, nhịn không được muốn cắn một cái lên hai cái bờ mông trắng nõn kia.

Sau khi chuẩn bị đồ đạc tắm rửa xong, lúc này Ân Tĩnh mới chuẩn bị ngồi vào trong thùng gỗ. Nghiêng người, đặt một cái ghế gỗ nho nhỏ ở bên cạnh thùng gỗ, đạp lên. Bây giờ, Trí Nghiên rốt cuộc xem được cơ thể của Ân Tĩnh một lần. Đúng như mình nghĩ, thịt mềm của Ân Tĩnh quả thực rất nhỏ, thế nhưng nhìn như vậy lại làm cho người ta cảm thấy cực kỳ đáng yêu.

Hai cái thịt mềm đó trắng nõn, đỉnh thì hồng, theo những động tác của Ân Tĩnh, thịt mềm khẽ run, thị lực cực mạnh của rắn có thể thấy rõ ràng thịt mềm trước ngực Ân Tĩnh bởi vì gặp lạnh mà dựng thẳng, giống như mình, trở nên cứng rắn. Theo động tác cất bước bước vào trong thùng gỗ của Ân Tĩnh, Trí Nghiên mở to hai mắt mà nhìn, nhìn cái chỗ ở giữa hai chân nàng.

Nơi đó bộ lông không quá dày đặc, cũng là màu đen, theo động tác xuống nước mà dần dần bị thấm ướt, dưới ánh sáng nhàn nhạt từng gợn nước tỏa ra ánh sáng lấp lánh. Mặc dù mình đã âm thầm tưởng tượng ra cơ thể của Ân Tĩnhvrất nhiều lần, nhưng thật ra Trí Nghiên không nghĩ tới, lúc tận mắt nhìn thấy sẽ làm cho mình hưng phấn đến như vậy.

Trí Nghiên không phải là cái gì cũng đều không hiểu, nhất là sau khi nhìn qua cảnh giao phối của Úc Trần Hoan và Dịch Tâm vài lần, cũng đã có một ít kiến thức về chuyện đó. Nàng cảm thấy cơ thể của chính mình đang nóng ran, toàn thân đều hiện lên từng đợt vô lực. Nàng cảm giác thịt mềm trên ngực mình cũng cứng lên, so với Ân Tĩnh còn cứng hơn rất nhiều rất nhiều, để cho nàng thật là muốn dùng sức xoa xoa, bóp bóp.

Ngoại trừ thịt mềm ra, cái nơi giữa hai chân mình cũng rất khó chịu, vừa ngứa vừa cương cứng, nó tản ra cái loại cảm giác trống rỗng giống như là cần được cái gì đó lấp đầy. Trí Nghiên biết đó là nơi giống cái của loài người giao phối, hiện tại mình hóa thành hình người, một khi muốn giao phối, hẳn là cũng phải dùng đến nơi đây. Tựa như lúc này, nàng thật là muốn để cho Ân Tĩnh dùng ngón tay đi vào trong thân thể của mình, tựa như cái cách mà Dịch Tâm và Úc Trần Hoan làm vậy, nàng cũng muốn để cho Ân Tĩnh đi vào nơi đó của mình, làm cho mình thoải mái.

Một khi động tình, cơ thể của rắn sẽ hoàn toàn xụi lơ, mà Trí Nghiên cũng biết sức lực của mình đang từ từ bị xói mòn. Nàng nằm ở trên cửa nhìn cảnh tượng ở trong phòng, lại có chút thất vọng nhíu mày. Ân Tĩnh đã ngồi xuống thùng gỗ, che khuất hơn phân nửa cơ thể, hết lần này tới lần khác sương mù cũng từ từ nổi lên, làm cho Trí Nghiên càng thêm nhìn không rõ. Nàng dùng miệng thổi thổi đám sương mù kia, lại phát hiện căn bản thổi không tan. Nàng còn chưa có nhìn đã cơ thể và thịt mềm của Ân Tĩnh, nàng còn muốn nhìn nữa.

Nhưng nghĩ đến lần trước mình muốn cùng nhau tắm chung, Ân Tĩnh trực tiếp từ chối một chút chỗ thương lượng cũng không có, Trí Nghiên thực sự nghĩ không ra có biện pháp nào tốt có thể đi vào. Bỗng nhiên, nàng dời đường nhìn vào cái lỗ nho nhỏ trên cửa sổ giấy, giống như là nghĩ tới điều gì, vội vàng biến thành một con rắn nhỏ, dọc theo cái lỗ nhỏ mà chui vào.

Ân Tĩnh tất nhiên là không có phát hiện hành động khác thường ở phía ngoài, nàng chỉ an tĩnh dựa vào thùng gỗ, nghĩ về chuyện ngày hôm nay. Dịch Tâm và Úc Trần Hoan, còn có Trí Hiền và Trí Nghiên. Nàng không rõ vì sao mấy cô gái cùng một con rắn bên cạnh mình đều có loại tình cảm khác thường với con gái. Dịch Tâm và Úc Trần Hoan rõ ràng đều là nữ, lại có tình cảm yêu thích. Mà thái độ của Trí Hiền đối với Trí Nghiên, cũng không rõ nguyên nhân.

Ân Tĩnh không có đọc qua sách, nhưng ở trong chùa đọc rất nhiều sách về nhân văn luân thường. Nàng hiểu thế tục không thừa nhận nữ và nữ sống với nhau, gọi loại chuyện này là mài kính. Tuy rằng nàng nghĩ nữ và nữ đến với nhau cũng không có gì sai, nhưng lại không tán thành. Nói trắng ra là, đối với tâm như chỉ thủy Ân Tĩnh mà nói, bất luận là nữ và nữ hay là nam và nữ, đều không có quan hệ gì với nàng, nàng chỉ có một tấm lòng bình thản hướng phật, về chuyện tình ái, là không liên quan gì tới nàng.

Ân Tĩnh nghĩ như vậy, nhẹ giọng thở dài, nàng lấy tay xoa cái đầu bởi vì vô cùng uể oải mà hơi hơi phát đau. Đúng lúc này, trong nước bỗng nhiên truyền đến một tiếng bịch, giống như là có một tảng đá lọt vào, khiến cho Ân Tĩnh vội vàng mở mắt ra. Nàng tìm trong nước một vòng, không phát hiện tảng đá hay các loại vật nặng, nhưng cái tiếng vừa rồi quá mức chân thực, tuyệt đối không phải là giả, huống chi lúc vật kia lọt vào, nước còn văng lên mặt mình.

Giữa lúc Ân Tĩnh nghĩ phải cẩn thận tìm xem là cái gì rơi vào thùng gỗ, thì trên mặt nước, dần dần dần dần hiện ra một cái vật thể màu trắng. Vảy dài, vả lại còn là trắng đen giao nhau. Mắt thấy một cái đầu rắn nho nhỏ dần dần nhô lên mặt nước, động tác kia rất chậm, giống như là sợ bị mình phát hiện vậy, từng chút, từng chút ngoi lên. Ân Tĩnh ngơ ngác mà nhìn, khi cái đầu rắn kia hoàn toàn trồi lên mặt nước, Ân Tĩnh không biết mình nên nói cái gì mới tốt.

Nàng đương nhiên biết con rắn này chính là Trí Nghiên, nhưng lại không biết tại sao đối phương lại muốn tới đây. Bốn mắt nhìn nhau, Trí Nghiên lúc này là thân rắn, nhưng Ân Tĩnh có thể thấy rõ ràng, mắt con rắn kia lớn hơn bình thường rất nhiều. Con ngươi màu vàng bạc đang gắt gao nhìn chằm chằm cơ thể đang lộ ra ngoài của mình, thỉnh thoảng thè lưỡi một chút, đường nhìn vẫn không rời khỏi người mình, trái lại còn nhìn chằm chằm, rất dọa người.

Ân Tĩnh tuy biết Trí Nghiên sẽ không làm cái gì, nhưng đổi thành bất kỳ kẻ nào, lúc đang tắm bị một con rắn nhìn chăm chú như vậy, đều sẽ cảm thấy quỷ dị. Ân Tĩnh vô ý thức dời cơ thể xuống phía dưới, chỉ để vai lộ ở trên mặt nước, ai biết yêu xà kia lại bất mãn giơ giơ hai cái móng vuốt chẳng bao giờ thấy nàng đã dùng qua trên người nàng, còn hé miệng bất mãn gào thét một tiếng với nàng. . .

Ân Tĩnh đột nhiên cảm thấy có chút vô lực, lòng nói con rắn này có phần đáng ghét, mình tắm rửa một chút cũng phải bị quấy rối.

"Ngươi tới đây làm gì, mau đi ra ngoài."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro