chương 38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Yêu xà, đừng nằm nướng nữa, mau thức dậy đi theo ta." Lại đến thời điểm tụng kinh vào mỗi buổi sáng sớm hàng ngày, Ân Tĩnh vẫn giống như thường lệ, nhiều lần kêu cái tên đang nằm lỳ ở trên giường không chịu ngồi dậy Trí Nghiên. Đây gần như là chuyện mà các nàng cần phải làm mỗi ngày, mọi ngày chỉ cần mình nhắc đi nhắc lại thêm vài tiếng, thì Trí Nghiên liền thức dậy, nhưng hôm nay con rắn này vẫn cứ nằm ở đó, gọi cũng không nghe.

"Ni cô, ta đau thắt lưng, không muốn động đậy, ngươi đừng gọi ta nữa mà." Trí Nghiên yếu ớt nói, nhìn ánh mắt của Ân Tĩnh chỉ biết là nàng lại cho rằng mình đang nói dối, nhưng lần này Trí Nghiên quả thật không có viện cớ, mà là thật sự khó chịu. Một khi loài rắn bắt đầu vào thời kỳ phát tình, thì sẽ kéo dài khoảng một tháng, trước đó vài ngày Trí Nghiên đã có dấu hiệu tới kỳ phát tình, nhưng hôm qua mới tính là thật sự bắt đầu.

Đây cũng không phải là lần đầu tiên Trí Nghiên trải qua thời kỳ phát tình, có điều lần này khát vọng và khó chịu hơn mọi khi rất nhiều. Bắt đầu từ tối hôm qua thì đã như vậy, nơi đó cực kỳ ướt, mỗi lần nghe thấy hương thơm của Ân Tĩnh, lúc ngủ không cẩn thận bị chạm tới chỗ nào đó, Trí Nghiên đều sẽ cảm thấy toàn thân vừa mềm lại vừa tê dại, vị trí giữa chân và vòng eo cũng phát đau.

Quần nhỏ của nàng bị ướt, nàng dùng phép thuật để hong khô, nhưng qua không bao lâu thì lại ướt át một mảnh, dính vào người cực kỳ không thoải mái. Nhưng Trí Nghiên lại không dám không mặc, nàng sợ chất lỏng kia tràn ra giường sẽ bị Ân Tĩnh phát hiện, đến lúc đó lại sẽ phạt mình.

Thật vất vả chịu đựng qua buổi tối, Trí Nghiên gần như là không ngủ cả một đêm, bây giờ mới vừa chợp mắt một tí, thì lại bị Ân Tĩnh đánh thức. Nhìn cái bộ dáng ngươi căn bản không khó chịu chỉ là đang nói dối của Ân Tĩnh, Trí Nghiên thật muốn cắn chết cái tên đầu sỏ hại mình khó chịu như vậy này. Đều là lỗi của Ân Tĩnh, nếu nàng bằng lòng giao phối với mình, thì hà cớ gì mình phải bị khó chịu thế này chứ.

"Yêu xà, hôm nay chiều theo ngươi một lần, ngày mai ngươi phải theo ta đi tụng kinh." Thấy thời gian đã bị trì trệ hồi lâu, Ân Tĩnh không có biện pháp, chỉ có thể tự mình đi thôi. Nhìn nàng đóng cửa rời khỏi, lúc này Trí Nghiên mới cúi đầu nức nở một tiếng. Nàng cảm giác mồ hôi trên người mình tuôn ra, toàn thân đều nóng ran, nàng dứt khoát cỡi quần áo làm chuyện cực kỳ tàn ác không thể nói với chiếc ra giường, để giảm bớt sự khó chịu trên người. Nhưng phương pháp này, chung quy chỉ giảm bớt một chút chứ không diệt được tận gốc. Nàng thật là muốn giao phối, muốn đến nỗi điên mất rồi.

Ân Tĩnh vẫn chưa phát hiện ra Trí Nghiên khác thường, chỉ tưởng là hôm nay nàng lại lên cơn mới không đến. Vào trong từ đường, nàng liếc nhìn Dịch Tâm đang quỳ gối trên đệm cói, có chút vui mừng sớm như vậy nàng đã tới đây. Trong lúc lơ đãng, Ân Tĩnh liếc qua cái dấu vết hồng hồng của Dịch Tâm, lại hơi hơi nghi ngờ. Hiện tại mới là mùa xuân, vẫn chưa tới mùa có muỗi, chẳng lẽ Dịch Tâm đụng phải cái gì?

"Dịch Tâm, vết hồng trên cổ ngươi là do bị thương sao?" Ân Tĩnh không hiểu vết hồng đó là cái gì, liền mở miệng dò hỏi, nghe thấy lời của nàng, cơ thể Dịch Tâm cứng đờ, vội vàng vén áo lên cao, hoang mang không biết phải giải thích thế nào. Nhưng khi nàng ngẩng đầu, đối diện với đường nhìn mờ mịt của Ân Tĩnh, thì lại thở phào nhẹ nhõm. Nàng thật sự đã quên mất, Ân Tĩnh sư tỷ không hiểu những chuyện kia, làm sao nhìn ra được vết hồng này là do Úc Trần Hoan lưu lại chứ.

"Chỉ là do khí trời thay đổi, có chút dị ứng mà thôi. Ân Tĩnh sư tỷ, sao hôm nay Trí Nghiên không qua đây với ngươi?" Dịch Tâm tò mò quan sát Ân Tĩnh một phen, phát hiện Trí Nghiên không có biến thành thân rắn quấn lên trên người nàng, mới mở miệng hỏi một câu.

"Con rắn ấy hôm nay lười biếng, kiếm cớ không có tới."

"Sư tỷ đối với nàng thật tốt."

Nghe Ân Tĩnh trả lời, Dịch Tâm lơ đãng nói. Nhưng chính là một câu nói vô tình của nàng, lại làm cho Ân Tĩnh hơi sửng sốt một chút. Hóa ra ngay cả Dịch Tâm cũng đã nhận ra thái độ khác biệt mà mình dành cho Trí Nghiên, rõ ràng là mình đã quyết định không nuông chiều Trí Nghiên nữa, không nghĩ tới mới không có để ý một tí, thì lại quên đi chuyện đã tính trước.

Sau khi tụng kinh xong xuôi, Ân Tĩnh cảm giác mình hẳn là nên khắc phục cái tật xấu hay mềm lòng một chút, nàng cố ý cầm mấy quyển kinh văn quay về, lại hái thêm chút trái cây chua cho Trí Nghiên, dự định để cho nàng vừa ăn trái cây vừa xem kinh văn, ai biết được lúc này ở trong phòng, con yêu xà kia vẫn còn nằm ở trên giường chưa dậy, lại còn cởi sạch quần áo.

"Yêu xà, sao lại không mặc quần áo, ta hái trái cây đặt ở trong sân, hiện tại khí trời đang đẹp, ngươi ra ngoài đọc mấy quyển kinh văn đi." Ân Tĩnh đứng ở bên giường, tìm xong quần áo cho Trí Nghiên rồi đặt ở đầu giường, nàng phát hiện ngày hôm nay Trí Nghiên quả thực rất quái dị, nếu là ngày thường, giữa trưa là thời điểm ánh nắng tốt nhất, Trí Nghiên sẽ ra ngoài sân phơi nắng, nhưng hôm nay cứ vùi ở trong phòng không chịu đứng dậy.

Ân Tĩnh không để ý tới nàng, chỉ nói câu nhanh ra ngoài liền bỏ đi. Nhìn nàng không để ý tới mình, Trí Nghiên bất mãn bĩu môi, nàng nghĩ Ân Tĩnh không chỉ bảo thủ, mà còn chậm tiêu muốn chết, lẽ nào nàng không nhìn ra mình rất khó chịu sao. Lại còn bảo mình đọc mấy cái kinh văn gì đó, nhưng nghĩ tới trong sân có trái cây chua, Trí Nghiên lại không kiềm được cái tánh tham ăn của mình. Nàng suy nghĩ một chút, đành phải vươn cánh tay mềm mại mặc quần áo vào, chống đỡ hai chân vô lực đi ra ngoài.

Cơ thể của rắn rất mềm, đến kỳ phát tình thì lại giống như là bọt biển, toàn thân đều tràn đầy vô lực. Trí Nghiên không biết nàng làm cách nào đi ra ngoài, nàng chỉ cảm giác lúc nào mình cũng phải xoay người một cái, không thì thắt lưng thực sự mỏi nhừ đau xót không có biện pháp bước đi. Chính nàng vẫn chưa phát hiện sự khác thường của nàng, nhưng một người đứng xem như Ân Tĩnh lại thấy được rõ ràng.

Nàng chỉ thấy Trí Nghiên đẩy cửa đi ra, nhưng hình dạng và vẻ mặt lại rất quỷ dị. Trên gương mặt trắng noãn kia mang theo chút phấn hồng, một khối chỉ bạc lười biếng xõa trên vai, rõ ràng thường ngày cũng xõa ra như thế, nhưng hôm nay nhìn qua lại tràn đầy phong tình. Không chỉ như vậy, ngay cả biểu cảm trên mặt của Trí Nghiên, cũng khác biệt.

Mọi ngày con yêu xà kia không ăn vạ thì sẽ khoe mẻ vì có thức ăn, nhưng hiện nay, trên mặt nàng phủ một tầng mồ hôi mỏng, thấm ướt làn mi, mắt phượng hẹp dài mê ly phiêu lãng, đuôi mắt xếch lên, câu hoặc mười phần. Bờ môi của nàng hơi nhếch, khẽ gọi mình, âm thanh kia mềm mại giống như là cánh hoa mới nở, êm ái giống như chạm nhẹ vào là đụng phải một giọt nước nhỏ, Ân Tĩnh nghe vào nhịn không được khẽ run lên.

Nàng cảm thấy ngày hôm nay Trí Nghiên rất kỳ quái, hoàn toàn không giống với dáng vẻ bình thường của nàng, thêm nữa hương vị trên người nàng rất nồng nặc, nồng nặc đến mức nàng vừa xuất hiện ở trong sân, thì làm cho cả khoảng sân đều tràn ngập mùi hương thơm ngát trên người nàng. Lúc trước Ân Tĩnh vẫn chưa chú ý, nhưng lúc này ở trong sân đều nghe thấy được, liền phát hiện sai sai.

"Ni cô. . . Kinh văn ở đâu a. . ." Trí Nghiên nhẹ giọng nói, chính nàng cũng không hề phát hiện giọng nói của nàng trở nên cực kỳ thong thả, âm cuối còn kéo rất dài. Thấy nàng vặn vặn vòng eo mãnh khảnh, bước từng bước đi về phía mình, sau đó liền dựa lên người mình. Ân Tĩnh nghĩ Trí Nghiên đàng hoàng được mấy ngày dường như lại bắt đầu suy nghĩ lệch lạc, nàng lui về phía sau một bước tạo khoảng cách, đi tới cái ghế ở bên cạnh ngồi xuống, đặt kinh văn ở trong lòng lên trên bàn.

"Chỉ có mấy quyển này, sáng sớm ngươi không có tụng kinh, vậy nhìn hết toàn bộ đi."

"Ừ. . ." Trí Nghiên đáp lại một chữ, nhưng tiếng ừ này được nàng ngâm nga cả một vòng tròn, mềm mại không gì sánh được. Nghe cái âm thanh giống như là khi làm chuyện bất chính mới có thể phát ra, Ân Tĩnh khẽ nhíu mày, dự định không để ý tới Trí Nghiên. Ai ngờ con yêu xà kia đúng là được một tấc lại muốn tiến một thước, thấy nàng lắc mông đi tới, ôm kinh văn, sau đó xoay người một cái lại ngồi vào lòng mình, con ngươi của Ân Tĩnh trầm xuống.

"Yêu xà, ngươi làm cái gì vậy, đi xuống." Ân Tĩnh nói xong liền đẩy Trí Nghiên ra, người nọ không những không nghe mà còn vươn tay ôm lấy mình, toàn bộ cơ thể đều vùi vào trong ngực nàng.

"Ni cô, không được hung dữ với ta, ta chỉ nằm một lát, chỉ một lát." Trí Nghiên rõ ràng lại đang ăn vạ, nhưng mà giọng nói của nàng quá mức êm ái, nghe vào lại giống như là làm nũng. Nhìn mặt nàng đỏ bừng, còn có con ngươi ngưng tụ hơi nước, sắc mặt của Ân Tĩnh tuy rằng không tốt, nhưng lại không cự tuyệt nữa.

Trí Nghiên cầm kinh văn, làm bộ nhìn, hơi thở nhè nhẹ của Ân Tĩnh phả vào người, lên trên cổ mình, để cho nàng cảm thấy cực kỳ khó nhịn. Thân thể mình phản ứng thế nào, Trí Nghiên biết rõ. Nàng cảm thấy thịt mềm lại bắt đầu nở ra, bộ ngực thật là đau, nàng thật sự hy vọng Ân Tĩnh có thể xoa bóp cho nàng, xoa xoa một tí.

"A. . ." Trí Nghiên bỗng nhiên lên tiếng hô nhẹ, không phải là nàng cố ý, mà là chính nàng cũng không có biện pháp kiềm nén loại thanh âm này. Bộ ngực và cánh tay của Ân Tĩnh chỉ mới chạm vào nhau, nàng đã cảm thấy toàn thân đều nhịn không được mà phát run.

"Yêu xà, ngươi làm cái gì vậy?" Thấy một buổi trưa đã trôi qua, mà Trí Nghiên lại chỉ nhìn được vài trang kinh văn, nhưng trái cây thì lại ăn hơn phân nửa, Ân Tĩnh đột nhiên cảm giác, nếu lần sau bảo yêu xà kia nhìn kinh văn, thì nhất định không thể chuẩn bị thức ăn.

"Ân Tĩnh, ta mệt, chúng ta đi nghỉ ngơi sớm có được không?" Trí Nghiên buông kinh văn, cực kỳ lười biếng nói, thấy dáng vẻ khác thường của nàng ngày hôm nay, Ân Tĩnh gật đầu từ trên ghế đứng lên, chuẩn bị đi tắm. Thật vất vả ứng phó xong chuyện đọc kinh văn, Trí Nghiên vội vàng trở về phòng, vừa mới lên giường, nàng liền cởi bỏ tất cả quần áo, xịu lơ nằm ở trên giường.

Nàng thật là khó chịu, cơ thể giống như là muốn nứt ra rồi, đau xót lại không có sức lực. Liếc nhìn áo ngủ bằng gấm ở bên cạnh, Trí Nghiên cắn cắn môi dưới, đưa tay ôm lấy, đôi chân dài kẹp chặt nó, bắt đầu ma sát. Nàng cảm thấy cơ thể không còn là của mình nữa, mà là bị một mình khác điều khiển, dù biết rõ bất cứ lúc nào Ân Tĩnh cũng có thể trở về, bộ dáng này của mình không thể bị nàng nhìn thấy, nhưng nơi đó vẫn cứ uốn éo một lần rồi lại thêm một lần.

"A. . . Thật là khó chịu. . . Giúp ta một chút. . . Ni cô giúp ta một chút. . ." Trí Nghiên bất lực hô nhẹ, chợt, nàng cảm thấy chỗ nào đó trên cơ thể đang phát run, ngay sau đó toàn thân đều run rẩy. Trí Nghiên không rõ cái loại cảm giác cực kỳ thoải mái vừa rồi là thế nào, chỉ biết là sau lần đó, cơ thể không còn nóng nữa.

Lúc này toàn thân nàng vô lực, không có chút pháp lực để thi triển mà thanh lý đống giường chiếu hỗn độn này, Trí Nghiên nằm đó, hành động kịch liệt lúc nãy làm cho ra giường ướt đẫm. Nàng cố gắng muốn che lại, nhưng lúc này Ân Tĩnh đã đi vào rồi. Nàng thấy Trí Nghiên lại không mặc quần áo nằm đấy, tuy rằng đã thành thói quen, nhưng vẫn cảm thấy không hợp lý.

"Yêu xà, ta biết ngươi không có thói quen mặc đồ, nhưng nếu là hình người, tốt nhất vẫn là che đậy một chút cho thỏa đáng. Nếu ngươi không muốn mặc quần áo, thì biến thành thân rắn." Ân Tĩnh thấp giọng nói, Trí Nghiên ngẩng đầu liếc nhìn nàng một cái, tuy rằng bây giờ nàng tràn đầy oán niệm với Ân Tĩnh, nhưng vẫn biến thành rắn. Chí ít thân rắn không quá dễ dàng tiêu hao thể lực, cũng sẽ không khó chịu như vậy.

Chỉ là Trí nghiên đã quên, chuyện nàng vừa làm vẫn chưa có xử lý xong, nếu là hình người thì còn có thể chống chế, nhưng biến thành rắn. . . vậy chiếc giường ẩm ướt đều rơi vào đường nhìn của Ân Tĩnh. Nàng nhìn bãi nước trên giường và chăn bông, Ân Tĩnh không rõ đây là thứ gì. Không hề nghĩ ngợi liền đưa tay sờ lên, lại phát hiện nước này còn có chút nhớp nhúa.

Thân rắn Trí Nghiên ở một bên kinh hồn táng đảm nhìn động tác của Ân Tĩnh, rất sợ đối phương đoán ra vừa rồi bản thân mình làm cái gì. Ân Tĩnh đã sớm nói với nàng, không được nhắc lại chuyện giao phối, bằng không sẽ giam mình lại, đây cũng chính là nguyên nhân Trí Nghiên khó chịu thế này nhưng vẫn chịu đựng không nói. Bây giờ nếu để cho Ân Tĩnh biết mình mượn chăn bông của nàng dập lửa, không chừng lại sẽ phạt mình.

"Yêu xà, đây là ngươi làm ra sao?" Ân Tĩnh dùng khăn lau tay, nhìn bãi nước ở trên giường, lại nhìn về phía thân rắn Trí Nghiên. Bị nàng hỏi như vậy, Trí Nghiên vội vàng cuộn người thành một vòng nhỏ, không ngừng phe phẩy cái đầu rắn, ý bảo không phải do nàng làm. Nhưng khi cái dáng vẻ vô tội này lọt vào mắt Ân Tĩnh, chính là sự chấp nhận trá hình.

Ân Tĩnh khó hiểu nhìn bãi nước trên giường, nàng không hiểu bãi nước này từ đâu mà đến, đã là nước, tại sao lại có chút dinh dính? Suy nghĩ hồi lâu, Ân Tĩnh bỗng nhiên nhìn về phía Trí Nghiên, đường nhìn rơi vào trên cái lưỡi đang lè ra của nàng. Bị Ân Tĩnh nhìn chăm chú như thế, Trí Nghiên sợ đến nỗi bụng dưới cũng co quắp vài cái. Nàng hoài nghi có phải Ân Tĩnh đã biết cái gì rồi hay không, không ngừng vùi thân rắn vào cái gối ở phía sau, cuối cùng chỉ chừa lại cái đầu rắn ở bên ngoài.

Nhìn cái dáng vẻ chột dạ đó của nàng, Ân Tĩnh càng thêm chắc chắn Trí Nghiên đã làm ra cái bãi nước này. Thế nhưng rõ ràng là mình đã cho yêu xà rất nhiều thức ăn, vì sao nàng còn có thể chảy ra nhiều nước bọt như vậy? Chẳng lẽ nàng lại bị đói?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro