chương 41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước khi lên đường, Ân Tĩnh đi dạo một vòng quanh Trần Duyên tự, sau khi giao một ít chuyện trong chùa cho Dịch Tâm, bấy giờ mới chuẩn bị xuất phát. Tuy rằng trước đây Ân Tĩnh cũng thường hay đi ra ngoài vài ngày không trở về, nhưng tình huống lúc này rõ ràng là khác với những lần trước. Nàng không yên lòng liếc nhìn Úc Trần Hoan đang ngồi ở cách đó không xa, có chút bận tâm mình đi rồi có thể phát sinh biến cố gì hay không, Dịch Tâm dường như nhìn ra sự lo lắng của nàng, cười cười.

"Sư tỷ ngươi yên tâm, chuyện của chùa ta sẽ xử lý ổn thoả. Ta có chút thuốc tránh côn trùng, tuy rằng không biết nó có thể khắc chế những loại côn trùng có độc hay không, nhưng ngươi cứ mang theo phòng thân cũng được."

"Ừ, ta đã biết."

"Sư tỷ trên đường đi cẩn thận."

Sau khi tạm biệt Dịch Tâm, Ân Tĩnhvliền khiêng hành lý của nàng rời khỏi ngôi chùa. Mãi cho đến khi xuống núi, Trí Nghiên vốn trốn ở trong ống tay áo của nàng mới thò đầu ra. Thấy nàng thận trọng ló đầu ra phía ngoài, Ân Tĩnh bị cái dáng vẻ đó của nàng chọc cười, không khỏi lắc đầu.

"Hiện giờ đã ra khỏi chùa, ngươi có thể ra đây." Có những lời này của Ân Tĩnh, Trí Nghiên đang quấn trên cổ tay nàng liền nhích người, nhô cái đầu rắn ra bên ngoài nhìn quanh. Bị nhốt trong Trần Duyên tự mấy tháng, bỗng nhiên được ra khỏi chùa, Trí Nghiên cảm thấy bầu không khí ở bên ngoài thật dễ ngửi. Rốt cuộc không có mùi nhang đèn, mà đất đai bên ngoài lại nhuộm chút mùi vị phong trần. Trí Nghiên hưng phấn muốn tuột khỏi tay của Ân Tĩnh, nhìn ra ý đồ của nàng, Ân Tĩnh vội vàng nắm nàng lại, đặt nàng ở trên tay.

"Yêu xà, ngươi còn nhớ rõ giao ước trước khi ra khỏi chùa của chúng ta không? Không thể tùy tiện hóa thành hình người, không thể rời khỏi ta quá mười thước."

"Ni cô thật dong dài, ta biết, chẳng qua là ta muốn đến nơi khác ngắm nhìn một chút mà thôi." Trí Nghiên bị Ân Tĩnh nhắc nhở, mới nhớ tới mình không thể chạy quá xa. Nàng lại nằm trên cổ tay của Ân Tĩnh, nhưng vẫn cứ ló cái đầu rắn ra bên ngoài nhìn cái này nhìn cái kia.

Nhìn thấy động tác nhỏ của nàng, Ân Tĩnh cũng hiểu Trí Nghiên ở miết trong chùa nên bị nghẹn hỏng, bằng không tối hôm qua cũng sẽ không nói với mình muốn ra ngoài lâu như vậy. Nàng liếc nhìn thân rắn Trí Nghiên, suy nghĩ nếu dọc đường con yêu xà kia vẫn duy trì thân rắn, thì cũng sẽ không rước lấy quá nhiều phiền phức cho mình. Nhưng nếu đổi lại thành hình người, đừng nói là hình dạng, chỉ cần cái mái tóc thôi đã đủ chói mắt rồi.

"Ni cô, bây giờ chúng ta đi đâu?" Thấy Ân Tĩnh cứ đi mãi, vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại, Trí Nghiên nhíu mày hỏi. Nàng vốn tưởng rằng ra khỏi Trần Duyên tự thì sẽ có thật nhiều thức ăn, ai biết dọc đường đều chỉ có cây và núi, căn bản không thấy được thức ăn, Trí Nghiên cảm thấy bụng lại đói, tuy rằng suốt cả đoạn đường nàng không hề cử động một chút nào.

"Chúng ta sẽ đi tới cái trấn nhỏ dưới chân núi Ô sơn, ở đó nghỉ ngơi một ngày, hôm sau mới lên núi."

"Nga, vậy trong trấn nhỏ nhất định là có thức ăn ha."

"Có, nhưng mà ta đã mang theo chút lương khô, chẳng lẽ ngươi đói bụng?"

Nghe Trí Nghiên hỏi như vậy, Ân Tĩnh chỉ tưởng là nàng lại đói bụng, bởi vì phải ra ngoài một ngày một đêm, nên Ân Tĩnh mang theo rất nhiều thức ăn, nhưng hơn phân nửa đều là bánh bao và bánh mà người trong chùa vẫn hay ăn. Nếu chỉ có một mình nàng, thì nàng tuyệt đối sẽ không mang nhiều như vậy, có điều lần này còn có thêm Trí Nghiên, Ân Tĩnh sợ nàng than đói, liền rinh theo rất nhiều. Nhưng lại không nghĩ rằng mới đi hơn một canh giờ, con yêu xà kia liền đói bụng.

"Đói bụng." Nghe Ân Tĩnh hỏi mình có đói bụng hay không, Trí Nghiên chưa bao giờ trả lời là không đói, lúc này cũng giống như vậy.

"Ta đem theo bánh bao, ngươi có muốn ăn không?" Ân Tĩnh nhẹ giọng hỏi, tuy rằng nàng nghĩ hẳn là nên tiết kiệm lương khô, nhưng cũng biết nếu Trí Nghiên đói bụng mà mình không cho nàng thức ăn thì nàng nhất định sẽ ồn ào.

"Ni cô, ta muốn ăn đồ ở bên ngoài, ngươi đừng có lấy bánh bao ra để lấy lệ ta." Trí Nghiên có chút ghét bỏ le lưỡi, nàng nghĩ ở phương diện ăn uống Ân Tĩnh thực sự rất qua loa, mỗi ngày trừ ăn chay ra thì chính là ăn bánh bao, hiếm khi được ra ngoài một lần, cho dù nàng không ăn thịt, thì cũng nên thử chút đồ chay khác. Nhưng Ân Tĩnh vẫn cứ mang theo bánh bao và lương khô, nghĩ như vậy, Trí Nghiên liếc nhìn gương mặt bởi vì đi lâu lắm mà phủ lên một tầng mồ hôi mỏng của Ân Tĩnh.

Hôm nay trời rất độc cũng rất nóng, thân thể Trí Nghiên từ trước đến nay đều lạnh lẽo nên không cảm thấy có cái gì, nhưng nàng có thể cảm nhận được rõ ràng cổ tay của Ân Tĩnhvđã lộ ra một ít mồ hôi. Mùi vị của mồ hôi cũng không khó nghe như trong tưởng tượng của Trí Nghiên, mà mang theo mùi thơm trên người Ân Tĩnh. Trơn trơn, thơm thơm, nó làm cho Trí Nghiên kích động muốn liếm thử một chút, nhưng nhớ tới đó là mồ hôi nàng mới vội vàng dừng lại, tuy rằng thơm, nhưng vẫn là nhịn một chút đi.

Đi gần hai canh giờ, một người một rắn cuối cùng cũng đến cái trấn nhỏ dưới chân núi Ô sơn. Tuy rằng trấn này không lớn, nhưng cái gì cũng có. Cách mấy tháng mới thấy lại thành thị thôn làng, Trí Nghiên cực kỳ hưng phấn. Nàng rất muốn nhô đầu ra nhìn một chút, thế nhưng Ân Tĩnh lại không cho phép nàng ra ngoài, nên nàng cũng chỉ có thể thò đầu ra một xíu, nhìn tình hình ở bên ngoài.

Hiện nay vừa lúc qua giờ ngọ, Ân Tĩnh mang theo Trí Nghiên chuẩn bị đi tìm khách sạn ở một đêm, ngày mai mới lên núi. Nhưng mà, khi đi ngang qua một gian hàng rong, Ân Tĩnhbliền cảm giác Trí Nghiên ngọa nguậy không ngừng trên cổ tay của mình, phát hiện nàng đang dùng làn da rắn trơn trượt quấn quít lấy mình, Ân Tĩnh khẽ nhíu mày, để hai tay ở trước ngực, ngó vào trong tay áo nhìn Trí Nghiên.

"Yêu xà, ngươi lại có chuyện gì?"

"Ni cô, đó là gian hàng bán thịt bò, ta muốn ăn."

"Sao ngươi biết?"

Nghe Trí Nghiên chắc chắn như thế, Ân Tĩnh có chút ngạc nhiên liếc nhìn thử, quả nhiên liền thấy trên tấm bảng gian hàng kia treo có một chữ bò. Ân Tĩnh không khỏi có chút ngạc nhiên, vừa rồi Trí Nghiên trốn ở trong tay áo thì làm sao thấy được, chẳng lẽ mũi của con rắn này nhạy bén như vậy, có thể nghe thấy được mùi vị?

"Ta nói nó thì chắc chắn là nó, ni cô ngươi đi mua cho ta."

"Không thể, ta không mang nhiều lộ phí lắm, nếu bây giờ xài, trên đường trở về phải làm sao."

"Ni cô ngươi gạt người, hương khói trong Trần Duyên tự tốt như vậy, sao ngươi lại không có lộ phí chứ. Rất lâu rồi ta không được ăn thịt, ngươi mua cho ta một ít có được không?"

Trí Nghiên thấy Ân Tĩnh không chịu mua cho mình, âm thanh cũng ỉu xìu theo. Thấy nàng không ngừng dùng thân rắn quấn quít lấy mình, vươn cái lưỡi đỏ rực liếm tay của mình. Ân Tĩnh nhíu mày nhìn hàng thịt, rồi lại nhìn Trí Nghiên, trong lúc nhất thời cảm thấy khó khăn. Nàng quả thực có lộ phí, nhưng nàng cũng không hy vọng Trí Nghiên ăn thịt quá nhiều. Yêu xà kia được mình cưng chìu quá mức, nếu để cho sư phụ biết mình không chỉ nuông chiều cho yêu xà ăn thịt, mà còn chủ động mua thịt cho nàng ăn, chẳng phải là. . .

"Ni cô, sao ngươi không trả lời, chẳng lẽ ngươi không muốn mua thịt cho ta? Ta là yêu, vốn dĩ cũng không phải là người trong Trần Duyên tự của các ngươi, nếu ngươi không mua cho ta, ta liền hóa thành hình người đi cướp hết." Trí Nghiên bất mãn nói, nghe nàng nói xong, sắc mặt của Ân Tĩnh hơi hơi tối lại. Thấy nàng có chút không vui, Trí Nghiên vội vàng buông đầu rắn xuống, dùng gương mặt cọ lên tay của Ân Tĩnh.

"Ni cô, ta không cướp, ngươi đừng giận, mua cho ta một chút đi, bằng không ta thực sự sẽ chết đói." Trí Nghiên phát hiện cứng rắn không được gì, cũng chỉ có thể chịu thua. Nhìn cái đầu màu trắng của nàng cọ tới cọ lui lên tay mình, Ân Tĩnh thở dài một tiếng, coi như là không chống cự nữa. Nàng lấy ra chút ngân lượng ở trong túi, đi xuyên qua ánh mắt của những người qua đường xung quanh, chậm rãi bước vào hàng thịt.

"Hoan nghênh khách quan, xin hỏi vị khách quan muốn. . . Ớ. . ." Thấy có người tiến đến, tiểu nhị nhiệt tình chào hỏi, nhưng phát hiện người tiến vào là Ân Tĩnh, biểu tình từ mừng rỡ liền biến thành nghi hoặc. "A, chẳng biết vị sư phụ này tới đây có chuyện gì? Cửa hàng vẫn chưa mời bất kỳ ngôi chùa nào tới đây truyền giảng." Tiểu nhị kia hoang mang hỏi.

"A di đà phật, không phải ta tới để truyền giảng, mà tới mua đồ."

"Thế nhưng cửa hàng không có bán thức ăn chay."

"Không sao, đóng gói một cân thịt bò cho ta đi."

Tất cả mọi người kể cả tiểu nhị, nghe thấy Ân Tĩnh nói những lời này, dáng vẻ đều kinh ngạc, bây giờ lại nhìn thấy Ân Tĩnh tới một mình, lại qua đây mua thịt, lập tức liền xem nàng thành ni cô rượu thịt, trên mặt cũng mang theo chút xem thường. Ân Tĩnh không thèm để ý những người này hiểu lầm mình, nàng cũng không thèm quan tâm người khác nhìn mình như thế nào.

Cảm thấy Trí Nghiên vui vẻ lắc lư trên cổ tay của nàng, Ân Tĩnh tiếp nhận thịt bò, lại làm một cái phật lễ, lúc này mới xoay người rời khỏi hàng thịt. Từ đầu đến cuối biểu tình trên mặt nàng không có thay đổi gì, luôn là một cái dáng vẻ hờ hững. Vừa mới ra khỏi hàng thịt, Trí Nghiên liền không chịu ở yên, đòi Ân Tĩnh phải đưa thịt cho nàng.

"Ni cô, ta đói."

"Ta biết ngươi muốn ăn, nhưng ngươi không thể ăn ở ngay trên đường, đến khách sạn trước đi." Ân Tĩnh nói, chậm rãi đi về hướng một cái khách sạn tương đối nhỏ. Nàng mướn một gian phòng bình thường, mới vừa vào cửa liền để thịt bò lên trên bàn, Trí Nghiên quấn ở trên cổ tay nàng liền hóa thành người, vội vàng cầm lấy đôi đũa.

Trong lúc nhất thời, mùi thịt tràn ngập cả trong phòng, cho dù là Ân Tĩnh cũng nghe thấy được. Nàng hơi cau mày, đối với một người sống hơn hai mươi năm nhưng chưa từng ăn thịt như nàng mà nói, mùi này cũng không có gì hấp dẫn nàng, trái lại còn làm cho nàng cảm thấy có chút khó chịu. Nàng ăn chút bánh bao, rồi dựa vào bên giường đọc kinh văn.

"Ni cô, ngươi có muốn ăn một chút hay không?" Thấy Ân Tĩnh chỉ ăn chút bánh bao, Trí Nghiên liếc nhìn gói thịt bò còn dư lại không ít, nhẹ giọng hỏi. Nghe thấy lời của nàng, Ân Tĩnh lắc đầu. Chưa kể tới cái dáng vẻ muốn cho nhưng lại rất đắn đo kia của Trí Nghiên, cho dù Trí Nghiên thực sự cho, nàng cũng sẽ kiên quyết không ăn. Ân Tĩnh không biết vị thịt ra sao, cũng chưa bao giờ dự định nếm thử.

"Nga, ngươi không ăn thì ta ăn vậy, mắc công lại hư hết." Trí Nghiên nghe Ân Tĩnh nói không ăn, vui vẻ cười rộ lên, sau đó ăn sạch bóng. Thấy nàng sau khi ăn xong liền đi tới nằm, Ân Tĩnh nghĩ cuộc sống của Trí Nghiên thật sự là vô cùng thoải mái.

"Ân Tĩnh, xoa xoa."

Có lẽ là ăn no, Trí Nghiên bỗng nhiên mở miệng, lôi kéo tay của Ân Tĩnh đặt lên bụng của mình. Thường ngày nàng ăn no đa phần sẽ biến thành thân rắn để Ân Tĩnh xoa bóp cho nàng, nhưng hôm nay không biết vì sao, lại là hình người. Ân Tĩnh không hề đề phòng sờ lên phần bụng dưới bằng phẳng ấy, nó khác hẳn với cái bụng rắn hay nhô lên như mọi lần. Bất kể là Trí Nghiên ăn nhiều cỡ nào, thì lúc nàng ở trong hình người vĩnh viễn đều không có gì thay đổi.

Ân Tĩnh nhớ kỹ sư phụ từng nói với mình, hình người của yêu quái là do pháp lực hóa thành, thường ngày sẽ không biến hóa quá nhiều, trừ phi là pháp lực tăng vọt hoặc hạ thấp, thì phần thay đổi đó mới xuất hiện ở trên hình người. Mà một khi pháp lực khôi phục, thì sẽ biến lại như cũ.

"Ngươi vẫn chưa ăn no, ta không cần xoa cho ngươi, ngươi cứ nằm một chút thì tốt rồi." Ân Tĩnh quả thực không thích Trí Nghiên dùng hình người yêu cầu mình làm một vài việc kỳ quái, dù sao thân người rất rất khác với thân rắn. Ví dụ như cái chuyện xoa bụng này, làm nó với hình người sẽ vô cùng không được tự nhiên, nhưng thân rắn thì lại không có chút vấn đề nào.

"A, tuy là không quá no, nhưng ta vẫn muốn được ngươi xoa xoa."

"Chớ có hồ đồ."

Thấy Ân Tĩnh muốn thu tay về, Trí Nghiên mới mặc kệ, hôm nay nàng muốn Ân Tĩnh xoa bụng cho mình, xoa cho hình người của mình. Nàng suy nghĩ một chút, bỗng nhiên dùng phép thuật độn bụng lên, làm cho nó có chút tròn tròn. Cảm thấy xúc cảm trên tay mình thay đổi, Ân Tĩnh quay đầu lại, chỉ thấy không biết từ lúc nào Trí Nghiên đã biến thành một người mang thai, còn lôi kéo tay của mình sờ lên cái bụng tròn trịa của nàng.

"Ân Tĩnh, giờ ta đã ăn no, ngươi có thể xoa cho ta rồi." Nhìn dáng vẻ đắc ý của Trí Nghiên, rồi lại dời đường nhìn vào cái bụng như đang mang thai nhi của nàng, Ân Tĩnh nhíu mày, nhăn mặt thụt tay về.

"Ngươi con yêu xà này, quả thực hồ đồ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro