chương 31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thực ra cơn giận trong lòng Ân Tĩnh đã sớm chậm rãi tiêu tán từ hai ngày trước, tuy rằng chuyện Trí Nghiên làm ra thuộc loại cực kỳ quá trớn, nhưng Ân Tĩnh cũng hiểu tâm tính của yêu xà chung quy không phải là người, nàng không biết kiềm chế như con người, một khi muốn làm chuyện gì, liền vội vã đi làm cũng không có gì đáng trách. Nhưng Ân Tĩnh muốn cho Trí Nghiên một bài học, có thể khiến cho nàng gói gém hành vi của mình lại một chút, cho nên mới phải nghiêm phạt như vậy. Nàng vốn tưởng rằng Trí Nghiên biết sai sẽ sửa, chuyên tâm tu luyện, nhưng lại không nghĩ rằng con yêu xà kia lại biến mình thành bộ dáng đáng thương như vậy, còn dầm mưa chạy tới gõ cửa phòng của mình.

Nhìn Trí Nghiên lúc này đang nằm ở trong lòng bàn tay của mình, toàn thân nàng bị nước mưa thấm ướt đẫm, vùi ở đó lạnh run, hai cái móng vuốt nho nhỏ mềm mại dán vào lòng bàn tay của mình, giống như là sợ mình sẽ ném nàng ra bên ngoài nên không dám lộn xộn. Nhìn cái dáng vẻ này của Trí Nghiên, Ân Tĩnh thả lỏng nét mặt, nàng thừa nhận là mình mềm lòng, cũng có chút không nhìn nổi bộ dáng đáng thương của yêu xà.

Ân Tĩnh cầm cái khăn ấm lau người cho nàng, sau khi lau xong liền đặt Trí Nghiên lên giường, chỉ thấy nàng bò một hồi, rồi biến thành hình người co rúc ở trên giường. Lúc này Trí Nghiên không có mặc quần áo, hai chân nàng kẹp vào nhau, hai tay ôm vai, tựa ở bên giường ngẩng đầu nhìn mình. Cái thân rắn lúc vừa mới tới đã đủ thương cảm, giờ nàng hóa thành hình người lại còn dữ dằn hơn. Lời Ân Tĩnh tính nói nghẹn lại trong cổ họng, vốn dĩ. . . nàng không cho phép yêu xà quay về đây ngủ.

"Ni cô, ta lạnh quá, ngươi đừng phạt ta nữa." Lúc này Trí Nghiên lạnh thật, chứ không phải là giả vờ. Mấy ngày nay nàng không được ăn ngon, ngủ cũng không ngon. Lúc nãy cơ thể nóng không chịu nổi, mà sau khi mắc mưa lại lạnh đến tê người. Trí Nghiên cảm thấy chóng mặt, nhìn hình dáng của Ân Tĩnh cũng không rõ ràng lắm.

"Yêu xà, ngươi đã biết lỗi chưa?" Ân Tĩnh đi tới bên giường, đắp chăn lên người Trí Nghiên, nhẹ giọng hỏi.

"Ừ." Tuy rằng ngoài miệng nói biết sai rồi, nhưng ở trong lòng Trí Nghiên vẫn còn cảm thấy mình chưa phạm phải sai lầm lớn. Nàng chẳng qua là muốn giao phối với Ân Tĩnh mà thôi, nàng có thể cảm giác được Ân Tĩnh cũng không phải là thật sự không có thất tình lục dục, thỉnh thoảng nàng cũng sẽ nhìn gương mặt của mình mà ngây người. Chỉ là Ân Tĩnh vẫn luôn khắc chế chính nàng, nên đêm đó mới đẩy nàng ra.

Trí Nghiên nghĩ, mình không có biện pháp câu dẫn Ân Tĩnh, nhất định là do đạo hạnh còn chưa đủ, nếu nàng thật sự lợi hại, đêm đó Ân Tĩnhcũng sẽ không đẩy mình ra. Nghĩ như vậy, Trí Nghiên tự nhiên sẽ không bỏ qua việc giao phối.

"Nếu biết sai, vậy liền nghỉ ngơi đi." Nhìn Trí Nghiên dùng đôi con ngươi mang theo hơi nước nhìn mình, Ân Tĩnh đột nhiên cảm giác được mình cũng không có biện pháp nói ra cái đạo lý cao siêu gì, nàng biết, cho dù nàng nói, yêu xà kia cũng chưa chắc có thể nghe hiểu, hoặc là có thể thấm vào trong đầu. Cởi áo khoác nằm lên giường, Ân Tĩnh mới vừa nằm xuống, thì Trí Nghiên liền chui vào trong lòng ngực của nàng, tựa đầu lên bả vai nàng mà cọ nhẹ.

"Ni cô, ta muốn nói với ngươi chuyện giao phối." Trí Nghiên hạ thấp giọng, tự cho là nghiêm túc mà nói. Nhưng biểu tình lúc này của nàng ở trong mắt Ân Tĩnh lại có chút thú vị, dù sao Trí Nghiên vẫn luôn mang cái dáng vẻ không thèm để ý đến cái gì, chỉ quan tâm đến thức ăn, bỗng nhiên lộ ra vẻ trầm trọng như vậy, nhưng lại muốn nói về việc giao phối, có lẽ cũng chỉ có mình con yêu xà kia mới làm được.

"Ngươi nói một chút xem sao." Ân Tĩnh cũng thật sự tò mò, vì sao Trí Nghiên vẫn cứ thích việc giao phối đến như vậy, lẽ nào bởi vì nàng là yêu, cho nên nhu cầu quá nhiều sao?

"Ni cô, ta chưa bao giờ giao phối, cũng không biết giao phối là cái cảm giác gì. Thế nhưng mỗi lần nghe thấy mùi hương của ngươi, ta đều rất muốn tới gần ngươi, để cho ngươi làm cái chuyện mà Úc Trần Hoan và Dịch Tâm đã làm với ta."

Trí Nghiên nói xong, ánh mắt lấp lánh thẳng tắp nhìn chằm chằm Ân Tĩnh, Ân Tĩnh bị nàng nhìn đến nỗi hốt hoảng, nhắm mắt lại, nhẹ nhàng lắc đầu."Yêu xà, ý ngươi muốn nói, ngươi sở dĩ thích, chẳng qua là bởi vì hiếu kỳ mà thôi. Nhưng ta là người xuất gia, từ lâu đã cách biệt với hồng trần thế tục. Ta sẽ không giao phối với ngươi, nếu ngươi thực sự thực sự nghĩ về nó, có thể đi tìm những người khác."

"Ni cô, ngươi thực sự để ta đi tìm những người khác sao?" Nghe được câu trả lời của Ân Tĩnh, Trí Nghiên chỉ cảm thấy ngực lại toả ra một trận cảm giác không thoải mái, thật khó chịu giống như khi Ân Tĩnh nói muốn giao mình cho mụ lừa trọc kia trông giữ. Trí Nghiên không biết hình dung cảm giác này như thế nào, nàng chỉ biết hiện tại mình rất không vui.

"Nếu ngươi không sợ Trí Hiền cô nương chú ý, ta tất nhiên là sẽ không quản ngươi." Ân Tĩnh nhẹ giọng nói, mà Trí Nghiên lại mờ mịt, mình và người khác giao phối, liên quan gì tới Trí Hiền? Nhưng không đợi nàng suy nghĩ kỹ về cái nghi vấn này, lại nghe đến đoạn Ân Tĩnh mặc kệ mình. Trí Nghiên hơi hơi nhíu mày, cũng không lên tiếng nữa, có chút tức giận nằm sang một bên.

"Ni cô, ngươi nói như vậy, ta không mấy vui vẻ." Trí Nghiên nói thẳng cảm xúc trong lòng của mình, nàng quả thực không vui, Ân Tĩnh bảo nàng đi tìm người khác, thật ra nàng cũng muốn tìm, nhưng nàng lại không ra khỏi chùa được, trong Trần Duyên tự này lại chỉ có một mình Ân Tĩnh đẹp nhất thơm nhất, ngộ nhỡ mình tìm được một tên khó ngửi thì làm sao bây giờ? Tính tới tính lui thì giao phối với Ân Tĩnh là thích hợp nhất.

Thấy Trí Nghiên cau mày nằm ở đó, Ân Tĩnh không hiểu nàng làm sao vậy, rõ ràng mình không có nói gì sai, sao yêu xà kia lại cáu kỉnh nữa rồi? Ân Tĩnh nghĩ có lẽ Trí Nghiên đang trách mình bảo nàng đi tìm người khác để giao phối, điểm ấy Ân Tĩnh cũng rất khó hiểu, Trí Nghiên chắc là để ý Trí Hiền, vì sao bây giờ lại quấn quít lấy mình muốn giao phối? Lẽ nào đối với yêu xà mà nói, không tồn tại cái gọi là trung thành. Ngực thích Trí Hiền, nhưng lại muốn giao phối với mình?

Nghĩ như vậy, Ân Tĩnh thở dài một tiếng, nàng không hiểu suy nghĩ của yêu quái, bởi vì nàng chỉ là một con người tuổi thọ có hạn. Dưới cái nhìn của nàng, tình cảm và cơ thể đều nên chú trọng đến sự toàn tâm toàn ý, đã nhận định người nào, thì coi như phải quản lý tốt bản thân.

"Yêu xà, đừng nghĩ đến việc vô dụng này nữa, ngủ đi." Ân Tĩnh khó mà vỗ nhẹ lên vai Trí Nghiên, sau đó quay sang bên cạnh ngủ thiếp đi. Nghe tiếng hít thở đều đều của nàng, Trí Nghiên chậm rãi đứng dậy, chống đầu nhìn gương mặt say ngủ của Ân Tĩnh. Thực ra lúc Ân Tĩnh đang ngủ, sẽ cho người ta cái loại cảm giác hoàn toàn khác với lúc bình thường.

Mí mắt phủ trên con ngươi đạm bạc, bày ra toàn bộ vẻ non nớt của nàng. Nói cho cùng, Ân Tĩnh chỉ là một cô gái vừa tròn hai mươi, nếu đặt trong một gia đình bình thường, sợ là vừa mới lập gia đình, cuộc sống cũng mới vừa bắt đầu. Nhưng Ân Tĩnh mang lại cho người ta cảm giác giống như nàng thật sự đã trải nghiệm hết mọi thứ, buông tha mọi thứ, mới có thể vô cầu như hôm nay.

Trí Nghiên nghiêng người sang một bên, nhìn ngũ quan xinh xắn của Ân Tĩnh, vươn tay nhẹ nhàng xoa vành tai của nàng. Nàng vẫn luôn biết ngũ quan của Ân Tĩnh rất xinh đẹp, nếu tướng mạo này mà có thêm tóc dài, nhất định là rất đẹp. Mặc dù lòng còn đang giận Ân Tĩnh, nhưng nhìn người này ngủ thiếp đi, cơn giận trong lòng Trí Nghiên không hiểu sao liền tan mất.

Nàng tựa ở trên người Ân Tĩnh, một tay vòng lên hông của nàng, nhẹ nhàng xoa cái vòng eo thon thả đó, cánh môi di chuyển tới vành tai của Ân Tĩnh, cắn một chút, nhẹ nhàng ngậm vào trong miệng. Toàn thân Ân Tĩnh đều thơm mát, có thể người ngoài không cách nào cảm giác được, nhưng với khứu giác trời sinh nhạy bén của rắn, Trí Nghiên lại có thể cảm giác được cái hương thơm này giống như là một lá chắn tự nhiên, lúc nào cũng quanh quẩn ở trên người của Ân Tĩnh.

Lúc này, hấp thụ vị đạo trên người Ân Tĩnh với khoảng cách gần như vậy, Trí Nghiên chỉ cảm giác mình trở nên nóng bức. Cơ thể yếu đuối của nàng đè lên người của Ân Tĩnh, con ngươi màu hổ phách bị che lấp bởi một chốm đen vừa ngưng tụ lại. Nếu Ân Tĩnh mở mắt ra, thì sẽ phát hiện nàng chưa bao giờ thấy qua cái dáng vẻ hiện tại của Trí Nghiên.

Mái tóc dài màu bạc của nàng dưới ánh trăng có vẻ hư ảo mờ mịt, mắt phượng hẹp dài trộn lẫn nỗi dục vọng dày đặc, dường như muốn biến thành mãnh thú mà nuốt trọn người ta. Dáng vẻ của Trí Nghiên giờ phút này mới thật sự là yêu quái, nàng lẳng lơ, nhưng cũng ma mị. Mùi thơm nồng nặc tràn ra quanh người nàng, bóng ma trong con ngươi càng lúc càng lớn, gần như muốn nuốt hết cả hai tròng mắt vốn màu vàng của Trí Nghiên.

Nhìn dáng vẻ của Ân Tĩnh, Trí Nghiên chậm rãi tới gần, hàm răng bằng phẳng sinh ra vài chiếc bén nhọn, răng nhọn ma sát ở trên cái cổ non mềm của Ân Tĩnh, giống như tùy thời đều có thể cắn vào. Cũng không biết là do động tác của Trí Nghiên quá lớn hay là do Ân Tĩnh vốn ngủ không sâu, cái người đang ngủ kia bỗng nhiên hừ một tiếng, nhưng không có hoàn toàn thức tỉnh, chỉ tưởng là Trí Nghiên lại đang ồn ào nàng.

"Yêu xà mau ngủ đi. . . Ngày mai sẽ cho ngươi thức ăn." Một câu nói dịu dàng bay vào trong lỗ tai, làm cho con ngươi của Trí Nghiên nháy mắt khôi phục lại màu sắc bình thường. Nàng khôi phục hàm răng về nguyên dạng, nhìn khuôn mặt sạch sẽ của Ân Tĩnh, cố sức hôn một cái lên gò má của nàng.

Trong cái chùa này chỉ có Ân Tĩnh là đối xử với tốt mình, hợp ý mình, Ân Tĩnh chính là thuộc về mình. Nàng mới không cần tìm những người khác để giao phối, những người khác đều không có thơm, không có đẹp như Ân Tĩnh. Nàng chính là nhận định Ân Tĩnh, cho dù Ân Tĩnh không có tóc, thịt mềm nhỏ đến đáng thương, còn luôn từ chối mình, mình cũng muốn giao phối với nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro