chương 40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tiểu thư, đây là bữa trưa của ngày hôm nay."

"Ừ, lui xuống đi."

Đến thời điểm ăn cơm trưa, người hầu cố ý đưa tới thức ăn mới vừa mua được ở dưới chân núi. Hôm nay Dịch Tâm cũng ở đây, nên Úc Trần Hoan không có mua thức ăn mặn, mà là mua chút đồ chay sắc vị câu toàn. Thấy người hầu dọn các món ăn lên xong, Úc Trần Hoan bảo bọn họ lui ra ngoài sau đó liền vội vàng đóng cửa lại, cũng đóng chặt cửa sổ. Thấy nàng làm tốt hết thảy mới thận trọng xem xét khắp căn phòng, dường như đang tìm cái gì đó, Dịch Tâm không hiểu vì sao chỉ ăn một bữa cơm mà Úc Trần Hoan lại giống như là đi ăn trộm.

"Úc thí chủ, ngươi đang tìm gì vậy?"

"Rắn."

"Rắn? Sao trong chùa lại có rắn. . ."

Nghe Úc Trần Hoan nói đang tìm rắn, Dịch Tâm theo bản năng muốn phản bác, nhưng nói được phân nửa, thì ngừng lại. Trong ngôi chùa này đích thật là không có rắn bình thường, nhưng lại có một con rắn sống nghìn năm. Dịch Tâm không rõ tại sao Úc Trần Hoan phải tìm rắn, nhưng nàng lờ mờ đoán được, con rắn kia hẳn là Nguyễn Khanh Ngôn.

"Trong chùa của các ngươi thực sự có rắn, vả lại còn là một con rắn dường như đã thành tinh."

"Úc thí chủ suy nghĩ quá nhiều, sao rắn lại có thể thành tinh chứ, nhiều lắm là có thể hiểu chút ý người mà thôi." Nghe Úc Trần Hoan nói con rắn kia thành tinh, Dịch Tâm cũng đã xác định con rắn mà Úc Trần Hoan nói tới chính là Trí Nghiên. Nàng sợ đối phương phát hiện ra thân phận yêu xà của Trí Nghiên, vội vả nói đỡ, lo sợ Úc Trần Hoan biết được con rắn kia thật sự không phải là rắn.

Nhưng mà, lời nói của Dịch Tâm vào thời khắc này, lại không có chút xíu sức thuyết phục nào với Úc Trần Hoan. Mấy ngày nay, mỗi khi nàng gọi người hầu đi mua thức ăn, thì lúc nào cái con rắn tướng mạo kỳ quái kia cũng có thể nghĩ cách lẻn vào trong phòng. Không phải là chui vào từ trong khe cửa, thì chính là chọc một cái lỗ trên cửa sổ giấy mà tiến vào, mà lúc lố nhất chính là dở ngói ra làm dáng từ trên trời giáng xuống. Nói chung, mặc kệ Úc Trần Hoan dùng cách gì, đề phòng đến cỡ nào, thì con rắn kia cũng có thể đi vào trong phòng của mình.

May mà con rắn kia thực sự không cắn người giống như lời Ân Tĩnh nói, nhưng nó thật sự rất đáng ghét. Lúc đầu Úc Trần Hoan vẫn không biết rốt cuộc thì nó tới để làm cái gì, về sau mới hiểu được, con rắn này ghét ăn cơm canh đạm bạc ở trong chùa, thấy chỗ của mình có thức ăn khác, thì mỗi ngày đều tới cướp. Tất nhiên là Úc Trần Hoan không có khả năng vì đề phòng nó mà ủy khuất một ngày ba bữa của mình, nên mỗi ngày chỉ có thể bảo người hầu mua hai phần, kết quả con rắn kia thật đúng là mỗi ngày đều tới chỗ của nàng ăn ké uống ké.

Úc Trần Hoan sợ rắn, tuy rằng con rắn kia lớn lên vô cùng xinh đẹp, nhưng cũng rất dọa người. Mỗi lần thấy con rắn kia lắc người tiến đến, Úc Trần Hoan đều vội vàng đưa thức ăn cho nó, sau đó trốn lên giường chờ nó đi rồi mới dám bước xuống. Mỗi khi hồi tưởng lại việc này, Úc Trần Hoan đều cảm thấy uất ức đến tột độ, nàng muốn tìm một cơ hội giết chết con rắn này, nhưng những tên người hầu kia quả thực quá vô dụng, lại còn không dám động thủ, cho nên sự việc cứ như vậy kéo dài đến bây giờ.

Nghe Úc Trần Hoan nói xong những lời này, Dịch Tâm vô cùng vui vẻ cười rộ lên. Nàng không nghĩ tới Úc Trần Hoan cũng có một ngày bị kinh ngạc, mà kẻ làm cho nàng kinh ngạc lại chính là thân rắn Trí Nghiên. Nghĩ đến Úc Trần Hoan sợ rắn như thế, mà Trí Nghiên cứ tới hù dọa nàng. Dịch Tâm chỉ cảm thấy Úc Trần Hoan vô cùng đáng yêu, nàng không muốn nói cho Úc Trần Hoan biết con rắn kia thực sự sẽ không đả thương nàng, bởi vì Dịch Tâm rất muốn nhìn thấy cái dáng vẻ bị ăn hiếp của Úc Trần Hoan.

"Dịch Tâm ngươi còn cười, mấy ngày nay ta bị con rắn kia dọa đến nỗi ngủ không ngon, chẳng lẽ ngươi không muốn an ủi ta?"

"Không phải là ta cố ý cười ngươi, chẳng qua là ta cảm thấy, dáng vẻ lúc Úc thí chủ bị con rắn kia hù dọa, thực sự rất đáng yêu." Ý cười của Dịch Tâm còn treo ở trên mặt, Úc Trần Hoan nghe tiếng cười của nàng, xoay qua chỗ khác nhìn nàng.

Không biết có phải là ảo giác hay không, Úc Trần Hoan phát hiện nàng từ sau lần quay lại này, Dịch Tâm lại trở nên dễ nhìn hơn trước. Tuy rằng cả người gầy đi một trận, nhưng luôn có loại cảm giác khiến cho Úc Trần Hoan muốn ôm vào trong ngực. Nghĩ đến mình sẽ phải lập tức rời khỏi Trần Duyên tự quay về Úc gia, Úc Trần Hoan đột nhiên cảm thấy, nếu như mình có thể mang Dịch Tâm về theo thì tốt rồi.

"Dịch Tâm, ngươi thực sự muốn ở trong ngôi chùa này cả đời sao? Có nghĩ tới chuyện đi theo ta không?" Úc Trần Hoan dò hỏi, nàng có thể cảm giác được lòng hướng phật của Dịch Tâm đã sớm bị mình quấy nhiễu, nàng cũng tìm người điều tra bối cảnh của Dịch Tâm, lúc nhỏ phụ mẫu đều mất, được chùa nhận nuôi, không quyền không thế, không có đọc sách cũng không có chỗ để đi. Bối cảnh như vậy, mình có thể tuỳ ý mang nàng ra khỏi chùa, thứ Úc gia có nhiều nhất chính là tiền, nuôi thêm một Dịch Tâm căn bản không thành vấn đề, cho dù ở Úc gia Dịch Tâm không làm gì thì cũng sẽ không chết đói, cũng tốt hơn là so với ở Trần Duyên tự.

"Úc thí chủ, ngôi chùa này chính là nhà của ta, ngoại trừ ở đây chỗ nào ta cũng sẽ không đi." Dịch Tâm nhẹ giọng nói, nhưng nàng vẫn còn quá non cũng quá đơn thuần, toàn bộ sự khát vọng ở trong mắt đều bị Úc Trần Hoan nhìn hết.

"Dịch Tâm, ta biết ngươi đang lo lắng, cũng biết ngươi không hoàn toàn tin tưởng ta. Qua mấy ngày nữa ta sẽ rời khỏi nơi này, có lẽ trong một khoảng thời gian rất dài cũng sẽ không trở lại. Ta muốn ngươi đi với ta, để ta chăm sóc cho ngươi, được không?"

Úc Trần Hoan nghiêm túc nói, mà Dịch Tâm nghe xong vẻ mặt cũng ngẩn ngơ. Nghe nàng nói muốn dẫn mình đi, chăm sóc mình, lời này phụ mẫu cũng đã từng nói với nàng, nhưng cả hai lại đồng thời rời bỏ mình, để cho một mình mình trơ trọi trên cõi đời này. Dịch Tâm rất sợ bị vứt bỏ, cho nên nàng mới chọn ở lại Trần Duyên tự, ở chỗ này tất cả mọi người đều không tình không cầu, nàng chỉ có mỗi bản thân mình, như vậy nàng cũng sẽ không bị bỏ lại nữa.

Nhưng bây giờ, Úc Trần Hoan nói muốn mang mình rời đi, lần đầu tiên Dịch Tâm sinh ra dao động. Nàng kinh ngạc phát hiện, mình lại chú ý tới hai chữ chăm sóc mà Úc Trần Hoan nói. Nàng thích nàng, biết rõ Úc Trần Hoan không phải là phu quân của mình, mà mình cũng nên vô niệm mà hướng phật, nhưng nàng vẫn cứ thích Úc Trần Hoan.

"Úc thí chủ, ta. . ." Dịch Tâm có chút do dự, nhưng rõ ràng là có điểm dao động, thấy hai tròng mắt lóe sáng của nàng, Úc Trần Hoan bỗng nhiên cười rộ lên, ôm nàng nằm ở trên giường.

"Dịch Tâm, ta mệt mỏi, theo ta nghỉ ngơi một chút."

Hai người nằm đối mặt nhau, Úc Trần Hoan không có nhắc lại chuyện vừa rồi, ngực đã xác định Dịch Tâm sẽ đi với mình. Nàng phát hiện hình như đã lâu rồi Dịch Tâm không có cạo đầu nữa, sờ lên đó không còn là một mảnh trơn bóng, mà là sinh ra chút tóc. Nhìn gương mặt thanh tú của nàng, Úc Trần Hoan vùi đầu vào lòng Dịch Tâm, nhẹ nhàng ngửi mùi hương trên người nàng, rồi xấu hổ phát hiện, thân thể của mình lại có cảm giác. Suy nghĩ kỹ một chút, dường như cũng đã rất lâu không có làm.

"Dịch Tâm, ta muốn ngươi."

"Úc thí chủ. . . Ta. . . Ta vẫn là đi ra ngoài trước." Nghe Úc Trần Hoan bỗng nhiên nói như vậy, đương nhiên Dịch Tâm hiểu, sắc mặt của nàng ửng hồng, vừa định đứng dậy lại bị Úc Trần Hoan kéo xuống, tay cũng bị nàng dẫn tới cái nơi mềm mại ấm áp kia.

"Dịch Tâm, đừng đi, cơ thể của ta nhớ ngươi, ngươi nên chịu trách nhiệm."

" Ân Tĩnh sư tỷ, trong chùa không còn đủ dược liệu, cần hái thêm chút ít."

"Ta đã tính toán thời gian, gần đây cũng là thời điểm nên đi hái một chút. Sáng sớm ngày mai ta sẽ khởi hành, trước hết cứ để cho sư tỷ Dịch Tâm của ngươi thay ta xử lý việc trong chùa."

Dặn dò tiểu đệ tử xong, Ân Tĩnh liền rời khỏi từ đường, đi về phía khu nhà của mình. Tuy rằng phía sau núi của Trần Duyên tự có các loại thực dược thảo, nhưng chỉ là một bộ phận nhỏ, đa số các loại dược thảo thường dùng, đều là do Ân Tĩnh đi ra ngoài thu thập. Cứ cách mấy tháng nàng sẽ đi một lần, nhưng từ lúc Trí Nghiên đến đây thì vẫn chưa có đi.

Trở về phòng, Ân Tĩnh phát hiện Trí Nghiên lại đang trần truồng nằm ở trên giường, thấy mình trở về thì liếc nhìn một cái, rồi lại nhắm mắt nghỉ ngơi. Ân Tĩnh cũng không để ý đến nàng, ở trong phòng thu dọn những thứ mình muốn đem theo. Quần áo mang đủ để tắm rửa là được, còn phải đem theo chút bánh bao, rồi lại thêm một chút lộ phí ở trọ. Đối với rất nhiều chuyện Ân Tĩnh không thèm để ý, trên phương diện ăn mặc cũng không yêu cầu cao.

"Ni cô, ngươi đang làm gì thế? Vì sao phải sắp xếp túi quần áo?" Trí Nghiên vốn là không muốn để ý tới Ân Tĩnh, nhưng nhìn nàng lấy cái này lấy cái kia, dáng vẻ như muốn đi xa nhà, khó tránh khỏi tò mò.

"Trong chùa không còn dược thảo, cần đến Ô sơn ở xa xa thu thập một ít. Việc này lần nào cũng do ta phụ trách, ta thu dọn trước, ngày mai liền xuất phát."

"Ô sơn, nói vậy là ngươi phải ra khỏi chùa? Còn đi suốt một ngày?" Nghe Ân Tĩnh trả lời, trong nháy mắt ánh mắt của Trí Nghiên đều tỏa sáng, thấy nàng mở to cặp mắt màu vàng kia nhìn mình, Ân Tĩnh thầm kêu không tốt. Nàng đã quên mất tính tình của con yêu xà kia, cứ thản nhiên khai báo chuyện mình phải đi ra ngoài như thế, sợ là lại gây phiền toái.

"Ni cô, ta mặc kệ, ngươi sắp đi ra ngoài một ngày, ta cũng muốn đi với ngươi." Quả nhiên, thấy Ân Tĩnh không trả lời, Trí Nghiên lại tiếp tục mở miệng, nghe nàng muốn đi cùng mình, chân mày Ân Tĩnh nhíu chặc, không cần suy nghĩ liền lắc đầu từ chối."Trên người ngươi có chú giam giữ, ta không có cách nào mang ngươi đi ra ngoài, huống chi mang ngươi ra ngoài cũng bất tiện. Dịch Tâm sẽ chăm sóc cho ngươi, ta không ở đây cũng sẽ không để cho ngươi bị đói."

"Không phải là ta sợ bị đói bụng, chỉ là đã lâu rồi ta không có ra khỏi chùa, muốn đi ra ngoài hít thở không khí mà thôi. Hơn nữa, cái chú giam giữ này là do cái mụ lừa trọc kia hạ, ngươi là đồ đệ của nàng, nhất định sẽ có biện pháp mang ta đi ra ngoài." Nghe Trí Nghiên rõ ràng mạch lạc nói, chân mày Ân Tĩnh nhíu chặc hơn, người xuất gia không buông lời gian dối, nàng không có cách nào nói xạo, cho dù là nói xạo với yêu quái như Trí Nghiên.

"Ni cô, ngươi không trả lời chính là nhất định có biện pháp mang ta đi ra ngoài. Nói chung ta không muốn ở lại chỗ này, nếu ngươi đi ra ngoài, phải mang ta theo." Trí Nghiên nói, bỗng nhiên đứng dậy ôm lấy Ân Tĩnh, thấy nàng không hề kiêng dè gì ôm mình như vậy, bộ ngực đầy đặn đó cọ cọ vào người mình, Ân Tĩnh đẩy hồi lâu cũng không có cách nào đẩy cái con rắn dính người này ra.

"Yêu xà, lần này ta đi ra ngoài cũng không phải là đi chơi, mà là đi làm chuyện đứng đắn. Lúc gần đi sư phụ đã giao phó, tuyệt đối không thể để cho ngươi đi ra ngoài." Ân Tĩnh vẫn không chịu nhượng bộ, nàng nghĩ lúc ở trong chùa Trí Nghiên đã vô pháp vô thiên như vậy, nếu mang nàng ra ngoài, thì còn kinh khủng cỡ nào."Ni cô, ta cũng không phải là loại yêu quái sẽ hại người, đi ra ngoài cũng sẽ không làm cái gì. Đã lâu rồi ta không có ra ngoài Trần Duyên tự, ta bảo đảm sẽ không làm chuyện gì quá trớn, ngươi mang theo ta, được không?"

Trí Nghiên nói, hơi hơi kéo ra khoảng cách với Ân Tĩnh, thấy nàng khẽ cau mày, hai mắt mang một tầng hơi nước nhìn mình. Cái khuôn mặt xinh đẹp của Trí Nghiên gần trong gang tấc, rõ ràng là gương mặt và ngũ quan đều là cái dáng dấp yêu mỵ câu người, lúc này lại bày ra cái dáng vẻ tội nghiệp. Tựa như một đứa trẻ đòi ăn kẹo, để cho Ân Tĩnh thực sự không cách nào nhẫn tâm từ chối. Dù cho nàng biết đây là mánh khoé của Trí Nghiên, nhưng vẫn. . . mềm lòng.

"Yêu xà, nếu đi ra ngoài, ngươi thật sự có thể không đả thương, không dùng loạn yêu thuật với người khác, không làm ra việc trái với quy định sao?" Ân Tĩnh có chút không yên tâm hỏi, nghe xong lời của nàng, Trí Nghiên vội vàng gật đầu, rất sợ chậm một chút thì Ân Tĩnh sẽ không cho nàng cái cơ hội này. Trời biết Trí Nghiên muốn đi ra ngoài đến cỡ nào, nàng vốn là một con yêu quái không ràng không buộc, chuyện hàng ngày thích làm nhất chính là đi dạo xung quanh, ăn thứ mà nàng thích.

Nhưng hiện tại bị nhốt trong Trần Duyên tự mấy tháng, nàng cảm thấy không khí trong Trần Duyên tự đã ép nàng đến nỗi không có cách nào hô hấp, Trí Nghiên thực sự rất muốn đi ra ngoài hít thở không khí. Nàng cũng không có tà niệm gì, chằng qua là muốn đi ra ngoài chùa ngắm nhìn mà thôi. Bây giờ thấy Ân Tĩnh dao động, trong lòng Trí Nghiên đã sớm nở hoa. Nàng nghĩ Ân Tĩnh lại trở nên tốt hơn, vẫn là ni cô tốt nhất cái chùa này.

Nhìn bộ dáng lanh lợi của Trí Nghiên, Ân Tĩnh âm thầm thở dài, không lên tiếng nữa coi như là một loại thỏa hiệp. Thực ra không phải là nàng lo lắng mang Trí Nghiên đi ra ngoài thì nàng sẽ chạy trốn, cũng không lo lắng con yêu xà tính tình trẻ con này sẽ cố ý đả thương người khác, mà là nàng nghĩ Trí Nghiên là một tên rất thích gây phiền phức. Mình đi hái thuốc chứ không phải là ra ngoài đi chơi, yêu xà kia hết ăn lại nằm, căn bản không giúp được gì, nếu mang nàng đi, chỉ có trăm hại chứ không có một cái ích lợi gì.

Nhưng mà, nghĩ là nghĩ như vậy, Ân Tĩnh bất đắc dĩ liếc nhìn Trí Nghiên đang ngoan ngoãn ngồi ở trên giường, chẳng biết từ lúc nào đã mặc lại quần áo, đành phải lấy một cái chuông đặt ở trong ngăn kéo ra, cẩn thận thắt lên trên cổ tay của mình.

"Chuông này chính là một trong những món sư phụ để lại cho ta, nó có thể mang ngươi đi ra ngoài, nhưng ngươi phải nhớ không thể cách ta quá xa, bằng không chú giam giữ sẽ làm ngươi bị thương."

"Ân Tĩnh, ngươi thật tốt." Nghe xong Ân Tĩnh nói lời này, Trí Nghiên vô cùng vui vẻ, còn nghiêm chỉnh kêu pháp hiệu của Ân Tĩnh. Nàng nhảy dựng lên ôm chặt Ân Tĩnh, cố sức gặm một cái lên bờ môi của nàng, sau đó còn không quên lè lưỡi liếm liếm.

Nàng chỉ biết Ân Tĩnh có biện pháp mang mình đi ra ngoài, cũng sẽ không ngó lơ khẩn cầu của mình. Nghĩ đến ngày mai là có thể rời khỏi Trần Duyên tự, Trí Nghiên vô cùng vui vẻ, càng nhìn Ân Tĩnh càng thuận mắt, theo đó cũng không gọi nàng là ni cô. Thấy Trí Nghiên được thứ tốt liền luôn luôn quấn quít lấy mình, động một tí là hôn mình, ôm mình, vui vẻ rõ ràng như vậy. Ân Tĩnh bị nàng lây nhiễm, cũng cười cười.

Yêu xà kia, thật đúng là quấn người ta thật chặc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro