chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuy rằng đã hóa thân thành người, nhưng rắn cuối cùng vẫn là rắn, nó không giống với con người. Cảm thấy chiếc lưỡi rắn chợt dò xét vào trong miệng mình, cái vật phân nhánh mềm mại ấy quét tới quét lui ở trong đó, phát sinh âm thanh cực kỳ quái dị, chọc cho Ân Tĩnh nhíu chặc mày. Nàng lắc đầu muốn né tránh hành động vô lễ này của con rắn, ai ngờ nó đã trước một bước thu lưỡi về, rồi lại chép chép miệng, dường như là đã hiểu ra cái gì.

"A di đà phật, ngươi đã biến thành người, thì chớ có làm ra chuyện vô lễ như vậy nữa." Từ ngày có ký ức tới nay, Ân Tĩnh chính là ở trong chùa đọc kinh văn mà lớn, mặc dù suốt ngày ở trong chùa miếu, nhưng nàng đã đọc qua không ít kinh văn, thơ từ đã học qua lại càng nhiều, được giáo dục tốt cùng tính tình nhạt nhẽo khiến cho Ân Tĩnh hiếm khi biểu hiện ra tâm tình gì, nhưng bây giờ, nàng lại sợ con yêu xà kia.

"Ni cô thơm quá, xì . ." Nghe lời Ân Tĩnh nói, con rắn nghiêng đầu, hiển nhiên không hiểu, lại chậm rãi nói một câu khác. Thấy nó nói mình rất thơm, còn phát sinh một tiếng kêu khoan khoái. Ân Tĩnh nghĩ từ thơm không thích hợp để một con yêu xà nói về một con người như mình, huống chi, giờ phút này hai tròng mắt của nó đang tỏa sáng, dùng cái ánh mắt tham lam không gì sánh được ấy mà nhìn mình.

"Yêu xà, ngươi không được làm ra việc càn quấy, tàn sát sinh linh chỉ biết hại ngươi tu hành, nếu ngươi không có việc gì, thì trở về phòng của mình nghỉ ngơi đi." Ân Tĩnh giật giật cơ thể, từ trên giường đứng lên. Quanh năm nàng ở trong chùa làm việc, sức lực không nhỏ, nên dễ dàng lôi con yêu xà đang nằm ở trên giường xuống phía dưới. Nàng cảm thấy con yêu xà kia dù cho đã biến thành người nhưng toàn thân vẫn mềm mại đến cực điểm, bây giờ lại trần trụi, nếu để cho người khác nhìn thấy, dường như cũng không tiện.

Nghĩ như vậy, Ân Tĩnh lấy một cái khăn trải giường ra bao lấy con yêu xà, nhân lúc nó tò mò hý hoáy tấm vải này, liền đưa nó ra khỏi phòng, yêu xà không nghĩ tới Ân Tĩnh sẽ không nói không rằng đuổi mình ra ngoài, đợi cho tới khi nó hoàn hồn muốn đi vào, lại nghe được tiếng khóa cửa ở bên trong. Yêu xà tủi thân nhìn tấm ra giường trên người, thè lưỡi liếm đi liếm lại cánh cửa kia, lúc cảm thấy cái lưỡi đã tê rần mới chịu dừng lại.

"Ni cô, vô sỉ." Co rúc ở trước cửa, yêu xà không vui nói, nó vốn sợ lạnh, tuy rằng ngày đông đã đi tới đoạn cuối cùng, nhưng đêm nay quả thực cũng rất lạnh. Mông trần ngồi dưới đất, yêu xà đắp kín ra giường, nó không muốn trở về, cũng không muốn dùng đôi chân mềm mại nằm sấp này trở về, sau khi ngồi ở trước cửa nửa nén hương, yêu xà nghĩ Ân Tĩnh hẳn là đã ngủ thiếp đi, lúc này mới quay người lại, nhìn về phía cánh cửa kia.

Nói thế nào thì nó cũng là một con yêu tinh, nếu cho rằng chỉ dùng phương pháp của loài người thì có thể làm khó nó, không khỏi quá ngây thơ rồi. Yêu xà giật giật tay, đem một chút pháp lực đánh vào trên cái khóa, chỉ nghe cạch một tiếng, khóa cửa liền mở. Yêu xà vui mừng rạo rực đẩy cửa ra, nghênh ngang quay lại bên giường, thấy Ân Tĩnh ngủ rất say, nó hài lòng ném cái ra giường xấu xí trên người xuống đất, rồi chui vào trong cái chăn ấm áp, theo thói quen quấn lấy Ân Tĩnh.

Mấy ngày qua chính là thời điểm khách hành hương đến Trần Duyên tự đông nhất, mà yêu xà xuất hiện cũng khiến cho Ân Tĩnh bận càng thêm bận, buổi tối tự nhiên cũng ngủ cực trầm, vẫn chưa phát hiện con yêu xà đã quay trở lại. Sáng ngày hôm sau, Ân Tĩnh cảm giác mình càng ngủ càng mệt, ngực như là có thứ gì đè lên, nặng đến nổi khiến nàng thở hổn hển.

Mở hai mắt ra, Ân Tĩnh liếc mắt liền thấy được con yêu xà đang nằm ở trên người mình, thấy khóa cửa đã hỏng mất, mà lúc này con yêu xà đang nằm trên người mình lại ngủ hết sức ngon, cái lưỡi thật dài để ở trên cổ của mình. Ân Tĩnh nhíu mày, tận lực nhẹ nhàng, chậm rãi đứng dậy. Tính nàng không dễ nổi giận, mặc dù hành vi của yêu xà tương đối khiến cho người ta ghét bỏ, nhưng nàng cũng lo lắng, không muốn đánh thức yêu xà. Nhưng mà cảm giác của rắn quá mức nhạy bén, từ lúc Ân Tĩnh tỉnh lại, hơi thở không còn đều đều, thì yêu xà cũng đã tỉnh theo.

"Yêu xà, sao lại trở về." Ân Tĩnh thấy yêu xà tỉnh, nhẹ giọng hỏi nó, nghe xưng hô mà Ân Tĩnh dành cho mình, yêu xà khẽ nhíu mày, bất mãn thè lưỡi ra.

"Ni cô, ngươi gọi ai là yêu xà, ta có tên, ta là Phác Trí Nghiên."

"Ngươi có biết ngụ ý của tên này hay không?" Nghe yêu xà nói nó có tên, Ân Tĩnh hơi hơi ngây người, nàng không nghĩ tới một con rắn lại còn đặt tên cho mình, không khỏi nghĩ linh trí của con rắn này quả nhiên tốt.

"Chẳng biết, nhưng về sau ngươi đừng kêu ta là yêu xà nữa, không êm tai."

"Ngươi vốn là rắn hóa thành người, chính là yêu, gọi ngươi yêu xà có gì không đúng." Ân Tĩnh nhẹ giọng trả lời, thấy dáng vẻ nghiêm túc của nàng, Trí Nghiên cau mày, suy nghĩ hồi lâu vẫn không ra tìm cái gì có thể phản bác được Ân Tĩnh.

"Con lừa trọc ni cô." Thực sự không tìm ra lời phản bác, Trí Nghiên chỉ có thể ăn nói độc địa, nghe cái xưng hô khinh miệt toát ra từ miệng nàng, Ân Tĩnh chợt sửng sốt, không phải là nàng bực Trí Nghiên nói mình như vậy, mà là Ân Tĩnh thật sự tò mò con yêu xà kia học được cái từ này ở đâu. Không để ý tới yêu xà nữa, Ân Tĩnh đơn giản đánh răng rửa mặt, xoay người đến từ đường tụng kinh. Trí Nghiên thấy nàng muốn đi, vội vàng đưa tay kéo lấy nàng.

"Ni cô, ngươi đi đâu?"

"Bây giờ là thời gian đọc kinh sáng, nên đi tụng kinh."

"Vậy ta đi với ngươi."

Trí Nghiên nói, đúng là muốn trực tiếp cùng Ân Tĩnh đến từ đường, thấy cơ thể lõa lồ của nàng, Ân Tĩnh bất đắc dĩ lắc đầu, kéo nàng lại.

"Ngươi không thể cứ như vậy mà đi ra ngoài, chưa nói tới đệ tử trong chùa sẽ bị hù dọa, khách hành hương thấy cũng không tốt, ta tìm tạm một bộ đạo bào cho ngươi, hôm sau nhờ Dịch Tâm mua quần áo cho ngươi xong, rồi ngươi trả lại cho ta." Ân Tĩnh nói, tìm một bộ đạo bào của mình đưa cho Trí Nghiên, người nọ tiếp nhận, nhìn bộ đạo bào siêu xấu xí này, lại nghĩ Ân Tĩnh thật bủn xỉn, không chỉ mấy ngày không cho nàng ăn cơm, ngay cả một bộ quần áo rách rưới, cho mượn rồi còn muốn đòi lại.

"Sao ta phải mặc bộ quần áo rách nát này, ta sống lâu như vậy, chẳng bao giờ mặc cái gì." Trí Nghiên nói thế là thật, dù nàng đã biến thành hình người, nhưng tâm tính vẫn là rắn, hôm nay thấy Ân Tĩnh yêu cầu cái này yêu cầu cái kia, ngực sinh ra bất mãn.

Nếu ngươi muốn đến từ đường, thì mặc quần áo vào, nếu không mặc quần áo, vậy biến lại thành rắn đi." Lần này giọng nói của Ân Tĩnh hơi lớn một chút, tuy rằng nàng vẫn nhỏ nhẹ, nhưng trong mắt lại có nhiều phần không thể cự tuyệt. Thấy nàng thật sự muốn mình mặc vào, Trí Nghiên loay hoay một trận, phát hiện, nàng không biết mặc.

"Ni cô, ngươi mặc giúp ta, ta không biết." Trí Nghiên đưa đạo bào cho Ân Tĩnh, thấy nàng thật sự không biết, Ân Tĩnh đành phải ra tay giúp nàng. Đầu tiên nàng chỉnh sửa lại quần áo, giơ hai tay Trí Nghiên lên, luồn tay áo vào, liếc nhìn khối thịt dư dả đẩy đà ở trước ngực của đối phương, Ân Tĩnh suy nghĩ một chút, lại tìm chút vải bông vừa khổ, rồi đi tới.

"Ở đây vẫn chưa chuẩn bị nội y thích hợp cho ngươi, dùng cái này đỡ đi." Ân Tĩnh cầm mảnh vải bông thật dài, cẩn thận quấn ở trước ngực Trí Nghiên, mắt nhìn hai đống thịt sau khi mình biến thành người liền xuất hiện ấy bị cuốn lấy, Trí Nghiên nhớ kỹ, dường như rất nhiều người cũng có vật này, tựa như Ân Tĩnh ở trước mặt mình đây, tuy rằng rất nhỏ, nhưng cũng là có.

Bây giờ thấy Ân Tĩnh sắc mặt lạnh nhạt cầm lấy hai khối thịt mềm của mình như vậy, cảm thấy bàn tay ấm áp của đối phương cọ cọ vào khối thịt mềm của mình, Trí Nghiên chỉ cảm thấy chỗ bị Ân Tĩnh đụng phải bỗng nhiên dựng thẳng, giống như là bị dùng ma pháp, không thể nói rõ khó chịu, cũng không thể nói rõ thoải mái. Chỉ khi nào Ân Tĩnh dừng lại không sờ soạng nữa, nàng mới mong muốn Ân Tĩnh tiếp tục sờ.

"Ni cô, đây là cái gì?" Trí Nghiên sờ ngực mình, tò mò hỏi, nàng nghĩ chỗ này mềm, thật to, rõ ràng thân thể của chính mình đều là trắng, nhưng hết lần này tới lần khác cái đỉnh kia lại mang màu hồng nhạt. Có lẽ là do chưa từng thấy qua vật như thế  Trí Nghiên chơi đùa rất vui vẻ, tự mình xoa nắn nó ngay trước mặt Ân Tĩnh, càng xoa càng làm cho hai khối thịt ấy ưỡn thẳng.

"Đây là thân thể của con người, ở trong mắt ta, không có gì khác." Mặc dù là đệ tử cửa Phật, nhưng không phải là Ân Tĩnh không biết chuyện nam nữ. Tuy rằng nàng hiểu, nhưng nàng lại không hề có bất cứ tạp niệm ô uế nào. Trong cái nhìn của Ân Tĩnh, nam nữ ở trước mặt nàng cũng không quá mức khác biệt, thứ khác biệt duy nhất chỉ là nội tâm.

"Thế nhưng vì sao nhào nặn lại thoải mái như vậy? Đây là hai khối thịt sao? Ta có thể ăn không?" Trí Nghiên hai mắt sáng lên nói, thấy con ngươi của nàng lóe sáng, Ân Tĩnh lắc đầu, không để ý tới nàng, tiếp tục giúp nàng quấn vải bông, thỉnh thoảng đụng vào cơ thể của yêu xà, yêu xà kia còn phát ra tiếng rầm rì.

"Ni cô, sờ thịt mềm thật thoải mái, thế nhưng không có thoải mái như lúc ngươi sờ. Tại sao chỗ này lại dựng đứng lên, thật cứng." Trí Nghiên còn không chịu bỏ qua, nàng thấy hai khối thịt mềm trước ngực mình bị Ân Tĩnh dùng vải bông quấn lấy hơn phân nửa, vội vàng nắm lấy hai đỉnh còn lộ ra bên ngoài, giống như là sợ Ân Tĩnh không hiểu, ở trước mặt nàng nhéo thêm hai cái.

"Đứng có đụng nữa." Ân Tĩnh thấy Trí Nghiên hoàn toàn không hiểu việc này, lại còn hào hứng hỏi mình, nàng nhẹ giọng trả lời, lấy cái tay đang nắm bộ ngực của yêu xà ra, nhanh chóng quấn hết bộ ngực của nàng. Thấy khối thịt mềm trước ngực mình bị quấn lấy, cũng không sờ được nữa, Trí Nghiên tò mò dùng ngón tay gạt cái đầu mút làm vải bông nhô lên một cái, cứ đùa ở chỗ đó.

Giải quyết xong chuyện nội y, Ân Tĩnh cũng phải giúp yêu xà mặc quần. Nàng tìm trong ngăn kéo nửa ngày, cũng không thể tìm được quần lót, thấy vải bông còn dư lại hơn phân nửa, suy nghĩ một chút, liền ngồi xổm trước người yêu xà, vòng quanh chân của nàng, quấn một chút xíu, định dùng vải bông làm quần lót.

Trí Nghiên vốn đang chơi đùa với khối thịt mềm trước ngực của mình, bây giờ thấy Ân Tĩnh ngồi xổm trước mặt mình, hình như là cần quấn vải bông lên chỗ khác, Trí Nghiên mặc dù không hiểu thịt mềm là cái gì, lại biết lúc này Ân Tĩnh đang muốn quấn lấy nơi mà mình bài tiết, nàng có chút bối rối lui ra phía sau vài bước, ngăn cản động tác của Ân Tĩnh.

"Ni cô, ngươi làm gì thế." Trí Nghiên mới không muốn nơi đó của mình bị vải bông quấn lên, không thì một hồi nếu nàng muốn đại tiểu tiện, chẳng phải là muốn làm ở phía trước sao.

"Giúp ngươi xử lý quần áo."

"Không cần xử lý, ta như vậy tốt vô cùng."

Nguyễn Khanh Ngôn nói, vội vàng kéo cái đạo bào siêu xấu xí lại, thấy nàng sau khi mặc đạo bào xong cũng không dễ dàng lộ ra nơi tư mật, Ân Tĩnh cũng tính dừng, liền dẫn nàng đến từ đường đọc kinh văn. Bởi vì vừa rồi các nàng làm trễ hơn phân nửa thời gian, cho nên bây giờ rất nhiều đệ tử đều đã đi dùng đồ ăn sáng, cả từ đường trống rỗng chỉ còn lại có Ân Tĩnh cùng Trí Nghiên.

Ân Tĩnh đứng đầu các đệ tử trong Trần Duyên tự, lúc tụng kinh tất nhiên là cực kỳ chăm chỉ, nghe nàng quỳ xuống đó không ngừng niệm hơn một canh giờ, Trí Nghiên quỳ rạp trên mặt đất, chỉ cảm thấy nghe đến nỗi suýt nữa đã ngủ quên. Nàng vốn tưởng rằng theo Ân Tĩnh liền có thức ăn ngon, ai ngờ người này sáng sớm đúng là chạy tới đọc kinh. Nghĩ như vậy, Trí Nghiên càng nghe càng buồn ngủ, theo âm thanh nhu hòa của Ân Tĩnh, toàn thân đều trầm tĩnh lại, bởi vì rất thoải mái, trong lúc vô tình lại hóa nguyên hình, hóa thành một con rắn lớn bằng cánh tay nằm ở đó.

Ngay lúc Trí Nghiên mơ mơ màng màng, nàng nghe phía bên ngoài có tiếng bước chân, vội vàng giật mình tỉnh giấc, theo bản năng hóa thành hình người, lại quên mất từ lúc biến thành rắn quần áo đã rơi trên mặt đất. Dịch Tâm bưng bánh bao đi tới, trơ mắt nhìn một cô gái toàn thân trống trơn đang ưỡn mông quỳ gối trên đệm cói, gắt gao nhìn chằm chằm vị sư tỷ đang niệm kinh của nàng.

"Có phụ nữ! Sai, là một phụ nữ không có mặc quần áo!" Dịch Tâm la lớn, cũng đã quấy rầy đến Ân Tĩnh đang tụng kinh, nàng niệm xong một đoạn, quay đầu lại nhìn Dịch Tâm, vừa định nói chuyện gì mà ngạc nhiên đến như vậy, chỉ thấy một cái thân hình trắng nõn trơn bóng rất nhanh nhảy lên trước mắt mình. Đó là hai khối tròn trịa, nho nhỏ, rất vênh rất săn chắc. Bình tĩnh nhìn lại, đúng là yêu xà.

Sự tình phát sinh rất đột ngột, dù là Ân Tĩnh cũng không biết rõ đầu đuôi. Nàng đành phải có chút hoảng hốt nhìn Trí Nghiên không một mảnh vải chạy về phía Dịch Tâm, cướp sạch toàn bộ bánh bao trong tay nàng, nuốt vào như hổ đói, sau đó lại để mông trần chạy ra khỏi từ đường. . .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro