chương 46

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ý thức chậm rãi chuyển từ hỗn độn về thanh tỉnh, nhưng đầu óc vẫn còn nặng trĩu, giống như là có thứ gì đó đang gõ ở bên trong, hai cái lỗ tai đều vang vọng tiếng ông ông. Ân Tĩnh cau mày, muốn ngồi dậy, nhưng mà hai tay lại mỏi nhừ hoàn toàn không có chút sức lực, cánh tay và cổ tay đều giống như là làm qua việc nặng suốt mấy ngày, hoàn toàn không giống như là của mình.

Khi đường nhìn hoàn toàn khôi phục lại rõ ràng, xúc cảm cũng trở lại bình thường, Ân Tĩnh mở to hai mắt, nhìn cái tay đang khoát lên trên người mình. Không hề nghi ngờ, đó là cánh tay của một cô gái không mặc quần áo, Ân Tĩnh ngơ ngác quay đầu lại, liền thấy Trí Nghiên đang yên tĩnh ngủ ở bên cạnh nàng, trường hợp như vậy giống như mọi ngày, mà điểm khác biệt chính là, giờ phút này mình cũng không hề có bất kỳ mảnh vải nào.

Dòng ký ức tối hôm qua chen chúc nhau mà đến, Ân Tĩnh ôm cái đầu phát đau, mọi thứ trong trí nhớ đều là gương mặt của Trí Nghiên, còn có những lời nàng nói với mình. Ân Tĩnh ngơ ngác nhìn tay phải của mình, trong khe hở còn lưu lại một ít vết máu màu đỏ sậm, nàng hốt hoảng lấy tay ra, xốc chăn lên, liền thấy một vết máu đỏ ngưng tụ ở trên giường.

Ra giường màu trắng càng làm cho màu máu thêm rõ ràng, nó như một đóa mai hồng rơi trên mặt tuyết, như một mảnh gai nhọn đâm vào mắt Ân Tĩnh. Nàng không thể tin được mình lại làm ra loại chuyện này với Trí Nghiên, đêm qua nàng chỉ cảm thấy đầu óc rất choáng váng, tuy rằng thấy được khuôn mặt của Trí Nghiên, nhưng lại hoàn toàn không biết các nàng đang làm cái gì.

Khi đó mình không hề có khả năng suy nghĩ, dù cho chỉ cần có một chút khả năng nhận thức, thì Ân Tĩnh cũng sẽ không làm chuyện này với Trí Nghiên. Thế nhưng. . . Nàng không có, nàng hoàn toàn không có phát hiện điểm khác thường trong tối hôm qua, thậm chí mãi cho đến sáng nay nàng cũng không biết mình đang làm cái gì. Từ trước đến nay mình luôn luôn có tự chủ, nhưng cứ như vậy, dưới tác dụng của độc tố

Phá giới. . .

Ân Tĩnh nghĩ, máu trên gương mặt đều rút đi, biến thành vẻ trắng bệch tiều tụy. Nàng cảm giác mình đã gây ra sai lầm lớn, nàng xúc phạm giới luật của phật môn, vi phạm lời dạy bảo của sư phụ, lại thêm không để ý đến đạo lý luân thường. Nghĩ đến lúc đi sư phụ an tâm giao con yêu xà kia cho mình trông coi, chính là vì tin tưởng mình sẽ không bị nàng đầu độc, kết quả là, mình thật sự cùng nàng làm ra cái việc không thể chấp nhận này.

Nhớ lại mọi thứ tối hôm qua, Ân Tĩnh che ngực, cật lực thở hổn hển. Mà lúc này, Trí Nghiên ở bên cạnh cũng đã tỉnh lại. Nàng thấy Ân Tĩnh ngồi ở đó chẳng biết đang làm cái gì, theo thói quen ôm tới. Nhất là sau tối ngày hôm qua, Trí Nghiên nghĩ quan hệ của nàng và Ân Tĩnh hẳn là cũng thay đổi, nên lúc này biểu hiện cũng vô cùng thân thiết.

"Ni cô, ngươi đang làm gì thế, ta muốn ôm." Trí Nghiên lười biếng nói, âm thanh khàn khàn hơn thường ngày nhiều lắm, lại càng thêm câu người. Nàng nhìn gò má của Ân Tĩnh, cơ thể và ngực cũng bắt đầu nhớ lại chuyện tối hôm qua, bây giờ Trí Nghiên mới hiểu ra vì sao nhân loại và động vật lại thích giao phối đến như vậy, hoá ra cảm giác giao phối thực sự rất tốt đẹp.

Trí Nghiên chỉ nhớ rõ ngón tay của Ân Tĩnh liên tục chuyển động trong thân thể của chính mình, khiến cho nàng cực kỳ thoải mái. Cái loại cảm giác này giống như là đang bay trên không trung, toàn thân bị sét đánh trúng, hình như cái gì cũng không hề bị mình khống chế. Trí Nghiên yêu cái loại cảm giác này, tối hôm qua đã muốn quấn quít lấy Ân Tĩnh, muốn nàng giao phối với mình suốt cả đêm.

Đáng tiếc, Ân Tĩnh rốt cuộc vẫn là cơ thể của nhân loại, mới có vài lần mà thôi, mình mới vừa nếm được mùi vị ngon ngọt, thì người này lại mệt mỏi ngủ mê man mất rồi. Trí Nghiên vốn muốn đánh thức Ân Tĩnh để tiếp tục, nhưng nghĩ tới sau này các nàng còn có thể giao phối, suy nghĩ kỹ một chút ngược lại cũng thôi. Cũng không biết là do làm chuyện thân mật hay là do ảo giác, sau khi Trí Nghiên nghĩ tỉnh dậy thì Ân Tĩnh lại trở nên xinh đẹp hơn, nghĩ đến tối hôm qua nàng làm cho mình thoải mái đến như vậy, Trí Nghiên thật là yêu chết Ân Tĩnh.

Ân Tĩnh thực sự là ni cô tốt nhất trong Trần Duyên tự, cho mình ăn, còn giúp mình xoa bụng, mang nàng ra ngoài chơi, còn cùng nàng giao phối, khiến cho nàng thoải mái hết sức. Lớn lên xinh đẹp, hơn nữa trên người còn thơm thơm. Trí Nghiên âm thầm đếm hết những ưu điểm của Ân Tĩnh, hoàn toàn quên mất tối hôm qua nàng còn oán giận Ân Tĩnh chuyện làm nàng đau. Nhưng mà suy nghĩ kỹ một chút, ngay từ đầu thật sự là có chút đau, thế nhưng về sau, toàn là vui sướng không thôi.

"Ni cô sao ngươi lại không để ý tới ta? Được rồi, ngươi còn khó chịu sao?" Lúc này Trí Nghiên mới phát hiện Ân Tĩnh không hề để ý tới mình, nghĩ đến đối phương ngày hôm qua bị con nhện cắn trúng, nàng liền bắt lấy tay trái của Ân Tĩnh, muốn nhìn xem có việc gì hay không, ai biết nàng vừa mới động, Ân Tĩnh liền cố sức đẩy nàng ra. Lúc này Ân Tĩnh dùng sức rất mạnh, trực tiếp đẩy Trí Nghiên ra thật xa. Thấy nàng bỗng nhiên đẩy mình, hiện tại Trí Nghiên mới phát hiện thắt lưng có chút đau, hơn nữa chỗ giao phối cũng mang theo chút đau đớn. Nàng nhíu mày, không vui.

"Ni cô ngươi làm gì mới sáng sớm liền phát giận vậy."

"Yêu xà, ngươi ra ngoài ăn vài thứ trước đi, để cho ta ở một mình."

Tuy rằng Ân Tĩnh cảm thấy mệt mỏi khổ sở, nhưng nàng vẫn đè nén tất cả tâm tình mà nói với Trí Nghiên, nghe nàng nói như vậy, Trí Nghiên nga một tiếng, mặc y phục liền ra khỏi gian phòng. Thấy nàng đi rồi, Ân Tĩnh khom người quỳ ở trên giường, đặt đầu lên hai tay. Cả người nàng phát run, hai tròng mắt mơ hồ mang theo chút sắc hồng, môi dưới bị nàng cắn đến nỗi trắng bệch chảy máu, nhưng chút đau đớn này, đối với nàng mà nói lại không là cái gì.

"Phật tổ, đệ tử, uổng làm người."

Trí Nghiênn tuy rằng không biết nguyên nhân thật sự làm cho Ân Tĩnh khổ sở, nhưng nàng vẫn có thể nhìn ra Ân Tĩnh không vui. Nàng cầm theo lộ phí trong bao quần áo của Ân Tĩnh ra ngoài khách sạn, bởi vì chú giam giữ, nàng không thể đi quá xa, chỉ có thể đi dạo ở bên dưới khách sạn. May mà hiện tại còn sớm, chỉ có người bán hàng rong ở trên đường, bằng không với bộ dáng và màu tóc này của Trí Nghiên, nhất định là sẽ khiến không ít người vây xem.

"Chủ quán, các ngươi có bánh bao chay không?"

"Có. . . Có. . . Ngài. . . Ngài muốn loại nào?" Trí Nghiên đứng ở trước một hàng bánh bao, nàng phát hiện lộ phí còn lại không nhiều lắm, nếu mình mua thịt, thì không thể mua những thứ khác nữa. Nghĩ đến Ân Tĩnh khó chịu như vậy, Trí Nghiên nhíu nhíu mày, bỏ qua thịt bò, liền tới cửa hàng bánh bao này.

"Nga, vậy chọn loại bánh bao chay tốt nhất của các ngươi đi." Trí Nghiên đem tất cả chỗ bạc còn sót lại đưa cho chủ quán, chủ quán kia thấy tướng mạo của nàng đã sớm sững sờ, lúc này thấy bạc, mới nhớ lại đưa bánh bao cho Trí Nghiên. Cầm mấy cái bánh bao chay nóng hổi trên tay, Trí Nghiên không có rong chơi bên ngoài, mà vội vàng trở về khách sạn.

Nàng đi vào gian phòng, phát hiện Ân Tĩnh còn nằm ở trên giường, nhưng mà đã mặc quần áo, nhưng bộ đồ kia tối hôm qua đã bị mình xé rách, hôm nay Ân Tĩnhmặc vào, nhìn qua đặc biệt nghèo nàn. Nhớ tới mấy cái bánh bao mà mình mua về, Trí Nghiên đi tới bên giường, như là hiến vật quý vậy đem bánh bao đặt ở trước ngực của Ân Tĩnh.

"Ni cô, ngươi bảo ta đi ra ngoài ăn gì đó, thế nhưng ta sợ ngươi đói, ta liền lấy tất cả lộ phí mua bánh bao chay cho ngươi. Vẫn còn nóng, ngươi mau ăn." Trí Nghiên cảm giác mình cần phải nuôi dưỡng cơ thể Ân Tĩnh cho tốt, nhất là đôi tay kia, nếu không lúc giao phối lại không làm xong liền ngủ mất thì không được. Nghe thấy giọng nói của nàng, Ân Tĩnh không có mở mắt, cho dù là cảm thấy nhiệt độ nóng hổi trên ngực nàng cũng không có mở miệng.

Thấy nàng không để ý tới mình, Trí Nghiên không vui tiến tới, gặm một chút lên mặt của Ân Tĩnh, nàng cảm thấy hôm nay Ân Tĩnh là lạ, làm gì cũng không để ý mình nha."Ni cô, sao ngươi lại không để ý tới ta? Ta không có mua thịt cho mình, tất cả đều mua bánh bao chay cho ngươi, ngươi còn không để ý tới ta." Trí Nghiên nghĩ có lẽ là Ân Tĩnh đang xấu hổ, cho nên mới phải không để ý tới mình, giữa lúc nàng muốn bò lên giường nói chút chuyện giao phối với Ân Tĩnh, thì người nọ rốt cuộc cũng mở mắt.

"Đi ra ngoài."

"Ni cô sao ngươi hung dữ với ta vậy."

"Ta nói ra, yêu xà, chí ít vào lúc này, đừng để cho ta thấy ngươi."

Ân Tĩnh lạnh giọng nói, ngay cả đường nhìn cũng mang theo sự lạnh lẽo trước giờ chưa từng có, bị nàng nhìn chằm chằm như thế, Trí Nghiên nghĩ Ân Tĩnh thật giống như đang nhìn một người xa lạ, hoàn toàn không dịu dàng như thường ngày. Bị Ân Tĩnh nhìn chòng chọc một hồi, Trí Nghiên cảm giác mình bị mắng, trên thực tế cũng đúng là bị mắng, rõ ràng hôm nay nàng chưa làm gì hết, nhưng Ân Tĩnh lại luôn không muốn nhìn nàng, không để ý tới nàng, còn mắng nàng. Trí Nghiên tủi thân, nhìn Ân Tĩnh cũng cảm thấy khó coi, nàng không nói được một lời biến thành rắn, lắc lư bò ra ngoài.

Trong phòng lại biến thành một mình mình, Ân Tĩnh cầm bánh bao chay Trí Nghiên mua về để xuống bên cạnh, sự tự trách không giảm mà còn tăng. Nàng biết chuyện tối hôm qua cũng không phải là lỗi của Trí Nghiên, dù sao nàng chỉ là con yêu xà, thịt đưa đến mép, không có lý gì không ăn. Xét đến cùng, lỗi lầm đều do mình. Là nàng không có nghị lực kiên trì, là nàng bị nhiễu loạn lòng bình tĩnh, mới làm ra việc phá giới.

Thế nhưng, nếu nói hoàn toàn không trách cứ Trí Nghiên, thì cũng là không thể nào.Ân Tĩnh hiểu trong lòng mình có oán trách Trí Nghiên, nhưng lại mang theo chút tự trách. Mặc dù là yêu xà, nhưng quả thực là mình đã lấy đi tấm thân xử nữ của nàng. Vết máu trên giường, chính là minh chứng. Ân Tĩnh không biết hiện tại mình nên đối mặt với Trí Nghiên thế nào, cũng chỉ có thể lạnh giọng bảo nàng đi ra ngoài.

Ân Tĩnh biết nếu tiếp tục ở lại đây thì cũng không có ích gì, cho dù mình tự trách như thế nào đi nữa, thời gian cũng không thể nào quay lại thời điểm mọi thứ vẫn chưa xảy ra. Nàng dứt khoát xuống giường, thu dọn đồ đạc, chuẩn bị trở về chùa. Nàng suy nghĩ một chút, đầu tiên phải tìm con rắn cáu kỉnh kia trở về đã. Nàng mặc đạo bào rách lên người, chuẩn bị đi ra ngoài tìm Trí Nghiên, ai biết nàng mới vừa đẩy cửa ra, liền thấy một cái đầu rắn màu trắng ở đó hết nhìn đông tới nhìn tây, thấy mình đi ra, lại nghiêng đầu sang chỗ khác, quay đuôi về phía mình.

Thấy hành động của Trí Nghiên, Ân Tĩnh thở dài ở trong lòng, nàng cầm lấy đuôi xốc nàng lên thả vào trong gùi thuốc, xuống lầu trả phòng, liền hướng về phía Trần Duyên tự mà đi. Dọc đường, một người một rắn không ai nói gì nữa, Ân Tĩnh từ đầu đến cuối không hề dừng lại nghỉ ngơi, thậm chí ngay cả nước bọt cũng không thèm nuốt, nàng thừa nhận đây là nàng đang biến hình nghiêm phạt mình.

Gần hai canh giờ sau, cuối cùng cũng đã đến cửa chính của Trần Duyên tự, rất nhiều tiểu đệ tử thấy Ân Tĩnh trở về, đều vui vẻ qua đây nghênh đón nàng, hiển nhiên cũng bao gồm Dịch Tâm. Chỉ là nàng phát hiện biểu tình của Ân Tĩnh lúc này có chút không đúng lắm, là người quen biết Ân Tĩnh lâu nhất trong Trần Duyên tự, Dịch Tâm cảm thấy sắc mặt của Ân Tĩnh ngày hôm nay nhìn qua rất kém cỏi, không chỉ là tiều tụy, mà còn mang theo chút sắc lạnh. Ân Tĩnh rất ít khi phát giận, mặc dù tức giận cũng sẽ không biểu hiện ra bên ngoài, số lần đem lãnh ý biểu hiện lên trên mặt giống như vầy, có thể đếm được trên đầu ngón tay.

"Sư tỷ, sắc mặt của ngươi không tốt lắm, mau trở về nghỉ ngơi đi." Dịch Tâm tiếp nhận gùi thuốc của Ân Tĩnh, liếc nhìn Trí Nghiên nằm ở bên trong, lại ngẩng đầu nói với Ân Tĩnh. Nghe Dịch Tâm nói xong, Ân Tĩnh lắc đầu, đi về phía từ đường.

"Dịch Tâm, ngươi cất thảo dược trước đi, ta đến từ đường tụng kinh."

Ân Tĩnh biết, giờ phút này bất kể mình nghỉ ngơi như thế nào cũng không có biện pháp làm cho tâm yên tĩnh, nàng cần phải đến trước mặt Phật tổ sám hối, chứ không phải là đi nghỉ ngơi. Nghĩ như vậy, Ân Tĩnh bước nhanh tới từ đường, không hề liếc mắt nhìn Trí Nghiên một cái. Thấy nàng cứ như vậy bỏ mình lại, Trí Nghiên càng thêm không thoải mái, nàng thừa dịp không ai chú ý bò ra ngoài gùi thuốc, không vui trở về phòng.

Suốt cả buổi chiều, Trí Nghiên đều nằm ở trên giường, nghĩ tại sao Ân Tĩnh lại giận mình. Rõ ràng ngày hôm qua các nàng đã giao phối, Ân Tĩnh còn nhiệt tình hôn mình. Nhưng vì cái gì mới có một buổi sáng, liền lạnh giọng với mình. Trí Nghiên nghĩ không ra, nhưng cái bụng lại trước một bước đói rồi.

Thực ra Trí Nghiên đã sớm đói bụng, dù sao tối hôm qua làm chuyện tiêu hao thể lực như vậy, mà cả ngày hôm nay lại chưa ăn cái gì, bụng của nàng đang kháng nghị, mà Ân Tĩnh vẫn còn không thấy bóng dáng. Trí Nghiên suy nghĩ một chút, biến thành thân rắn bò đến từ đường, còn cách một khoảng, nàng liền phát hiện Ân Tĩnh vẫn còn ở bên trong tụng kinh.

"Ni cô, sao ngươi vẫn còn tụng kinh a." Trí Nghiên bò tới, theo cơ thể leo lên trên vai Ân Tĩnh, ở bên tai nàng hỏi. Nhưng Ân Tĩnh như trước làm như không thấy nàng, vẫn còn đang nhắc đi nhắc lại kinh văn gì đó. Trí Nghiên lè lưỡi, bò tới bò lui trên người Ân Tĩnh, muốn làm cho Ân Tĩnh để ý tới mình.

Nhận ra hành động không an phận của nàng, Ân Tĩnh vốn không muốn để ý tới nàng, nhưng yêu xà kia có phần hơi quá đáng, lại còn náo loạn lên. Ân Tĩnh mở mắt nhìn xuống Trí Nghiên, trong đầu chợt hiện lên chuyện các nàng đã làm, khiến cho nàng không thể không cúi đầu lần nữa. Nàng nhẹ nhàng xốc Trí Nghiên lên, thả xuống bên cạnh.

"Yêu xà, hiện nay ta không muốn dây dưa với ngươi, nếu ngươi đói bụng thì đi tìm Dịch Tâm, đừng có xuất hiện ở trước mặt ta."

----------------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro