chương 47

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trí Nghiên không có quấn quít Ân Tĩnh nữa, mà thật sự đi tìm Dịch Tâm đòi thức ăn, mặc dù chỉ là chút bánh ngọt, nhưng lúc này Trí Nghiên đang đói bụng, nên cũng không kén chọn lắm. Nàng ăn no, lười biếng nằm ở trên giường, chờ Ân Tĩnh trở về, nhưng một hai canh giờ trôi qua, đêm cũng đã khuya, mà Ân Tĩnh vẫn còn chưa trở lại. Trí Nghiên vốn định đi tìm, nhưng nhớ tới cái thái độ không đáp trả không đếm xỉa đến mình của Ân Tĩnh ngày hôm nay, thì cũng tức giận không muốn đi.

Cởi hết quần áo, Trí Nghiên nằm ở trên giường, nghe hương vị của Ân Tĩnh, đắc ý nâng khóe miệng. Cái gọi là ăn rồi mới biết mùi vị, cũng không phải là không có đạo lý, sau lần giao phối tối hôm qua, tuy rằng dấu hiệu động dục đã hơi ổn, nhưng Trí Nghiên lại cảm thấy mình còn muốn thêm một lần nữa. Cái cảm giác được Ân Tĩnh tiến vào thật là thoải mái, nhất là mỗi lần bỗng chốc sắp đạt đến mức cực hạn, cũng làm cho nàng hận không thể hét to lên.

Trí Nghiên sống lâu như vậy cuối cùng cũng hưởng qua mùi vị của việc giao phối, trước đây nàng chỉ xem giao phối là việc dùng để duy trì giống nòi, cho rằng đẻ trứng vừa đau lại vừa lãng phí thời gian. Nhưng tối hôm qua bị Ân Tĩnh phá thân, rồi nếm được mùi vị vui sướng, bây giờ tĩnh lặng lại, cả đầu Trí Nghiên đều là loại chuyện đó. Nàng vốn định chờ Ân Tĩnh trở về làm thêm vài lần, nhưng đợi hồi lâu, cũng không thấy thân ảnh của người nọ, mí mắt của Trí Nghiên dần dần sụp xuống, không lâu lắm liền ngủ thiếp đi.

Nàng ngủ một giấc này cũng không tính là an ổn, dù sao không có Ân Tĩnh bên người, thỉnh thoảng Trí Nghiên sẽ tỉnh lại liếc mắt nhìn đối phương đã trở về hay chưa. Lần thứ hai mở mắt ra, Trí Nghiên phát hiện sắc trời ở bên ngoài đã dần dần biến sáng, mà cả đêm Ân Tĩnh vẫn chưa quay lại.

Kinh sợ sự thật này, tuy rằng còn chưa ngủ đủ, nhưng Trí Nghiên cũng không có cách nào ngủ tiếp. Nàng đứng dậy mặc quần áo, thừa dịp không ai chú ý tới mình, liền dùng hình người đi đến từ đường. Nàng vốn định thử vận may xem Ân Tĩnh có ở chỗ này hay không, nhưng lại không nghĩ rằng một đêm không về Ân Tĩnh đúng thật là đang quỳ gối trong từ đường, hiển nhiên là không có rời đi.

Trên người nàng còn mặc bộ đạo bào bị mình xé rách, sắc mặt tiều tụy hơn ngày hôm qua, dùng mặt cắt không còn một giọt máu để hình dung cũng tuyệt đối không quá đáng. Bờ môi của nàng bởi vì khô khan mà rạn nứt, thỉnh thoảng ho khan vài tiếng, sống lưng gầy gò hiện ra ở bên dưới y phục, Trí Nghiên nhìn mà khó chịu từng cơn. Nàng đột nhiên cảm giác Ân Tĩnh thật là không biết chăm sóc mình, rõ ràng hái thuốc đã mệt mỏi như vậy, lại còn cố tụng kinh, làm cho bản thân cho nhếch nhác đến nỗi này.

"Ni cô, sao tối hôm qua ngươi không quay về, ta chờ ngươi rất lâu." Trí Nghiên cầm cái đệm cói ở đằng trước, ngồi xuống bên cạnh Ân Tĩnh, nàng đưa tay sờ sờ gương mặt có chút lạnh cả người của Ân Tĩnh, luôn cảm thấy dáng vẻ hiện tại của người này rất không thích hợp. Thấy Trí Nghiên qua đây, Ân Tĩnh vẫn chưa trả lời, chỉ lẳng lặng ngẩng đầu liếc nhìn nàng một cái, liền nhắm mắt lại im lặng đọc kinh văn.

Suốt cả tối qua nàng đều ở trong này tụng kinh, nhưng cảm giác tội lỗi ở trong lòng lại không có giảm bớt chút nào. Ân Tĩnh suy nghĩ rất nhiều về chuyện đêm đó, nàng quả thật là bị độc tố đầu độc mà mất đi lý trí, nhưng điều này cũng nói lên, lòng hướng phật của nàng còn chưa đủ kiên định. Nếu nàng có thể thực sự đoạn tuyệt thất tình lục dục như sư phụ, thì sẽ không phát sinh chuyện đêm đó.

Cho nên, dù cho Trí Nghiên cũng có một ít trách nhiệm, nhưng tất cả sai lầm thật ra đều ở trên người mình. Càng hiểu điểm ấy, thì Ân Tĩnh lại càng tự trách. Nàng cũng biết có quỳ ở đây lâu hơn nữa, niệm kinh văn nhiều hơn nữa thì cũng không có cách nào rửa sạch tội nghiệt của nàng, nàng làm như vậy, chẳng qua là để an lòng một chút mà thôi, đáng tiếc, không có ai cho nàng cơ hội này.

"Ni cô, sao ngươi không để ý tới ta? Từ hôm qua ngươi đã bắt đầu kỳ quái, ta không có làm chuyện gì sai, sao ngươi không nhìn ta, rõ ràng đêm đó còn đối xử với ta rất tốt." Thấy Ân Tĩnh vẫn không để ý tới mình, Trí Nghiên cảm thấy có chút uất ức. Nàng không hiểu mình làm sao, mà Ân Tĩnh lại coi thường mình như vậy. Không tìm thức ăn cho mình, ngay cả ngủ cũng không quay về ôm mình.

"Yêu xà, không phải là ta không để ý tới ngươi, chỉ là ta còn chưa nghĩ ra nên đối mặt với ngươi thế nào." Nghe xong lời Trí Nghiên nói, Ân Tĩnh thấp giọng trả lời, đây không phải là trả lời cho có lệ, mà xác thực là nàng không biết bây giờ mình nên đối mặt với Trí Nghiên như thế nào. Nếu chuyện đêm đó không có xảy ra, thì nàng chỉ xem Trí Nghiên là một con rắn, nhiều lắm chính là một con yêu xà tu luyện thành tinh mà thôi.

Nhưng sau khi có chuyện đêm đó, nàng không có cách nào coi Trí Nghiên là một con rắn nữa, dù sao các nàng đã làm chuyện vợ chồng, mà mình lại còn đoạt lấy thân thể của nàng. Dù cho Trí Nghiên không thèm để ý, nhưng Ân Tĩnh lại để ý. Nàng cũng từng nghĩ nếu đêm đó Trí Nghiên có thể đàng hoàng một tí, thì chuyện đó sẽ không xảy ra, thế nhưng nàng lại không có biện pháp không áy náy với Trí Nghiên. Khổ sở đè nặng ở trong lòng khiến cho Ân Tĩnh có vô số nút thắt, nàng không biết nên gỡ chúng nó ra như thế nào, cũng không muốn nhìn thấy Trí Nghiên.

Nghe Ân Tĩnh nói không có cách nào đối mặt với mình, Trí Nghiên nhíu nhíu mày, không hiểu tại sao nàng lại không thể đối mặt với mình. Ngay lập tức liền nghĩ đến chuyện đêm đó, nàng tưởng rằng Ân Tĩnh đang xấu hổ. Hồi ức gợi lên cảm giác còn sót lại, Trí Nghiên cảm thấy từ sau đêm đó, Ân Tĩnh càng ngày càng thuận mắt, Trí Nghiên thấy Ân Tĩnh trở nên rạng rỡ, cho dù không có tóc cũng đẹp mắt.

"Ân Tĩnh, ta đói bụng rồi, ngươi không để ý tới ta, ta cũng chưa hề ăn cái gì. Chúng ta đi tìm chút thức ăn, sau đó đi làm chuyện đêm đó có được không? Đêm đó ngươi làm cho ta thật thoải mái, tuy rằng vừa mới bắt đầu có chút đau, thế nhưng sau đó rất thoải mái, ta thích ngươi như vậy, ta còn muốn." Trí Nghiên nói, cơ thể như nhũn ra đã quấn lên người Ân Tĩnh, nghe nàng nói ra những lời này, trên mặt cũng mang theo nét ma mị. Sắc mặt của Ân Tĩnh trở nên trắng bệch, nàng vội vàng đẩy Trí Nghiên ra, lộ ra vẻ kinh hoảng trước nay chưa từng có.

"Yêu xà, đừng nhắc lại chuyện đêm đó, ta. . . ta sẽ không cùng ngươi làm loại chuyện đó." Ân Tĩnh thấp giọng nói, nhưng trong đầu lại không tự chủ hiện lên giọng điệu cùng dáng vẻ quyến rũ của Trí Nghiên tối hôm ấy. Nàng cảm giác mình đã phạm vào một tội ác không thể tha thứ, rõ ràng trước đây còn nói Dịch Tâm phá giới, mà nay, mình lại làm ra chuyện càng thêm quá đáng.

"Vì sao không thể nhắc lại? Rõ ràng chuyện ấy thoải mái đến như vậy, vì sao không thể làm tiếp chứ?" Nghe Ân Tĩnh nói sẽ không cùng mình giao phối nữa, Trí Nghiên có chút gấp gáp hỏi. Nàng là yêu xà, không hiểu lòng người, lại càng không nhìn thấu suy nghĩ của Ân Tĩnh. Trong thế giới của nàng, chuyện thoải mái thì muốn làm ngay, chỉ cần phù hợp với tâm ý của nàng là được.

"Yêu xà, ngươi thân là yêu, tất nhiên là không hiểu được những việc loài người không thể làm. Ta là người xuất gia, lại là con gái, ta với ngươi làm chuyện ấy, đã phá đại giới mà phật môn kiêng kị nhất. Hiện tại ta đang sám hối, ngươi cũng đừng nhắc lại việc này, vô luận như thế nào, ta cũng sẽ không làm lần thứ hai." Ân Tĩnh giải thích, nàng chẳng biết nói như vậy Trí Nghiên có thể hiểu hay không. Quả nhiên, ngẩng đầu liền thấy đối phương đang nhíu mày nhìn mình.

"Ni cô, nếu ngươi biết là tối kỵ, sao đêm đó còn muốn làm với ta? Huống chi, hôm đó ngươi cũng không có cự tuyệt ta không phải sao?" Trí Nghiên không hiểu vì sao Ân Tĩnh bỗng nhiên lại thay đổi, tuy rằng hôm đó nàng cũng nhận ra Ân Tĩnh rất kỳ quái, nhưng nàng nghĩ rằng Ân Tĩnh như vậy tốt hơn hiện tại rất nhiều. Nàng vẫn luôn không hiểu tại sao Ân Tĩnh phải khắc chế mình như thế, sống như vậy, thực sự không mệt mỏi sao?

"Hôm đó ta bị con nhện cắn bị thương nên trúng độc, thần trí mơ hồ mới làm chuyện đó với ngươi. Nếu lúc đó ta tỉnh táo, nhất quyết sẽ không vượt qua ranh giới."

"Thế nhưng dù sao ngươi cũng đã phá giới, phá thêm vài lần có sao đâu. Chẳng phải Dịch Tâm và Úc Trần Hoan cũng làm chuyện như vậy sao? Vì sao các nàng làm được, còn ta và ngươi thì lại không chứ?"

Trí Nghiên không hiểu Ân Tĩnh cố chấp như vậy để làm gì, vô ý thức liền nói ra Dịch Tâm, nghe nàng nói đến Úc Trần Hoan và Dịch Tâm, sắc mặt của Ân Tĩnh lại càng thêm khó coi. Lúc gần đi sư phụ để mình trông giữ yêu xà, trông coi chuyện trong chùa cho tốt. Nhưng bây giờ, sư phụ mới đi có mấy tháng, thì mình đã làm hỏng bét. Không chỉ không có chăm sóc Dịch Tâm cho tốt, mà ngay cả mình cũng. . .

"Yêu xà, có một số việc ngươi không hiểu, chuyện ngươi và ta làm, đã tính là chuyện vợ chồng, loại chuyện đó chỉ có thể làm với người mình thích, chứ không phải là chuyện mà loại quan hệ như ta và ngươi nên làm."

"Thế nhưng ta thích ngươi a." Trí Nghiên nghe xong lời Ân Tĩnh nói, dứt khoát trả lời. Nàng không hiểu tại sao Ân Tĩnh phải nói như vậy, lẽ nào mình biểu hiện còn chưa đủ thích nàng hay sao?

Ân Tĩnh là ni cô đối xử với mình tốt nhất trong ngôi chùa này, mặc dù bình thường Trí Nghiên hay nói chán ghét Ân Tĩnh, nhưng nàng biết Ân Tĩnh thật sự tốt với mình. Trí Nghiên thích Ân Tĩnh, đương nhiên cũng thích Dịch Tâm hay làm cho mình thức ăn. Thế nhưng sự yêu thích dành cho Dịch Tâm thua xa Ân Tĩnh, nói chung Trí Nghiên nghĩ rằng, nếu như mình chỉ có một miếng thịt, mà Ân Tĩnh cũng muốn ăn, nàng nhất định sẽ chia cho Ân Tĩnh phân nửa.

"Yêu xà, ta nói thích, cũng không phải là cái loại thích mà ngươi hiểu, mà là một loại tình cảm khác, loại tình cảm này đối với ngươi mà nói là rất khó hiểu, ngươi chỉ cần biết, sau này ta sẽ không làm chuyện này với ngươi nữa." Ân Tĩnh nhẹ giọng nói, lòng lại đang cười khổ. Nàng nói Trí Nghiên không hiểu, mà chính nàng cũng có hiểu đâu. Ân Tĩnh vốn tưởng rằng đời này mình sẽ không tiếp xúc với chuyện tình ái, lại càng cho rằng cả đời này mình sẽ vượt qua trong chùa.

Thế nhưng, cuộc sống bình tĩnh của nàng, đều bị Trí Nghiên quấy rối.

"Con lừa trọc ni cô, ngươi lại muốn ăn hiếp ta phạt ta có phải hay không? Hoặc là không để ý tới ta cũng không cho ta thức ăn." Trí Nghiên nhìn Ân Tĩnh, nghĩ giống như lại trở về thời điểm Ân Tĩnh muốn phạt mình lúc trước. Rõ ràng đêm đó là Ân Tĩnh hôn mình trước, mà mình cũng chỉ muốn giao phối với Ân Tĩnh, muốn thoải mái mà thôi. Trí Nghiên cũng biết mình không hiểu cái tình cảm mà Ân Tĩnh nói, thế nhưng Ân Tĩnh cũng không cho nàng cơ hội để hiểu a.

"Ta sẽ không phạt ngươi, là ta không có khống chế mình cho tốt. Tất cả sai lầm, đều là bởi vì ta mà nên." Ân Tĩnh nói, chuyên tâm hướng về tượng phật trước mặt dập đầu một cái. Lực đạo ấy rất lớn, mà Ân Tĩnh thật sự không có dừng lại, vẫn tiếp tục dập đầu.

Trí Nghiên nhìn động tác của Ân Tĩnh, trong lòng thoáng qua một tia khó chịu, nàng nghĩ nhất định là đầu Ân Tĩnh bị đụng rất đau, tuy rằng nàng không muốn để Ân Tĩnh làm như vậy, cũng chán ghét Ân Tĩnh như vậy. Thế nhưng. . . Nghĩ đến Ân Tĩnh nói không muốn nhìn thấy mình, lúc này Trí Nghiên cũng không rõ rốt cuộc mình nên làm cái gì. Nàng bất đắc dĩ đứng dậy, liếc nhìn Ân Tĩnh vẫn còn đang dập đầu, xoay người rời khỏi từ đường. Nghe được tiếng bước chân nàng bỏ đi, Ân Tĩnh siết chặc phật châu trong tay, tiếp tục dập đầu xuống đất.

"Đệ tử không xứng làm người, đệ tử không xứng làm người. . ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro