chương 42

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm hôm sau, để có thể nhanh chóng hái xong dược thảo, mặt trời vừa mới lên Ân Tĩnh đã ra khỏi giường, nàng liếc nhìn Trí Nghiên đã biến thành thân rắn vùi vào lòng mình rõ ràng là còn chưa ngủ đủ giấc, đành phải xốc nàng lên thả vào trong gùi thuốc, đi về phía núi Ô sơn. Ô sơn là núi thuốc, cho nên có rất nhiều dược thảo hữu dụng sinh trưởng ở nơi này, từ nhỏ Ân Tĩnh đã được Tĩnh Tuệ sư thái dẫn đến đây hái thuốc, mấy năm gần đây mới đổi thành một mình nàng tự đi.

Đại đa số dược liệu thường gặp đều có thể thu gom ở sườn núi và dưới chân núi, chỉ có một ít dược thảo đặc biệt mới phải leo lên đỉnh núi để hái mà thôi. May mà Trần Duyên tự cũng không cần nhiều thảo dược đặc biệt, lần nào Ân Tĩnh cũng chỉ cần đi tới sườn núi là được. Ở dưới chân núi, Ân Tĩnh thấy cái quán trà thường dành cho khách đi đường nghỉ chân vẫn còn đó, liền đi tới gọi một ly trà.

"Đại sư lại tới, dường như đã lâu rồi ngài không có tới Ô sơn." Tiểu nhị vẫn luôn làm việc cho hàng trà, nên kể từ mấy năm trước đã quen biết với Ân Tĩnh. Hôm nay thấy Ân Tĩnh lại vác gùi thuốc đến đây, tự nhiên là biết nàng lại lên núi hái thuốc.

"Mấy ngày qua trong chùa có việc, nên đi trễ một chút." Ân Tĩnh nhẹ giọng nói, liền thấy tiểu nhị khẽ nhíu mày, làm như có cái gì muốn nói.

"Đại sư, ta thấy ngươi không có mang theo thứ gì phòng thân cũng không có ai đi cùng, ta khuyên ngươi lần này đừng lên núi. Không biết vì sao gần đây trong núi Ô sơn này, xuất hiện rất nhiều du côn đạo tặc, có người nói bọn họ lên núi là vì tìm nhền nhện năm màu gì đó, nói là dùng nọc độc của con nhện kia có thể chế thành thuốc, cho các cô nương ăn vào rồi bán họ cho kỹ viện. Ta thấy đại sư có lẽ sẽ không biết võ công, không bằng lần sau mang thêm vài người rồi hãy quay lại."

Tiểu nhị kia có ý tốt khuyên can, nghe xong lời của hắn, Ân Tĩnh cũng không nghĩ tới gần đây Ô sơn lại trở nên nguy hiểm như vậy, nàng hướng tiểu nhị nói tiếng cảm ơn, mang theo gùi thuốc chậm rãi ra khỏi hàng trà. Nàng đang suy nghĩ mình có nên trở về tìm thêm vài người cùng đến đây hay không, nhưng đã tới nơi rồi, nếu tay không mà về thì có hơi đáng tiếc. Nhưng mình quả thực giống y như lời tiểu nhị nói, không có tí khả năng đánh trả nào, nếu gặp phải những người đó. . .

"Ni cô, ngươi đang sợ sao?" Thấy Ân Tĩnh đứng tại chỗ hồi lâu, đã tỉnh ngủ Trí Nghiên bò ra khỏi gùi thuốc, nằm lên trên vai Ân Tĩnh.

"Cũng không phải là sợ, chỉ là không muốn mang tới những phiền phức vô nghĩa."

"Đừng lo, ngươi đã quên còn có ta ở đây sao? Chỉ là vài tên nhân loại xoàng xoàng thôi mà, ta giúp ngươi giải quyết là được."

Trí Nghiên vừa nói ra lời này, đã khiến Ân Tĩnh ngạc nhiên nhìn về phía nàng, quả thật nàng đã quên, cái tên đi theo mình không phải là một con rắn thông thường, mà là yêu xà. Có lẽ là do Trí Nghiên cho mình cái cảm giác nàng hết ăn lại nằm, nên Ân Tĩnh cũng đã quên mất nàng là một tên yêu quái có thể đánh nhau. Nghĩ đến điểm này, Ân Tĩnh gật đầu, tiếp tục đi về phía Ô sơn, nếu Trí Nghiên nói như vậy, nàng cũng không lo lắng lắm.

Trên đường khiêng gùi thuốc lên núi, Ân Tĩnh vốn có ý muốn bảo Trí Nghiên giúp mình thu gom, ai ngờ con yêu xà kia quá lười, nói cái gì mà đi đường núi quá mệt mỏi, một hồi muốn bảo vệ mình nên phải giữ sức. Ân Tĩnh biết nàng lười, cũng không có vạch trần, càng không trông cậy vào nàng. Một mình ở trong núi cẩn thận tìm kiếm dược thảo, một canh giờ ngắn ngủi qua đi, cái gùi thuốc kia đã lắp đầy.

"Ni cô, ngươi không mệt sao?" Nhìn Ân Tĩnh hối hả ngược xuôi một khắc cũng không hề nghỉ ngơi, Trí Nghiên tò mò hỏi. Nàng luôn nghĩ Ân Tĩnh làm chuyện gì đều rất nghiêm túc, tựa như lúc này đi hái thuốc, rõ ràng là không có ai nhìn nàng, nhưng ngay cả nước bọt nàng cũng không nuốt xuống mà cứ liên tục hái thuốc, Ân Tĩnh không có mệt, nhưng Trí Nghiên nhìn cũng mệt dùm.

"Khá tốt, cũng không quá mệt mỏi. Chúng ta tìm chỗ nghỉ ngơi một tí, sau đó liền xuống núi đi." Tuy rằng ngoài miệng Ân Tĩnh nói còn ổn, nhưng Trí Nghiên thấy rõ ràng vừa nói chuyện nàng vừa thở dốc, có lẽ là mệt mỏi nhưng vẫn còn cậy mạnh. Mang Trí Nghiên ngồi vào một nơi sạch sẻ, Ân Tĩnh lấy bánh bao ở trong túi quần áo ra, cắn từng chút từng chút. Thấy nàng lại ăn cái loại bánh bao không có mùi vị gì đấy, Trí Nghiên nghĩ có lẽ đời này trừ bánh bao ra thì Ân Tĩnh chưa ăn qua thứ gì khác.

"Ni cô, ngươi thích ăn bánh bao đến vậy sao?" Trí Nghiên thấp giọng hỏi, nàng cảm giác mình cũng đói bụng, ngày hôm qua ăn thịt xong vẫn chưa có ăn thêm gì nữa, thế nhưng ở đây chỉ có bánh bao, nàng không có muốn ăn.

"Cũng không phải là thích, nhưng có điều là người xuất gia, ăn đồ chay đơn giản thì tốt hơn."

Ân Tĩnh thấp giọng trả lời, thấy Trí Nghiên nhìn mình nhìn bánh bao chằm chằm, Ân Tĩnh lấy ra một cái mới đưa cho Trí Nghiên. Trí Nghiên nhìn hồi lâu, mới há mồm cắn một cái. Nàng không thích ăn bánh bao, lần duy nhất cảm thấy bánh bao ăn ngon, là bởi vì ở trên đó có dính máu của Ân Tĩnh. Nàng thấy Ân Tĩnh ngay cả lúc ăn bánh bao cũng nghiêm túc như vậy, bỗng nhiên rất muốn nói Ân Tĩnh nhỏ chút máu lên trên bánh bao, vậy mình liền có thể cảm thấy bánh bao ngon.

"Ni cô, ngươi. . ."

"Ôi cha, không nghĩ tới lúc này lại có người lên núi nha, còn là một tiểu ni cô xinh đẹp. Tiểu sư phụ, chùa miểu buồn chán như vậy, sao không theo mấy ca quay về sơn trại vui đùa một chút, bao ngươi vui sướng."

Trí Nghiên vừa định nói Ân Tĩnh nhỏ máu lên trên bánh bao, bỗng nhiên từ trong rừng cây nhảy ra vài người. Trong tay bọn họ cầm đao to, ăn mặc có chút rách nát, trên người còn mang theo mùi vị khó nghe. Thấy bọn họ xấu xa cười với Ân Tĩnh, Trí Nghiên nhíu chặc chân mày, nàng không thích những người này, càng ghét những người này nhìn Ân Tĩnh.

"A di đà phật, nói vậy các vị là bọn trộm cướp đã tác quai tác quái trên núi mấy ngày gần đây sao. Từ nhỏ, con người đều có quả báo của chính mình. Các ngươi giết hại sinh linh, cũng không có lợi cho mình. Hẳn là sớm buông bỏ đao kiếm, trở về con đường đúng đắn mới đúng." Ân Tĩnh nhẹ giọng nói, sắc mặt mang theo vài phần khuyên nhũ và lạnh lẽo. Nghe nàng nói những đạo lý bọn họ nghe không hiểu, nụ cười của mấy tên đạo tặc cũng mất đi.

"Ni cô thối, chúng ta hảo tâm giúp ngươi thoát ly bể khổ, ngươi lại còn ra vẻ ta đây, nói mê nói sảng cái gì vậy. Vốn nghĩ rằng nếu bán cái loại thượng thừa sắc đẹp như ngươi vào trong kỹ viện có thể kiếm được không ít tiền, nhưng lão đây đổi ý, muốn dâm trước rồi giết ngươi." Tên đạo tặc cầm đầu nói, nhấc đao bổ về phía Ân Tĩnh. Đúng lúc này, một cô gái bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt bọn họ.

Cô gái kia tóc trắng váy đỏ, chân trần đứng trên mặt đất. Trên mặt nàng mang theo vài phần không kiên nhẫn cùng chán ghét, con ngươi màu vàng lấp lánh giống như một nén vàng. Chủ yếu nhất là cái gương mặt đó, bọn đạo tặc căn bản không có cách nào hình dung gương mặt này có bao nhiêu xinh đẹp, nó xinh đẹp hơn bất kỳ một cô gái nào mà đời này bọn hắn đã gặp qua. Thấy trước mặt bỗng nhiên xuất hiện một cô gái như vậy, đám đạo tặc đã sớm nhìn đến nỗi choáng váng.

Thấy bọn họ sững sờ đứng tại chỗ nhìn mình chảy nước miếng, Trí Nghiên cảm thấy cực kỳ ghê tởm, nàng phất phất tay, vung lên một trận gió bụi. Mấy tên đạo tặc chỉ cảm thấy cơn gió này cực lớn, còn chưa kịp làm cái gì, thì đã bị gió cát cuốn lên, nặng nề văng ra ngoài, trực tiếp lăn lóc, bất tỉnh nhân sự.

Trí Nghiên vốn tưởng rằng mấy tên này rất lợi hại, không nghĩ tới lại dễ đối phó như vậy, nàng nhìn tay của mình, nghĩ nghĩ bản thân vẫn còn rất lợi hại nha, nào có tệ như Trí Hiền nói. Nghĩ như vậy, Trí Nghiên vội vàng quay đầu lại nhìn Ân Tĩnh, chạy đến trước mặt nàng.

"Ni cô, sao ngươi lại ngốc như vậy chứ? Chỉ có vài tên xoàng xoàng, mà nhìn xem ngươi đã bị ăn hiếp như thế, ngươi a, quá yếu. Nếu không phải là ta, có thể hôm nay ngươi đã gặp nguy hiểm." Trí Nghiên học cái giọng điệu trước đây Trí Hiền châm biếm mình mà châm biếm Ân Tĩnh, nhưng ý tranh công trong lời nói có phần quá mức rõ ràng. Nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của nàng, Ân Tĩnh cười cười, đưa tay sờ sờ mái tóc dài của nàng.

Thực ra vừa rồi trước khi Trí Nghiên ra tay nàng vốn định bảo nàng chớ có giết người, không nghĩ tới Trí Nghiên căn bản cũng không có ý giết người, chỉ đánh mấy tên đó ngất xỉu mà thôi. Ân Tĩnh đã từng thấy qua rất nhiều yêu quái tùy ý tàn sát dân lành, ở trong mắt bọn họ tính mạng của loài người chỉ giống như con kiến hôi. Nhưng cách làm của Trí Nghiên hôm nay, đã khiến cho nàng cảm thấy vui vẻ yên tâm rất nhiều.

"Về chùa ta sẽ nói Dịch Tâm làm chút thức ăn cho ngươi, bây giờ chúng ta trở về thôi. Chúng ta trói mấy tên kia lại, sau đó xuống núi nói cho tiểu nhị báo mọi người bắt bọn họ lại."

"Nga, vậy ngươi trói bọn họ đi, ta không muốn chạm vào bọn họ." Trí Nghiên nghĩ mấy tên kia vừa dơ vừa thúi, dáng dấp lại còn xấu xí, nàng cũng không muốn đụng tới. Nghĩ như vậy, Trí Nghiên lại biến về thân rắn quay vào trong gùi thuốc mà nằm.

Ân Tĩnh cũng không có ý định nói Trí Nghiên hỗ trợ, nàng đi vào trong bụi rậm tìm mấy cành cây nhỏ chắc chắn, rồi tới trước mặt ba tên kia cột chắc bọn họ lại. Trong suốt quá trình, có cái ống trúc trên người tên cầm đầu rơi xuống, Ân Tĩnh liếc nhìn, muốn nhặt ống trúc lên xem bên trong có cái gì, nhưng cái nắp của nó lại chợt rớt xuống, một con nhện cực nhỏ từ trong đó nhảy ra, cắn một cái lên tay trái của Ân Tĩnh.

Cơn đau nhẹ làm cho Ân Tĩnh kêu một tiếng, nàng liếc nhìn vết thương, phát hiện vết thương không lớn, cũng không có biến thành màu đen, vả lại máu cũng là màu đỏ, liền nghĩ có lẽ con nhện này không có độc. Nàng vội vàng lấy thảo dược vừa hái được ra, thoa một ít lên trên vết thương. Trí Nghiên phát giác Ân Tĩnh khác thường, bò ra ngoài dò hỏi nàng bị sao vậy, Ân Tĩnh liếc nhìn vết thương không có thay đổi gì, lắc đầu nói với nàng không có gì.

Đường xuống núi thật ra yên bình rất nhiều, nhưng mà Ân Tĩnh lại cảm thấy con đường dưới chân trở nên thật khó đi. Nàng cảm thấy cơ thể có chút vô lực, cứ tưởng là do ngày hôm nay mình bôn ba khắp nơi, cũng không có để ý nhiều. Mồ hôi theo cằm rơi xuống, Ân Tĩnh đưa tay lau đi, đến trước hàng trà nói đến chuyện đạo tặc với tiểu nhị, nghe Ân Tĩnh nói nàng bắt được đạo tặc, tiểu nhị kia không thể tin.

"Đại sư quả nhiên không giống người bình thường, có điều sắc mặt của ngươi dường như không được tốt lắm, lúc chế ngự đạo tặc có bị thương không?" Thấy gương mặt của Ân Tĩnh đều là mồ hôi, ánh mắt có chút mơ màng, tiểu nhị có chút lo lắng hỏi.

"Ta không sao, đại khái là đi đường nhiều nên hơi mệt, vậy cáo từ trước."

Ân Tĩnh ra khỏi hàng trà, đi về phía trấn nhỏ, nàng vốn định đi suốt đêm quay về chùa, nhưng cơ thể lại càng thêm khó chịu. Cũng không phải là có chỗ nào đặc biệt khó chịu, chỉ là Ân Tĩnh cảm thấy trước mắt mình xuất hiện mấy cái bóng chồng, vả lại đại não hình như cũng có chút lơ lửng. Nàng nhàn nhạt cười, luôn cảm thấy cơ thể giống như đang bay, để cho nàng cảm thấy hứng thú lạ thường.

"Ni cô, dáng vẻ của ngươi rất kỳ quái, có phải khó chịu ở chỗ nào hay không?" Trở về khách sạn, thấy Ân Tĩnh muốn ngủ lại một đêm rồi mới đi, Trí Nghiên có chút tò mò nhìn Ân Tĩnh. Nàng cũng nhận thấy Ân Tĩnh sai sai, bởi vì giờ khắc này Ân Tĩnh lại đang ngồi ở trên giường cười với mình. Không phải là thường ngày Ân Tĩnh không cười, chỉ chắc là sẽ không cười cái kiểu. . . lạ lùng như vậy.

Chỉ thấy nàng nửa nằm ở trên giường, cái mũ đội ở trên đầu cong vẹo, nụ cười kia không nhạt nhẽo như mọi ngày, mà ngược lại rất sáng lạn, vả lại còn có vài phần câu người. Nhìn Ân Tĩnh nâng khóe môi, Trí Nghiên phải nghĩ đến một từ, phóng đãng. Nàng cũng hiểu được cái từ này đặt ở trên người Ân Tĩnh là cực kỳ không thích hợp, nhưng nụ cười của Ân Tĩnh lúc này, thật sự rất phóng đãng.

"Ta không sao, chỉ là vừa rồi ở trong rừng bị côn trùng cắn một chút, ta thấy không có độc nên cũng không có nói." Ân Tĩnh nhẹ giọng nói, nàng phát hiện tầm mắt của mình lại càng thêm mơ hồ, đại não và cơ thể cũng lâng lâng, giống như là bay lên. Cơ thể rất nóng, nóng đến mức nàng muốn đắm mình vào trong làn nước đá để dập lửa. Bây giờ thấy Trí Nghiên đi qua đây, nhiệt độ cơ thể của rắn vô cùng mát mẻ, làm cho Ân Tĩnh vô ý thức ôm chặc lấy Trí Nghiên.

Bị Ân Tĩnh ôm như vậy, Trí Nghiên có chút giật mình, sau đó nàng liền cảm thấy trên người Ân Tĩnh cực kỳ ấm áp, giống như là một cái lò sưởi."Ni cô, ngươi bị côn trùng cắn lúc nào, cảm thấy rất khó chịu sao?"
Trí Nghiên không hề động đậy, mà chỉ để mặc cho Ân Tĩnh ôm. Nàng nghĩ Ân Tĩnh ôm ấp có chút thoải mái, hơn nữa dáng vẻ hiện tại của Ân Tĩnh cũng đáng yêu, chí ít tốt hơn hơn cái dáng vẻ nề nếp thường ngày rất nhiều.

"Không khó chịu lắm, chỉ là có chút nóng mà thôi. Con rắn nhỏ, ta muốn tắm rửa, ngươi giúp ta lấy chút nước, lạnh hết mức có thể." Ân Tĩnh bỗng nhiên mở miệng, sờ lên mặt của Trí Nghiên nói với nàng, nghe nàng không gọi mình là yêu xà mà đổi thành con rắn nhỏ, còn dùng tay sờ soạng gò má của mình. Trí Nghiên nghiêng đầu, cảm thấy Ân Tĩnh lại càng kỳ quái. Nàng không hỏi gì nhiều, gọi tiểu nhị của khách sạn chuẩn bị một thùng nước lạnh, rồi pha thêm một chút nước nóng. Nàng sờ sờ nước ấm, cảm thấy nhiệt độ này không ấm áp chút nào, nàng không thích.

"Ni cô, nước của ngươi có rồi, có thật là ngươi không sao không?" Trí Nghiên trở về gian phòng, thấy Ân Tĩnh nhíu mày dựa vào giường, tiến đến bên cạnh nàng hỏi. Nhưng mà, ngay lúc nàng tới gần, vốn là từ từ nhắm hai mắt Ân Tĩnh chợt đứng dậy, khẽ cười với mình. Nụ cười này còn phóng đãng hơn lúc nãy, làm cho một yêu xà như Trí Nghiên cũng có chút mặc cảm.

Giữa lúc nàng muốn hỏi Ân Tĩnh cười như thế là gì, thì một đôi môi nóng bỏng chợt hôn lên môi nàng, còn vói lưỡi vào trong mà càn quét.

----------------------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro