chương 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bởi vì Trí Nghiên có nề nếp hơn rất nhiều, cũng không có nhắc lại chuyện giao phối, nên mối quan hệ giữa nàng và Ân Tĩnh cũng khôi phục lại dáng vẻ trước kia. Nằm ở trên xích đu ăn trái cây mà Ân Tĩnh hái tới cho mình, tuy rằng còn chưa có hoàn toàn chín hết, nhưng thật ra gần đây Trí Nghiên rất thích loại trái cây chưa có chín muồi này, có chút chua, có chút chát, rất là ngon miệng.

Nhưng mà mới ăn một xíu, Trí Nghiên cảm thấy bên trong đan điền lại dâng lên một trận khô nóng, nhất là bụng dưới cũng co giật kịch liệt. Nàng có chút khó chịu co người lại, không biết gần đây bị cái gì, động một chút là sẽ cảm thấy cơ thể nóng lên vô lực. Thậm chí nhiều lúc nàng đang đi trên đường, bỗng nhiên sẽ không có sức lực, hai chân cũng xụi lơ bước đi không được.

Thực ra Trí Nghiên cũng không xa lạ gì với tình huống thế này, sống lâu như vậy, nàng tự nhiên biết mùa xuân lập tức tới, cũng là thời kỳ mà đại đa số các loại động vật phát tình, rắn hiển nhiên cũng không ngoại lệ. Trước đây Trí Nghiên còn chưa có cảm thấy cái loại dục vọng này mãnh liệt đến cỡ nào, nhưng hôm nay không biết là tại sao, sau khi biết chuyện giao phối rất thoải mái, thì Trí Nghiên liền cảm thấy thân thể của chính mình càng ngày càng lạ lùng, cũng càng ngày càng ham muốn.

"Thật là khó chịu. . ." Trí Nghiên nhẹ giọng lẩm bẩm, để quả trái cây mới ăn được một nửa xuống bàn, chống đỡ hai chân như nhũn ra trở về phòng, nàng vừa nhìn thấy giường thì giống như là tìm được thuốc cứu mạng vội vàng nằm lên. Nhưng trên giường lại tràn đầy vị đạo của Ân Tĩnh, mới ngửi sơ một tí, Trí Nghiên đã cảm thấy cơ thể càng thêm không thể khống chế, trở nên cực kỳ nóng bức.

Ân Tĩnh từ từ đường tụng kinh trở về, phát hiện Trí Nghiên vốn là nên ở trong sân lại không thấy đâu, mà trên bàn còn có một quả trái cây mà nàng cắn dở. Nhìn con yêu xà kia lại bỏ mứa thức ăn, Ân Tĩnh tò mò liếc nhìn cả bàn trái cây, đang suy nghĩ có phải mấy quả mình hái lần này ăn không ngon, nên con rắn kén chọn kia lại không thích hay không?

Để chứng minh suy đoán của mình, Ân Tĩnh cầm một quả lên, cái miệng nho nhỏ cắn một miếng, vào miệng là vị chua xót của trái cây, nàng hơi hơi nhíu mày, trả nó về chỗ cũ. Quả nhiên thứ mà Trí Nghiên yêu thích vẫn là có chút khác người, Ân Tĩnh không thích đồ chua, nhất là những loại trái cây rất chua như thế này, thì nàng càng không thích. Nghĩ đến Trí Nghiên một lần là có thể ăn cả một bàn hoa quả chua, Ân Tĩnh niệm tiếng A di đà phật, lúc này mới cất bước trở về phòng.

"Yêu xà, ta thấy bên ngoài còn thừa trái cây, ngươi còn đói không?" Sau khi vào phòng, Ân Tĩnh đứng ở cửa nhẹ giọng hỏi, nàng giương mắt nhìn lên giường, chỉ thấy Trí Nghiên trong thân rắn đang gắt gao quấn lấy cái chăn bông đã được gấp gọn gàng, làm cho nó cực kỳ rối loạn. Không biết con yêu xà kia lại đang nổi điên cái gì, Ân Tĩnh khẽ nhíu mày, tiến lên trước vài bước, muốn lôi Trí Nghiên ra khỏi chăn bông.

"Ngươi lại làm gì vậy? Quấn như vậy, chăn bông sẽ bị ngươi phá hư." Ân Tĩnh hoàn toàn không có nhận thấy được giờ phút này Trí Nghiên không bình thường, còn đưa tay ra kéo cái đuôi rắn của nàng. Ý thức của Trí Nghiên hiện không rõ ràng, nàng biến thành thân rắn cũng là vì che giấu cái dáng dấp lúc tới kỳ động dục của mình, nhưng lại không nghĩ rằng hôm nay Ân Tĩnh sẽ về sớm.

Nàng vốn định quấn chăn nhẫn nại một chút liền trôi qua, nhưng cái tên Ân Tĩnh bại hoại này ngay cả chăn bông cũng không để cho nàng quấn. Nàng đã khó chịu đến thế này, Ân Tĩnh còn không giao phối với nàng, nàng nóng muốn chết, nhưng ngay cả chăn bông Ân Tĩnh cũng không để cho nàng quấn. Khi cái đuôi rắn bị bàn tay hơi hơi nóng của Ân Tĩnh nắm lấy, Trí Nghiên chỉ cảm thấy khí lực của cả cơ thể trong nháy mắt đều bị rút hết, nàng thấp giọng nức nở, thân rắn không ngừng phát run, đã khó chịu sắp khóc ra.

Cho dù Ân Tĩnh không hiểu tập tính của loài rắn, thì lúc này cũng nhìn ra Trí Nghiê có cái gì đó sai sai, nàng vội vàng buông Trí Nghiên ra, thả nàng lên trên giường, thấy nàng đụng tới giường liền chui xuống dưới chăn, Ân Tĩnh không có biện pháp nói chuyện với Trí Nghiên, không thể làm gì khác hơn là xoay người ra ngoài chuẩn bị tắm rửa. Khóa sáng ngày mai cần phải đến sớm nửa canh giờ, cho nên hôm nay nàng mới chuẩn bị nghỉ ngơi sớm.

Đợi đến khi Ân Tĩnh đi rồi, lúc này Trí Nghiên mới thở phào nhẹ nhõm, nàng cuộn người vào một chỗ, cái bụng hơi phập phồng, thường thường lại lè lưỡi một hai lần. Nàng nghĩ vừa rồi lúc Ân Tĩnh túm lấy mình thì khó chịu rồi lại vô cùng thoải mái, rắn vốn là loài vật có ngũ giác cực kỳ nhạy bén, nhất là ở thời kỳ phát tình, xúc cảm của toàn thân đều nhạy cảm đến cực điểm. Nếu bình thường Ân Tĩnh nắm đuôi của nàng cũng không có sao, nhưng vừa rồi Ân Tĩnh chạm vào nàng, nàng liền cảm thấy toàn thân đều tê dại vô lực, cái loại khát vọng muốn được Ân Tĩnh sờ thêm vài cái, nơi nào đó lại có cảm giác trống rỗng, gần như muốn đem Trí Nghiên dằn vặt đến điên rồi.

Là một yêu quái, thực ra cho tới bây giờ Trí Nghiên cũng không hiểu được kiềm chế là cái gì, nhưng từ lúc đến Trần Duyên tự, nàng cơ hồ là mỗi thời mỗi khắc đều đang kiềm chế. Mới đầu là chịu đói bụng, ép buộc mình ăn mấy cái bánh bao vô vị của chùa, bây giờ tới cả việc giao phối cũng phải chịu đựng như thế. Dù cho mấy ngày nay Trí Nghiên không có nhắc lại, nhưng trong lòng nàng vẫn muốn làm chuyện giao phối với Ân Tĩnh.

Có nhiều lần nằm mơ, ở trong mộng, nàng mơ tới cảnh Úc Trần Hoan và Dịch Tâm quấn lấy nhau, nhưng người ở bên trong lại đổi thành mình và Ân Tĩnh. Mỗi lần nghĩ đến Ân Tĩnh sẽ cùng mình giao phối, mình đem toàn thân tựa ở trên người nàng, thì Trí Nghiên liền cảm thấy nó chắc chắn sẽ cực kỳ thoải mái. Nhưng chút niệm tưởng này Trí Nghiên không có cách nào nói với Ân Tĩnh, bởi vì nàng biết cho dù mình nói, thì Ân Tĩnh cái tên ni cô xấu xa kia cũng sẽ cự tuyệt nàng. Không chừng lại không cho nàng đồ ăn, dùng mấy cái bánh bao dở ẹc tới đối phó mình.

Lại quấn lên chăn bông thêm một hồi, Trí Nghiên cảm thấy cơ thể dần dần có sức lực, cũng không còn khó chịu như vậy, lúc này mới buông chăn bông ra, lần nữa biến lại thành người nằm ở trên giường. Nàng không có mặc quần áo, bởi vì mặc quần áo sẽ làm nàng cảm thấy nóng nực hơn, cứ như vậy không che đậy mà nằm ở trên giường. Vừa rồi trong thân rắn còn không có cảm giác, hiện tại biến thành người, nàng phát hiện giữa chân ẩm ướt vô cùng, giống như là tắm xong không lau mình vậy. Lúc này cái gì Trí Nghiên cũng không muốn làm, tự nhiên cũng lười đi lau sạch, cứ như vậy không hề kiêng dè mà nằm đó, chờ Ân Tĩnh trở về ôm mình ngủ.

Chờ Ân Tĩnh tắm rửa xong, Trí Nghiên đã sắp ngủ mất. Nghe được tiếng cửa phòng bị mở ra rồi khép lại, nghe mùi hương thơm ngát sau khi tắm trên người của Ân Tĩnh, Trí Nghiên trở mình, nghiêng mặt nhìn về phía Ân Tĩnh. Mỗi lần tắm xong đều là lúc Ân Tĩnh đẹp mắt nhất, Ân Tĩnh rất trắng rất trắng, rõ ràng chỉ là người, lại trắng sáng óng ánh đến như vậy.

Trên mặt nàng mang theo một ít hơi nước, làn da trắng noãn như là trứng gà, mặt mày dịu dàng liếc mắt nhìn mình, rồi lại chậm rãi dời đi, cầm kinh văn đi về phía mình. Mắt thấy Ân Tĩnh xoay người cởi áo khoác ra, nằm dài trên giường, Trí Nghiên theo thói quen xít vào bên trong, tựa đầu trên vai của Ân Tĩnh, tham lam ngửi mùi hương dễ chịu trên người nàng.

"Yêu xà, sao hôm lại dính người như vậy." Phát hiện hành động kỳ quái của Trí Nghiên, Ân Tĩnh hiếu kỳ nói. Nàng biết điều yêu xà chán nhất chính là mỗi ngày trước khi đi ngủ mình đều phải tụng kinh, mỗi khi đến lúc này, yêu xà kia đều hận không thể lẫn tránh rất xa, hoặc là biến thành thân rắn chui vào trong chăn, thế nào hôm nay lại còn chủ động dựa qua đây mà nghe? Hơn nữa hành vi quấn chăn vừa rồi, cũng có chút quái dị.

"Thế nào, ta bỗng dưng muốn nghe kinh văn không được sao? Ni cô ngươi mau niệm, nghe ngươi niệm kinh ta sẽ nhanh ngủ hơn đó."

"Ôi chao. . . Vốn là kinh văn gột rửa tâm linh, lại bị ngươi coi thành công dụng như vậy." Ân Tĩnh có chút không biết làm sao, nhưng lại không thể vì lý do đó mà không tụng kinh. Nàng mở ra một trang mới, ngón tay dài nhỏ đặt ở trên kinh văn, từng bước di chuyển xuống dưới, tỉ mỉ mà đọc.

Tay của Ân Tĩnh rất trắng, vả lại ngón tay còn thon dài thẳng tắp. Khớp xương của nàng rất nhỏ, móng tay rất sạch sẽ, chốc lát lại dò theo kinh văn, ngón tay xẹt qua trang sách, phát sinh tiếng xào xạc rất nhỏ. Nhưng thanh âm của Ân Tĩnh lại êm dịu như thế, giọng nói nhỏ nhẹ, hoàn toàn không giống như là cái loại cảm giác cứng nhắc mà thường ngày nàng hay mang đến cho người ta. Cứ như thế nghe kinh văn của nàng, nhìn ngón tay dài nhỏ của nàng, xung quanh tràn đầy mùi thơm ngát tỏa ra từ trên người Ân Tĩnh.

Trí Nghiên có chút mê ly nhắm mắt lại, ôm chặc cánh tay của Ân Tĩnh. Cái loại cảm giác quen thuộc này lại tới nữa rồi, mấy ngày nay, buổi tối mỗi khi ôm Ân Tĩnh ngủ, đều là thời khắc cơ thể của nàng xao động nhất. Vị đạo trên người Ân Tĩnh rất mê người, Trí Nghiên căn bản không có biện pháp chống cự cái mùi hương đối với nàng mà nói còn vượt lên trước nghìn vạn lần mùi thơm của thức ăn này.

Nàng muốn cùng Ân Tĩnh giao phối, muốn có Ân Tĩnh, càng muốn ăn Ân Tĩnh.

"Yêu xà? Hôm nay ngươi không thoải mái sao? Vì sao trên người lại nóng như vậy?" Bị Trí Nghiên ôm một hồi, Ân Tĩnh phát hiện con rắn thường ngày đều kêu la sợ lạnh kia, bây giờ nhiệt độ cơ thể lại nóng đến kinh người. Nàng cúi đầu, phát hiện trên trán Trí Nghiên đã có một tầng mồ hôi mỏng, ngực càng thêm kinh ngạc. Rắn là loài máu lạnh, thuộc âm, bình thường Trí Nghiên cực kỳ khó mà đổ mồ hôi, sao ngày hôm nay lại có nhiều mồ hôi đến vậy?

"Ừm. . ." Trí Nghiên cảm thấy đường nhìn có chút mơ hồ, ngay cả gương mặt của Ân Tĩnh cũng nhìn không rõ lắm, nàng chỉ hừ nhẹ một chút liền không nói nữa, nửa người đều đè lên trên người Ân Tĩnh. Nàng cảm giác mình thật là khát, chỗ đó căng đến phát đau, vừa đau lại vừa tê dại. Cảm giác khó chịu như thế làm cho Trí Nghiên muốn khóc, trong lòng cũng ủy khuất vô cùng.

Nếu như mình không có ở Trần Duyên tự, thì hiện tại liền có thể tùy tiện tìm một người có hình dạng xinh đẹp, có tóc, thịt mềm lại lớn, thơm thơm giao phối với mình. Nhưng hết lần này tới lần khác nàng lại bị nhốt ở chỗ này, cũng chỉ có một mình Ân Tĩnh đối xử tốt với nàng. Ngoại trừ Ân Tĩnh ra, nàng căn bản không có ai có thể chọn tới giao phối, nhưng Ân Tĩnh cứ xấu xa như vậy, luôn luôn cự tuyệt nàng.

Trí Nghiên cảm giác mình không nhịn được, nàng rất khó chịu, loại cảm giác này giống như là toàn thân đều bị hỏa thiêu, khiến cho tâm tư của nàng cũng không rõ lắm. Nghĩ đến yêu quái ở Nhạc yêu cốc đã từng nói với mình, có loại pháp thuật có thể làm cho tâm trí của con người tạm thời lạc đường, trong một khoảng thời gian ngắn có thể nghe mình sai khiến, Trí Nghiên cắn răng, ngẩng đầu nhìn sườn mặt vẫn còn đang chăm chú đọc kinh văn của Ân Tĩnh, cánh tay giấu ở dưới thân bỗng nhiên giơ lên, hướng về phía Ân Tĩnh phù phép một cái.

Đây là lần đầu tiên Trí Nghiên dùng loại phép thuật mê hoặc tâm trí này với con người, nàng không biết có thể hiệu quả hay không, cũng không kịp nghĩ đến sau đó thì như thế nào. Hiện tại nàng thầm muốn giao phối với Ân Tĩnh, cái gì nàng cũng không nghĩ được, nàng khó chịu sắp điên mất rồi.

Một lát sau, thấy Ân Tĩnh không có phản ứng, Trí Nghiên chậm rãi bò lên trên thân thể của nàng, ngồi ở trên đùi nàng. Nơi giữa chân bị đầu gối của Ân Tĩnh đè ép, Trí Nghiên không nhịn được cọ lên trên hai cái.

"Ân Tĩnh, buông kinh văn, ôm ta." Trí Nghiên không có kêu Ân Tĩnh là ni cô nữa, mà trực tiếp gọi tên của nàng, như vậy nàng sẽ càng thêm phục tùng. Thấy Ân Tĩnh thực sự ném kinh văn sang một bên, đưa tay ôm lấy mình. Lúc này hai tròng mắt của Ân Tĩnh đã hoàn toàn không có vẻ lạnh nhạt như thường ngày, mà như là tản mát ra một tầng sương mù, giống như cái gì cũng không nhìn rõ lắm. Thấy Ân Tĩnh như vậy, Trí Nghiên xác định phép thuật của mình thành công. Nàng cười sờ lên gương mặt của Ân Tĩnh, nghĩ đến nỗi khát vọng trong lòng mình, há mồm hôn lên đôi môi của Ân Tĩnh.

"Ân Tĩnh cùng ta ăn miệng đi." Trí Nghiên thấp giọng nói, sau đó liền cảm thấy cánh tay đang ôm mình của Ân Tĩnh siết chặc một chút, cảm thấy nàng hé mở cánh môi, rồi giống như là không biết nên làm như thế nào mà cứng đờ ở đó, tựa hồ là đang chờ mình dẫn dắt. Trí Nghiên học động tác của Úc Trần Hoan hôm đó.

Có động tác của Trí Nghiên, Ân Tĩnh cũng học theo, ăn miệng càng kịch liệt, Trí Nghiên càng cảm giác mình đem Ân Tĩnh nuốt sạch. Nàng chậm rãi đẩy Ân Tĩnh ngã xuống giường, cầm lấy tay của Ân Tĩnh đặt tại ngực mình.

"Ân Tĩnh, sờ ta."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro