chương 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ân Tĩnh sư tỷ, có phải là ngươi có tâm sự gì hay không?" Dịch Tâm cầm lấy cái đệm cói bên cạnh quỳ ở phía trên, nhìn về phía Ân Tĩnh người từ sáng sớm hôm nay đã không yên lòng. Đây là lần đầu tiên trong suốt mười mấy năm chung sống, nàng thấy Ân Tĩnh ở phật đường mà lại thất thần, vả lại cũng không phải là trong chốc lát, mà là thất thần cả một buổi trưa.

"Không có gì, chỉ là có chút mệt mỏi mà thôi." Nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Dịch Tâm, Ân Tĩnh có chút mất tự nhiên nói. Quả thực hôm nay nàng không có cách nào tĩnh tâm tụng kinh, mà nguyên nhân cũng chỉ có thể bởi vì chuyện của Trí Nghiên. Mấy ngày nay nàng vẫn luôn nhốt Trí Nghiên ở trong lồng sắt, một hai ngày đầu tiên, yêu xà kia thỉnh thoảng còn có thể phát sinh một hai tiếng gào thét để kháng nghị, cũng thỉnh thoảng nói vài lời nhận lỗi với mình, bảo mình thả nàng ra.

Nhưng mấy ngày gần đây, Trí Nghiên thật giống như là thay đổi tính tình, không bao giờ mở miệng nói cái gì nữa. Cắt nước cắt thức ăn của nàng ba ngày, mấy ngày trước Ân Tĩnh nghĩ cho nàng ăn vài thứ, nhưng yêu xà kia lại cự tuyệt mình, cứ như trước không ăn không uống, mỗi ngày chỉ nằm sấp ở trong lồng, giống như nàng thực sự chỉ là một con rắn bình thường.

Nhưng Ân Tĩnh biết, Trí Nghiên vẫn còn đang phát cáu, vả lại đã tức giận đến cái tình trạng ngay cả thức ăn và nước uống cũng không cần. Tỉ mỉ tính toán một chút, Trí Nghiên bị nhốt ở trong lồng cũng có hơn nửa tháng. Trong thời gian này mỗi ngày Ân Tĩnh đều cho nàng nghe kinh văn, tuy rằng Trí Nghiên nghe xong, nhưng lần nào cũng xem kinh văn như là bài hát chúc ngủ ngon, nghe một hồi liền ngủ mất, chứ nói gì đến chuyện tu luyện.

Sáng nay lúc nàng rời giường, phát hiện Trí Nghiên nằm ở trong lồng còn đang ngủ say, nàng tạm thời nhẹ dạ, không có đánh thức nàng đi nghe kinh văn, đây cũng là nguyên nhân vì sao từ sáng đến giờ Ân Tĩnh đều thất thần. Nàng cảm giác mình lại mềm lòng, rõ ràng hẳn là nên dùng thủ đoạn cứng rắn để cho Trí Nghiên bỏ đi thói quen đó, nhưng mới mấy ngày ngắn ngủi, mình đúng là lại nhịn không được mềm lòng với con yêu xà kia.

Nghĩ như vậy, Ân Tĩnh đứng dậy rời khỏi từ đường, đi về phía gian phòng của mình. Nàng cảm giác mình cần phải nói chuyện với Trí Nghiên, bằng không tiếp tục như vậy, cho dù tăng thời hạn trừng phạt, thì tu vi và bản tính của Trí Nghiên cũng sẽ không có tốt lên chút xíu nào, ngược lại sẽ làm cho oán niệm trong lòng nàng gia tăng, đối với ai cũng vô ích.

Đến phòng, Ân Tĩnh nhìn về phía Trí Nghiên đang nằm trong lồng sắt, nàng nghe thấy mình trở về, hoàn toàn không có tí xíu phản ứng, Ân Tĩnh chậm rãi đi tới bên cạnh bàn, liếc nhìn vết thương đã kết vảy trên hai cái móng vuốt của nàng, thở dài.

"Yêu xà, nửa tháng nay chịu nghiêm phạt, ngươi biết sai chưa?" Ân Tĩnh nhẹ giọng hỏi, nghe nàng nói lời này, Trí Nghiên ngẩng đầu rắn, nhưng không có ý định đáp lời, mà lại lắc lư cơ thể xoay qua chỗ khác, đem đuôi rắn xoay về phía Ân Tĩnh. Nhìn về phía cái đuôi đang đối mặt với mình, Ân Tĩnh chẳng biết nên nói cái gì, chỉ yên lặng nhìn Trí Nghiên dùng phương thức này chống đối mình.

Thực ra Ân Tĩnh cũng có nghĩ lại hành động nghiêm phạt này của mình có quá đáng hay không, bởi vì nàng biết, Trí Nghiên cũng không có ác ý với mình, nàng chỉ là vì thỏa mãn dục vọng, muốn làm việc tình ái với mình. Nếu chỉ là như vậy thì mình có thể không để ý tới nàng, tùy ý nàng lăn qua lăn lại cũng không hề gì, thế nhưng điều khiến Ân Tĩnh rất tức giận chính là sự dung túng của mình lại khiến cho Trí Nghiên động tâm tư sai lệch, lại còn sử dụng yêu thuật.

Xét cho cùng, Ân Tĩnh nghĩ lỗi lầm lớn nhất của Trí Nghiên lần này, chính là không nên sử dụng yêu thuật để đạt được mục tiêu của nàng. Rất nhiều yêu quái đều bởi vì như vậy mới chậm rãi đi lên con đường tà đạo, bọn họ phát hiện dùng yêu thuật liền có thể tuỳ tiện hoàn thành mục tiêu của mình, cầm đến thứ mình muốn, liền bắt đầu sử dụng nhiều lần, cũng làm cho tâm tính càng thêm kiêu căng vô lý, cuối cùng thúc đẩy tà niệm.

Ân Tĩnh biết Trí Nghiên không có ý muốn hại người khác, nhưng nàng chính là muốn trừng phạt nghiêm khắc, để Trí Nghiên cắt đứt tà niệm, cũng là muốn để cho nàng mượn cơ hội này tu luyện thật tốt. Nhưng hôm nay xem ra, Trí Nghiên hoàn toàn không có xu hướng ăn năn, mỗi ngày cũng chỉ nằm sấp ở trong lồng mà ngủ. Đây không phải là điều mà Ân Tĩnh mong muốn, dường như mục tiêu của sự trừng phạt cũng đã đi lệch với quỹ đạo vốn có.

"Yêu xà, ta biết trong lòng ngươi không thoải mái, nhưng chuyện đêm đó, rốt cuộc là ngươi làm sai. Nếu như ngươi nguyện ý quy ước với ta ba điều, không nói đến chuyện giao phối nữa, không dùng yêu thuật với bất kỳ người nào nữa, vả lại mỗi ngày nghe kinh văn, ta sẽ thả ngươi ra ngoài." Ân Tĩnh nghĩ nếu tiếp tục nhốt Trí Nghiên cũng không có ích gì, không bằng thả nàng ra.

Nhưng mà, khi Ân Tĩnh nói xong, lại phát hiện Trí Nghiên vẫn như trước quay lưng về phía mình, nàng không rên một tiếng, chỉ có cái đuôi rắn là thỉnh thoảng lắc lư hai cái, để cho Ân Tĩnh không biết làm sao. Nàng biết hiện tại Trí Nghiên đang cáu kỉnh, giống như là một đứa trẻ, chờ đợi mình dỗ dành nàng. Ân Tĩnh hiểu Trí Nghiên không giống với những tên yêu quái khác, bản tính của nàng không xấu, tâm tư còn đơn giản hơn rất nhiều người rất nhiều.

Bởi vì Ân Tĩnh biết được điểm ấy, nàng mới bằng lòng buông thả Trí Nghiên, nếu đổi thành con yêu quái khác, hoặc Trí Nghiên là một tên yêu quái lòng dạ khá sâu, Ân Tĩnh kiên quyết sẽ không nuông chiều quá mức, thậm chí là không hề phòng bị. Bây giờ thấy Trí Nghiên vẫn không có phản ứng, Ân Tĩnh đành phải đến ngăn kéo lấy ra viên kẹo mà hôm qua Dịch Tâm cho mình, đặt ở trước mặt Trí Nghiên, Trí Nghiên chỉ là liếc nhìn, liền ngoảnh đầu rắn sang chỗ khác, quay cái đuôi rắn về phía mình.

Ân Tĩnh bị cái hành động ngây thơ đó của Trí Nghiên làm cho dở khóc dở cười, nàng dứt khoát mở phù chú giam cầm ra, đưa tay vào trong lồng tre, muốn kéo Trí Nghiên ra ngoài, ai ngờ tay nàng mới vừa tiến vào, Trí Nghiên bỗng nhiên quay đầu qua đây, há mồm cắn lên ngón tay của nàng. Cơn đau bất chợt khiến cho Ân Tĩnh khẽ cau mày, nàng không có tránh, thực ra cũng là không tránh kịp.

Nhưng Trí Nghiên quả thực không quá dùng sức, tay của mình ngay cả máu cũng không có chảy. Thấy Trí Nghiên phát tiết cắn tay của mình, Ân Tĩnh cũng để cho nàng cắn. Chỉ cần có thể làm cho con rắn này đàng hoàng nghe lời, không làm loại chuyện kỳ quái này nữa, Ân Tĩnh cũng không ngại chút xíu đau đớn ấy.

"Yêu xà, vừa rồi ngươi đã bằng lòng để ý ta, nói vậy những lời lúc nãy ngươi cũng đã nghe được. Ta thả ngươi ra ngoài, nhưng sau này ngươi nhất định phải vâng theo ba nội quy đó, không thể tiếp tục làm trái với quy định." Ân Tĩnh không thu tay về, cứ để đó cho Trí Nghiên cắn, nghe thấy lời của nàng, Trí Nghiên ngẩng đầu liếc mắt nhìn Ân Tĩnh, không tự chủ gia tăng lực đạo trong miệng.

Mấy ngày này nàng bị nhốt ở trong lồng, tuy rằng nhìn như là đang ngủ, kì thực Trí Nghiên cũng nghĩ rất nhiều. Lúc trước, Ân Tĩnh chưa bao giờ đáp lại cái ý muốn giao phối của mình, thế nhưng cũng không có trách móc mình quá nhiều. Trải qua chuyện đêm đó, nàng biết Ân Tĩnh chỉ là đang trách mình dùng yêu thuật mê hoặc với nàng. Nhưng Trí Nghiên không hiểu, mình là yêu, chẳng lẽ dùng yêu thuật là không đúng? Nhưng tại sao Ân Tĩnh phải tức điên như vậy?

Nàng là yêu, dùng yêu thuật, nhưng trong lòng nàng chưa từng có ý định muốn đả thương Ân Tĩnh, thật giống như hiện tại, cho dù nàng tức giận như thế nào đi nữa, lúc cắn Ân Tĩnh cũng không thực sự cố sức. Trí Nghiên không phục Ân Tĩnh nghiêm phạt mình, nhưng nàng biết được, tiếp tục cải cọ cũng không có nhiều tác dụng. Nếu Ân Tĩnh nguyện ý thả nàng ra, nàng đương nhiên sẽ không từ chối, nhưng không có nghĩa là nàng tha thứ cho Ân Tĩnh. Nhốt nàng nửa tháng, còn không cho nàng ăn cái gì, không cho nàng nước uống, nàng sắp chết đói chết khát tới nơi rồi.

Ân Tĩnh xấu xa, con lừa trọc chết tiệt.

Thấy Trí Nghiên cắn hồi lâu cũng không nhả ra, Ân Tĩnh trực tiếp thu tay về, vì vậy cũng xách Trí Nghiên ra theo. Thấy nàng ra khỏi lồng sắt còn không chịu buông, dùng răng cắn mình thật chặc, toàn bộ cơ thể đều treo trên không trung. Nhìn hai cái móng vuốt xuôi ở bên người nàng, Ân Tĩnh đưa tay đụng một cái, Trí Nghiên liền giống như là bị đau vội vàng lùi nó về. Bởi vì là thân rắn, Ân Tĩnh không nhìn ra trên người Trí Nghiên có thương tích chưa lành nào hay không, liền đem Trí Nghiên bỏ lên trên giường.

"Yêu xà, ngươi biến trở về hình người, để ta xem trên người ngươi có thương tích hay không." Ân Tĩnh vẫn còn có chút lo lắng, dù sao đêm đó móng vuốt của Trí Nghiên chảy không ít máu, lại không được xử lý thích đáng đúng lúc. Ân Tĩnh biết được sư phụ của mình không chỉ là đức cao vọng trọng, mà cũng là người tu đạo. Lúc gần đi sư phụ đã nói với mình những pháp khí này có thể chế trụ Trí Nghiên, có lẽ sợ là sẽ tạo thành tổn thương không nhỏ với yêu quái.

Nghe Ân Tĩnh nói như vậy, Trú Nghiên cũng không có cự tuyệt, biến lại hình người. Mấy ngày nay nàng đều co rúc ở trong cái lồng sắt không lớn đó, quả thực rất khó chịu. Bây giờ biến thành người nằm ở trên giường, Trí Nghiên không có mặc quần áo, làn da mềm mại nằm ở trên giường cọ cọ, khiến cho nàng cảm thấy cực kỳ thoải mái. Ân Tĩnh vẫn chưa chú ý đến thân thể của nàng, mà là nhìn về phía hai cái tay nàng để ở bên người. Quả nhiên, sau khi biến thành người, đôi tay này còn có dấu vết bị bỏng, trên lòng bàn tay có hai vết thương sâu tới nỗi thấy cả xương, tuy rằng đã tốt hơn nhiều cũng không còn chảy máu nữa, nhưng nhìn qua vẫn có chút kinh người.

"Vết thương trên tay ngươi có nghiêm trọng không?" Ân Tĩnh nhẹ giọng hỏi, lấy tay nhẹ nhàng đụng vào hai tay của Trí Nghiên một cái. Thực ra là yêu quái, chút thương ấy cũng không coi vào đâu, nhưng Trí Nghiên là một kẻ hết sức già mồm. Lần trước ngón chân bị đụng hồng lên có một chút cũng bị nàng nói thành bị thương, huống chi là cái loại vết thương nhìn qua thập phần nghiêm trọng như hiện tại.

Nghe lời Ân Tĩnh nói, Trí Nghiên vẫn chưa đáp lại, mà chỉ nhắm mắt lại không nhìn Ân Tĩnh, thấy nàng tuy rằng nguyện ý lấy ra khỏi lồng sắt nhưng vẫn còn đang cáu kỉnh. Mà vết thương trên tay thực sự nghiêm trọng, Ân Tĩnh lấy rượu thuốc cùng băng gạc trong ngăn kéo ra, ngồi ở bên cạnh Trí Nghiên.

"Từ lâu ta đã nói với ngươi, pháp khí sư phụ để lại cực kỳ lợi hại, đêm đó ngươi tự mình chạm vào, còn trách ai. Mặc dù chẳng biết thuốc này có tác dụng hay không, nhưng cứ băng cho ngươi trước đi đã." Ân Tĩnh dốc lòng băng bó hai tay cho Trí Nghiên, nhưng lòng Trí Nghiên cũng không vui, cái gì gọi là tự mình chạm vào? Con lừa trọc ni cô thật là xấu xa muốn chết, rõ ràng là nàng dùng hết pháp khí của con lừa trọc đả thương mình, bây giờ lại thành lỗi của mình? Trí Nghiên bất mãn nghĩ thầm, nàng quyết định tiếp tục không để ý tới Ân Tĩnh, không nói chuyện với nàng. Ai bảo nàng ăn hiếp mình như vậy, còn hại người cáo trạng trước.

Sau một lát, Ân Tĩnh thấy hai tay của Trí Nghiên đã được bó kỹ, muốn làm chút thức ăn cho nàng, liền đứng dậy đến phòng bếp. Thấy Ân Tĩnh bỏ đi, Trí Nghiên cúi đầu liếc nhìn hai cái tay bị bó như bánh bao của mình, đứng dậy xuống giường, đi tới cạnh bàn. Nàng liếc nhìn cái lồng sắt đã nhốt mình thật lâu, khẽ hừ nhẹ, lại duỗi tay cầm viên kẹo Ân Tĩnh đặt ở trên bàn lúc trước, dùng cái tay không quá khéo léo của mình lột vỏ, nhét vào trong miệng.

Vị ngọt lan tỏa trong miệng, Trí Nghiên nằm dài trên giường, ngửi vị đạo của Ân Tĩnh lưu lại trên đó, trong lòng vẫn là không hài lòng. Nàng không có biện pháp nhắc lại việc giao phối, cũng không thể mạo hiểm làm cái gì với Ân Tĩnh nữa. Nghĩ tới những ngày bị nghiêm phạt, Trí Nghiên nếm vị ngọt trong miệng, lại bắt đầu tủi thân.

Ân Tĩnh xấu xa, bắt nạt mình như vậy, hiện tại chỉ dùng một khối đường thì nghĩ qua loa cho xong. . .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro