chương 49

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối cùng Úc Trần Hoan cũng không tìm được tung tích của xuân cung đồ, hỏi người hầu, thì bọn họ nói không thấy có người vào phòng của Úc Trần Hoan. Lần này, Úc Trần Hoan cũng không còn cách nào khác, dù sao người nào cũng nói không có ai vào trong phòng, chẳng lẽ là bị ma quỷ lấy mất? Bất đắc dĩ, Úc Trần Hoan chỉ có thể bảo người hầu đi mua một quyển mới, còn chuyện người nào đã lấy đi quyển trước, nàng cũng lười tra xét.

Mang Dịch Tâm đi xuống núi, vì để cho hai người có không gian riêng, nên Úc Trần Hoan không có mang theo thị nữ và tùy tùng. Đường xuống núi cũng không dễ đi, Dịch Tâm đã quen với loại đường xá gồ ghề gập ghềnh thế này, nhưng Úc Trần Hoan lại đi đứng một cách cực kỳ cẩn thận, rất sợ ngã xuống liền ảnh hưởng đến hình tượng của mình ở trước mặt Dịch Tâm. Thấy dáng vẻ thận trọng của nàng, Dịch Tâm cười, nhẹ nhàng vòng tay qua hông của nàng, ôm nàng vào trong lòng.

Bởi vì hôm nay Dịch Tâm ăn mặc như nam nhân, động tác như vậy nhìn qua cũng tăng thêm vài phần mập mờ. Thấy lỗ tai của Dịch Tâm đỏ ửng cố ý không nhìn mình, Úc Trần Hoan trực tiếp tựa vào ngực nàng, dùng đầu cà cà lên vai Dịch Tâm. "Ừm. . . vai của Dịch Tâm, dựa vào rất thoải mái. Đêm nay ngươi chính là phu quân của ta, phải bảo vệ ta thật tốt."

"Úc. . . Úc thí chủ lại nói lung tung rồi, cái gì phu quân hay không phu quân, ta và ngươi đều là nữ, huống chi, cho dù ta là nam. . . Cũng không xứng với ngươi." Dịch Tâm đỏ mặt nói, trong mắt thoáng hiện lên một tia khổ sở. Chuyện trên đời này làm sao có thể tốt như vậy chứ, đời này mình đã là nữ, cách Úc Trần Hoan thiên sơn vạn thủy, cho dù nàng sinh ra là nam, không quyền không thế, thì làm thế nào sánh vai với Úc Trần Hoan?

"Dịch Tâm, tật xấu này của ngươi lúc nào mới có thể sửa đổi, đối với người mình thích, ta chưa bao giờ yêu cầu nàng cái gì. Ngươi chính là ngươi, cho dù ngươi không có tiền không có quyền, cũng là Dịch Tâm của ta. Còn có, đêm nay ngươi là phu quân, vậy gọi ta bằng tên đi. Cứ Úc thí chủ Úc thí chủ, người khác nghe được cũng cảm thấy rất kỳ quái nha."

"Vậy. . . Ta gọi ngươi là gì?" Lời Úc Trần Hoan nói làm cho Dịch Tâm cảm thấy buồng tim ấm áp, nhưng nàng cũng hiểu, lời này chẳng qua là để dỗ dành mình mà thôi. Nếu Úc Trần Hoan thực sự không ngại môn đăng hộ đối, trước đây lúc để cho nha hoàn chọn vị hôn phu, cần gì nói phải lựa chọn một người có gia cảnh tốt chứ? Cho nên, lời ngon tiếng ngọt của Úc Trần Hoan, là đường, cũng là độc dược.

"Lúc trước không phải nói ngươi có thể gọi ta Trần Hoan, hoặc cũng có thể gọi ta là Trần nhi, Hoan nhi, nếu ngươi không thích mấy cái tên đó, thì gọi ta là nương tử cũng được, tùy ngươi chọn." Úc Trần Hoan nói xong, liền hôn một cái lên gò má của Dịch Tâm, nhìn gương mặt của đối phương càng thêm đỏ ửng, Úc Trần Hoan thích nhất Dịch Tâm lúc này. Như một con thỏ nhỏ xấu hổ, rõ ràng đã hôn nhau nhiều lần rồi, mà vẫn còn đỏ mặt.

"Vậy ta gọi ngươi là Trần nhi đi." Dịch Tâm suy nghĩ hồi lâu, chọn một cái xưng hô bình thường nhất, Úc Trần Hoan cười nói được. Hai người lại đi một hồi, cuối cùng cũng tới Lạc thành. Tuy rằng Trần Duyên tự cũng nằm trong phạm vi của Lạc thành, nhưng so với một Lạc thành sang trọng, thì có vẻ quá mức tiêu điều. Lạc thành nhiều người lại còn giàu có, trong hội đèn lồng lại càng tạo thành cảnh tượng biển người. Nhìn một đống người chen chúc trước từng cái gian hàng như vậy, Dịch Tâm vội vàng kéo Úc Trần Hoan lại, rất sợ nàng bị đám người chen lấn phân tán, dù sao bây giờ không có người hầu đi theo.

"Dịch Tâm thật là dịu dàng." Nhận ra động tác của Dịch Tâm, Úc Trần Hoan nhẹ giọng nói. Mọi khi nàng đi ra ngoài đều được người hầu che chở, cái chuyện bị chen lấn này căn bản sẽ không phát sinh trên người nàng, nhưng người hôm nay che chở cho nàng, lại là một Dịch Tâm thấp bé hơn nàng một chút. Úc Trần Hoan nghĩ Dịch Tâm hoàn toàn khác biệt với những cô gái trước đây mình từng kết giao, các nàng có một phần là coi trọng thân phận của mình, một phần chính là gương mặt của mình, phần còn lại, đa số cũng giống như nàng, thầm nghĩ tùy ý vui đùa một chút.

Dịch Tâm không quyền không thế, tâm tư cũng đơn giản, trên người nàng rất sạch sẽ, trong lòng cũng như vậy. Lúc ban đầu Úc Trần Hoan đã thích phần sạch sẽ này của nàng, mới muốn có được nàng. Chỉ là không nghĩ tới, sau khi nếm được mùi vị lại có chút không nỡ buông tay.

"Dịch Tâm, bên kia có thức ăn, có muốn ăn hay không?"

"Là cái gì vậy?"

"Đi theo ta là được."

Úc Trần Hoan lôi kéo Dịch Tâm, đến trước một cái gian hàng rất đông đúc, Dịch Tâm thấy quầy hàng kia chẳng qua là nơi bán kẹo hồ lô, không rõ vì sao Úc Trần Hoan lại muốn ăn mứt trái cây. Thứ này lúc nhỏ cha mẹ đã từng mua cho nàng, lúc đó nàng cảm thấy rất chua cũng rất ngọt, rất là thích. Chỉ tiếc về sau cha mẹ lại mất, cũng không còn ai mua cho nàng. Hôm nay nhìn Úc Trần Hoan thấy kẹo hồ lô liền hưng phấn như thế, chỉ nghĩ rằng Úc Trần Hoan cũng muốn ăn.

Hai người xếp hàng một hồi, cuối cùng cũng tới lượt các nàng, Úc Trần Hoan nói muốn hai xâu đặc biệt, liền thấy người bán hàng rong mở một nồi kẹo hồ lô khác ở bên cạnh, lấy hai xâu kẹo hồ lô ở bên trong đưa cho Dịch Tâm và Úc Trần Hoan. Chúng nó khác với kẹo hồ lô thông thường, phía trên không chỉ có sơn trà, mà còn có thêm một ít loại trái cây mà Dịch Tâm không biết tên. Quanh người chúng được bọc đường, hết sức tinh xảo và xinh đẹp. Úc Trần Hoan thấy Dịch Tâm rất thích, liền tiện tay ném một thỏi bạc cho người bán hàng rong.

Nhìn thấy Úc Trần Hoan chi mạnh, Dịch Tâm bất đắc dĩ cười cười, hoá ra thức ăn mà Úc Trần Hoan nói chính là loại kẹo hồ lô mới lạ này. Chỉ có điều, hai xâu là một thỏi bạc, hai xâu kẹo hồ lô này, sợ là bằng với tiền thức ăn trong một đoạn thời gian của người bình thường đi. Nếu như mình không có Úc Trần Hoan, sợ là cả đời cũng không ăn được thứ này.

"Dịch Tâm, bên kia có bán lồng đèn, ngươi thích cái nào, ta mua cho ngươi." Phát hiện Dịch Tâm có chút hoảng hốt, Úc Trần Hoan lại lôi nàng đi đến bên kia. Nghe nàng lại muốn mua cho mình thứ gì đó, Dịch Tâm vội vàng kéo tay nàng lại lắc đầu.

"Úc thí chủ, ngươi đã mua cho ta rất nhiều thứ, ta. . ." Dịch Tâm còn chưa dứt lời, đã thấy mặt của Úc Trần Hoan trầm xuống, nàng không biết mình nói sai cái gì, ngay sau đó, Úc Trần Hoan đã hướng về xâu kẹo hồ lô trên tay nàng cắn một ngụm lớn, ăn mất nửa quả dâu tây ở trên đầu.

"Cái này, là nghiêm phạt ngươi vì gọi ta là Úc thí chủ, Dịch Tâm, nếu ngươi lại gọi ta như thế, ngươi gọi một lần, đêm nay ở trên giường sẽ trả lại cho ta một lần."

"Ngươi. . . Ta. . ." Dịch Tâm nghe Úc Trần Hoan nói như vậy, khuôn mặt thật vất vả mới chuyển về màu trắng lại ửng hồng. Thừa dịp nàng xấu hổ, Úc Trần Hoan đã lôi kéo tay nàng đi đến cửa hàng kia.

"Dịch Tâm, đêm nay ngươi là phu quân của ta, lấy lại chút khí thế đi, ta làm cho ngươi đỏ mặt nhiều lần như vậy, ngươi cũng nên đòi lại một chút."

"Úc. . . Trần nhi, yêu cầu này của ngươi có phần quá cao." Dịch Tâm theo bản năng lại muốn kêu Úc thí chủ, phát hiện Úc Trần Hoan đang cười như không cười nhìn mình, vội vàng sửa miệng.

"Nga? Quá đáng sao? Thế nhưng ta nhớ kỹ, lúc trước khi Dịch Tâm đè lên người ta, cũng không phải thế này."

"Trần nhi, sao ngươi lại nói mấy việc này ngoài đường, A di đà phật, quả thực. . . Quả thực. . ."

"Hửm? Quả thực cái gì? Dịch Tâm, ngươi có biết bộ dáng bây giờ của ngươi tựa như một bé gái bị người ta đùa giỡn, làm cho ta. . . rất là ngứa ngáy hay không."

Úc Trần Hoan tiến đến bên tai Dịch Tâm, cắn vành tai của nàng nhẹ giọng nói, cuối cùng còn không quên hướng về phía lỗ tai của nàng hà hơi. Trong mắt người qua đường, các nàng giống như là một đôi phu thê đang ân ái, chỉ có Dịch Tâm biết, Úc Trần Hoan lại đang làm chuyện xấu.

"Trần nhi, sắc trời không còn sớm, chúng ta trở về đi." Hai người đi dạo gần một canh giờ, lúc tới hai tay trống trơn, mà bây giờ tay của Dịch Tâm đã sớm chất đầy các loại đồ đạc. Nàng liếc nhìn Úc Trần Hoan cực kỳ vui vẻ, cũng cười rộ lên. Nếu như cuối cùng Úc Trần Hoan vẫn phải rời đi, vậy thì đêm nay chính là hồi ức tốt đẹp nhất của nàng.

"Um, ta cũng có chút mệt mỏi, chúng ta trở về nghỉ ngơi đi." Úc Trần Hoan nhấn mạnh hai chữ nghỉ ngơi, mà Dịch Tâm cũng hiểu cái gọi là nghỉ ngơi của nàng, có lẽ cũng không phải là nghĩa đen. Hai người đi lên núi, chợt, vài tên nam tử bỗng xuất hiện trước mặt. Bọn họ ăn mặc bất phàm, trên người mang theo mùi rượu, Dịch Tâm khẽ nhíu mày, vốn định đi vòng qua, ai biết bọn họ lại chặn tiếp, ánh mắt kia, rõ ràng là hướng về phía Úc Trần Hoan.

"Vị cô nương này xinh đẹp như vậy, nhưng phu quân lại mang cái bộ dạng này, thật đúng là đáng tiếc." Tên nam nhân cầm đầu đứng ở trước mặt Úc Trần Hoan, hoàn toàn không khách khí nói, thái độ đối với Dịch Tâm lại càng xem thường.

"Nga? Hoá ra mấy vị công tử còn có thú vui lo chuyện bao đồng, phu quân của ta ra sao, vẫn chưa tới phiên các ngươi phán xét."

So với Dịch Tâm, Úc Trần Hoan hiển nhiên bình tĩnh hơn rất nhiều, ba người này nàng đã từng gặp qua trên bản vẽ, dù sao các công tử quyền quý ở Lạc thành, phụ thân của Úc Trần Hoan đều mang đến cho nàng xem một lần. Cầm đầu là công tử của Vương gia, tên đầy đủ thì Úc Trần Hoan không nhớ được. Nhà họ Vương bỗng nhiên nổi lên, nói là nhà giàu mới nổi cũng không quá đáng. Úc Trần Hoan chính là coi thường loại người như thế nhất, rõ ràng là một tên nhà quê, lại còn dám đến trêu ghẹo nàng. Xem ra Lạc thành này, mấy ngày nữa sẽ không còn nhà họ Vương.

"Ôi chao ơi, tiểu nương tử đúng thật là mạnh mẽ, gia thích loại người như ngươi. A, phu quân của ngươi tướng tá trói gà không chặt như vậy, ở trên giường có thể thỏa mãn ngươi sao? Không bằng đi với gia, để gia làm cho ngươi thoải mái." Tên cầm đầu Vương công tử tiếp tục nói, lời này đã coi như là cực kỳ vô sỉ, nghe xong lời của hắn, sắc mặt của Dịch Tâm lúc trắng lúc hồng, nhưng Úc Trần Hoan thì lại nở nụ cười.

"Phu quân ta ở trên giường có được hay không, chỉ có bản thân ta tự biết, bất quá so với một vài con gà trống thấy con gái liền không nhúc nhích được, sợ là còn mạnh hơn nhiều."

"A, tiểu nương tử thật đanh đá, hôm nay gia chính là muốn mang ngươi đi." Vương công tử kia nói xong liền trực tiếp động thủ kéo Úc Trần Hoan đi, thấy hắn muốn dùng vũ lực, Úc Trần Hoan bỗng nhiên có chút hối hận không mang theo người, đúng lúc này, Dịch Tâm bỗng nhiên vọt tới, đấm một cái vào mặt của tên Vương công tử.

Mấy người kia vốn đã có chút say, cũng đoán rằng Dịch Tâm không dám làm gì, nhưng lại không ngờ tới sẽ bị thế này. Tên Vương công tử bị đánh đến nỗi có chút hoảng hốt, lấy lại tinh thần mới nhận ra là mình bị đánh.

"Cái tên tiểu bạch kiểm kia, ngươi dám đánh ta, bắt lấy hắn, đánh chết hắn!" Tên Vương công tử kia phất tay một cái, hai người ở bên cạnh lập tức liền vọt tới. Thấy bọn họ muốn đánh Dịch Tâm, Úc Trần Hoan không nói hai lời chắn ở trước mặt nàng, đùa gì thế, ở trước mặt nàng đánh người của nàng, Úc Trần Hoan quyết không cho phép người khác đả thương Dịch Tâm.

Hai tên công tử kia thấy Úc Trần Hoan cản trở, trong lúc nhất thời có chút do dự, mà cái tên Vương công tử kia hiển nhiên là không còn lý trí, thấy hai người nọ bất động, giơ chân lên đá vào đùi của Úc Trần Hoan. Dù sao sức của con trai cũng mạnh hơn sức của con gái, Úc Trần Hoan bị đá đến nỗi biến sắc, nhưng vẫn nhịn đau tát trả Vương công tử một cái.

"Cái tát này là tát thay cho phu quân của ta, ngươi sỉ nhục hắn, cũng chính là sỉ nhục ta."

"Tốt, tiểu tiện nhân, các ngươi còn đứng ngớ ra đó làm gì? Động thủ, đánh chết nam, bắt nữ về cho ta." Tên Vương công tử nói xong cũng nhào tới, thấy hắn lại muốn động thủ với Úc Trần Hoan, Dịch Tâm đã tức đến mức điên cuồng, nàng không cam lòng đứng trước mặt Úc Trần Hoan, cũng không muốn có người đả thương Úc Trần Hoan trước mặt mình.

Thấy Dịch Tâm sẽ xông lên liều mạng với bọn họ, Úc Trần Hoan sửng sốt một chút, bỗng nhiên cười rộ lên. Sau khi cười xong, nàng vội vàng kéo Dịch Tâm đang muốn xông lên lại, kéo nàng quay đầu chạy về hướng Trần Duyên tự. Vương công tử ba người không nghĩ tới các nàng lại chạy mất, trong lúc nhất thời cũng quên đuổi theo, đợi đến khi phản ứng kịp, thì Úc Trần Hoan và Dịch Tâm đã sớm chạy xa.

"Trần nhi, sao ngươi lôi ta ra, các nàng đánh ngươi." Dọc đường, Dịch Tâm nhíu chặc chân mày, nàng nghĩ một đá vừa rồi nhất định là không nhẹ. Người này từ nhỏ chính là thiên kim của Úc gia, có bao giờ bị người khác đánh qua đâu, hôm nay lại vì mình mà bị tên nam tử kia làm cho bị thương. Lúc Dịch Tâm khổ sở, Úc Trần Hoan đã quay đầu lại, lấy tay vỗ vỗ đầu của nàng.

"Dịch Tâm ngu ngốc, ngươi thật sự muốn đánh nhau với bọn họ sao? Lúc nãy ta đã tát tên Vương công tử kia một cái, da dày thịt béo đều làm cho tay ta phát đau. Nếu ngươi đánh, nhất định là sẽ bị thương, làm sao ta nỡ để cho bọn họ đả thương ngươi. Đêm nay chạy thoát, ngày mai ta bảo Úc gia tìm tới nhà của bọn họ là được."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro