chương 36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cảm xúc lạnh lẽo xẹt qua làn da, còn mang theo xúc cảm trơn bóng của một lớp vảy. Ân Tĩnh mở mắt ra, nhìn nửa đoạn đuôi đang quấn lên trên cánh tay của mình, nhìn chằm chằm hồi lâu, lại dời mắt, liếc nhìn phân nửa thân rắn đang giấu bên trong chăn bông.

Từ lúc thả Trí Nghiên ra ngoài, quan hệ của Ân Tĩnh và nàng nhìn như là đã khôi phục lại cái dáng vẻ trước đây, nhưng thực ra cũng không có thay đổi bao nhiêu. Có lẽ là do còn đang giận dỗi, nên Trí Nghiên vẫn luôn duy trì thân rắn, không chịu biến thành người. Tuy rằng cho cái gì thì ăn cái nấy, cũng không có cự tuyệt thức ăn mình đưa cho nàng, nhưng trước sau vẫn không nói chuyện với mình, cũng làm cho Ân Tĩnh khó mà có được nhiều thời gian thanh tịnh.

Ân Tĩnh biết Trí Nghiên vẫn còn đang trách mình nghiêm phạt nàng nửa tháng, hành vi trẻ con đó quả thực làm cho Ân Tĩnh chẳng biết nên nói cái gì cho phải. Song song đó, nàng nghĩ hành vi không nói chuyện với mình của Trí Nghiên là cực kỳ ngây thơ, rồi lại vui mừng vì nàng còn cất giữ phần tính tình này. Dù sao Trí Nghiên biến thành rắn không nói chuyện với mình cũng có thể để cho Ân Tĩnh dễ dàng đối mặt với nàng hơn, ngược lại cũng vui vẻ thuận tiện.

Ân Tĩnh từ trên giường đứng dậy, rửa mặt sạch sẻ, lúc này mới nhìn Trí Nghiên còn đang nằm ở trên giường. Nàng mơ mơ màng màng mà ngủ, tuy rằng cảm giác được mình đã không còn ở đó, nhưng vẫn vô thức tìm mình. Thấy nàng vẫy đuôi, từng chút từng chút ở trên giường tìm mình muốn quấn lấy, Ân Tĩnh không khỏi cười rộ lên. Nàng đột nhiên cảm thấy lúc Trí Nghiên ở trong thân rắn có chút đáng yêu, chí ít là sẽ không gây sự giống như lúc ở hình người.

"Yêu xà, mau thức dậy, ngươi nên cùng ta đi tụng kinh." Mấy ngày nay sau khi thả Trí Nghiên ra ngoài, thật ra Ân Tĩnh vẫn không quên ba cái quy định trước đây của các nàng, trong đó chủ yếu nhất là bảo Trí Nghiên đi nghe kinh văn. Ngày đầu tiên con yêu xà kia còn ra dáng ở một bên lắng nghe, kết quả ngày thứ hai liền bắt đầu say giấc, thỉnh thoảng còn nhân cơ hội trốn ra ngoài, hù dọa những tiểu đệ tử đi ngang qua.

Bây giờ thấy mình gọi nàng, nàng lại giả bộ ngủ, Ân Tĩnh xốc chăn bông trên người nàng lên, chỉ thấy Trí Nghiên chợt ngẩng đầu rắn, cúi đầu gào thét mình một tiếng. Ân Tĩnh nhìn nàng tinh thần tỉnh táo, chuẩn bị mang nàng đi tụng kinh, nhưng không ngờ con yêu xà kia lại nằm xuống giường, dáng vẻ còn muốn ngủ tiếp. Ân Tĩnh không có biện pháp, chỉ có thể cầm đuôi của nàng xốc lên, đặt ở trong ống tay áo rộng lớn, mang đến từ đường.

Ân Tĩnh luôn luôn là đệ tử tụng kinh nhiều nhất cũng như sớm nhất ở trong chùa, lúc này bên trong từ đường chỉ có mình nàng, cho nên nàng cũng yên tâm đặt Trí Nghiên xuống bên cạnh. Thấy mình mới vừa buông nàng xuống, nàng liền vội vàng nằm sấp lên trên cái đệm cói mềm mại bên cạnh. Ân Tĩnh nhắm mắt lại, chuyên chú đọc kinh văn. Thanh âm của nàng rất mềm rất nhẹ, nhưng bên trong từ đường lại im lặng như tờ, dẫn đến âm thanh lại rành mạch từng câu từng chữ.

Trí Nghiên vốn muốn tiếp tục ngủ, thế nhưng kinh văn của Ân Tĩnh thực sự quá phiền, nàng chôn đầu ở dưới đệm cói cũng có thể nghe thấy rõ ràng. Bị làm cho không có biện pháp, Trí Nghiên lật bụng, nghiêng đầu nhìn Ân Tĩnh, liền thấy người này hoàn toàn mang cái dáng vẻ không bị quấy nhiễu. Từ đầu đến cuối đều chuyên tâm tụng kinh, căn bản là không để ý tới mình sắp bị nàng đọc tới đọc lui phiền muốn chết.

Trí Nghiên bỗng nhiên bắt đầu hối hận mình vì ra khỏi lồng sắt mà cam kết ba điều với Ân Tĩnh, nàng ghét tụng kinh, càng ghét Ân Tĩnh liên tục niệm kinh ở bên tai mình. Mấy ngày nay nàng đều không có nhắc lại chuyện giao phối, sao Ân Tĩnh lại còn gọi mình tới nghe kinh văn chứ. Trí Nghiên cảm thấy cực kỳ khó chịu, không thể giao phối, lại không thể ăn uống thật ngon, mỗi ngày còn phải tới nghe cái đống kinh văn dở tệ này, nghĩ đến nàng liền cảm thấy tủi thân.

Tủi thân quá mức, Trí Nghiên bất mãn bò lên trên vai Ân Tĩnh, hướng về phía cái vành tai tinh tế xinh xắn của nàng mà cắn. Nàng nghĩ thầm, xem ra, Ân Tĩnh hẳn là không có biện pháp đọc tiếp đi. Quả nhiên, cơn đau nhẹ trên lỗ tai làm cho Ân Tĩnh ngừng lại, nàng biết là ai đang quấy phá, cũng không sợ, mà chỉ túm lấy Trí Nghiên đang nằm ở trên bả vai của mình đem xuống, đặt ở bên cạnh.

"Yêu xà, ngươi làm sao vậy." Ân Tĩnh không thích lúc mình tụng kinh lại bị cắt đứt, hết lần này tới lần khác Trí Nghiên đã cắt ngang nàng vô số lần. Nhìn hai tròng mắt màu vàng của đối phương, mặc dù lúc này Trí Nghiên đang dùng cái vẻ mặt vô tội chăm chú nhìn mình, nhưng Ân Tĩnh cũng đoán được là nàng cố ý.

"Ân Tĩnh, ngươi không để cho ta ngủ ngon, tại sao ta phải để cho ngươi tụng kinh. Ngươi cứ niệm, làm cho đầu ta đều phát đau."

Trí Nghiên dứt khoát biến thành hình người, đứng ở trước mặt Ân Tĩnh trách cứ cáo trạng. Có lẽ là do duy trì thân rắn quá lâu, nên khi nàng biến thành người lại quên mặc quần áo. Nhìn Trí Nghiên không một mảnh vải che thân xuất hiện ở trước mắt mình, vả lại. . . Ân Tĩnh đang quỳ, mà Trí Nghiên thì lại đang đứng. Tư thế khác nhau làm cho Ân Tĩnh cũng không phải trực tiếp thấy mặt của Trí Nghiên, mà là thấy được cái vị trí cực kỳ không tốt.

"Yêu xà, nếu ngươi không có mặc quần áo, thì không nên tùy tiện hóa thành người." Ân Tĩnh thấp giọng nói, nhìn Trí Nghiên cả người trần truồng đứng ở trước mặt mình, bản thân nàng không cảm thấy cái gì, nhưng nếu như có những đệ tử khác sang đây nhìn được, quả thực không tốt lắm.

"Ân Tĩnh, ngươi lại hung dữ với ta, còn niệm kinh làm phiền ta, hiện tại ta phải đi về ngủ." Trí Nghiên bất mãn nói, đây cũng là lần đầu tiên nàng mở miệng nói chuyện với Ân Tĩnh trong suốt mấy ngày qua, thấy nàng cứ như vậy đi ra ngoài, Ân Tĩnh vội vàng đứng dậy kéo nàng lại, sắc mặt lạnh xuống.

"Yêu xà, ngươi đã quên ba điều quy ước mấy ngày trước đây của chúng ta rồi sao? Ngươi đã nói phải nghiêm túc đọc kinh văn, đừng nuốt lời, bằng không sợ là lại phải cắt khẩu phần ăn của ngươi." Ân Tĩnh chỉ biết Trí Nghiên sẽ không thật sự nghe lời, cũng chỉ có thể dùng đồ ăn để uy hiếp nàng. Mắt thấy sau khi Trí Nghiên nghe được liền bất mãn nhíu mày, dáng vẻ muốn chạy lại không thể chạy, Ân Tĩnh liền biết chiêu này dùng được.

"Con lừa trọc ni cô, ngươi. . ."

"Ân Tĩnh sư tỷ, ngươi tới thật sớm."

Trí Nghiên vừa định nói Ân Tĩnh quá đáng ghét, ai biết nàng nói còn chưa dứt lời, Dịch Tâm lại đi đến. Nàng bỗng nhiên xông vào làm cho Ân Tĩnh cả kinh, sau khi phát hiện là Dịch Tâm mới thở phào nhẹ nhõm, cũng may là Dịch Tâm biết chuyện của Trí Nghiên, nếu người tới lúc này là những đệ tử khác, nàng cũng không biết nên giải thích như thế nào về cô gái không có mặc quần áo này là ai.

"Dịch Tâm, mấy ngày qua ngươi đều không có làm thức ăn cho ta." Thấy người tới là Dịch Tâm, Trí Nghiên lại bắt đầu khởi binh vấn tội, thấy nàng không hề cố kỵ đứng ở trước mặt mình, hoàn toàn không có cảm thấy không mặc quần áo là rất xấu hổ. Ân Tĩnh tâm tĩnh như nước, nên có thể không nhìn cơ thể của Trí Nghiên, nhưng Dịch Tâm thì lại không thể. Hơn nữa nàng và Úc Trần Hoan từng làm việc đó, lúc này thấy cơ thể của Trí Nghiên, liền càng thêm không có cách nào bình tĩnh.

Trí Nghiên là yêu, sau khi hóa thành người, hoàn toàn không có khuyết điểm hoặc tì vết nào, toàn bộ đều rất hoàn mỹ. Nhìn mái tóc bạch kim xõa dài của nàng, đôi chân thon dài thẳng tắp trắng nõn, vòng eo hết sức nhỏ nhắn, mà điều làm cho không người nào có thể sao lãng, chính là hai cái khối đầy đặn ở trước ngực. Dịch Tâm phát hiện, mỗi khi Trí Nghiên đòi thức ăn hoặc là những vật khác, sẽ luôn nở một nụ cười vô cùng câu người. Tựa như lúc này, nàng nhàn nhạt cười với mình, đôi mắt phượng màu vàng mang theo mười phần yêu hoặc. Đây là bản năng của yêu xà, đến nỗi ngay cả bản thân Trí Nghiên cũng chưa từng nhận ra.

"Trí Nghiên, qua vài ngày sẽ ta làm một chút cho ngươi." Dịch Tâm nhìn Trí Nghiên hồi lâu, thẳng đến khi sắc mặt phiếm hồng, mới thu hồi đường nhìn, có chút ngượng ngùng cúi đầu nói. Nhìn phản ứng của nàng, Ân Tĩnh lắc đầu, nghĩ trong ngôi chùa này ngoại trừ mình ra, sợ là không có ai có thể ngắm nhìn cơ thể của Trí Nghiên mà như không có chuyện gì xảy ra.

"Yêu xà, mấy ngày qua cơ thể của Dịch Tâm khó chịu, chờ nàng khỏe rồi, tự nhiên sẽ làm thức ăn cho ngươi." Ân Tĩnh biết từ sau lần nói chuyện lúc trước, Úc Trần Hoan liền rời khỏi Trần Duyên tự, trở về nhà nàng ở Lạc thành. Ân Tĩnh nghĩ như vậy cũng tốt, cứ như vậy để cho Dịch Tâm chặt đứt quan hệ với Úc Trần Hoan, cắt đứt cái đoạn nghiệt duyên không nên có này.

Nhưng từ lúc Úc Trần Hoan rời khỏi chùa, trạng thái của Dịch Tâm thật ra càng ngày càng kém. Bình thường sẽ ngây người, lúc rảnh rỗi nấu ăn sẽ cắt vào tay, mấy ngày trước đây lại còn nhiễm phong hàn, nhiều ngày không cách nào xuống giường, cả người đều trở nên tiều tụy không thôi. Ân Tĩnh biết, đây đều là tâm bệnh mà Úc Trần Hoan để lại cho Dịch Tâm, nếu chính nàng không nghĩ thông, thì không ai có biện pháp giúp nàng.

"Ân Tĩnh sư tỷ, ta không sao." Nhận thấy ánh mắt quan tâm của Ân Tĩnh, Dịch Tâm nhẹ giọng nói. Lúc này, hai người phát hiện Trí Nghiên nhíu mày, bỗng nhiên biến thành thân rắn quấn lên trên cổ tay của Ân Tĩnh. Hai người cũng không biết vì sao Trí Nghiên bỗng nhiên lại như vậy, đều nghi hoặc nhìn nàng.

"Có người đến, vả lại không chỉ có một." Thân rắn Trí Nghiên nhẹ giọng nói, sau đó liền ôm tay của Ân Tĩnh nằm ở đó. Nghe lời nàng nói, Ân Tĩnh và Dịch Tâm hai mắt nhìn nhau, hai người là người thường, cũng không nhận biết được có ai tới đây, nói vậy cũng là do thính lực của Trí Nghiên xuất chúng, mới có thể nhận ra có người đang đến.

Đợi một hồi, quả nhiên liền thấy vài người đi đến, vả lại người kia đối với các nàng mà nói cũng không xa lạ gì, chính là đã thật lâu không thấy Úc Trần Hoan, mà phía sau nàng còn có vài tên tùy tùng đi theo. Lần này tới đây nàng không có mặc quần áo màu trắng như lần đầu tiên tới nữa, mà là mặc một bộ váy voan mỏng màu tím sặc sỡ. Nhìn da thịt còn có cảnh xuân sinh động lộ ra ngoài của nàng, Ân Tĩnh nhíu chặc chân mày, lại phát hiện Dịch Tâm lại còn đỏ mặt. . .

"Úc thí chủ đây là ý gì?" Thấy Úc Trần Hoan đi mà quay lại, Ân Tĩnh chau mày, nàng không nghĩ tới Úc Trần Hoan còn có thể quay về, dáng vẻ bệ vệ dường như còn kiêu ngạo hơn lần trước, hành vi cũng thực sự vô pháp vô thiên, thậm chí ở trước mặt mình liền chuyên chú nhìn về phía Dịch Tâm như thế. Ân Tĩnh đột nhiên cảm giác được, lần này Úc Trần Hoan đến là có chuẩn bị, sẽ không tuỳ tiện bị mình đánh đuổi nữa.

"Thế nào? Ân Tĩnh sư phụ không chào đón ta sao? Mấy ngày trước gia phụ lại quyên giúp cho chùa một số lớn ngân lượng, cố ý bảo ta qua đây nghe phật lý mấy ngày, vậy cũng không có việc gì chứ?" Úc Trần Hoan giương cao đầu mà nói, trong mắt tràn đầy vẻ khiêu khích, nàng cũng không biết lần trước mình trúng tà gì, lại bị cái loại tiểu ni cô không quyền không thế như Ân Tĩnh hù dọa. Lần này nàng chuẩn bị không ít lí do từ chối cũng dẫn theo rất nhiều người hầu, nếu Ân Tĩnh còn dùng thái độ vô lễ đó nói chuyện với mình, nàng không ngại để cho Ân Tĩnh biến mất khỏi Trần Duyên tự.

"Úc thí chủ đã muốn nghe kinh văn, đọc phật lý, đương nhiên ta sẽ không cự tuyệt. Nhưng mà, ta hy vọng Úc thí chủ tự trọng." Ân Tĩnh không thể tránh được, chỉ có thể để cho Úc Trần Hoan lưu lại. Bây giờ, nàng cảm giác được Trí Nghiên quấn ở trên người mình bỗng nhiên bắt đầu lộn xộn, giống như là muốn đi bắt lấy thứ gì, cấp bách muốn từ trên người tự mình xuống tới. Ân Tĩnh sợ Úc Trần Hoan phát hiện điểm bất thường, đưa tay ra sau lưng, lập tức cảm giác được cổ tay buông lỏng, hẳn là Trí Nghiên đã bò đi.

"Tuy rằng chẳng biết Ân Tĩnh sư phụ có ý gì, nhưng thật ra ta biết tự trọng. Về phần phòng của ta, cứ chọn cái phòng lần trước là được rồi, dù sao ở trong đó cũng không thiếu những hồi ức tốt đẹp." Úc Trần Hoan nói, hướng Dịch Tâm nở nụ cười, liền mang thủ hạ đi. Thấy nàng bỏ đi, Ân Tĩnh thở phào nhẹ nhõm, lại thấy Dịch Tâm đang si ngốc nhìn bóng lưng của nàng, ngay cả che giấu cũng quên mất.

"Dịch Tâm, đừng để cho người qua đường quấy rầy nội tâm của ngươi." Ân Tĩnh không yên lòng dặn dò."Ân Tĩnh sư tỷ, ta hiểu." Dịch Tâm tự nhiên biết Ân Tĩnh lo lắng cái gì, cười cười với nàng, làm cho Ân Tĩnh yên tâm. Chỉ là, có rất nhiều chuyện, biết là một chuyện, có thể làm được hay không, lại là một chuyện khác.

Nhìn nụ cười khổ của Dịch Tâm, Ân Tĩnh đương nhiên biết Dịch Tâm khó chịu. Nàng thu dọn đệm cói dự định quay về, nhưng tìm một vòng trong từ đường, cũng không tìm được bóng dáng của Trí Nghiên. Ân Tĩnh hơi ngẩn người một hồi, thầm kêu không tốt.

Mới có chốc lát, mà Trí Nghiên đã không thấy đâu. . 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro