chương 44 ( H )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cơn đau theo địa phương bị Ân Tĩnh tiến vào truyền đến, Trí Nghiên đau đến mức đầu đầy mồ hôi, nàng không hề nghĩ tới giao phối sẽ đau đớn như thế, trong lúc nhất thời liền đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Ân Tĩnh. Nhất định là do Ân Tĩnh không biết giao phối, mới làm cho mình đau như vậy.

"Ni cô, ngươi không được lộn xộn." Trí Nghiên ôm Ân Tĩnh, không dám để cho nàng tùy ý cử động nữa, các nàng ôm nhau, dán vào nhau rất chặc, hơi thở đan xen, đường nhìn tương xứng, Trí  Nghiên phát hiện con ngươi của Ân Tĩnh rất mơ hồ, tựa như cái lần bị mình dùng yêu pháp, hoàn toàn không có chút ánh sáng. Trí Nghiên không rõ tại sao Ân Tĩnh bỗng nhiên mở mang đầu óc giao phối với mình, nhưng nàng đã mong muốn lâu lắm rồi, mặc dù đau, cũng không nguyện dừng lại giữa đường.

"Ân Tĩnh, cái chỗ lúc nãy ngươi mới vừa chạm vào ý, xoa tiếp đi." Trí Nghiên nhẹ giọng nói, kéo cái tay kia của Ân Tĩnh đặt vào giữa hai chân mình. Ân Tĩnh chỉ nghe loáng thoát Trí Nghiên bảo mình xoa cái gì đó, nàng mê man đè tay xuống cái nơi ẩm ướt mềm mại kia, nàng không biết đây là đâu, bởi vì nàng chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy gương mặt của Trí Nghiên ở trước mắt mình.

Nơi nàng di chuyển qua lại có từng lớp mềm mại giống như là bọt biển, nhưng trong đó lại có một thêm một cái hạt cứng rắn. Cái hạt nho nhỏ ấy không ngừng run run, Ân Tĩnh lấy tay nhéo nó một cái, muốn đè nó xuống, nhưng lại phát hiện cái hạt nho nhỏ ấy rất là không có nề nếp, vừa đè nó xuống, thì nó lại sưng lên. Ân Tĩnh dùng đầu ngón tay ma sát tại nơi đó, giống như là một đứa trẻ vừa phát hiện ra món đồ chơi mới lạ, cứ say mê đùa nghịch, mà tay phải cũng vô ý thức thăm dò vào bên trong.

"A, ni cô, bắt đầu dễ chịu rồi, a. . ƯM......đừng dừng lại, không được dừng lại..ƯM...AA..." Trí Nghiên  biết Ân Tĩnh đã tìm đến đúng nơi rồi, xoa nắn làm mình cực kỳ thoải mái, bên dưới lại chảy ra thật nhiều thật nhiều nước, làm cho cơ thể không còn khô khốc nữa. Nàng cảm thấy ngón tay của Ân Tĩnh giật giật ở trong thân thể mình, rút ra rồi lại mò vào. Cái loại cảm giác này thật giống như một lần rồi lại một lần được lấp đầy, để cho Trí Nghiên cảm thấy dễ chịu không gì sánh được, ngay cả cơn đau ban đầu cũng dần dần giảm bớt, chỉ còn lại sự thoải mái có thể làm cho nàng muốn liên tục hét lên.

Ân Tĩnh không biết Trí Nghiên đang làm cái gì, nàng chỉ có thể nhìn thấy gương mặt của đối phương vào thời khắc này trở nên yêu mỵ không gì sánh được, thậm chí vượt qua cả những lần trước kia. Mái tóc dài màu bạc của nàng hoàn toàn rối loạn, xõa tung ở trên gối, cũng có vài sợi rơi rớt ở trên mặt. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn không chút tỳ vết ấy tràn đầy sự vui thích, hai hàng lông mày khẽ nhíu lại, hơi đau đớn.

Hai tròng mắt của nàng mơ màng mà tham lam, trong con ngươi màu vàng kia tràn đầy khát vọng, đuôi mắt nhếch lên, viền mắt sinh ra một giọt nước, chậm rãi rơi xuống. Đôi môi mỏng hồng hồng khẽ mở, kêu mình, rồi lại ân ân a a. Ân Tĩnh biết lúc này Trí Nghiên rất vui thích, còn mình thì lại cảm thấy rất mệt.

Ân Tĩnh không biết tay phải đang làm cái gì, nhưng có thể cảm giác được vị trí của ngón tay khiến cho nàng cảm thấy rất thú vị. Nơi đó tựa như một cái hang động, ấm áp ẩm ướt, xung quanh là tầng tầng nếp gấp, gắt gao bao bọc hai ngón tay của mình. Mỗi lần ra vào, dòng nước trắng mịn lại thuận theo ngón tay mà tràn ra, khiến cho Ân Tĩnh rất muốn trở vào, tiến vào chỗ sâu nhất, nhìn xem có phải nó sẽ nóng hơn chặc hơn hay không.

"Ni cô, thật thoải mái, thật thoải mái a. . . a. . . Ta. . . Vừa rồi ta nói sai rồi, ngươi biết giao phối. . . Ta thích ngươi như vậy." Trí Nghiên ôm chặt Ân Tĩnh, lắc eo theo nhịp điệu ra vào của nàng, có một số việc một khi đã bắt đầu, thì những chuyện sau đó sẽ đơn giản hơn rất nhiều. Bản tính dâm tà trời sinh của loài rắn vào thời khắc này được phát động toàn bộ, không cần suy xét quá nhiều, Trí Nghiên liền chọn phương pháp làm cho nàng thoải mái nhất.

Nàng cố sức xé rách đạo bào trên người Ân Tĩnh, rồi lại kéo áo lót và cái yếm của nàng. Tuy rằng Trí Nghiên đã sớm thấy qua cơ thể của Ân Tĩnh, nhưng lần này lại là lần đầu tiên nàng nhìn ở khoảng cách gần thế này. Cơ thể của Ân Tĩnh rất ấm áp, là độ ấm mà mình nhất thích. Lúc này các nàng đều đầm đìa mồ hôi, nhưng Trí Nghiên lại hoàn toàn không cảm thấy khó ngửi.

Thân thể của Ân Tĩnh rất thơm, nhất là sau khi xuất ra mồ hôi, hương vị đó lại càng thêm nồng nặc. Mà lúc yêu xà động dục thì cơ thể đã mang theo mùi thơm, sau khi giao phối, thì hương thơm kia càng thêm mãnh liệt. Trí Nghiên ôm lấy Ân Tĩnh để cho nàng hoàn toàn đè lên trên người của mình, nàng tách chân ra kẹp lấy eo của Ân Tĩnh, để cho Ân Tĩnh vào sâu hơn nữa.

Trí Nghiên có thể nhận thấy ngón tay của Ân Tĩnh nhiều lần chạm vào trong cơ thể của mình, mà giác quan vô cùng nhạy bén của loài rắn để cho nàng có thể cảm nhận được từng chi tiết thay đổi. Trên tay Ân Tĩnh có vết chai, ngón tay hơi thô ráp ấy mài qua bộ phận mềm mại nhất của mình, Trí Nghiên cảm thấy thịt mềm trong thân thể mình đều sắp bị Ân Tĩnh mài phẳng, thế nhưng cái loại cảm giác thoải mái muốn chết này càng ngày càng mãnh liệt.

"Ni cô, ta hình như thoải mái nhiều lắm, hình như ta. . . ta sắp chết." Trí Nghiên cảm giác toàn thân mình đều mềm như một bãi nước, giống như xương cốt đều bị mất đi. Cảm thấy Ân Tĩnh vẫn không ngừng tay, Trí Nghiên hùa theo đong đưa cơ thể, đưa mình đến trước đầu ngón tay của Ân Tĩnh. Nàng cảm thấy Ân Tĩnh vào thật sâu, nàng thật là muốn quấn chặt lấy Ân Tĩnh, để cho toàn thân đều quấn ở trên người nàng.

"A. . . Ni cô. . . A. . . Không được. . . A. . ." Trí Nghiên bỗng nhiên nâng giọng, nàng cảm thấy cơ thể run rẩy dữ dội, toàn thân đều không chịu khống chế mà mềm nhũn. Nàng ôm Ân Tĩnh thật chặc, không ngừng thở dốc. Nàng nghĩ chút thoải mái khi nãy là đã đến cực hạn rồi, thật giống như là mọi sự thoải mái trước đây đều được gom chung vào nhau. Trí Nghiên biết đây có thể là điểm cực hạn trong tình dục mà nhân loại hay nói, chỉ là nàng không nghĩ mới nhanh như vậy mà đã tới rồi.

Dòng nước trong suốt nóng hổi theo cơ thể tràn ra ngoài, lại mang theo mùi thơm cực kỳ trong veo. Là một con yêu xà, đây là lần đầu tiên Trí Nghiên giao phối, chất lỏng chảy ra cũng là âm dịch thuần túy nhất. Nghe mùi hương thơm ngát đó, đường nhìn u ám của Ân Tĩnh sáng lên, rồi lại dần dần tối lại. Nàng cảm thấy có chút khát, mà phần hương thơm này lại làm cho nàng càng thêm khát, nhưng nàng không tìm được đầu nguồn ở đâu, cho nên cũng không uống được.

"Ni cô, ta còn muốn, chúng ta làm thêm một lần nữa được không?" Thấy Ân Tĩnh ngơ ngác nằm ở đó, ngón tay cũng không có lấy ra khỏi cơ thể của mình, Trí Nghiên liền cảm giác còn có thể tiếp tục. Mỗi lần loài rắn giao phối ít nhất cũng là mấy canh giờ, thậm chí duy trì liên tục suốt một ngày cũng là chuyện bình thường. Trí Nghiên nghĩ một lần lúc nãy không đáng kể chút nào, nàng còn muốn nhiều hơn.

Thấy Ân Tĩnh vẫn không có phản ứng gì, Trí Nghiên trực tiếp đẩy nàng về phía sau, ngồi lên trên đùi của nàng. Cái tư thế này Trí Nghiên đã từng thấy Úc Trần Hoan dùng qua, lúc đó nàng còn chưa biết nàng và Dịch Tâm đang làm gì, hiện tại đã làm qua một lần với Ân Tĩnh, coi như là hiểu rõ. Trí Nghiên lôi kéo hai ngón tay của Ân Tĩnh đặt tới lối vào dưới thân mình, rồi từ từ ngồi xuống, "ăn" chúng nó vào trong thân thể của mình.

Trí Nghiên nghĩ tư thế này thoải mái hơn rất nhiều, Ân Tĩnh vào thật sâu, hình như sắp đụng đến bụng của mình. Trí Nghiên hưng phấn đến mức hai tròng mắt đều phát sáng, hai tròng mắt của loài người cũng có dấu hiệu từ từ biến thành mắt rắn. Nàng vui sướng phun ra nuốt vào ngón tay của Ân Tĩnh, mà Ân Tĩnh cũng nhận ra điều khác thường, tuy rằng ánh mắt vẫn còn dại ra, nhưng thỉnh thoảng sẽ cử động ngón tay một cái.

Thỉnh thoảng những lúc Trí Nghiên ngồi xuống Ân Tĩnh sẽ đưa ngón tay vào, kết hợp như thế, làm cho Trí Nghiên càng thêm ướt át. Nàng ôm chặc đầu Ân Tĩnh, vùi đầu của nàng vào trước ngực của mình, đưa viên chóp đỉnh của thịt mềm vào trong miệng của Ân Tĩnh. Nàng cảm thấy thịt mềm căng lên thật là khó chịu, nàng cũng muốn Ân Tĩnh chạm vào đây, giống như chạm vào rồi thì sẽ càng thêm dễ chịu.

Nghĩ như vậy, Trí Nghiên lôi kéo tay kia của Ân Tĩnh đặt ở trước ngực, một bên ngực còn lại thì được Ân Tĩnh ngậm vào trong miệng. Trong lúc mơ màng Ân Tĩnh thấy có một cái bánh bao được đưa vào trong miệng mình, vả lại cái bánh bao này không giống với mấy cái trước đây nàng hay ăn. Nàng có chút đói rã há mồm cắn lấy nó, nhưng lại phát hiện nó không có dễ cắn như mọi lần, liền dùng lực rất mạnh không ngừng cắn cái đỉnh lồi ra kia.

Trí Nghiên không nghĩ tới Ân Tĩnh lại thô lỗ như thế, cắn nàng đau quá, thế nhưng nó lại xen lẫn sự sảng khoái mãnh liệt. Trí Nghiên dùng sức ôm chặt Ân Tĩnh, hai chân kẹp chặc thắt lưng của nàng, không ngừng đứng lên ngồi xuống. Cuối cùng nàng cũng nhận ra giao phối là chuyện sung sướng như vậy, trách không được nhiều loài vật và loài người đều yêu thích giao phối, hoá ra nó thực sự thoải mái hơn chuyện được ăn gì đó gấp trăm lần.

Dòng nước lấp lánh trong veo theo giữa hai chân của Trí Nghiên chảy xuôi xuống, dọc theo cổ tay của Ân Tĩnh rơi lên trên đùi, trên giường. Khắp cả căn phòng đều là một hương thơm nồng nặc, Ân Tĩnh chỉ cảm thấy hương thơm này vô cùng mê người, để cho nàng càng thêm khát lại càng thêm muốn lấy được cái mùi hương ấy. Nàng dùng sức cắn xé cái bánh bao không cắn được, tay phải nhiều lần ra vào hang động, cho dù nó đã đau nhức đến cực điểm cũng không có dừng lại.

"Ân Tĩnh, ngươi thật tốt, ta thích giao phối với ngươi. . . Ngươi nhanh thêm chút nữa. . . Ừm, nhanh nhanh tiến vào...ƯM." Trí Nghiên chuyển động cơ thể, sự hưng phấn và vui thích quá độ để cho nàng gần như muốn lộ ra nguyên hình. Nàng liều mạng đè nén, nâng cái đầu trơn bóng của Ân Tĩnh lên, hôn xuống cánh môi của nàng. Mùi vị của Ân Tĩnh rất thơm, nó có thể đủ sức làm cho mình bình tĩnh trở lại.

Trí Nghiên thả chậm tốc độ nhấp nhô, từ từ cử động. Tuy là như vậy, nhưng sự vui sướng còn không ngừng chồng lên nhau, để cho nàng gần như muốn phát điên. Lúc này hai tròng mắt của nàng đã hoàn toàn hóa thành mắt rắn, nhiệt độ thân thể đã dần dần nóng lên. Thế mà vào lúc này Ân Tĩnh vẫn còn chuyển động, không ngừng dùng tay phải cắm vào nàng, đâm vào nàng, đến nỗi làm cho ý thức của nàng trở nên hỗn độn.
Trí Nghiên cắn chặc môi dưới, khiến cho cánh môi rách một tí, nàng biết mình không thể mất đi ý thức, nếu thật sự mất đi, sợ là sẽ biến thành thân rắn. Nghĩ đến mình phải dùng thân rắn mà giao phối với Ân Tĩnh, nhìn qua thôi đã rất kỳ quái rồi, huống chi hình người thoải mái thế này, nàng mới không cần biến thành rắn.

Cơn đau ngắn ngủi làm cho Trí Nghiên bảo trì hình người, nàng ôm lấy Ân Tĩnh, dùng hai tay xoa lên phần thịt mềm căng phồng của mình, nàng nghĩ thịt mềm căng đến mức sắp nổ tung, nếu như không lấy tay xoa xoa, thì nó thực sự sẽ nổ mất. Ân Tĩnh chỉ có thể nhìn thấy hai khối gì đó vốn được mình nắm trong tay đã bị Trí Nghiên cầm mất, nàng bất mãn nhíu mày, nghĩ con yêu xà này thật đáng ghét, ngay cả bánh bao của mình cũng phải cướp.

Trong khoảng không mờ mịt, Ân Tĩnh vô tri vô giác há mồm cắn vào cổ của Trí Nghiên, coi như là báo thù, nếu không phải là Ân Tĩnh tinh thần không rõ, thì e là nàng vĩnh viễn sẽ không làm ra cái hành động trẻ con như vậy. Cổ rắn vốn là vùng đất nguy hiểm không cho phép người khác chạm vào, cùng với phần bụng đều là vị trí yếu đuối của loài rắn, nhưng bây giờ bị Ân Tĩnh cắn, Trí Nghiên lại cảm thấy đặc biệt thoải mái.

Hàm răng của Ân Tĩnh rất đủ rất đều, nó ma sát ở trên cổ của mình, Trí Nghiên lớn tiếng kêu ra, hiện tại nàng không dám chọc đến Ân Tĩnh, sợ làm cho đối phương tức giận sẽ không giao phối với mình nữa. Trí Nghiên cảm thấy cái loại cảm giác vui vẻ đến mức tận cùng vừa rồi lại sắp tới, hình như nó còn lợi hại hơn lần trước.

Cơ thể hóa thành một bãi nước, bị Ân Tĩnh tùy ý nhào nặn, Trí Nghiên thậm chí sinh ra một loại ảo giác, giống như thân thể của chính mình đều sắp bị Ân Tĩnh khuấy nát. Nàng không che giấu chút nào kêu lên, âm thanh kia lẳng lơ nóng bỏng lại non mềm, còn mang theo một chút nức nở, như chiếc lá non sau cơn mưa, như hoa lan nở rộ, rất mê người. Tiểu nhị đi ngang qua vô tình nghe thấy, liền đỏ mặt vội vàng chạy ra.

Trí Nghiên cảm thấy cơ thể mình đang trôi lơ lửng, như là khi Trí Hiền mang nàng bay lên trời, chân đạp mây, cơ thể phiêu bồng không nơi nương tựa, mà Ân Tĩnh chính là vật duy nhất đỡ lấy nàng. Trí Nghiên chỉ cảm thấy đường nhìn trắng xóa một mảnh, bụng dưới chợt co quắp, sau nhiều lần ra vào của Ân Tĩnh, toàn thân đều nỡ rộ.

Lại một lần nữa đến đỉnh núi, Trí Nghiên nằm ở trong lòng của Ân Tĩnh, cũng không để cho nàng rút tay ra, cứ kẹp chặc hai ngón tay ấy. Dòng nhiệt nóng hổi theo cổ tay của Ân Tĩnh chảy xuống, hai người ướt đẫm giống như là vừa mới bị mắc mưa. Tinh thần Ân Tĩnh không rõ không cách nào phát hiện, còn Trí Nghiên thì căn bản là không thèm để ý.

Chỉ có điều, các nàng một là người, một là yêu, thể lực cuối cùng cũng sẽ có khoảng cách. Thấy Ân Tĩnh tuy rằng ngơ ngác, nhưng rõ ràng là có chút hơi mệt. Trí Nghiên lại nghĩ đây chỉ mới là bắt đầu, nàng còn muốn nhiều hơn nhiều hơn. Nhìn tay phải có chút phát run của Ân Tĩnh, Trí Nghiên liếc về phía tay trái vẫn không sao của nàng, liền bắt lấy nó, đưa vào trong cơ thể.

"Ni cô không thể vô dụng như vậy, chúng ta lại tiếp tục."

---------------------------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro