chương 37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay Úc Trần Hoan có thể làm cho Ân Tĩnh kinh ngạc, tâm tình thật là tốt, khoảng thời gian quay về Úc gia, nàng vẫn luôn nghĩ không ra tại sao mình lại bị một gã ni cô không quyền không thế lừa gạt, bây giờ nhớ lại thật đúng là buồn cười. Nghĩ đến mình lại trở về Trần Duyên tự, đã lâu không có gặp Dịch Tâm, thật đúng là có chút nhớ nàng, một lát phải đi gặp một tí mới được.

Tính toán xong, Úc Trần Hoan đi về phía căn phòng mà mình ở trước đây, còn người hầu thì mang mấy cái rương đi theo sau lưng. Đại đa số là quần áo và đồ dùng hàng ngày của Úc Trần Hoan, còn có mấy cái túi vải, bên trong đựng một ít thức ăn mà Úc Trần Hoan mang tới để giải sầu. Lúc trước nàng đã phát hiện, thức ăn trong Trần Duyên tự quả thực rất tệ, tuy rằng nàng cũng không phải là người ham ăn ham uống, nhưng lúc rãnh rỗi thì cũng sẽ muốn ăn vài thứ.

Úc Trần Hoan sợ trong chùa không chứa được nhiều thịt, nên trước khi tới Trần Duyên tự, đã gọi người hầu đi mua thật nhiều thịt, sau đó chế thành thịt khô để mang theo. Úc Trần Hoan bảo người hầu khiêng đồ vào trong sân, nhưng nàng và người hầu đều không có phát hiện, sau lưng bọn họ, có một con rắn cả người đen kịt, chỉ có cái đầu là màu trắng đang xiêu xiêu vẹo vẹo đi theo ở phía sau, đi thẳng một đường vào trong sân, rồi lại vào phòng với Úc Trần Hoan.

Ngày hè nóng bức, Úc Trần Hoan vừa vào trong phòng, liền chuẩn bị tắm rửa thay y phục. Nàng cởi áo khoác ra, nhưng lại luôn cảm thấy trong phòng có một tầm mắt đang đặt trên người mình, nàng tìm một vòng cũng không có phát hiện người khác, lúc này mới yên tâm mở rương tìm quần áo để thay. Đường nhìn lơ đãng quét qua, lại phát hiện trên cái túi ở cách đó không xa đến, có một con rắn hình dáng cực kỳ quái dị đang nằm ở đó, không ngừng dùng răng cắn xé cái túi của mình.

Một màn này dọa Úc Trần Hoan sợ hãi, thuở nhỏ bởi vì ra ngoài dạo chơi nàng đã từng bị rắn cắn, vậy nên về sau Úc Trần Hoan liền cực kỳ sợ một số loài rắn rít chuột bọ. Mọi ngày nàng toàn là ở nơi xa hoa sạch sẽ, đừng nói là rắn, ngay cả chuột bọ cũng rất ít khi thấy. Bây giờ có cái con rắn to bằng ngón tay ở ngay trong phòng của mình, tướng mạo lại lạ lùng, nhìn qua chính là loài rắn có kịch độc, vả lại còn hung hăng cắn xé đồ đạc của nàng, sợ là ai gặp cũng sẽ thấy sợ.

Úc Trần Hoan có chút kiêng kỵ lui về phía sau một bước, nàng di chuyển bước chân một chút xíu, muốn chạy ra khỏi phòng tìm người tới giết chết con rắn này, nhưng nàng mới vừa cử động một bước, rõ ràng là động tác rất rất nhỏ, nhưng con rắn kia lại giống như là nhận ra được, nó ngẩng đầu liếc nhìn nàng một cái, thè thè lưỡi với nàng, khiến cho nàng không dám lộn xộn nữa. Rất sợ con rắn này không xé rách túi vải, mà chuyển qua xé rách mình.

Sau một lát, thấy Úc Trần Hoan không lộn xộn nữa, lúc này Trí Nghiên mới cúi đầu, dùng miệng tháo cái sợi dây ở trên túi. Từ lúc ở trong từ đường nàng đã ngửi thấy trong túi này đựng rất nhiều thịt, mùi thịt cực kỳ nồng, nàng thèm đến nỗi gần như sắp chảy cả nước bọt, liền bò xuống cổ tay của Ân Tĩnh, một đường đi theo Úc Trần Hoan đến nơi này. Nàng mặc kệ có thể bị bại lộ thân phận hay không, nàng chỉ biết là mình đói bụng, muốn ăn thịt

Mấy người các ngươi mau vào đây, trong phòng này có rắn! Bắt nó nhanh lên!" Úc Trần Hoan không dám tự mình chạm vào con rắn này, đương nhiên sẽ tìm người hầu tới hỗ trợ. Nàng thừa lúc con rắn đang chui đầu vào trong túi, vội vàng len lén đi đến bên cửa sổ, hô to ra ngoài. Nghe được tiếng kêu của nàng, mấy tên nha hoàn liền tiến đến, quả nhiên thấy một con rắn đang chôn đầu vào trong túi, có lẽ là nghe được tiếng bước chân của các nàng, nó lại còn ngẩng đầu hướng các nàng mà gào thét.

Tuy rằng con rắn này nhìn qua không lớn, nhưng làn da của nó quá mức quỷ dị, người sáng suốt vừa nhìn cũng biết là có kịch độc, mặc dù Úc Trần Hoan đã ra lệnh cũng không có ai dám tùy ý tiến lên bắt nó, cũng không có ai dám tùy tiện đi tới. Hết cách, chỉ có thể nhanh chóng phái người đi tìm người ở trong chùa, những người còn lại thì canh chừng con rắn này, đề phòng nàng đả thương Úc Trần Hoan.

Trí Nghiên mặc kệ có bao nhiêu người đang nhìn mình chằm chằm, thật vất vả mới dùng răng mở được cái túi, lúc này mùi thịt càng thêm nồng nặc. Nàng tiến vào trong túi, thấy từng cục thịt bò khô ở bên trong, con ngươi màu vàng lập tức tỏa sáng. Nàng vui vẻ cắn một ngụm lớn, hạnh phúc nhai nhóp nhép, cái đuôi rắn lộ ra ngoài túi sung sướng lắc lư liên tục, mỗi khi nó nhúc nhích một cái, Úc Trần Hoan và những người khác đều hoảng sợ lui về phía sau.

Úc Trần Hoan cảm giác lần này mình trở về thật sự là không may, vừa trở lại một cái liền gặp phải rắn, hơn nữa con rắn này cũng thật sự có chút kỳ lạ, một phòng đầy người nàng không cắn, chẳng biết tại sao lại cứ chui vào trong túi. Sau một lát, người hầu chạy vào nói người của chùa đã tới. Úc Trần Hoan ngẩng đầu liền thấy Ân Tĩnh vẻ mặt bình tĩnh đi đến, nàng không hề nhìn mình, mà đầu tiên là nhìn về hướng nửa cái đuôi rắn còn lộ ra bên ngoài.

Úc Trần Hoan vừa định trách cứ Ân Tĩnh, bảo nàng nhanh nhanh đuổi con rắn này đi, thì chỉ thấy Ân Tĩnh vô cùng thản nhiên vả lại còn có mấy phần bất đắc dĩ tiến lên phía trước, nắm lấy đuôi rắn, xách nó lên. Thấy một màn đó, Úc Trần Hoan đã kinh ngạc đến nỗi không nói nên lời. Trí Nghiên có thể cảm giác được là Ân Tĩnh đang bắt mình, nàng không ngừng đong đưa cơ thể, muốn cho Ân Tĩnh buông nàng ra, thế nhưng thân rắn quá nhỏ, vẫn là bị Ân Tĩnh dễ dàng xách đi ra.

Lúc bị xách ra ngoài, Trí Nghiên cắn một miếng thịt khô muốn nuốt vào. Cho nên, khi Ân Tĩnh lấy nàng ra khỏi túi, điều mà tất cả mọi người trông thấy, là một con rắn hình như đang ngốn cái gì ở trong miệng bị bắt ra khỏi túi. Rõ ràng là rắn, lại còn mọc ra hai cái móng vuốt cực nhỏ cực nhỏ, nếu không chú ý thì sẽ không sẽ phát hiện. Con rắn kia hiển nhiên bất mãn vì bị Ân Tĩnh giơ lên, không ngừng giãy dụa cơ thể, nhưng miệng vẫn còn cắn khối thịt bò khô kia thật chặc. . .

"Úc thí chủ hãy yên tâm, đây là con rắn nhà chùa nuôi, sẽ không đả thương người khác. Sợ là thức ăn trong túi vải của ngươi hấp dẫn nó, nó mới men theo mùi tìm sang đây." Ân Tĩnh bất đắc dĩ liếc nhìn Trí Nghiên, cảm thấy hết sức phiền não. Nàng mới vừa phát hiện Trí Nghiên biến mất liền cảm thấy không ổn, tìm một vòng trong chùa cũng không tìm được, trong lúc đang lo lắng, liền thấy người hầu của Úc Trần Hoan đã chạy tới, nói với mình trong phòng có rắn.

Ân Tĩnh vốn tưởng rằng Trí Nghiên qua đây là tìm Úc Trần Hoan có việc, nhưng lại không nghĩ rằng nàng lại là vì thức ăn mà đến. Lúc này thấy Trí Nghiên ở trong tay mình không ngừng giãy dụa, cắn chặc miếng thịt khô, Ân Tĩnh chợt cảm thấy cạn lời. Con rắn này, thật tham ăn.

"Úc thí chủ, ta mang nàng đi đây." Ân Tĩnh mang theo Trí Nghiên vừa muốn đi ra ngoài, Úc Trần Hoan đã vội vàng đi tới, nhét cả một túi thịt bò khô vào trong ngực nàng."Ta không cần mấy cái này nữa, tránh cho con rắn này lại tìm qua đây." Úc Trần Hoan sợ nhất chính là rắn, vừa rồi nghe Ân Tĩnh nói con rắn này là vì thịt bò khô mà đến, sao còn dám tiếp tục giữ lại. Huống chi cái túi này lúc nãy cũng bị nó chạm qua, khó đảm bảo thịt bên trong sẽ không bị nó đụng tới, mới nghĩ thôi nàng đã cảm thấy ghê tởm, đương nhiên là sẽ không lại giữ lại.

"Thực sự xin lỗi, Úc thí chủ." Ân Tĩnh ngoài miệng nói vậy, nhưng lại nhận lấy thịt bò khô, ôm rắn bỏ đi. Trên đường trở về, nàng thấy Trí Nghiên vùi vào trong lòng ngực mình, mặc dù là thân rắn, nhưng Ân Tĩnh cũng cảm giác được tâm trạng của nàng bây giờ vô cùng tốt. Thấy hai cái quai hàm của nàng đều bị miếng thịt bò khô nhồi nhét u lên, mặt cũng bị căng tròn, Ân Tĩnh liếc nhìn cái bụng từ từ nhô lên của nàng, buộc chặt túi thịt bò khô.

"Ăn chậm thôi, đều là của ngươi cả, đừng ăn no quá."

Cuối cùng cũng tống được cái con rắn dọa người và tên Ân Tĩnh đáng ghét kia đi, Úc Trần Hoan nghỉ ngơi một hồi, thì đã quên mất chuyện lúc nãy. Nàng gọi người hầu mua thật nhiều bột hùng hoàng vẩy ở trong phòng, ngay cả trong sân cũng không bỏ sót một góc. Làm xong xuôi những điều đó, Úc Trần Hoan ngâm mình một cái, rồi lại thay một bộ váy dài màu tím sẫm, trang điểm nhẹ, lúc này mới hài lòng đến khu nhà của Dịch Tâm.

Nơi này vẫn giống như lúc mình ra đi, một chút cũng không có biến hóa, lúc Úc Trần Hoan tiến vào cũng không có gõ cửa, y hệt như đang ra vào nhà của mình. Nàng mới vừa bước vào trong sân, chỉ thấy Dịch Tâm đang nấu thuốc, nước canh đen nhánh nhìn qua liền biết là cực kỳ đắng. Nhưng Dịch Tâm không hề nhíu mày uống một hơi, nhiều lắm là sau khi uống xong thì ăn một cục đường.

Úc Trần Hoan phát hiện, gần một tháng không gặp, Dịch Tâm gầy gò tiều tụy hơn rất nhiều, đạo bào vốn đã rộng lớn mặc lên người nàng thì càng giống như là mặc đồ nam, vòng eo thon thả tựa như cố sức nắm lấy sẽ bị gãy mất. Úc Trần Hoan có chút chua xót, loại cảm giác này nàng không nói rõ được, thật giống như là có ai đó đang cố sức bóp lồng ngực của nàng một cái, để cho nàng cảm thấy hít thở khó khăn, buồng tim và toàn thân cũng đau theo.

Úc Trần Hoan cảm giác mình có chút kỳ quái, ví dụ như những ngày qua ở Úc gia, có một đống nữ nhân đưa tới cửa, nhưng nàng thỉnh thoảng sẽ nhớ tới Trần Duyên tự, nhớ tới Dịch Tâm ở chỗ này. Rõ ràng tư sắc và khí chất của Dịch Tâm đều không có cách nào đánh đồng với những cô gái trước đây mình từng chung đụng, nhưng lại có thể khiến cho mình nhớ mãi không quên, thậm chí còn có chút nghiện. Trên người Dịch Tâm có loại cảm giác quá mức sạch sẻ, Úc Trần Hoan biết nàng và mình khác nhau, không chỉ là thân phận, mà tâm tư của Dịch Tâm cũng rất đơn thuần, đúng như pháp danh của nàng, Dịch Tâm, một lòng.

Trong lòng suy nghĩ có lẽ mình không nên quấy rầy người này nữa, nhưng bước chân vẫn không tự chủ được cất bước đi ra ngoài. Lâu ngày không gặp, quả thực nàng rất nhớ Dịch Tâm. Không chỉ là nhớ thân thể của nàng, còn nhớ mùi hương và giọng nói của nàng. Vốn dự định hôm nay sẽ vui sướng với nàng một phen, nhưng cũng không biết tại sao, ý niệm đó đột nhiên lại biến mất, biến thành cái ý nghĩ chỉ cần đơn giản trò chuyện với Dịch Tâm là được rồi.

"Dịch Tâm, cơ thể ngươi không thoải mái sao?" Thấy Dịch Tâm rửa chén xong muốn trở về phòng, Úc Trần Hoan đi tới vài bước, nhẹ giọng hỏi. Làm sao Dịch Tâm có thể nghĩ đến Úc Trần Hoan bỗng nhiên sẽ xuất hiện, hơi giật mình, cái chén trên tay trượt một cái bể tan tành. Nàng vội vàng xoay người lại nhặt nó, cơ thể chợt bị một người ôm lấy, khiến cho ngay cả động tác khom lưng nàng cũng không có biện pháp thực hiện.

"Dịch Tâm ngốc, chén bể để ta gọi người hầu thu dọn là được rồi, lâu như vậy không gặp nhau, ngươi có nhớ ta không?" Theo cái ôm của Úc Trần Hoan, mùi hương nồng nặc trên người nàng cũng theo đó xông vào mũi. Bị nàng ôm, Dịch Tâm hơi hơi ngẩn người, đã quên trả lời cũng quên phản ứng. Nhớ không? Sao lại không nhớ chứ. Dịch Tâm không có cách nào dối lòng mình, mấy ngày này, Úc Trần Hoan đi không từ giã, nàng nhớ nàng, lại không có biện pháp nói với bất kỳ người nào.

Nàng không có tư cách trách Úc Trần Hoan ra đi không từ giã, bởi vì nàng cũng không phải là ai của Úc Trần Hoan, ngay cả tư cách hỏi cũng không có, chứ đừng nói gì tới chất vấn. Thế nhưng, ngay lúc nàng sắp chống chọi qua khoảng thời gian ngắn rất khó chịu này, thì Úc Trần Hoan lại quay về. Dùng một tư thế quen thuộc xuất hiện ở trước mặt nàng, hỏi mình có nhớ nàng không.

Người xuất gia không thể nói dối, nhưng có một chút lời, lại không thể nói.

"Úc thí chủ, buông đi." Dịch Tâm nhẹ giọng nói, sau đó liền thoát khỏi cái ôm của Úc Trần Hoan, nàng khom người, thận trọng dọn hết những mảnh vỡ nhỏ, xoay người trở về phòng. Thấy nàng không để ý tới mình, Úc Trần Hoan khẽ nhíu mày, nếu như là lúc trước, nhất định là nàng sẽ cảm thấy tiểu ni cô này không biết điều, mình chủ động tìm nàng, nàng lại còn ra vẻ ta đây. Nhưng hôm nay, nàng cảm thấy Dịch Tâm che dấu tâm sự, cũng vào phòng.

"Dịch Tâm đang trách ta đi không từ giã sao?" Úc Trần Hoan suy nghĩ một chút, nghĩ chỉ có lý do này, quả nhiên sau khi nàng nói xong, chỉ thấy tay của Dịch Tâm run lên. Nàng đứng ở một bên, nhìn kỹ gương mặt của Dịch Tâm. Chỉ mới ngắn ngủi một tháng, khuôn mặt của Dịch Tâm cũng gầy đi một vòng, khuôn mặt nhỏ nhắn lớn chừng bàn tay này tái nhợt tiều tụy, khiến người ta nhìn liền có chút đau tiếc.

Úc Trần Hoan thấy nàng câu nệ ngồi ở bên giường, thỉnh thoảng nhìn mình vài lần, mà lúc mình quay sang thì lại vội vàng né ra. Cái dáng vẻ muốn nhìn lại không dám nhìn đó làm cho Úc Trần Hoan cảm thấy vô cùng khả ái, nàng trực tiếp cởi áo khoác, ngồi xuống bên cạnh Dịch Tâm, nhẹ nhàng ôm lấy nàng. Cảm thấy người trong lòng run rẩy, Úc Trần Hoan biết, nàng không phải là hưng phấn đến phát run, mà là đang sợ.

"Úc thí chủ, đừng như vậy. . . Ta không có biện pháp tiếp tục với ngươi. . ." Dịch Tâm lắc đầu muốn nói gì đó, nhưng Úc Trần Hoan đã cúi đầu hôn lên trán của nàng, từ từ kéo nàng nằm xuống giường.

"Dịch Tâm, ta không muốn đối với ngươi thế nào, chỉ là lâu lắm không gặp, ta rất nhớ ngươi. Hôm nay cái gì ta cũng sẽ không làm, ta chỉ muốn ôm ngươi, để cho ngươi nằm ở trong lòng ta mà ngủ."

"Úc thí chủ, ta còn có kinh văn chưa có đọc."

"Không sao, ngày mai ta cùng ngươi đọc."

"Úc thí chủ. . . Ta. . ."

Dịch Tâm còn muốn nói gì đó, nhưng Úc Trần Hoan đã đưa tay ra che miệng của nàng, nhẹ nhàng sờ lên bả vai của nàng. Bị chạm nhẹ như thế, Dịch Tâm không có cách nào nói nữa, tất cả những lời từ chối đều nghẹn ở trong cổ họng, để cho nàng không có cách nào nói ra, cũng không đành lòng nói ra. Nàng sợ mình nói ra, Úc Trần Hoan sẽ tưởng thật, liền đi thật. Nếu như nàng lại bỏ đi, mình vẫn như trước không có tư cách gì hỏi nàng tại sao lại ra đi, và đi đến chỗ nào.

Nhìn Dịch Tâm tủi thân rúc vào trong lòng ngực mình, theo bản năng dùng tay siết chặt vạt áo của mình. Bộ dáng kia thì giống như là chú chó nhỏ bị chủ nhân vứt bỏ, ngay lúc chủ nhân tìm được nàng, bày ra tất cả nỗi khủng hoảng và không yên. Úc Trần Hoan giống như là biết tâm tư của nàng, nhẹ nhàng hôn lên vành tai nàng, dùng giọng nói rất nhỏ, thì thầm bên tai nàng.

"Dịch Tâm, ta đi đâu, nếu ngươi muốn biết, chỉ cần tới hỏi. Nếu ngươi muốn đi cùng, ta cũng sẽ không chút do dự mang ngươi theo."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro