chương 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh mặt trời vẫn tốt đẹp như trước, nhưng Trí Nghiên lại không có tâm tình phơi nắng, mà là ai oán nhìn cái cửa phòng đang đóng chặc ở trước mặt, thở dài tuyệt vọng. Kể từ cái đêm mình thừa dịp Ân Tĩnh tắm chạy vào muốn cùng nàng giao phối, thái độ mà Ân Tĩnh đối với mình cũng khác trước rất nhiều. Nói một cách chính xác, là lạnh lùng hơn rất nhiều.

Ân Tĩnh không có phạt mình, cũng không có khiển trách mình nhiều lắm, mà chỉ gọi Dịch Tâm tới trông nom thức ăn của mình, không ngủ chung với mình nữa, càng không nói gì với mình, gần như coi mình là trong suốt. Rõ ràng đó đều là chuyện nhỏ, nhưng đặt vào người Trí Nghiên, lại làm cho nàng cảm thấy cực kỳ khó chịu.

Nàng đã quen với việc Ân Tĩnh thỉnh thoảng sẽ mang cho mình một vài món ăn đặc biệt, dù cho chỉ đơn giản là khoai nướng hoặc là bánh ngọt, đều có thể khiến cho Trí Nghiên cảm thấy Ân Tĩnh đang lưu ý mình. Bình thường buổi tối có thể ôm Ân Tĩnh ngủ, có thể biến thành thân rắn núp ở trong ngực nàng, ngửi hết hương vị trên người nàng. Nhưng bây giờ, Ân Tĩnh không những không để ý tới mình, không tìm thức ăn cho mình nữa, ngay cả ngủ cũng không cho mình ngủ chung.

Nghĩ tới vài ngày nay mỗi khi mình biến thành rắn chui vào thì liền bị Ân Tĩnh mắt lạnh đuổi ra ngoài, nếu nàng ăn vạ không đi, Ân Tĩnh sẽ ném nàng ra, tối hôm qua nhìn cũng không nhìn mình, trực tiếp chạy qua khách phòng ở sát vách mà ngủ. Trí Nghiên ghét Ân Tĩnh không để ý tới nàng như vậy, cho dù nàng phạt mình hoặc đánh mình một trận, cũng tốt hơn là không nhìn nàng như thế nhiều lắm.

Buổi trưa canh giờ vừa đến, Dịch Tâm lại đem cơm nước thông thường ở trong chùa tới. Không có món bánh ngọt tinh xảo như mọi khi, cũng không phải là thức ăn làm riêng cho mình, mà chỉ là mấy cái bánh bao bình thường nhất trong chùa. Trí Nghiên vừa cắn cái bánh bao vô vị liền cảm thấy khó mà nuốt xuống, nàng ngẩng đầu, cau mày nhìn Dịch Tâm đang đứng ở bên cạnh.

Trí Nghiên là yêu, trên tướng mạo không hề có khuyết điểm như loài người, ngũ quan và da dẻ đều không chút tỳ vết. Lúc này bị nàng nhìn chằm chằm như vậy, mà vẻ mặt của Trí Nghiên còn thương cảm như thế. Dịch Tâm khổ sở liếc nhìn nàng một cái, len lén từ trong túi móc ra một cục đường, đưa cho Trí Nghiên.

"Dịch Tâm, vì sao chỉ được phép ăn bánh bao, ta muốn ăn những món khác." Trí Nghiên ngậm đường, ỉu xìu nói. Nàng cảm thấy Ân Tĩnh giày vò rắn nhỏ quá, không ngủ với mình cũng thôi đi, ngay cả đồ ngon cũng không cho ăn. Đã chừng mấy ngày Trí Nghiên không có ăn no, cái bụng trống rỗng khó chịu, cả thân rắn đều không khỏe một chút nào.

"Trí Nghiên, ngươi nhất định là chọc Ân Tĩnh sư tỷ tức giận, nên nàng mới đối xử với ngươi như vậy. Mấy ngày trước nàng đã dặn dò, để cho ngươi ăn uống thanh đạm một chút. Hiện tại chỉ có bánh bao và đồ chay, ngươi cũng đừng nghĩ tới những thứ khác." Tuy rằng Dịch Tâm không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng cũng biết tính tình luôn luôn tốt Ân Tĩnh quả thật là bị Trí Nghiên chọc điên rồi. Nhớ tới hôm đó lúc Ân Tĩnh đến bảo mình bắt đầu trông coi đồ ăn thức uống hàng ngày cho yêu xà mà sắc mặt tái nhợt, trong mắt còn có vẻ lạnh lùng, Dịch Tâm chỉ biết, Ân Tĩnh thật sự đang tức giận.

"Con lừa trọc ni cô, chỉ biết ăn hiếp ta, không phải là ta muốn ngươi giao phối với ta thôi sao, ngươi làm gì cứ cự tuyệt ta mãi." Nghe lời Dịch Tâm nói, Trí Nghiên nghĩ thầm ở trong lòng, nàng cảm thấy có chút tủi thân, liền hóa thành rắn, nằm ở trên bàn. Nàng cũng biết hành vi đêm đó của mình đích xác có chút quá trớn, thế nhưng cái gì nàng cũng chưa kịp làm, liền biến lại thành rắn, cho dù Ân Tĩnh phạt mình, có cần phải phạt nghiêm trọng như vậy không?

Trí Nghiên ảo não nghĩ, cái đầu rắn đặt lên trên cái bánh bao mới bị nàng cắn một miếng, lâu lâu lại lè lưỡi một chút. Dưới cái nhìn của nàng, đây là dáng vẻ vô cùng khó chịu, nhưng vào trong mắt Ân Tĩnh mới vừa trở về, lại chỉ cảm thấy con rắn này lại đang lãng phí thức ăn, thật sự coi bánh bao như cái gối mà đè lên, đêm nay sợ là không thể chuẩn bị thức ăn cho nàng nữa.

"Ân Tĩnh sư tỷ, ngươi đã trở về."

"Ừ, vất vả ngươi, đêm nay không cần đưa thức ăn qua đây, ngươi nghỉ ngơi đi." Ân Tĩnh đến gần, liếc nhìn sắc mặt không tốt lắm Dịch Tâm, nhẹ giọng nói. Nàng biết mấy ngày nay Úc Trần Hoan luôn luôn qua lại ở dưới chân núi, rất ít khi trở về chùa. Dịch Tâm tuy rằng nhìn qua không khác gì lúc trước, nhưng Ân Tĩnh biết trong lòng nàng không dễ chịu, người cũng gầy đi một vòng.

Sau khi tiễn Dịch Tâm đi, Ân Tĩnh an tĩnh ở trong sân xem kinh văn mà ngày hôm nay mình đã sao chép xong. Ai biết trên đầu gối bỗng nhiên nặng thêm một tí, nàng cúi đầu xuống nhìn, liền thấy Trí Nghiên đã hóa thành thân rắn đang kê đầu lên trên đùi mình, đôi mắt tròn xoe nhìn mình chằm chằm. Biết rõ Trí Nghiên làm như vậy đã là lấy lòng mình, nhưng Ân Tĩnh lại không muốn tha thứ cho con yêu xà kia nhanh như vậy.

Trải qua chuyện đêm đó, Ân Tĩnh suy nghĩ rất nhiều, nàng hiểu bây giờ Trí Nghiên kiêu căng thành như vậy, có lẽ đều là lỗi của mình. Trước khi đi sư phụ đã giao con yêu xà kia cho mình trông giữ, bản ý là để cho mình dẫn Trí Nghiên vào chính đạo, để cho nàng đoạn tuyệt tâm tư hại người, một lòng ngộ đạo. Nhưng hôm nay, tính tình của con rắn này không chỉ không có thu lại, mà trái lại mỗi ngày chỉ nghĩ đến việc dâm tà.

Ân Tĩnh nghĩ mình cần gánh chịu một phần trách nhiệm trong lỗi lầm của Trí Nghiên, dự định từ nay về sau giao nàng cho Dịch Tâm quản lý, mình không nên quá mức gần gũi với yêu xà kia, cũng làm cho nàng bỏ đi cái ý niệm giao phối ở trong đầu. Nghĩ như vậy, Ân Tĩnh nắm cái đuôi rắn của Trí Nghiên, giơ tay lên ném nàng sang một bên. Tuy rằng rơi không đau, nhưng cũng là có chút thảm hại. Trí Nghiên không nghĩ tới Ân Tĩnh sẽ lạnh lùng như vậy quăng mình ra, nàng khó chịu nhíu mày, thoáng cái liền từ thân rắn biến thành hình người, đứng ở trước mặt Ân Tĩnh.

"Con lừa trọc ni cô, ta nói xin lỗi với ngươi, hôm đó cũng không có giao phối được, sao ngươi vẫn bắt nạt ta." Trí Nghiên cảm thấy có chút tủi thân, rõ ràng là nàng chưa từng làm được cái gì, nhưng lại bị Ân Tĩnh đối xử như vậy. Nghĩ đến đêm đó mình cố gắng câu dẫn Ân Tĩnh như vậy, nhưng người này đều không có chút phản ứng nào, lại nhìn Ân Tĩnh lúc này không thèm liếc mắt nhìn mình, làm Trí Nghiên thất vọng cực kỳ. Mình cứ như vậy không còn dùng được, cũng không hề có lực hấp dẫn với Ân Tĩnh hay sao?

"Yêu xà, cũng không phải là do ngươi không tốt, chỉ là tâm tư không có đặt lên trên con đường chính đạo mà thôi, ngươi nên thu tính tình lại, chuyên tâm tu luyện mới phải."

"Ni cô, ngươi lại đang nói những lời khó hiểu, ta không rõ tại sao phải ủy khuất mình làm những chuyện không muốn làm. Ta không có hại ai, cũng không có đi qua con đường tà đạo gì đó, nhưng ngươi luôn luôn coi ta là yêu quái hại người, không cảm thấy rất không công bằng với ta sao?"

Bỗng nhiên Trí Nghiên thu lại vẻ mặt thường ngày, có chút nghiêm túc nói. Nhìn nàng hiếm khi lộ ra cái dáng vẻ nghiêm túc này, vầng trán đẹp mắt hơi hơi nhăn lại, trong mắt chớp động một ít vẻ u sầu lại hỗn loạn. Làm sao Ân Tĩnh lại không biết Trí Nghiên không phải là cái loại yêu quái hại người, bằng không sư phụ cũng sẽ không giữ nàng ở lại đây. Thế nhưng. . . Nàng không sợ người, lại ép buộc mình làm chuyện đó với nàng, Ân Tĩnh không tiếp thu được.

"Yêu xà, ngươi là yêu, chứ không phải là người. Nếu không kiểm soát ngươi nhiều hơn, cuối cùng ngươi sẽ hại người." Ân Tĩnh thấp giọng nói, khi lời vừa ra, nàng liền đứng dậy trở về phòng. Nhìn bóng lưng của nàng, Trí Nghiên cúi đầu, con ngươi lúc sáng lúc tối, chớp động một màn nước, rồi bỗng nhiên cười rộ lên.

"Ân Tĩnh, ngươi nói không sai, ta là yêu xà. Nếu ta muốn hại người, ngươi không quản được ta, cũng quản không được."

Thanh âm của Trí Nghiên không lớn, nhưng có thể để cho Ân Tĩnh nghe rõ, lời nói này truyền vào trong lỗ tai nàng, cơ thể Ân Tĩnh hơi hơi cứng đờ, bỗng nhiên có chút ân hận vừa rồi mình nói nặng lời như vậy, thế nhưng lời đã ra, tất nhiên là không có biện pháp thu hồi lại."Yêu xà, nếu ngươi hại người, sư phụ tự nhiên sẽ quản ngươi." Ân Tĩnh bỏ xuống những lời này, nhấc chân vào phòng. Trí Nghiên đứng tại chỗ một hồi, trầm mặc trở về gian nhà bên cạnh.

Nằm ở trên giường, trong đầu Trí Nghiên đều là những lời mà Ân Tĩnh mới vừa nói, nàng có chút tức giận, giận Ân Tĩnh nghĩ mình như vậy, giận Ân Tĩnh đến bây giờ còn cho rằng nàng là loại yêu quái sẽ hại người, lại càng giận Ân Tĩnh cho tới bây giờ cũng không coi mình ra gì. Coi như là mình bỗng nhiên biến mất, Ân Tĩnh căn bản cũng sẽ không sốt ruột, trong lòng nàng chỉ có mấy cái kinh văn, phật lễ xấu xí kia. Trí Nghiên cảm thấy buồn bã lại bực bội, ngực còn có một chút tình cảm không nói thành lời, phần cảm giác này Trí Nghiên không biết nên miêu tả như thế nào, chỉ biết nó còn nghiêm trọng hơn những sự khó chịu khác rất nhiều.

Trí Nghiên lật qua lật lại vẫn không cách nào ngủ yên, vừa nhắm mắt lại, liền nghĩ đến gương mặt của Ân Tĩnh, lời nói của nàng, âm thanh của nàng, còn có cơ thể lúc nàng tắm rửa. Trí Nghiên cảm giác gần đây mình trở nên là lạ, chỉ cần nghĩ đến Ân Tĩnh, cơ thể sẽ không tự chủ mà nóng lên. Giống như bây giờ, thịt mềm được y phục bao quanh bỗng nhiên căng lên, để cho nàng không tự chủ muốn đưa tay xoa xoa, càng muốn để cho Ân Tĩnh giúp nàng vân vê.

Không chịu được phần nhiệt độ tỏa ra từ trong cơ thể, Trí Nghiên dứt khoát cởi bỏ toàn bộ quần áo, yên lặng nằm ở trên giường nhớ tới Ân Tĩnh. Nhưng nàng càng nhớ, lại càng cảm thấy toàn thân đều giống như là bị lửa thiêu đốt. Mồ hôi theo da thịt tuôn ra ngoài, làm cho làn da có chút ẩm ướt, mà ở giữa chân lại tỏa ra một luồng nhiệt, cảm giác kia vừa ngứa vừa cương, Trí Nghiên cảm thấy cực kỳ khó chịu. Nàng lấy tay ôm phần bụng dưới nóng hổi nhẹ giọng ngâm khẽ, trên người tản ra một hương thơm cực kỳ nồng nặc, nhiều hơn, rõ ràng hơn bình thường.

Khuôn mặt vốn diêm dúa lẳng lơ của Trí Nghiên vào lúc này trở nên càng thêm câu người, cặp mày liễu mảnh khảnh đầy mồ hôi, đôi mắt phượng màu vàng mang theo sương mù, mê ly lại mờ mịt nhìn nóc nhà. Một giọt nước nhỏ theo gò má của nàng chảy xuống, dọc theo cằm rơi ở trên gối đầu, phát sinh tiếng tí tách. Trí Nghiên không ngừng hé miệng hô hấp, nhưng vẫn cảm giác toàn thân đều nóng bức khó chịu.

Nàng rất muốn ôm chặt Ân Tĩnh, để cho Ân Tĩnh ôm mình, càng muốn tìm cái gì đó chắn ở nơi giữa chân mình, giải quyết nỗi hư không đó.

Nhìn chăn bông ở bên cạnh, ánh mắt của Trí Nghiên chợt lóe lên một tia sáng. Nàng tách chân ra, dùng cái vị trí ẩm ướt nóng hổi ấy kẹp lấy chăn bông, không ngừng cọ lên trên.

Chăn bông rất nhanh bị ướt đẫm, nhưng Trí Nghiên lại yêu cái loại cảm giác này. Nàng dùng sức ôm chặt chăn bông, thân thể mềm mại không xương quấn ở trên đó, miệng liên tục gọi tên Ân Tĩnh. Trí Nghiên nghĩ mình sẽ bị nướng chín, từ xương cốt đến da dẻ đều nóng ran, mà cọ lên chăn bông đã không thể giúp nàng giảm bớt phần khó chịu này.

Trí Nghiên trực tiếp biến thành thân rắn, run rẩy cơ thể bò ra bên ngoài, nàng cảm giác mặc dù là thân rắn nhưng cũng không có chút sức lực nào, mỗi lần bò một hồi sẽ vô lực trở mình trên mặt đất, thở một hơi mới có thể tiếp tục bò về phía trước. Nhìn cái cây trong sân, Trí Nghiên như là thấy cứu tinh vậy. Nàng vội vàng dùng một chút sức lực sau cùng leo lên cành cây, quấn chặc thân thể của chính mình lên trên đó, dùng cái nơi đang khép mở ở sau đuôi cọ vào nó.

Ma sát như vậy, cuối cùng Trí Nghiên cũng cảm thấy cơ thể thoải mái đôi chút, cũng không chờ khí lực của nàng khôi phục, bỗng nhiên trời lại đổ xuống mưa to, trong nháy mắt liền thấm ướt thân thể của nàng. Rắn ghét trời mưa, nhất là dông tố lớn như vậy. Trí Nghiên chỉ cảm thấy cơ thể vừa rồi còn nóng hừng hực giờ đã trở nên lạnh lẽo, cơ thể khó chịu, đói bụng, lại tủi thân.

Trí Nghiên nức nở một tiếng, buông cái nhánh cây quấn trên cơ thể ra, lạch cạch một chút liền rơi xuống mặt đất rớt vào trong nước bùn, trên cái đầu rắn màu trắng dính đầy bùn đất. Nàng ghét bỏ bò ra khỏi vũng nước, nhưng cơ thể vẫn còn mềm nhũn không có sức, Trí Nghiên vội vàng lắc lư cơ thể leo về phía cái cửa ở gian phòng của Ân Tĩnh. Nàng không dám trực tiếp đi vào, sợ Ân Tĩnh sẽ ném nàng ra ngoài, chỉ có thể dùng cái đuôi rắn không ngừng quật vào cánh cửa kia, đánh thức Ân Tĩnh.

"Ngươi lại làm cái gì." Ân Tĩnh thấy Trí Nghiên lại tới ồn ào mình, sắc mặt đóng băng. Sau đó nàng nhìn thấy bên ngoài đang đổ mưa, lại thấy dáng vẻ run lẩy bẩy của yêu xà vào lúc này, liền biết vì sao nàng tới gọi mình. Chỉ thấy Trí Nghiên không ngừng lắc lắc thân rắn, do dự chốc lát, bò qua tới quấn lên trên cổ chân của mình. Da thịt tiếp xúc với thân rắn, cảm giác lạnh lẽo đó làm cho Ân Tĩnh rùng mình một cái. Nhìn Trí Nghiên run rẩy quấn lên người mình, Ân Tĩnh có chút mềm lòng, nàng ngồi xổm xuống, nâng Trí Nghiên lên, dùng khăn tay lau khô cho nàng.

"Chỉ cho phép một lần này, về sau ngươi không thể vào phòng của ta."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro