chương 56

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Xà yêu, ngươi qua đây, ta có lời muốn nói với ngươi." Sáng sớm thức dậy, Trí Nghiên liền bị Ân Tĩnh gọi đến từ đường. Nhìn nàng đi ở phía trước, dáng vẻ nghiêm túc, Trí Nghiên có chút chột dạ siết chặt vạt áo. Tối hôm qua quả thật là nàng rất khó chịu, cho nên đã làm chuyện ấy ngay trước mặt của Ân Tĩnh. Thế nhưng. . . Mình thực sự là nhịn không được, chứ không phải là cố ý. Tuy nói như thế, nhưng Ân Tĩnh hẳn là rất tức giận đi, mới sớm như vậy đã gọi mình tới từ đường, nhất định là lại muốn phạt mình.

"Ni cô, có phải ngươi lại muốn đánh ta, lại muốn nhốt ta vào trong lồng hay không?" Đến từ đường, Trí Nghiên thận trọng hỏi, cũng không dám tới gần Ân Tĩnh. Thấy nàng đứng ở ngoài cửa không dám đi vào, Ân Tĩnh lắc đầu, xoay người, ngồi xuống cái đệm cói ở bên cạnh. Cả buổi tối ngày hôm qua nàng không hề trở về phòng, mà là ở sau núi suy tư suốt một đêm.

Ân Tĩnh cảm giác mình đã phạm vào sắc giới, đã sinh ra ý nghĩ tham lam không nên có với con yêu quái Trí Nghiên này. Bằng không mình sẽ không thể không có cách nào nhìn thẳng vào thân thể của nàng, cũng sẽ không bởi vì nghe thấy âm thanh nàng phát ra trong lúc vui sướng tối qua mà khó lòng kiềm chế. Ân Tĩnh cũng không lấy làm lạ vì sao chuyện như vậy có thể xảy ra, dù sao từ sau khi phát sinh chuyện ở nhà trọ, cả người nàng đều trở nên khác trước.

Một khi tâm ma đã nảy mầm, muốn bỏ cũng khó như là lên trời. Hôm nay nàng gọi Trí Nghiên qua đây, là vì lòng đã có dự tính. Mặc dù làm như vậy là trái với điều sư phụ dạy, nhưng lúc này đây, nàng không thể không trốn tránh.

"Xà yêu, ngươi qua đây ngồi đi, ta sẽ không phạt ngươi." Ân Tĩnh phất tay một cái, gọi Trí Nghiên đi qua, thấy trên tay Ân Tĩnh không có cầm thước, xung quanh cũng không có lồng tre, lúc này Trí Nghiên mới yên tâm đi tới, nhưng vẫn còn thận trọng. Nhưng mà, ngay lúc nàng vừa ngồi xuống, bỗng nhiên Ân Tĩnh móc một cái phù chú màu vàng ở trong tay áo ra, dán lên trên lưng nàng. Trí Nghiên thấy việc bất thình lình xảy ra lại càng hoảng sợ, trực tiếp nhảy lên chạy sang chỗ khác.

"Ni cô, ngươi còn nói ngươi không muốn phạt ta, vậy vừa rồi ngươi dán cái gì lên lưng ta?" Trí Nghiên hốt hoảng sờ sờ cái chỗ vừa bị Ân Tĩnh chạm qua, nàng nghĩ nhất định là Ân Tĩnh lại làm chuyện xấu xa với mình, bằng không bỗng nhiên đụng vào mình để làm chi, còn có cái phù chú màu vàng kia, tuy rằng không thấy được toàn cảnh, nhưng Trí Nghiên nhiều ít có thể đoán được, nhất định là thứ mà mụ lừa trọc đã để lại cho của nàng.

"Ngươi không cần hoảng sợ, vật kia cũng không có gây hại cho ngươi, ngươi ngồi đàng hoàng, ta muốn hỏi ngươi chút chuyện." Ân Tĩnh lần nữa gọi Trí Nghiên trở về, ngực lại nghĩ con xà yêu này có phần hèn nhát quá mức. Rõ ràng là một con xà yêu đã sống nghìn năm, vậy mà ngay cả mình cũng sợ. Nếu như ra khỏi chùa, không chừng sẽ bị người khác ức hiếp, thật là làm cho người ta lo lắng.

"Ni cô, nếu ngươi muốn phạt ta thì cứ nói thẳng, không được lén lút giở trò." Trí Nghiên nhẹ giọng nói xong, không ngừng sờ phía sau lưng, sau khi phát hiện thật sự không có gì cả mới yên tâm.

"Ta đã nói sẽ không phạt ngươi, người xuất gia không nói dối. Hôm nay ta gọi ngươi qua đây, là muốn hỏi ngươi một chút, chắc là ngươi cảm thấy cuộc sống trong chùa quá mức buồn chán, ngươi vốn là một con yêu quái tự do, thế mà mỗi ngày phải ngây ngô ở chỗ này, rất khô khan đi."

"Ni cô, sao bỗng nhiên ngươi lại hỏi như vậy, ta vẫn luôn nghĩ ở đây rất buồn chán a. Không thể ăn thịt không thể uống rượu, hơn nữa còn không có chuyện gì thú vị. Chẳng bù cho Nhạc yêu cốc của chúng ta, mỗi ngày đều có thứ để chơi đùa, còn có những tiểu yêu tinh khác nói chuyện phiếm với ta. Nếu không phải là vì cái mụ lừa trọc sư phụ của ngươi nhốt ta ở đây, thì bây giờ cuộc sống của ta rất là vui vẻ nha."

Vừa nhắc tới Trần Duyên tự không tốt, Trí Nghiên liền như một cái máy hát, có vô số điều muốn nói. Nghe lời kể lể của nàng, Ân Tĩnh vẫn luôn nhìn Trí Nghiên, không phủ nhận cũng không có mở miệng cắt ngang. Trí Nghiên nói xong, phát hiện Ân Tĩnh vẫn chăm chú nhìn mình, đột nhiên cảm giác được không lẽ mình nói có chút quá đáng? Thực ra. . . cái tốt duy nhất của Trần Duyên tự, chính là có Ân Tĩnh.

"Ni cô, ngươi không nên quá buồn rầu, tuy rằng ta cảm thấy Trần Duyên tự không tốt, thế nhưng ngươi đối với ta rất tốt. Nếu ta vẫn không thể đi, nhưng có ngươi theo ta, ta vẫn cảm thấy không quá khó khăn." Lời Trí Nghiên nói cũng không phải là để an ủi, mà là nàng thật tình cảm thấy như vậy. Muốn nàng rời khỏi Trần Duyên tự, nàng đích thật là sẵn lòng. Nhưng nghĩ đến Ân Tĩnh, trong lòng nàng lại có vài phần không muốn. Nàng muốn mang theo Ân Tĩnh cùng nhau bỏ đi, nếu có thể mang nàng trở về Nhạc yêu cốc thì tốt rồi. Đến lúc đó mình nhất định tìm yêu quái lợi hại, làm cho tóc của Ân Tĩnh dài ra, trở nên thật xinh đẹp.

Ân Tĩnh chẳng biết những gì mà Trí Nghiên suy nghĩ, lại nghe được nàng nói thích mình theo nàng. Nghĩ đến mấy tháng mình và nàng sống chung, Ân Tĩnh bừng tỉnh phát hiện, cuộc sống vốn dĩ yên tĩnh của mình hình như cũng bị Trí Nghiên làm cho rối loạn. Người đã từng không nhận bất cứ món ăn nào của khách hành hương như nàng, bây giờ sẽ thản nhiên chấp nhận, mang về cho Trí Nghiên ăn. Còn ra sau núi đào khoai lang, thỉnh thoảng cho nàng ăn đỡ buồn. Ở ngoài nhà trọ, mình còn đi mua thịt cho nàng, đơn giản là vì nàng muốn.

Nghĩ đến những hành vi này của mình, Ân Tĩnh lắc đầu, nàng nhìn Trí Nghiên đang cúi đầu chỉnh sửa vạt áo, lòng đúng là sinh ra chút cảm giác vi diệu. Tình cảm này trước đây Ân Tĩnh chưa bao giờ có, nàng có chút mong muốn ôm lấy cái người ở trước mắt một cái. Mặc dù thân hình thật của nàng là xà yêu, nhưng Ân Tĩnh đã không còn cách nào xem nàng như là một con yêu quái để đối đãi. Lúc nàng ở trong hình người, nàng đã xem nàng như một cô gái.

Ý nghĩ như vậy, là sai, cũng là tối kỵ, càng là nguyên do khiến cho tâm ma của mình sinh sôi.

"Xà yêu, ngươi quay về thu dọn một chút, lát nữa ta phải ra khỏi chùa, ngươi cũng đi theo ta."

"Ni cô ngươi muốn đi ra ngoài? Là đến chỗ hái thuốc lần trước sao?" Nghe Ân Tĩnh muốn dẫn mình ra ngoài Trần Duyên tự, Trí Nghiên lại hưng phấn. Nàng nghĩ Ân Tĩnh khá tốt, lại mang mình đi ra ngoài, theo bản năng liền nhảy dựng lên, ôm chặc Ân Tĩnh. Lần này nàng phát hiện lúc vừa bắt đầu cơ thể Ân Tĩnh còn hơi cứng, sau đó thì tùy ý để mình ôm lấy.

"Ân Tĩnh, ta vẫn phải biến thành rắn đi theo ngươi sao?" Trí Nghiên cảm thấy Ân Tĩnh đối xử với nàng tốt lắm, nên cũng thay đổi cách xưng hô, nghe nàng gọi pháp hiệu của mình, Ân Tĩnh cũng không nói gì, chỉ gật đầu, liền đi đến cửa chùa. Đứng ở trước cửa, Ân Tĩnh tháo mảnh ngọc bội ở trên cổ xuống, dán lên trụ đá ở cạnh cửa, rất nhanh liền có một cái ký hiệu màu vàng hiện ra, nàng vươn tay, do dự hồi lâu, vẫn là gỡ cái bùa chú kia xuống.

"A di đà phật, sư phụ, đây là lần cuối cùng đệ tử vi phạm lời ngươi dặn dò."

"Ân Tĩnh, ngươi đang làm gì thế?" Thấy Ân Tĩnh nói chuyện với trụ đá, thân rắn Trí Nghiên bò lên trên vai Ân Tĩnh, nhẹ giọng hỏi.

"Không có gì, chúng ta đi ra ngoài đi."

Ân Tĩnh không có giải thích nhiều lắm, liền dẫn Trí Nghiên ra ngoài, lúc ra khỏi cánh cửa kia, Trí Nghiên chỉ cảm thấy hình như có thứ gì đó ở trên người mình biến mất, trở nên rất nhẹ nhàng. Nàng thò đầu ra ngoài, phát hiện Ân Tĩnh không có ngăn cản mình, liền men theo cổ tay của Ân Tĩnh leo lên trên bả vai của nàng, cuộn thành một đoàn vùi ở đó.

"Ân Tĩnh, chúng ta muốn đi đâu?" Trí Nghiên thật sự tò mò nơi mà Ân Tĩnh muốn dẫn mình đi, nàng mới vừa lấy rất nhiều bạc ở trong túi quần áo của mình ra mang theo, chỗ đó là thuận tay lấy của Úc Trần Hoan, nếu tí nữa Ân Tĩnh không mua thịt cho nàng ăn, thì chính nàng cũng có tiền mua.

"Xà yêu, ta đã quên vài thứ, cần phải quay về lấy, ngươi ở đây chờ ta một chút."

Bỗng nhiên, Ân Tĩnh mở miệng nói, nghe lời nàng nói, Trí Nghiên luôn cảm thấy Ân Tĩnh là lạ, thường ngày Ân Tĩnh tỉ mỉ như thế, sao lại để quên đồ chứ? Thế nhưng Trí Nghiên cũng không hỏi nhiều, nàng là lạ leo xuống người Ân Tĩnh, đứng ở ven đường chờ nàng. Thấy Ân Tĩnh đi có chút gấp, Trí Nghiên suy nghĩ một chút, lúc này mới nhớ ra, hình như mình không thể cách Ân Tĩnh quá xa, không thì sẽ bị cắn lại, mà vừa rồi, Ân Tĩnh rõ ràng là phải đi về chùa.

Nghĩ như vậy, Trí Nghiên vội vàng đuổi theo Ân Tĩnh, lại phát hiện Ân Tĩnh đã sớm mất bóng, hiển nhiên là đã vào chùa, vì sao mình không có bị bùa giam giữ cắn lại chứ? Trí Nghiên tò mò bò lanh quanh chờ ở bên ngoài, nhưng nửa canh giờ trôi qua, Ân Tĩnh vẫn chưa có đi ra. Trí Nghiên nhàm chán bò tới bò lui, muốn hỏi Ân Tĩnh sao còn chưa ra, về sau lại thực sự không đợi nổi, nàng liền chuẩn bị đi vào tìm.

Khi nàng dự định bò vào chùa, một bức tường vô hình gắt gao chận nàng lại, khiến cho nàng không có cách nào đi vào. Phát hiện sự thật này, Trí Nghiên vội vàng hóa thành hình người, lại tiếp tục đi tới, liền phát hiện lúc này đây áp lực còn muốn lớn hơn lúc còn là thân rắn, nàng mới vừa tới gần, đã bị va chạm lui về phía sau vài bước.

"Ân Tĩnh, sao ta không vào được, ngươi mau ra đây a." Trí Nghiên không rõ tại sao mình lại không vào được ngôi chùa này, chỉ cảm thấy không có Ân Tĩnh thì mình không có biện pháp tự do hoạt động. Nàng cau mày, lại đứng ở trước cửa chùa đợi một hồi. Mắt thấy ánh nắng đã sắp xuống núi, mà nàng cũng đói, thế nhưng Ân Tĩnh còn chưa có đi ra.

"Trí Nghiên thí chủ." Sau một lát, một tiểu đệ tử từ trong chùa đi tới, nhưng không có ra ngoài, mà chỉ đứng ở bên trong gọi mình.

"Tiểu ni cô, Ân Tĩnh đâu? Nhanh gọi nàng ra đây a." Thật vất vả mới nhìn thấy một người, Trí Nghiên vội vàng nói, rốt cuộc là Ân Tĩnh làm cái gì ở bên trong a, mình đã chờ nàng lâu như vậy.

"Trí Nghiên thí chủ, Ân Tĩnh sư tỷ bảo ta nói với ngươi, ngươi tự do, nhanh rời đi đi." Tiểu đệ tử kia nói xong, liền xoay người trở vào Trần Duyên tự. Nhìn bóng lưng của nàng từ từ biến mất, Trí Nghiên sững sờ tại chỗ, suy nghĩ hồi lâu mới hiểu ra, vì sao hôm nay Ân Tĩnh lại kỳ quái như thế. Hoá ra. . . Nàng chuẩn bị thả mình đi? Thế nhưng vì sao trước khi thả nàng đi lại không nói với nàng? Còn lấy cái bùa giam giữ ngăn không cho nàng quay về.

Nghĩ đến Ân Tĩnh không nói tiếng nào liền đem mình vứt đi, lòng Trí Nghiên không có một chút mừng rỡ vì được khôi phục tự do, mà trái lại là tràn đầy không vui. Dựa vào cái gì người trong chùa này nói bắt mình thì liền bắt lại, bây giờ nói thả nàng tự do liền tùy tiện bỏ nàng lại đây. Đồ đạc của nàng còn chưa có tìm được, Ân Tĩnh dựa vào cái gì lừa gạt nàng, còn đem nàng bỏ ở nơi này.

Trí Nghiên càng nghĩ càng giận, nàng không thèm quan tâm phóng về phía cái bùa giam giữ ở cửa chùa, kết quả lại một lần nữa bị đánh bật lui về phía sau. Nàng dứt khoát ngưng tụ pháp lực, đánh về phía đạo bùa chú che chắn kia. Ai biết nó lại chẳng hề bị hao tổn chút nào, sau một lát, một tia sáng trắng từ trong đó bắn ra, Trí Nghiên chỉ cảm thấy bụng tê rần, liền bị tia sáng trắng đó tập kích, bay ra ngoài thật xa.

Một vết máu theo khóe miệng Trí Nghiên tràn ra, nàng cảm thấy phần bụng bị đánh trúng cực kỳ đau, giống như là cả cơ thể đều bị xuyên qua vậy. Cuối cùng nàng đã biết, Ân Tĩnh là quyết tâm không cho mình trở lại, muốn đem mình vứt đi. Nghĩ như vậy, Trí Nghiên không phục ngưng tụ lại toàn bộ pháp lực, lần thứ hai tung về phía cửa chính, nhưng kết quả vẫn là cửa chính không hề nhúc nhích, mà nàng lại bị pháp lực bắn ngược lại gây thương tích.

Vết thương trên bụng nhuộm đỏ cả quần áo, cánh tay thì bị rạch một vết có chiều dài chừng nửa cánh tay, sâu thấy tới mức thấy cả xương, trong chớp mắt liền nhuộm đỏ nửa cánh tay của Trí Nghiên. Trí Nghiên cảm thấy vô cùng đau đớn, nàng cúi gập người, gắt gao nhìn chằm chằm cánh cửa kia, có chút tự giễu cười rộ lên.

"Con lừa trọc ni cô, ngươi vô liêm sỉ, dựa vào cái gì lúc trước muốn giam ta lại liền nhốt ta lâu như vậy, hiện tại bỗng nhiên lại muốn thả ta đi. Các ngươi luôn nói yêu quái tâm cơ thâm hậu, ta thấy con người các ngươi mới là kẻ hay đổi tới đổi lui. Vừa rồi ngươi còn nói sẽ không phạt ta, hiện tại lại bỏ ta lại. Ân Tĩnh, ta thực sự rất ghét ngươi." Trí Nghiên rống xong, đã không còn sức nằm trên mặt đất, nàng cảm thấy cái bụng và cánh tay đều rất đau, toàn thân đều cực kỳ khó chịu. Còn có lòng, ngực ê ẩm, thật là khó chịu.

"Ân Tĩnh sư tỷ. . . hình như là con xà yêu kia muốn xông vào chùa, kết quả bị đả thương ngược lại." Tiểu đệ tử từ bên ngoài chạy về, nói với Ân Tĩnh, nghe xong lời của nàng, Ân Tĩnh siết chặc cái mỏ trong tay, thở dài.

"Đừng để ý tới nàng, tùy nàng đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro