chương 53

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chớp mắt, nửa tháng đã trôi qua, Ân Tĩnh nhận được thư của Tĩnh Tuệ sư thái, nói là trên đường có chút việc, sợ là sẽ về trễ. Nghe được tin tức này, Ân Tĩnh nhiều ít có chút mâu thuẫn. Một mặt nàng có thể thở phào nhẹ nhõm vì sư phụ về trễ, dù sao lòng của nàng vẫn chưa có yên tĩnh trở lại từ sau "chuyện ngoài ý muốn" lần trước, một mặt, Ân Tĩnh lại nghĩ, nếu như sư phụ có thể sớm trở về, đích thân trông giữ Trí Nghiên, thì mình không cần xen vào nữa.

Nói là trốn tránh cũng được, nói là tu vi của mình còn thiếu cũng được, suốt nửa tháng chung sống, quả thực Trí Nghiên ngoan ngoãn hơn rất nhiều, mỗi tối đều đàng hoàng ngủ ở trong rổ, không có chui vào trong chăn của mình nữa, cũng rất ít khi biến thành người, lại càng không nhắc tới chuyện giao phối. Nhưng dù là vậy, Ân Tĩnh vẫn cảm thấy lúc mình và nàng ở chung lại lúng túng không gì sánh được.

Dù cho nàng đã ép mình không được suy nghĩ về những chuyện ngổn ngang kia, nhưng cứ nhìn tới Trí Nghiên, là ký ức đó sẽ như là nước lũ ồ ạt dâng trào. Hơn nữa, Ân Tĩnh phát hiện nàng càng thêm không có cách nào nhìn thẳng vào thân thể của Trí Nghiên. Trước đây, trong lòng nàng không có cảm giác gì cả, chỉ nghĩ rằng đó là một cỗ thân thể không giống với người thường, nhiều lắm là hoàn mỹ hơn rất nhiều người một chút mà thôi. Thế nhưng. . . bây giờ ngay cả nhìn một cái, nàng cũng không dám.

Ân Tĩnh không rõ loại cảm giác này là như thế nào, cái cảm giác bao la mờ mịt ở trong lòng làm cho nàng cảm thấy sợ hãi, vậy nên nàng không dám ở chung với Trí Nghiên quá lâu, thời gian ở trong từ đường cũng nhiều lên, chỉ có lúc trời tối bất đắc dĩ phải quay về nghỉ ngơi, mới trở lại gian phòng kia.

Hôm nay, Ân Tĩnh dự định trở về phòng sớm một tí, bởi vì Trí Nghiên vẫn nhắc đi nhắc lại nàng muốn ăn khoai lang, mà mình vẫn chưa có hái cho nàng, ngày hôm nay rãnh rỗi, Ân Tĩnh liền ra sau núi hái hai củ. Nàng cầm khoai lang đi thẳng về phòng, thế nhưng khi vừa tới cửa, lại nghe được một ít âm thanh kỳ quái. Tuy rằng ở Trần Duyên tự khá lâu, Ân Tĩnh hiếm khi sẽ nghĩ tới mấy chuyện kia, thế nhưng từ sau khi bắt gặp việc mà Dịch Tâm và Úc Trần Hoan đã làm, rồi lại cùng Trí Nghiên phá giới, đối với cái loại âm thanh này, Ân Tĩnh nhiều ít cũng có chút hiểu biết.

Lúc này, nghe âm thanh Trí Nghiên phát ra ở trong phòng, muốn Ân Tĩnh không nghĩ đến phương diện đó cũng rất khó. Chỉ là nàng không rõ tại sao Trí Nghiên lại phát ra loại âm thanh này, lẽ nào nàng tìm người khác tới đây? Biết rất rõ bất lịch sự chớ nhìn, thế nhưng Ân Tĩnh cũng không biết tại vì sao, giống như là có người đang đẩy nàng tới, men theo khe cửa nhìn vào bên trong.

Căn phòng của Ân Tĩnh không lớn, ngoại trừ bàn chính là giường, từ góc độ này, nàng có thể thấy rõ cảnh tượng ở trên giường. Chỉ vừa liếc mắt nhìn lên giường một cái, lại làm cho nàng kinh ngạc vạn phần, mất đi vẻ trầm tĩnh thường ngày. Trí Nghiên đích xác đang làm chuyện tình dục, nhưng cũng không phải là tìm người khác tới giúp nàng, mà là tự mình an ủi bản thân.

Trong phòng tràn ngập mùi thơm nồng nặc, cùng là cái mùi vị mà Ân Tĩnh từng nghe qua ở nhà trọ đêm hôm đó, chỉ có điều hương thơm đêm đó hiển nhiên là nồng nặc gấp mấy lần bây giờ. Nằm ở trên giường, Trí Nghiên lắc eo, kéo cái đạo bào Ân Tĩnh để ở trên giường vào trong ngực, dù cho nó đã được giặt rồi, nhưng mùi vị của Ân Tĩnh vẫn còn đậm, khiến cho Trí Nghiên cảm thấy hết sức thơm tho.

Hôm nay nàng vốn là nằm ở trên giường chờ Ân Tĩnh trở về cho mình đồ ăn, thế nhưng quá buồn chán, cũng chỉ có thể nhìn xuân cung đồ để giết thời gian, không nhìn còn đỡ, hiện tại vừa nhìn, liền động tình nữa. Bản tính dâm tà trời sinh của loài rắn làm cho các nàng không cách nào khắc chế được sự thao túng của tình dục, mà Trí Nghiên cũng như vậy. Mấy ngày nay, Ân Tĩnh không để ý tới nàng, nàng liền tự nghĩ biện pháp giết thời gian, Ân Tĩnh không làm chuyện ấy với nàng, nàng liền tự mình làm. Lâu ngày, mỗi khi Trí Nghiên cảm thấy trống rỗng cũng sẽ không còn khó chịu như trước nữa, mặc dù mình tự làm hoàn toàn không thoải mái bằng cái đêm Ân Tĩnh làm cho mình, nhưng dập bớt lửa là được.

Cơ thể dần dần mềm nhũn ra, mà nơi đó đã sớm hóa thành một bãi nước ấm. Trí Nghiên mở con ngươi bị một tầng hơi nước bao trùm ra, đôi mắt người đã biến lại thành mắt rắn, con ngươi màu vàng chiếu sáng lấp lánh, nhìn qua vô cùng xinh đẹp. Nàng lấy tay xoa nắn khối thịt mềm ở trước ngực, Trí Nghiên thích xoa bóp ở đây, và nàng biết, Ân Tĩnh cũng thích vậy. Đêm đó nhào nặn rất nhiều, vân vê đến nỗi nàng vừa đau vừa tê dại, rất thoải mái.

"Ân Tĩnh . . Ta sẽ không bị gì cả, ngươi dùng sức đi." Trí Nghiên nhẹ giọng nói, ảo tưởng Ân Tĩnh thực sự đang ở bên người nàng, tay trái của nàng đã bóp bộ ngực của mình đến mức biến dạng, nhưng vẫn còn kêu gọi cố sức một ít. Dòng nước ấm men theo cái nơi ở giữa hai chân mà tràn ra, dọc theo bắp đùi chảy xuống giường, thấm ướt tấm chăn đệm vốn đã mỏng manh.

Mùi thơm ở trong phòng càng ngày càng nồng nặc, mà Trí Nghiên thân ở trong đó cũng không hay biết. Nàng hoàn toàn không biết kiềm nén âm thanh của mình, dù sao nàng cũng không sợ bị người khác nghe được. Cảm thấy cơ thể thực sự trống rỗng không chịu nỗi, nàng liền vươn tay, chậm rãi đưa vào bên trong cơ thể của chính mình. Tuy rằng cơ thể bị lấp đầy, thế nhưng cái loại cảm giác thỏa mãn này lại hoàn toàn khác biệt với lúc Ân Tĩnh tiến vào người mình.

Trí Nghiên không hiểu, rõ ràng đều là đưa tay vào trong, vì sao lúc Ân Tĩnh tiến vào mình liền cảm thấy thoải mái đến như vậy, nhưng khi mình đi vào, thì lại cảm thấy rất bình thường? Nghĩ như vậy Trí Nghiên cảm thấy có chút không vui, nếu như Ân Tĩnh có thể tiếp tục giao phối với mình thì tốt rồi, mình cần gì phải phí nhiều công sức để giải quyết như vầy chứ.

Chợt, Ân Tĩnh giống như là nghĩ ra biện pháp, nàng ngưng tụ pháp lực, bỗng nhiên biến ra một cái ảo ảnh giống Ân Tĩnh như đúc. Thực ra chuyện tạo ra ảo ảnh thế này đại đa số yêu quái đều biết, chẳng qua là Trí Nghiên rất ít khi dùng, mà đạo hạnh của nàng cũng không quá đủ, cho nên ảo ảnh cũng không có thực thể, thêm nữa là do Ân Tĩnh không cho nàng dùng, nên cho tới bây giờ nàng cũng chưa từng dùng qua, thế mà không nghĩ tới lúc này lại phát huy tác dụng.

Nhìn ảo ảnh của Ân Tĩnh xuất hiện ở trước mặt mình, Trí Nghiên vô cùng vui vẻ, nàng hơi híp mắt nhìn chằm chằm gương mặt nghiêm chỉnh không gì sánh được kia, rõ ràng cực kỳ không có tình thú, nhưng cơ thể lại phản ứng mãnh liệt hơn trước rất nhiều. Trí Nghiên không ngừng chuyển động ngón tay, tầm mắt lúc nào cũng chăm chú đặt lên trên ảo ảnh của Ân Tĩnh, nàng nghĩ cái dáng vẻ khô khan này của Ân Tĩnh thiệt là chán, nhưng nhìn qua, lại thấy rất đẹp.

"Ưm. . . Ân Tĩnh..AA...ƯM, gần hơn chút nữa, đừng cách xa ta như vậy. . . A. . ." Trí Nghiên cảm giác mình lại muốn đạt tới cái loại thoải mái đến cực hạn, nàng tách hai chân ra, mái tóc dài màu bạc xõa tung, khuôn mặt mang theo một tầng mồ hôi mỏng nở ra nụ cười nhàn nhạt. Lúc này nàng hoàn toàn khác với cái dáng vẻ thường ngày, nét quyến rũ chôn sâu trong xương cốt của yêu quái hoàn toàn hiện ra, cái loại dáng vẻ ma mị câu người này, mặc dù không phải là lần đầu tiên nhìn thấy, nhưng cũng làm cho Ân Tĩnh ngắm đến nỗi trái tim tê dại.

Nàng vội vàng thu hồi đường nhìn, cả người đều dựa vào cửa không ngừng thở dốc. Nàng không nghĩ tới Trí Nghiên lại lén mình ở trong phòng làm loại chuyện đó, lại còn. . . lại còn biến ra ảo ảnh của nàng, thậm chí ôm đạo bào của nàng mà làm. Lần đầu tiên Ân Tĩnh cảm thấy xấu hổ đến như vậy, ngay cả mắt cũng hơi hồng hồng. Nàng không biết mình nên đi vào trong ngăn cản hay là nên làm như không nhìn thấy, nhưng tiếng kêu của Trí Nghiên càng lúc càng lớn, vả lại cái tên mà nàng gọi, chính là mình.

Từng tiếng hô hoán ấy tựa như là ma chú khiến cho hai chân của Ân Tĩnh cứng ngắc, nàng cảm thấy cơ thể của chính mình cũng nóng lên, vả lại đây cũng không phải là cái loại nóng bức trong ngày hè, mà là một loại khô nóng hình thành trong cơ thể. Người xuất gia kiêng kị nhất chính là nôn nóng, mà hiện tại Ân Tĩnh vừa sốt ruột lại vừa nóng rang. Nguyên nhân không phải cái gì khác, mà là nàng phát hiện, giữa chân của mình, đã có chút ướt át.

Cái loại cảm giác ươn ướt đó Ân Tĩnh chưa bao giờ cảm thụ qua, cũng chỉ có lúc tới tháng, nàng mới có cảm giác giống như vậy. Đương nhiên là lúc này nàng vẫn chưa tới kỳ kinh nguyệt, nhưng lại có một dòng nước nhỏ chảy ra từ cái vị trí xấu hổ kia, làm ướt cả quần lót của mình. Cảm giác kia nhỏ bé mà lại rõ ràng, nó khiến cho Ân Tĩnh luống cuống.

Nàng cảm giác lần này mình phạm vào tội lỗi còn nghiêm trọng hơn lần trước, chí ít cái lần cùng với Trí Nghiên, là do tinh thần của nàng không rõ, hoàn toàn không có phát hiện. Nhưng lúc này đây, nàng lại. . . lại bởi vì nghe thấy tiếng gọi của Trí Nghiên, thấy cảnh tượng đen tối ấy, mà để cho cái túi da này sinh ra dục vọng. Sắc mặt của Ân Tĩnh trắng bệch, hai tay nàng run lên, hai củ khoai lang liền rớt xuống đất, nhưng nàng không kịp nhặt cũng đã quên nhặt, lảo đảo chạy đến từ đường, quỳ gối ở trước mặt Phật tổ.

"A di đà phật, đệ tử lại phạm vào tội lỗi không thể tha thứ, cầu Phật tổ nói cho đệ tử biết, nên làm như thế nào mới có thể ngăn chặn cái ý nghĩ này. A di đà phật, cầu Phật tổ tha thứ cho đệ tử." Ân Tĩnh không ngừng nhắc đi nhắc lại, sau đó lại niệm kinh văn. Nàng cảm giác lòng mình rối loạn, thân thể của nàng lại sinh ra cái loại phản ứng không thể tha thứ này, đây là không tôn trọng phật môn, cũng là chính nghiệp chướng của nàng.

Hiển nhiên Trí Nghiên không biết những chuyện mình làm đều bị Ân Tĩnh nhìn hết, nàng nằm trên giường hồi lâu, dùng phép thuật sửa sang lại giường chiếu, lúc xong xuôi mới phát hiện sắc trời đã tối lại, nhưng Ân Tĩnh vẫn còn chưa trở về. Nhớ tới nàng đã nói đêm nay sẽ mang khoai lang đến cho mình, Trí Nghiên vội vàng mặc quần áo, chuẩn bị đi tìm Ân Tĩnh, mới vừa đẩy cửa phòng ra, liền phát hiện có thứ gì đó bị văng ra. Nàng cúi đầu nhìn thử, thứ để trên mặt đất, không phải là hai củ khoai lang sao.

Trí Nghiên nhặt khoai lang lên ôm vào trong ngực, có chút hiếu kỳ vì sao khoai lang lại ở chỗ này, nhưng mà sau khi hiểu rõ, nàng liền không cười nổi. Ân Tĩnh nói sẽ mang khoai lang đến cho mình, hiện tại người không có ở đây, nhưng khoai lang lại ở cửa, nghĩ cũng biết là Ân Tĩnh mới vừa tới, nói cách khác. . . những gì mình làm đều đã bị đối phương nhìn thấy? Nghĩ như vậy, Trí Nghiên hơi sợ, nàng vội vàng buông khoai lang chạy đến từ đường, quả nhiên liền thấy Ân Tĩnh đang tụng kinh ở bên trong.

Trí Nghiên chậm rãi đi vào, lúc nàng tới quá nhanh, cũng không có tính trước sau khi tới thì nên nói cái gì, theo lý thuyết, Ân Tĩnh thấy mình làm như vậy hẳn là phải tức giận mới đúng, nhưng biểu hiện lúc này, cũng không giống như là đang tức giận.

"Ni cô. . . khoai lang ở cửa, là ngươi để lại sao?" Trí Nghiên ngoan ngoãn ngồi ở một bên, thận trọng nhìn về phía Ân Tĩnh.

"Ừ, chưa nướng chín, ngươi có thể trở về nhóm lửa tự mình nướng ăn."

"Nga. . . Vậy. . . Vậy sao ngươi lại nó đặt ở cửa?"

Trí Nghiên dò hỏi, sau khi nàng hỏi xong, liền thấy Ân Tĩnh mở mắt ra nhìn về phía nàng. Cái nhìn này có chút kỳ quái, còn bao hàm rất nhiều tình cảm mà Trí Nghiên không hiểu được, mà sự ẩn nhẫn ở trong đó cũng rất rõ ràng. Ân Tĩnh không nghĩ rằng Trí Nghiên sẽ tìm tới đây, làm cho cõi lòng thật vất vả mới bình tĩnh trở lại của nàng lại bắt đầu rung chuyển. Nhìn gương mặt hơi đỏ ửng của người này, Ân Tĩnh siết chặc nắm tay, nghĩ tới sự luống cuống của mình lúc nãy, còn có phản ứng không cách nào nói thành lời của cơ thể. Tất cả mọi thứ, làm cho nàng kinh hoảng, làm cho nàng cảm thấy sợ.

Lẽ nào. . . Mình thật sự có dục vọng không nên có với cơ thể của Trí Nghiên ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro