chương 55 ( H )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên đường mang Trí Nghiên trở về phòng, Ân Tĩnh đưa khoai lang để cho nàng ăn xong, rồi chần chừ đi sang phòng khác tắm rửa. Khi cơ thể chìm vào trong làn nước nóng, mệt mỏi dần dần thư giản, nhưng Ân Tĩnh vẫn nhíu chặc mày. Khúc mắc chưa cởi được, dù cho nàng muốn thả lỏng, cũng không có chút tác dụng nào.

Ân Tĩnh tâm tư tinh thông, nàng biết thái độ của mình đối với Trí Nghiên ngày hôm nay rất không hay, nếu như cứ tiếp tục mặc kệ, có thể nàng sẽ trở thành người mà ngay cả chính nàng cũng không quen biết. Nhưng mà, cho dù từ giờ trở đi nàng xa lánh Trí Nghiên, thì có ích lợi gì đâu? Tâm ma của mình đã dần dần sinh sôi, nếu mình không nhổ tận gốc, sợ là không có hiệu quả.

Ân Tĩnh chậm rãi trở về phòng, chỉ thấy đêm nay Trí Nghiên đã thành thật biến thành thân rắn, vùi vào trong cái rổ nho nhỏ của nàng. Thấy nàng ló đầu ra khỏi rổ nhìn chính mình, lại nghĩ tới chuyện mình phải ngủ trên cùng một cái giường với nàng. Mặc dù không đụng chạm tới nhau, nhưng vẫn làm cho Ân Tĩnh cảm thấy hết sức không được tự nhiên. Hiện tại Ân Tĩnh rất hối hận trong lúc nhất thời mình đã nhẹ dạ đồng ý để Trí Nghiên lên giường, nếu lúc đó đem nàng qua gian phòng khác, thì mình cũng sẽ không quấn quýt như thế này.

"Ni cô ngươi ngớ người ra đó làm gì? Mau lên đây ngủ a." Thấy Ân Tĩnh đứng trên mặt đất không biết đang suy nghĩ cái gì, Trí Nghiên còn thò cái đầu rắn ra ngoài một chút, nhẹ giọng nói. Đối diện với con ngươi màu vàng của nàng, Ân Tĩnh gật đầu, khép áo lót nằm lên trên. Chỉ có điều người tương đối dễ đi vào giấc ngủ như nàng, đêm nay lại trằn trọc, không cách nào yên giấc. Mà đồng dạng ngủ không được, còn có Trí Nghiên.

Cũng không biết là do khí trời đêm nay rất oi bức rất khô nóng, hay là do những nguyên nhân khác, mà Trí Nghiên luôn cảm thấy cơ thể nóng muốn chết, làm thế nào cũng không ngủ được. Phần đuôi có chút khó chịu, hơi giật giật, liền cảm giác có từng đợt nhiệt lưu tràn ra ngoài. Trí Nghiên phát hiện cái cảm giác quen thuộc kia lại tới nữa rồi, nàng có chút buồn rầu le lưỡi, rõ ràng đã gần một tháng rồi, sao kỳ phát tình vẫn còn chưa qua đi. Nàng liếc nhìn Ân Tĩnh đã nhắm mắt lại, biết con lừa trọc này căn bản là không có khả năng giúp mình, bây giờ khó chịu, ngoại trừ tự mình giải quyết ra, thì nàng cũng chỉ có thể cố gắng chống đỡ.

Trí Nghiên thử niệm chú thanh tâm mà Ân Tĩnh đã từng cho mình, nhưng mà, sau khi niệm xong nàng mới phát hiện, quả nhiên Phật tổ và gì gì đó đều là gạt người. Niệm xong không những không có cảm thấy lòng yên tĩnh, mà ngược lại còn nhớ tới bộ dáng chăm chú mỗi khi niệm kinh của Ân Tĩnh, càng trở nên khô nóng khó nhịn.

Trí Nghiên càng nghĩ càng thấy khó chịu, nàng cựa quậy, thân rắn quất vào cạnh rổ, làm cho nó rung rinh. Ân Tĩnh vốn chưa có ngủ, mượn ánh sáng ở bên ngoài, nàng nhìn thấy Trí Nghiên trong thân rắn đang không ngừng cử động loạn xạ, một hồi thì thò đầu ra, một hồi thì thò đuôi ra. Ân Tĩnh nhích người ra phía sau, lấy tay gõ gõ cái rổ trúc.

"Xà yêu, vì sao lại không yên, đừng có làm mấy cái hành động kỳ quái như vậy."

"Ni cô, ta khó chịu."

Thấy Ân Tĩnh không có ngủ, Trí Nghiên nhẹ giọng nói, ngay cả chính nàng cũng không có phát hiện giọng nói của nàng đã mang theo chút run run. Nàng không kịp chờ đợi muốn bò ra ngoài rổ, muốn Ân Tĩnh ôm nàng một cái, nàng cảm giác giống như mình đang tiến vào trong một cái lò lửa, sắp bị đốt chết.

"Tại sao lại khó chịu?" Nghe Trí Nghiên nói nàng khó chịu, Ân Tĩnh chỉ tưởng rằng nàng lại phát ra mấy cái suy nghĩ không đứng đắn, nàng mới vừa hỏi xong những lời này, liền thấy Trí Nghiên đã lộn ra ngoài rổ, tại sao phải dùng lộn, là bởi vì Ân Tĩnh thấy cái đầu rắn của nàng chạm đất, trực tiếp ngã xuống giường, phát sinh một tiếng bụp. Bây giờ Ân Tĩnh mới xác định Trí Nghiên thật sự khó chịu, vội vàng xốc nàng lên, ôm vào lòng.

"Cơ thể ngươi khó chịu sao?" Thấy Trí Nghiên không ngừng thè lưỡi, cơ thể thường ngày luôn băng lạnh lúc này lại có chút nóng hổi, Ân Tĩnh không khỏi lo lắng. "Ni cô. . . Ni cô. . ." Trí Nghiên nói xong, chợt hóa thành hình người. Nhìn mái tóc dài của nàng rơi lả tả, gương mặt lại ửng hồng sáng loáng. Lúc này Trí Nghiên không có mặc quần áo, toàn thân đều mang theo một vầng sáng hồng hồng khác thường, mà hai khối đầy ắp trên bộ ngực, cũng đứng rất thẳng rất cao.

"Xà yêu, sao bỗng nhiên lại biến thành người, ngươi, . . ."

"Ni cô, ta thực sự rất khó chịu, giống như có một ngọn lửa đang đốt cháy ta vậy. Ta muốn giao phối, ngươi có thể giúp ta hay không." Trí Nghiên cũng chưa dây dưa bắt buộc, mà chỉ là dò hỏi. Nàng còn chưa nghe được câu trả lời của Ân Tĩnh, thì đã thấy sự cự tuyệt trong mắt của đối phương.

"Xà yêu, động dục chỉ là do tâm ma của ngươi đang gây rối, cố gắng một chút thì sẽ qua, ngươi thử đọc kinh văn lúc trước ta đưa cho ngươi xem."

"Ni cô ngươi gạt người, vừa nãy ta đã thử rồi, thế nhưng càng đọc thì càng nóng, ta không biết nên làm thế nào mới tốt, bắp đùi cũng ướt."

"Ta sẽ không làm loại chuyện đó với ngươi."

Ân Tĩnh nhẹ nhàng đẩy Trí Nghiên ra, lần thứ hai nhấn mạnh. Dù cho nàng biết lúc này xà yêu kia là thật sự khó chịu, chứ không phải giả vờ, nhưng cũng không đại biểu mình sẽ giúp nàng. Ân Tĩnh nhắm mắt lại nằm quay lưng về phía Trí Nghiên, nàng cảm thấy mùi thơm ở trong phòng cũng bắt đầu nồng nặc hơn. Hoá ra, lúc xà yêu động dục, cơ thể sẽ tỏa ra hương vị này. Nếu gặp người bình thường sợ là sẽ bị mê hoặc thần trí, yên lặng trao thân, nhưng Ân Tĩnh từ nhỏ đã hướng phật, định lực cực cao, lại có ngọc bội phòng thân, mới không bị mùi thơm này hấp dẫn.

"A. . . Um. . . Nóng quá. . . Nóng quá. . ." Trí Nghiên cắn chặc góc gối, hết sức ai oán nhìn Ân Tĩnh. Nàng cảm thấy Ân Tĩnh thực sự rất tàn nhẫn, rõ ràng là mình đã khó chịu đến như vậy, mà nàng cũng không thèm nhìn mình. Nếu không có ý định giao phối với mình, vậy vừa rồi còn hỏi mình tại sao lại khó chịu làm cái gì, dứt khoát không quan tâm đến mình thì tốt rồi a.

Trí Nghiên vô ý thức dùng cơ thể ma sát với mặt giường, phát sinh chút âm thanh giống như là đau đớn lại có chút du dương. Ân Tĩnh bị nàng làm cho hoàn toàn không ngủ được, dưới tình huống như vậy nàng cũng không thể nào đi vào giấc ngủ. Nàng xoay người liếc nhìn Trí Nghiên đang đỏ cả hai mắt, lòng không quá thoải mái. Nàng cũng không biết hoá ra tình dục sẽ làm cho người ta khó chịu như vậy, nàng vốn cho rằng loại cảm giác này có thể chịu đựng, nhưng vì sao Trí Nghiên lại có phản ứng lớn như vậy chứ?

"Xà yêu, ngươi thật sự không có cách nào chịu đựng sao?" Ân Tĩnh thấp giọng hỏi, đang suy nghĩ mình có nên lấy chút nước lạnh cho Trí Nghiên dùng hay không.

"Thực sự rất khó chịu, ni cô. . . ngươi không tin ta." Trí Nghiên thấy Ân Tĩnh dùng cái loại ánh mắt hoài nghi nhìn mình, nàng trực tiếp kéo lấy tay của Ân Tĩnh, đặt ở giữa hai chân.

Nơi bàn tay chạm vào, đặc biệt nóng bức, giống như là sờ vào trong nước nóng, nóng đến mức Ân Tĩnh phải thu tay về. Nơi đó rất ướt rất nóng, hình như mới vừa sờ soạng một chút thì đã run rẩy không ngừng. Thấy dáng vẻ khó chịu của Trí Nghiên, Ân Tĩnh nhíu nhíu mày, vội vàng dùng khăn mặt lau sạch tay. Nàng không có cách nào giúp nàng, càng không thể giúp nàng.

"Ta không giúp được ngươi." Ân Tĩnh dứt lời, lại xoay người sang chỗ khác. Nhìn tấm lưng của nàng, Trí Nghiên nhịn không được nổi lên ý nghĩ muốn cắn chết Ân Tĩnh, vậy hỏi làm gì, hỏi xong cũng không có giúp mình, thực sự là khó chịu chết nàng.

"Ni cô, ngươi thực sự rất đáng ghét." Trí Nghiên nhẹ giọng nói, tay phải đã kiềm chế không được tìm tới nơi ở giữa hai chân. Nơi đó đã ẩm ướt, đủ trơn trượt để nàng dễ dàng đưa ngón tay vào bên trong.

"A. . . Vào rồi. . .A. . . A. ƯM....AA...ƯMMM. ."

Ân Tĩnh không nghĩ tới Trí Nghiên lại làm loại việc tục tĩu vô sỉ này ở ngay trước mặt mình, nàng biết mấy ngày nay Trí Nghiên thường lén tự an ủi chính mình, nhưng nghe ở khoảng cách gần như vậy lại là một chuyện khác. Bởi vì chảy ra rất nhiều nước, nên mỗi lần Trí Nghiên tiến vào cơ thể đều sẽ phát ra âm thanh lanh lảnh, âm thanh đó cứ quanh quẩn trong cả gian phòng, cũng lảng vảng ở trong tai của Ân Tĩnh. Nàng nghe thấy Trí Nghiên không ngừng rên rỉ, âm thanh ma mị kia khiến cho tim người ta đập nhanh hơn, ngay cả Ân Tĩnh cũng không thể không thừa nhận, âm thanh đó, cũng làm cho nàng cảm thấy có chút khó chịu.

"Xà yêu, ngươi nói nhỏ chút đi." Ân Tĩnh nhíu mày nói, mà yêu cầu như vậy vào giờ khắc này bị Trí Nghiên xem là vô lễ. Nàng nhìn cái đầu bóng lưỡn của Ân Tĩnh, nghĩ thầm rõ ràng là ngươi không giao phối với ta mới làm hại ta khó chịu như thế, làm cái chuyện này còn phải tự mình ra tay, bây giờ ngay cả tiếng kêu cũng muốn quản. Trí Nghiên càng nghĩ càng mất hứng, nhưng sự thoải mái lại làm cho nàng quên đi chút chuyện không vui này.

"Ni cô. . . Ngươi. . . Ngươi xấu lắm. . . Thoải mái như vậy, ta. . . ta không có biện pháp...ƯM." Trí Nghiên nhịn không được lại cho thêm một ngón tay, lúc này nàng cũng mừng vì ngón tay của mình đủ dài, cho dù không thoải mái bằng lúc Ân Tĩnh đâm vào mình, nhưng cũng rất hạ nhiệt. Nàng cảm giác cái nơi giữa hai chân vừa ngứa vừa tê dại, nàng không ngừng dùng ngón tay đụng vào thân thể của chính mình, chỉ có như vậy mới có thể để cho nàng không khó chịu nữa.

"A. . . Ni cô. . . Ngón tay ta động đậy trong cơ thể của ta, thế nhưng không có thoải mái như lúc ngươi làm, cơ mà vẫn thật sự thoải mái." Trí Nghiên không quá mạch lạc nói, ngay cả đường nhìn cũng trở nên mơ hồ. Nàng vô ý thức xít lại gần Ân Tĩnh, dùng bộ ngực đầy đặn không ngừng cọ lên lưng của nàng, cảm thấy trong lúc ma sát cái đỉnh kia đã dần dần cứng lại, thì nàng càng thêm cố sức.

"Xà yêu, cách ta xa một chút." Ân Tĩnh không phải là không biết Trí Nghiên đang làm cái gì, nàng nhíu chặc chân mày, muốn đứng dậy rời khỏi căn phòng này, nhưng vào lúc này Trí Nghiên lại dùng chân kẹp lấy nàng thật chặc, để cho nàng căn bản không có cách nào bỏ đi.
"ƯM. . . Đừng đi. . . Ta sẽ không làm gì ngươi. . . A. . . Đừng đi. AA...ƯMM. ." Con ngươi màu vàng của Trí Nghiên tản ra chút ánh sáng nhàn nhạt, nàng đưa đầu tới gần Ân Tĩnh, ở bên tai nàng nhẹ giọng nỉ non, cũng để cho toàn bộ tiếng thở dốc và tiếng rên rỉ rơi vào trong tai Ân Tĩnh.

Cảm thấy nàng đã ở bên tai mình phát ra âm thanh này, Ân Tĩnh không ngừng giãy dụa muốn thoát khỏi Trí Nghiên, nhưng giờ phút này khí lực của đối phương có phần quá lớn, căn bản là nàng không thoát khỏi Trí Nghiên. Rơi vào đường cùng, Ân Tĩnh chỉ có thể không ngừng niệm kinh, muốn lượt bớt âm thanh của Trí Nghiên. Đáng tiếc. . . Nàng phát hiện niệm kinh đích thật là không có tác dụng gì, mà quần lót của mình, dĩ nhiên ở trong lúc vô tình, đã bị một nguồn nhiệt làm cho có chút ẩm ướt.

"Xà yêu, được rồi!" Cơ thể lần thứ hai làm cho Ân Tĩnh cảm thấy sợ hãi, nàng sợ cái loại cảm giác xa lạ này, thậm chí vì vậy mà cảm thấy nôn nóng không yên. Phát hiện Trí Nghiên còn dùng tay ôm mình, Ân Tĩnh nhẫn tâm cắn lên cánh tay dài nhỏ của nàng. Nếu bị cái khác người thấy một màn này, e là sẽ cảm thấy khiếp sợ không thôi.

Ân Tĩnh thuở nhỏ đã lớn lên ở trong chùa, đừng nói là tức giận cắn người, ngay cả tâm tình hơi chấn động một chút cũng rất hiếm khi thấy, nhưng giờ này khắc này, nàng lại thật sự nhẫn tâm cắn vào cánh tay của Trí Nghiên. Cơn đau kịch liệt làm cho Trí Nghiên lên tiếng nức nở, mà lúc này cơ thể cũng sắp lên đỉnh núi. Trí Nghiên không có cách nào dừng lại, chỉ có thể tùy ý để Ân Tĩnh cắn nàng.

Cánh tay đau đớn xen lẫn với cảm giác tê dại sung sướng ở giữa hai chân, Trí Nghiên lớn tiếng kêu lên, cuối cùng vẫn là vô lực buông Ân Tĩnh ra. Khôi phục tự do, Ân Tĩnh vội vàng đứng dậy. Nàng quay đầu lại liếc nhìn Trí Nghiên còn đang xụi lơ ở trên giường, cánh tay bị mình cắn chảy máu, không đợi đối phương lấy lại tinh thần liền hoảng loạn chạy ra ngoài.

Ân Tĩnh chạy rất xa, thậm chí từ gian phòng của mình chạy ra tới phía sau núi. Nàng lau vết máu còn lưu lại ở bên mép, run rẩy lấy tay sờ vào nơi giữa chân, cảm nhận được sự ẩm ướt khác thường ở nơi đó, Ân Tĩnh ngơ ngác quỳ trên mặt đất, con ngươi trở nên u ám trống rỗng.

"Phật tổ. . . Đệ tử nên làm thế nào mới tốt đây? Đệ tử phạm vào sắc giới. . . Đệ tử có tâm ma. . . Cầu Phật tổ giúp đỡ đệ tử vượt qua kiếp nạn này."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro