chương 51

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cầm giấy tuyên thành và bút mực trở về phòng, Ân Tĩnh đứng ở trước cửa quét mắt, phát hiện Trí Nghiên không có ở đây, theo bản năng thở phào nhẹ nhõm. Chuyện ở nhà trọ đã trôi qua mấy ngày, tuy rằng Trí Nghiên không có nhắc lại, cũng đoạn tuyệt ý nghĩ giao phối, ngoan ngoãn ngủ ở trong rổ, nhưng sắc mặt của Ân Tĩnh vẫn luôn tiều tụy, cả người cũng có vẻ không có tinh thần.

Ngày hôm đó nàng vốn là muốn ở trong từ đường sao chép kinh văn, nhưng Dịch Tâm nhìn thấy bộ dạng của nàng thực sự không tốt, cho nên cương quyết không cho phép nàng sao chép, tỏ ý muốn nàng quay về nghỉ ngơi. Thấy Dịch Tâm bày ra cái dáng vẻ không thể thương lượng, Ayn Tĩnh không còn cách nào khác, chỉ có thể len lén cầm chút giấy tuyên thành và bút mực trở về, quyết định ở trong phòng của mình mà sao chép, để tránh bị Dịch Tâm nhìn thấy.

Ngồi ở trước bàn, Ân Tĩnh cẩn thận sao chép quyển kinh văn mà ngày hôm nay mình chuẩn bị, nhưng rõ ràng lại không thể tập trung như lúc ở trong phật đường. Nàng ngẩng đầu nhìn cả gian nhà trống rỗng, luôn cảm thấy thiếu chút gì đó. Trên giường, trên xà nhà, trong góc phòng, chỗ nào cũng không có cái bóng dáng quen thuộc kia. Ân Tĩnh không khỏi suy nghĩ Trí Nghiên đã đi đâu, chẳng lẽ lại đi gây chuyện thị phi?

Nhận ra mình lại vô ý thức nhớ tới Nguyễn Khanh Ngôn, lại còn quan tâm tung tích của nàng như vậy, Ân Tĩnh nhíu chặc mày, nàng vội vàng niệm câu A di đà phật, mạnh mẽ thu hồi tầm mắt, dời lực chú ý vào kinh văn. Chỉ có điều, vừa rồi Ân Tĩnh tìm khắp cả căn phòng, nhưng lại bỏ sót phần đáy giường.

Giờ này khắc này, ở dưới đáy giường rộng lớn, Trí Nghiên đã biến thành thân rắn nằm ra đó. Cơ thể nhỏ bé của nàng cuộn thành một vòng, tập trung tinh thần nhìn quyển sách đang đặt trên mặt đất, nếu như nhìn kỹ thì sẽ phát hiện, quyển sách này cũng không phải là quyển kinh văn Ân Tĩnh để lại cho nàng, mà là cái quyển nàng cầm về từ trong phòng của Úc Trần Hoan, xuân cung đồ.

Mấy ngày nay Trí Nghiên nhìn như đàng hoàng, nhưng thật ra là tìm được thú vui khác, những khi Ân Tĩnh không có ở đây, nếu là lúc trước thì nàng chắc chắn sẽ buồn chán muốn chết, mà nay có xuân cung đồ rồi, chỉ cần Ân Tĩnh không ở, Trí Nghiên liền trốn ở dưới đáy giường xem nó. Vì sao lại không ở trên giường? Dĩ nhiên là bởi vì nàng sợ bị phát hiện, chọc cho Ân Tĩnh tức giận là chuyện nhỏ, nếu xuân cung đồ bị lấy đi, thì thật sự là không xong.

Nhìn hai cô gái ở trong hình quấn quít lấy nhau, thay nhau liếm nơi giao phối của đối phương. Trí Nghiên nhớ tới hình như Úc Trần Hoan cũng rất thích để cho Dịch Tâm liếm nơi đó của nàng, thế nhưng đêm ấy ở nhà trọ Ân Tĩnh lại không có liếm chỗ đó của mình. Nghĩ như vậy, Trí Nghiên liền tự động đổi hai người trong hình thành nàng và Ân Tĩnh. Con ngươi rắn màu vàng hưởng thụ mà nheo lại, tưởng tượng xong rồi liền lật sang trang kế tiếp để xem.

Nàng vươn cái đuôi ở phía sau ra, dùng cái đuôi rắn nho nhỏ ấy lật xuân cung đồ, thỉnh thoảng còn lắc đuôi hai cái. Dáng vẻ thích thú như vậy căn bản không giống như là đang lén đọc, mà giống như là đang quang minh chính đại hưởng thụ. Nhưng mà Nguyễn Khanh Ngôn cũng không dám làm ra tiếng động quá lớn, từ lúc Ân Tĩnh trở lại nàng đã nghe thấy động tĩnh, nàng biết lúc này Ân Tĩnh đang ở trong phòng, nếu như mình bị phát hiện, chắc chắn sẽ bị nàng càm ràm.

Càng xem nhiều tranh, thì Trí Nghiên càng cảm thấy cơ thể khô nóng khó nhịn, nàng khó khăn tự động kiềm chế cuộn chặc cơ thể, nhưng vẫn cảm thấy trong bụng đang có một ngọn lửa dâng trào. Lúc này đang là thời kỳ phát tình của loài rắn, mà Trí Nghiên lại còn nhìn đám tranh dễ nhóm lửa như vậy, không khó chịu mới là lạ. Nàng cất xuân cung đồ xong, dùng mảnh vải trắng gói kỹ giấu ở chỗ không dễ bị phát hiện dưới đáy giường, mệt lã người bò ra ngoài.

Bởi vì toàn thân đều mềm nhũn, nên ngay cả động tác bò trườn cũng trở nên có chút trắc trở. Trí Nghiên chỉ cảm thấy cơ thể không có thăng bằng, đầu rắn đập xuống mặt đất, lại lăn tròn một vòng, lúc bấy giờ mới tìm được trọng tâm, bò về phía Ân Tĩnh. Trí Nghiên vốn là muốn biến thành hình người ôm lấy Ân Tĩnh, nhưng không biết tại sao, cơ thể phù phiếm không có sức, pháp lực cũng không ngưng tụ lại được, kết quả chỉ biến hình được phân nửa. Nửa người trên của nàng là thân người, còn nửa người dưới lại là đuôi rắn. . .

Khi cơ thể bị một cổ lực đạo đè ép, Ân Tĩnh kinh ngạc quay đầu lại, đập vào mắt chính là gương mặt đỏ bừng của Trí Nghiên. Nàng hơi sững sờ, căn bản không biết Trí Nghiên vào đây lúc nào, chẳng lẽ nàng vẫn luôn ở trong phòng, chỉ là do mình tìm không ra? Thế nhưng rõ ràng là mình đã tìm khắp cả gian nhà, cũng không nhìn thấy Trí Nghiên nha. Không đợi Ân Tĩnh suy nghĩ cẩn thận chuyện gì đã xảy ra, thì nàng liền thấy một màn càng thêm dọa người.

Nàng thường thấy Trí Nghiên ở trong hình người hoặc thân rắn, mà giờ khắc này, tựa vào người nàng đích thật là hình người, nhưng nửa phần dưới lại là cái đuôi rắn đen nhánh. Nhìn Trí Nghiên lúc này đang nửa người nửa rắn, tuy rằng không thể phủ nhận khuôn mặt của nàng vẫn còn rất là xinh đẹp, nhưng hình dáng như vậy không khỏi có chút dọa người. Nếu là chỉ có mình nhìn thấy thì còn đỡ, nếu tiểu đệ tử khác nhìn thấy nhất định sẽ hoảng sợ.

"Yêu xà, ngươi làm cái gì vậy? Nếu muốn biến thành người thì biến thành người, không thì biến trở lại thành rắn. Đừng có nửa người nửa rắn, nhất là không thể để cho những người khác nhìn thấy." Ân Tĩnh thấp giọng khiển trách, nhưng Trí Nghiên chỉ đỏ mặt nhìn nàng, còn ra vẻ muốn nói lại thôi, hết sức ngượng ngùng. Thấy nàng đỏ mặt nhìn mình, lúc mình quay sang thì lại cúi đầu, vùi vào bờ vai của mình. Ân Tĩnh nghĩ Trí Nghiên lại lên cơn rồi, không thì sao lại lộ ra cái dáng vẻ thẹn thùng này?

"Ân Tĩnh . ." Qua hồi lâu Trí Nghiên mới mở miệng, không có gọi mình là ni cô nữa, mà lại kêu pháp hiệu của mình. Nhưng dựa vào ký ức trước kia của Ân Tĩnh, nàng nghĩ một khi Trí Nghiên gọi pháp hiệu của mình, thì sẽ không có chuyện gì tốt. Quả nhiên, sau khi nàng kêu xong, Ân Tĩnh liền cảm thấy vòng eo bỗng nhiên bị siết chặt, cúi đầu nhìn xuống, lại thấy cái đuôi rắn của Trí Nghiên đã bắt đầu quấn lên, cái đuôi dài nhỏ đen nhánh ấy quấn mình thật chặc, mà nửa thân trên hình người của Trí Nghiên cũng hoàn toàn dán vào người mình.

"Yêu xà, ngươi làm cái gì vậy? Ta không có thời gian náo loạn với ngươi, mau buông ta ra." Ân Tĩnh trầm mặt thấp giọng nói, từ sau khi xảy ra chuyện đó, nàng đã tận lực bảo trì khoảng cách với Trí Nghiên, rất ít khi thân thiết với nàng, bây giờ thân mật tựa vào nhau như vậy, có lẽ là lần đầu tiên sau khi phát sinh chuyện đó.

"Ni cô. . . Ta muốn. . . Tại sao ngươi lại không thể giao phối với ta vậy? Ta thật là khó chịu." Trí Nghiên bỗng nhiên ngẩng mặt lên, tràn đầy khẩn cầu nhìn Ân Tĩnh, cảm thấy mùi thơm trên người nàng trở nên nồng nặc, gương mặt này xinh đẹp đến nỗi không nói thành lời. Ân Tĩnh chỉ liếc mắt nhìn liền biết, nhất định là Trí Nghiên Ngôn lại phát tình.

"Ngươi phát tình nhiều lần như vậy, chỉ vì ngươi không biết tự kiềm chế, tuy rằng ngươi không phải là người, nhưng cũng phải biết làm sao để kiềm chế dục vọng của mình."

"Vì sao ta phải kiềm chế, ta không muốn kiềm chế. Ni cô, nơi đó của ta rất ướt, toàn thân đều giống như là bị thiêu đốt, ta khó chịu muốn chết." Trí Nghiên nói, dùng sức cà cà cái chỗ dưới đuôi rắn lên hông Ân Tĩnh, cảm thấy quần áo truyền tới cảm giác trơn trượt nóng hổi, Ân Tĩnh cúi đầu xuống, liền thấy chỗ dưới đuôi rắn của Trí Nghiên tràn ra rất nhiều nước, vả lại còn làm ướt hết quần áo của mình.

Tuy rằng Ân Tĩnh không phải là quá am hiểu những chuyện kia, nhưng cũng biết lúc Trí Nghiên ở trong thân rắn, thì chỗ đó chính là nơi giao phối của nàng, giờ đây nơi đó ướt như thế, vả lại còn làm nước dính lên trên người mình, nước đó không phải là. . . Nghĩ tới đây, Ân Tĩnh có chút hoảng hốt muốn gỡ cái đuôi rắn của Trí Nghiên ra khỏi người mình, nhưng tay nàng mới đụng tới phần đuôi, trong nháy mắt liền ướt đẫm không gì sánh được.

Cảm thấy bàn tay trơn ướt, cái loại cảm giác quen thuộc này lần thứ hai nhảy vào trong đầu nàng. Giọng nói của Trí Nghiên, bên trong thân thể nóng rực của nàng, còn có cái xúc cảm mềm mại vô cùng bết dính ở trên tay. Ân Tĩnh nhíu chặc chân mày, nàng dùng sức cực mạnh đẩy Trí Nghiên ra, cũng không quan tâm thô lỗ như thế có làm nàng đau hay không. Nhìn Trí Nghiên té xuống mặt đất ai oán nhìn mình, Ân Tĩnh lạnh lùng nhìn sang.

"Rửa sạch mấy thứ trên người ngươi, lần sau đừng có như vậy nữa." Ân Tĩnh có chút ra lệnh nói, vội vàng đi lấy chậu nước sạch rửa tay, sau đó cởi bộ đạo bào bị Trí Nghiên làm ướt ra giặt, rồi thay một bộ quần áo sạch sẻ khác. Nhìn Ân Tĩnh làm tất cả mọi thứ, Trí Nghiên biến thành thân rắn, ở một bên bất mãn hộc lưỡi.

Rõ ràng đêm đó ở khách sạn còn nhiệt tình với mình như vậy, kết quả hiện tại lại hờ hững với mình thế này. Trí Nghiên cũng biết hôm đó tinh thần của Ân Tĩnh không rõ, thế nhưng nàng đúng là yêu thích một Ân Tĩnh nhiệt tình với mình ngày hôm đó. Còn hiện tại, mỗi ngày ngoại trừ niệm kinh ra thì chính là sao chép kinh văn, bản thân cũng đã chủ động đi câu dẫn, vậy mà nàng còn đẩy mình ra.

Tuy rằng rất muốn giao phối, nhưng Trí Nghiên còn không có ngốc đến độ lại làm ra chuyện gì khiêu chiến ranh giới cuối cùng của Ân Tĩnh, nàng biết nếu như Ân Tĩnh không đồng ý, mình làm cái gì cũng vô dụng, tiếp tục nhay nữa, không chừng lại bị nhốt vào trong lồng tre. Nghĩ tới đây, Trí Nghiên liếc nhìn Ân Tĩnh lại tiếp tục sao chép kinh văn, con ngươi màu vàng tội nghiệp nhìn nàng chằm chằm, giống như là một đứa trẻ bị vứt bỏ.

Tất nhiên là Ân Tĩnh cảm nhận được đường nhìn của Trí Nghiên, nhưng vẫn lựa chọn làm như không thấy. Thật vất vả nàng mới không làm cho mình suy nghĩ tới chuyện ở khách sạn đêm hôm đó, nhưng những hành vi vừa rồi của Trí Nghiên lại khiến cho nàng không tự chủ mà nhớ tới. Nhớ lại cảm giác bết dính ở trên tay, Ân Tĩnh luôn cảm thấy cả người đều không thích hợp, nàng viết kinh văn một lát, lại cảm thấy khắp nơi trong gian nhà này đều tràn ngập mùi vị trên người Trí Nghiên, còn có một loại. . . khí tức dâm mỹ không nói ra được.

Thực sự chịu không nổi, Ân Tĩnh liền mở tất cả các ô cửa sổ ở trong phòng, muốn cho cái mùi hương là lạ ấy tản đi. Nàng cũng không biết có phải là do lòng mình ảnh hưởng hay không, thế nhưng nàng luôn cảm giác trên người mình cũng dính đầy hương vị của Trí Nghiên. Không chỉ là hương vị, tự nhiên còn có mùi vị của loại nước nào đó, làm cho tâm thần người ta không yên. Nghĩ tới đây, Ân Tĩnh vội vàng đứng ở bên cửa sổ, không ngừng hít thở không khí ở bên ngoài, qua hồi lâu nàng mới phát hiện hương vị trên người đã vơi đi một ít, quay đầu lại liền thấy Trí Nghiên đang nằm ở trên bàn, dùng cặp mắt to tròn kia nhìn mình.

Thân rắn Trí Nghiên tuy rằng không dễ bị thấy rõ tâm tình, nhưng Ân Tĩnh lại có thể cảm nhận được Trí Nghiên đang không vui. Thấy cái bụng màu trắng của nàng cọ lên vết mực, làm cho nó bị đen cả một mảng. Ân Tĩnh liếc nhìn, liền nghĩ tới cảnh tượng lúc nãy dùng tay mò vào thân rắn của nàng bị dính nước. Ân Tĩnh cảm giác mình sắp bị ép điên mất rồi, mấy ngày nay nàng chỉ không có cách nào đối mặt với hình người Trí Nghiên, nhưng có sự việc lúc nãy, lại làm cho nàng cảm thấy không cách nào nhìn thẳng vào thân rắn Trí Nghiên.

"Ngươi làm gì vậy, làm mực nước rối loạn hết cả rồi." Ân Tĩnh có chút bối rối nói, nàng đi tới muốn xốc Trí Nghiên lên, nhưng mới vừa vươn tay ra, thì lại giống như là hoảng sợ vội vàng thu hồi về. Nhìn thấy phản ứng của nàng, Trí Nghiên cảm giác mình bị ghét bỏ, không sai, luôn luôn ghét bỏ người khác nàng, lại bị Ân Tĩnh ghét bỏ.

Nghĩ đến lúc nãy Ân Tĩnh đẩy mình ra, rồi lại giặt sạch quần áo, giặt quần áo rửa sạch tay còn chưa đủ, lại còn muốn mở toan cửa sổ. Rõ ràng là mình thơm như vậy, cái con lừa trọc Ân Tĩnh chết tiệt này dựa vào cái gì ghét bỏ mình. Trí Nghiên càng nghĩ càng tức giận, bây giờ nhìn Ân Tĩnh còn không chịu chạm vào mình, thì càng thêm không vui. Nàng bất mãn nức nở vài tiếng, vẫy vẫy đuôi lật úp cái mài mực ở trên bàn, lắc đuôi chui vào đáy giường.

Nàng không bao giờ để ý tới cái con lừa trọc Ân Tĩnh này nữa, cho dù xem xuân cung đồ xem nóng đến chết, khó chịu đến chết, hoặc là Ân Tĩnh cầu nàng giao phối, nàng cũng sẽ không để ý tới Ân Tĩnh.

---------------------------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro