chương 54

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trí Nghiên thấy Ân Tĩnh không muốn để ý tới mình, cũng không muốn tự chuốt lấy mất mặt tiếp tục ở lại nghe nàng niệm kinh. Ngắm cái bóng lưng có chút lạnh lùng của Ân Tĩnh, Trí Nghiên đứng ở đó nhìn thêm một lát, cúi đầu đi ra ngoài. Nàng biết nguyên nhân mà Ân Tĩnh trốn tránh mình, nhưng không có cách nào tán thành lý do đó. Nói trắng ra là, nàng vẫn không có cách nào buông bỏ chuyện ở nhà trọ ngày hôm ấy.

Trí Nghiên có chút ủ rũ trở về khu nhà của nàng và Ân Tĩnh, thấy hai củ khoai lang còn nằm ở dưới đất, nàng không biết nướng, cũng không muốn tự mình nướng. Nàng biết đêm nay có thể Ân Tĩnh sẽ không trở về, nghĩ đến chuyện mình phải ngủ một mình trong căn phòng này, liền cảm thấy cô đơn. Trí Nghiên thực sự khác với những tên yêu quái khác, phần lớn yêu quái đều chán ghét con người, thích trốn ở nơi yên lặng để tu luyện, nhưng nàng thì lại không thích ở một mình.

Ôm khoai lang ngồi ở trong sân một hồi, Trí Nghiên cảm thấy thực sự không thú vị, lại buồn bực vô cùng, suy nghĩ một chút, không thể làm gì khác hơn là ôm khoai lang đi tìm Dịch Tâm. Dù sao trong cả cái ngôi chùa này nàng cũng chỉ quen biết với Ân Tĩnh và Dịch Tâm, hiện tại Ân Tĩnh không để ý tới nàng, Trí Nghiên liền chuyển qua người thứ hai, đi tìm Dịch Tâm.

"Tiểu ni cô, ta muốn ăn khoai lang, ngươi nướng cho ta đi." Trí Nghiên ôn ôm khoai lang đi vào trong khu nhà của Dịch Tâm, nàng không có thói quen gõ cửa, mà khu nhà của Dịch Tâm cũng không có khóa lại. Cho nên, sau khi nàng đi vào, đập vào mắt chính là hình ảnh Dịch Tâm đỏ mặt bị Úc Trần Hoan ôm vào trong ngực, hai người đang nhiệt tình ăn môi của nhau. Trí Nghiên mở to hai mắt nhìn chằm chằm, hoàn toàn không có ý tránh đi.

Nàng nghĩ ở phương diện này Dịch Tâm tốt hơn Ân Tĩnh nhiều, rõ ràng đều là ni cô, nhưng Dịch Tâm có thể giao phối với Úc Trần Hoan, còn giao phối nhiều lần như vậy. Nhưng Ân Tĩnh chỉ mới trải qua có một lần mà đã không còn muốn nữa, Trí Nghiên nghĩ tới nghĩ lui, liền nghĩ có rất nhiều nguyên nhân khiến cho Ân Tĩnh không muốn tiếp tục giao phối, nhưng nguyên nhân lớn nhất chắc chắn là vì nàng chê mình là một con rắn, chứ không phải là con người. Úc Trần Hoan là người, cho nên Dịch Tâm liền bằng lòng giao phối với nàng.

"Trí Nghiên, ngươi. . . sao đột nhiên ngươi lại tới đây." Bởi vì khoảnh khắc thân mật với Úc Trần Hoan bị đánh vỡ, Dịch Tâm nhiều ít có chút ngượng ngùng, nàng vội vàng từ trên người Úc Trần Hoan đứng lên, còn không quên liếc mắt trừng Úc Trần Hoan.

"Tiểu ni cô bận giao phối, cũng không muốn ta tới tìm ngươi, ta muốn ăn khoai lang, ngươi nướng cho ta đi."

Trí Nghiên chưa bao giờ biết xấu hổ là cái gì, cũng rất tự nhiên đặt cái từ giao phối này ở bên mép, Dịch Tâm vốn đang xấu hổ nghe nàng nói như vậy, hận không thể đem hai củ khoai lang kia nện vào mặt Trí Nghiên. Cái gì gọi là mình bận bịu giao phối không muốn nàng tới đây tìm, con yêu xà kia còn dám nói như vậy, thường ngày nàng đều dính lấy Ân Tĩnh sư tỷ, làm gì có thời gian ở không mà đi tìm mình. Lần này, nhất định là do Ân Tĩnh sư tỷ không để ý tới nàng, nên nàng mới mò tới đây.

"Ngươi chờ chút, ta đi nướng cho ngươi." Dịch Tâm tiếp nhận khoai lang, liền đi tới bếp lò nhỏ nhóm lửa. Trí Nghiên vốn định đi theo, nhưng Úc Trần Hoan lại sớm một bước cầm lấy tay áo của nàng, kéo nàng ngồi xuống cái ghế đá ở bên cạnh.

"Trí Nghiên, đã lâu không gặp, ta tìm ngươi mãi, nhưng đều không tìm được tung tích của ngươi, rốt cuộc là ngươi ở khu nhà nào?"

Úc Trần Hoan không nghĩ tới còn có thể gặp lại Trí Nghiên, tuy rằng ngực đã không còn cái ý nghĩ muốn dụ dỗ nàng lên giường như trước đây, nhưng bản tính vốn có vẫn còn khiến cho Úc Trần Hoan không cách nào chống cự lại những cô gái xinh đẹp. Nàng rất tò mò về Trí Nghiên, dù sao tướng mạo của nàng quá mức xuất chúng, mà mái tóc trắng kia cũng quá là chói mắt.

"Ngươi hỏi nhiều như vậy để làm gì, ta sẽ không giao phối với ngươi." Nguyễn Khanh Ngôn vốn không có cảm tình với Úc Trần Hoan, nhưng khoảng thời gian trước Úc Trần Hoan luôn cho nàng thức ăn, nên nàng cũng không quá chán ghét người này nữa.

"Trí Nghiên, ta không phải là vì muốn làm chuyện đó với ngươi nên mới hỏi, ta chỉ là muốn làm bạn với ngươi mà thôi."

"Nga. . . Ta ở tại phòng khách phía sau núi." Vì để xua đuổi Úc Trần Hoan, Trí Nghiên đã nói tới căn phòng trước đây Ân Tĩnh cấp cho mình. Chỗ đó quả thực là nơi ở của nàng, chẳng qua là nàng rất ít khi ngủ lại mà thôi, mọi ngày đều ru rú ở trong phòng của Ân Tĩnh.

"Nga, hóa ra là ở phía sau núi, chẳng trách ta tìm những nơi khác đều không thấy."

"Ừ, ta đi xem khoai lang đã chín chưa." Thấy Úc Trần Hoan còn muốn nói gì đó, Trí Nghiên vội vàng kết thúc cuộc đối thoại, đứng dậy đi tới chỗ của Dịch Tâm."Trí Nghiên, ngươi qua đây làm gì, khoai lang cũng sắp chín rồi." Dịch Tâm vừa quay đầu lại liền phát hiện gương mặt kia kề sát vào mặt mình, tuy rằng Trí Nghiên đẹp, thế nhưng đổi lại là ai nếu quay ra sau bỗng nhiên thấy một gương mặt, e là cũng sẽ bị dọa giật mình. Dịch Tâm không vui nói, nàng nghĩ Trí Nghiên thực sự là con rắn tham ăn nhất mà nàng từng gặp được, cái gì cũng muốn ăn, vả lại còn ăn nhiều uống nhiều, cái gì cũng không chừa lại.

"Dịch Tâm, vì sao ngươi lại muốn giao phối với Úc Trần Hoan?" Thật ra lúc này Trí Nghiên không có hứng thú với khoai lang, mà là thật sự tò mò về mối quan hệ của Dịch Tâm và Úc Trần Hoan. Qua Ân Tĩnh nàng biết được ni cô không thể phá sắc giới, thế nhưng Dịch Tâm đã phá rất nhiều lần.

"Là Ân Tĩnh sư tỷ bảo ngươi hỏi ta sao?" Nghe Trí Ngiên bỗng nhiên hỏi như vậy, Dịch Tâm trả lời.

"Không phải, là tự ta muốn hỏi, ni cô nói các ngươi không thể phá sắc giới, phá chính là vi phạm cái gì đó của Phật tổ." Thực ra Trí Nghiên chỉ muốn thông qua Dịch Tâm mà thăm dò suy nghĩ của Ân Tĩnh, thế nhưng nàng phát hiện, sau khi mình nói qua những lời này, trong mắt của Dịch Tâm lóe lên nỗi áy náy cùng do dự, có lẽ Dịch Tâm cũng không bình tĩnh như vẻ bề ngoài.

"Trí Nghiên, chuyện này thực ra ta cũng không hiểu. Ta chỉ biết là ta thích nàng, thích đến mức không tự chủ được mà vi phạm vào điều Phật tổ răn dạy, cũng thẹn với vị sư phụ nuôi dưỡng dạy dỗ ta nhiều năm. Thế nhưng ta phải làm sao bây giờ? Ta thật sự thích nàng."

"Thích? Ngươi bởi vì thích nàng nên mới cùng nàng giao phối? Cũng bởi vì thích nàng cho nên vi phạm lời dạy của Phật tổ? Ta đây cũng thích Ân Tĩnh, ta có thể cùng Dịch Sơ làm chuyện giống như vậy không?"

Trí Nghiên hoang mang hỏi, nàng nhớ kỹ lúc trước Ân Tĩnh cũng đã từng nói với mình chuyện giao phối chỉ có thể làm với người mình thích, lần này Dịch Tâm cũng nói như thế. Mình thích Ân Tĩnh, nên muốn giao phối với nàng. Mà Ân Tĩnh không muốn giao phối với mình, vậy chính là không thích mình sao?

"Trí Nghiên, cái ta gọi là thích, không giống với thích của ngươi. Thích của ta, là vô hạn giống như yêu, mà thích của ngươi, bất quá là ỵ́ nghĩa bên ngoài mà thôi. Ân Tĩnh sư tỷ là đệ tử mà sư phụ tâm đắc nhất, cũng là đệ tử giác ngộ phật đạo sâu sắc nhất ở trong Trần Duyên tự. Bất luận nói như thế nào, chắc chắn là Ân Tĩnh sư tỷ sẽ không làm loại chuyện đó với ngươi, ngươi cũng đừng chờ mong nữa."

Ban đầu nghe thấy Trí Nghiên muốn cùng Dịch Sơ làm loại chuyện đó, Dịch Tâm cảm thấy hết sức kinh ngạc. Sau suy nghĩ lại một chút, dường như Trí Nghiên đối với cái gì cũng rất tò mò, nếu bắt gặp chuyện của mình và Úc Trần Hoan, sợ là cũng sẽ muốn thử một chút. Dịch Tâm nghĩ về cảnh tượng lúc Trí Nghiên và Ân Tĩnh ở chung với nhau, không cẩn thận liên tưởng đến hành động quá mức thân mật của hai người, lại thêm cái vấn đề mà Trí Nghiên mới vừa hỏi. Luôn cảm thấy. . . hình như giữa Nguyễn Khanh Ngôn và Ân Tĩnh sư tỷ có cái gì đó rất kỳ quái, hơn nữa tại sao vừa rồi Trí Nghiên lại hỏi như thế chứ?

"Trí Nghiên, mấy ngày trước, lúc ngươi và Ân Tĩnh sư tỷ đi ra ngoài đã xảy ra chuyện gì? Vì sao sau khi trở về cho tới bây giờ nàng đều là lạ?" Dịch Tâm có chút tìm tòi nghiên cứu hỏi, nàng luôn cảm thấy hình như đã có chuyện gì xảy ra. Nhưng nếu như hỏi Ân Tĩnh, nhất định sẽ không có được đáp án, trái lại nếu hỏi Trí Nghiên, hẳn là dễ biết hơn rất nhiều.

"A? Chuyện gì? Không có chuyện gì đâu." Trí Nghiên không ngốc, đương nhiên biết không thể để cho người khác biết chuyện mình và Ân Tĩnh đã giao phối. Nàng thấy Dịch Tâm tỏ vẻ không tin nhìn mình, vội vàng cầm lấy một củ khoai lang đã nướng xong bỏ chạy. Nàng nghĩ hôm nay thực sự là đến sai rồi, bên kia Úc Trần Hoan đáng ghét như thế, bên này thì Dịch Tâm lại hỏi nhiều như vậy, coi bộ nàng cứ ăn khoai lang là được rồi.

Trí Nghiên đang cầm củ khoai lang nóng hổi mà ăn, bởi vì là yêu, nên căn bản nàng không sợ phỏng miệng. Thấy nàng ăn nghiêm túc như vậy, có một miếng nhỏ dính ở trên mặt, Úc Trần Hoan cười đi tới, giúp nàng lau sạch gò má, lần nữa ngồi xuống bên cạnh nàng. Thực ra từ lúc Trí Nghiên và Dịch Tâm nói chuyện trên trời dưới đất nàng đã muốn tiến vào, thế nhưng sợ Dịch Tâm cảm thấy không vui, liền nhẫn nại cho tới bây giờ.

"Trí Nghiên, mùi hương trên người ngươi rất thơm, không biết là loại hương liệu nào?"

"Rất thơm sao? Không có thấy như vậy." Trí Nghiên biết Úc Trần Hoan đang xít lại gần mình, nàng mới không muốn để ý tới nàng đâu, chỉ chuyên tâm ăn củ khoai lang ở trong tay.

"Ừm, quả thật rất thơm."

Úc Trần Hoan thấy Trí Nghiên không có ý muốn nói chuyện tầm phào, liền nhích lại gần nàng, một tay ôm lấy eo của nàng, tay kia nâng một lọn tóc của nàng đưa lên mũi nhẹ nhàng ngửi một cái. Dịch Tâm trở về liền thấy được cảnh tượng này, cùng lúc đó, cửa viện bị đẩy ra, thấy Ân Tĩnh cũng đang đứng ở cửa, bắt gặp một màn này. Dịch Tâm nhạy bén phát hiện, trong mắt Ân Tĩnh lóe lên một tia không vui. Phần không vui này rất rõ ràng, đến cả mình cũng có thể cảm nhận được rõ ràng.

"Ân Tĩnh sư tỷ, ngươi đã đến rồi." "Ừ." Ân Tĩnh đơn giản đáp lại Dịch Tâm, lập tức phóng sự chú ý lên người của Úc Trần Hoan và Trí Nghiên. Nàng qua đây là muốn giao mấy quyển kinh văn đã sao chép xong cho Dịch Tâm, không nghĩ tới lại gặp được một người một rắn ở chỗ này. Tuy rằng đã sớm biết Úc Trần Hoan và Dịch Tâm có qua lại, nhưng bởi vì những chuyện phát sinh gần đây, Ân Tĩnh cũng không có tâm tư quan tâm lắm.

Nhưng vừa mới đến, liền thấy hành động vừa rồi của Úc Trần Hoan và Trí Nghiên, Ân Tĩnh đúng là cảm thấy. . . hết sức không thoải mái. Nàng không hiểu loại không thoải mái này là bởi vì cử chỉ ngả ngớn của Úc Trần Hoan, hay là bởi vì Trí Nghiên lại bị trêu ghẹo mà còn không có phản ứng chút nào. Bây giờ thấy Úc Trần Hoan vẫn còn đang ôm Trí Nghiên, mà con rắn ngu xuẩn kia lại chỉ lo ăn, lúc này Ân Tĩnh liền nhíu chặc chân mày.

"Rắn. . . Trí Nghiên, ngươi theo ta về, ta có việc muốn nói với ngươi." Thiếu chút nữa là Ân Tĩnh kêu lên hai chữ yêu xà, nhưng lo lắng có Úc Trần Hoan ở đây, vội vàng sửa lại. Nghe lần đầu tiên nàng gọi tên của mình, Trí Nghiên bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Ân Tĩnh, con ngươi màu vàng sáng long lanh, thấy dáng vẻ vui vẻ đó của nàng, sắc mặt của Ân Tĩnh hòa hoãn chút ít. Nàng đưa kinh văn cho Dịch Tâm, rồi cầm lấy một củ khoai lang vừa nướng xong, thuận tiện mang theo Trí Nghiên, ra khỏi khu nhà.

Từ đầu đến cuối, Dịch Tâm nhìn hết phản ứng của Ân Tĩnh, lòng cũng đã dậy sóng. Thái độ mà Ân Tĩnh sư tỷ dành cho Trí Nghiên tuyệt đối không bình thường, nàng hy vọng nó không giống như điều mà mình suy đoán, nhưng nếu thật sự là như vậy, chỉ sợ những điều mà Ân Tĩnh phải chịu, sẽ nhiều hơn mình nghìn vạn lần.

"Ni cô, lúc nãy ngươi vừa gọi tên của ta, sau này cũng gọi ta như vậy nha." Trên đường trở về, Trí Nghiên cầm khoai lang cười nói. Nhưng Ân Tĩnh vẫn luôn trầm mặt, cả đầu đều là cảnh tượng Úc Trần Hoan ôm lấy  Trí Nghiên. Ân Tĩnh cảm thấy mình đích thật là có ma chướng, vả lại cũng có tâm ma. Nàng dĩ nhiên lại cảm thấy một màn vừa rồi cực kỳ chói mắt, vả lại còn sinh ra cơn tức giận mà người xuất gia không nên có.

"Sau này ngươi không thể tới gần Úc Trần Hoan, mùi thế tục trên người nàng quá nồng, không ích gì cho việc tu hành của ngươi." Cuối cùng, vẫn là không nhịn được mà mở miệng, Ân Tĩnh cảm giác mình bắt đầu khác trước. Nàng quay đầu lại liếc nhìn Trí Nghiên đang gật đầu, dời đường nhìn lên mặt nàng, rồi lại vội vàng thu hồi.

Ân Tĩnhcảm giác mình không thể tiếp tục như vầy nữa, bằng không con đường tu hành của nàng, sợ là sẽ bị con yêu xà này hủy hoại trong chốc lát.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro