chương 57

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ân Tĩnh sư tỷ, rốt cuộc là giữa ngươi và Trí Nghiên đã xảy ra chuyện gì." Cầm mấy quyển kinh văn đã sao chép xong, Dịch Tâm đi tới trước cửa từ đường, nhìn Ân Tĩnh đã quỳ ở từ đường tròn một ngày một đêm, nhẹ giọng hỏi. Trong chùa chỉ có Dịch Tâm Ân Tĩnh và Trí Nghiên là quen thuộc nhất, mà tin tức Trí Nghiên được thả, đương nhiên cũng truyền đến tai của Dịch Tâm. Chẳng qua là Dịch Tâm không rõ, tại sao người từ trước đến nay đều cực kỳ nghe lời Tĩnh Tuệ sư thái dặn dò như Ân Tĩnh lại muốn tự mình thả Trí Nghiên đi, dù cho ngực đã có cái đáp án khiến cho nàng không muốn tin tưởng, nhưng nàng vẫn muốn biết nguyên nhân thật sự.

"Dịch Tâm, ta biết làm như vậy là làm trái với sự sắp đặt của sư phụ, thế nhưng, lấy tâm tư của ngươi, cũng sẽ không thể nào nhìn không ra, ta và xà yêu kia đã xảy ra chuyện gì." Ân Tĩnh cúi đầu nói, âm thanh vẫn hoàn toàn nhẹ nhàng từ tốn như trước đây, nhưng hàng chân mày đang nhíu chặt nhiều ít đã bại lộ sự thống khổ của nàng. Một đêm này nàng quỳ gối trong từ đường trước sám hối rất lâu, hơn phân nửa là sám hối với Phật tổ và sư phụ, thứ nhì cũng là hổ thẹn với Trí Nghiên.

Ân Tĩnh biết chuyện mình tự ý thả Trí Nghiên ra là nhu nhược đến cỡ nào, lại có bao nhiêu ích kỷ. Nàng sợ mình sẽ bị Trí Nghiên mê hoặc, từ đó hủy đi lòng hướng phật, cho nên nàng không để ý đến sự sắp xếp của sư phụ, không để ý Trí Nghiên sẽ nghĩ như thế nào, liền trực tiếp đưa nàng ra khỏi chùa, nói là vứt bỏ, có lẽ cũng không quá đáng.

Lúc bỏ lại Trí Nghiên, lần đầu tiên Ân Tĩnh cảm thấy không muốn. Hoá ra, sự không muốn mà sư phụ nói, chính là loại cảm giác này. Bởi vì tính tình rất nhạt, nên Ân Tĩnh chưa từng có phần tình cảm cố chấp với bất kỳ người nào vật nào, lại càng không sinh ra lưu luyến. Thế nhưng, nghĩ đến chuyện không bao giờ gặp lại Trí Nghiên nữa, trong lòng nàng không thoải mái, cái loại cảm giác khó chịu này làm cho cả trái tim nàng rối loạn, thậm chí làm cho nàng cảm thấy sợ hãi, cảm thấy không biết làm sao.

Trước khi đưa Trí Nghiên rời đi, nàng có gắn một tấm bùa hộ mệnh lên trên người nàng, chỉ cần Trí Nghiên bị thương hoặc gặp nguy hiểm, mình sẽ cảm ứng được ngay. Ân Tĩnh cảm giác mình thực sự rất buồn cười, rõ ràng đã quyết định phải đưa nàng đi, lại còn làm ra cái chuyện dư thừa này. Nhưng sự thực cũng đúng như nàng dự đoán, con rắn ngốc kia tức giận, giận mình bỏ lại nàng, còn muốn xông vào lại. Ân Tĩnh biết Trí Nghiên bị thương, thế nhưng nàng không có cách nào làm bất cứ chuyện gì, lại càng không quản nàng được. Nếu không thì tất cả mọi thứ mà mình làm, đều sẽ hóa thành vô dụng.

"Ân Tĩnh sư tỷ, ngươi thực sự cùng Trí Nghiên. . ." Dịch Tâm nghe Ân Tĩnh trả lời, do dự mở miệng, tuy rằng nàng đã nghĩ tới khả năng này, nhưng lại không nghĩ rằng Ân Tĩnh thực sự làm loại chuyện đó. Ở trong suy nghĩ của Dịch Tâm, trong cái chùa này ai cũng có thể phá giới, duy chỉ có Ân Tĩnh là tuyệt đối sẽ không. Nhưng hiện tại, Ân Tĩnh không chỉ phá giới, làm trái với sự sắp xếp của sư phụ, mà kẻ khiến nàng phá giới, lại còn là một yêu quái.

"Dịch Tâm, tuy rằng lúc đầu ta không mong muốn việc này, nhưng ta đối với nàng, thực không phải là loại tình cảm thông thường. Nàng khiến cho ta nhung nhớ rất nhiều, ta chính là sợ sự tình càng trở nên nghiêm trọng, mới liều lĩnh đưa nàng đi. Ta làm như vậy, e là quá mức ích kỷ." Ân Tĩnh cười khổ nói, nàng cũng chưa từng nghĩ qua mình sẽ làm ra cái việc phản nghịch này, thế nhưng Phật tổ từng nói, đời người, chính là do rất nhiều cái không hề dự đoán được tạo thành, trước đây Ân Tĩnh chưa bao giờ phân tâm trong lúc niệm kinh, nhưng tối hôm qua. . . ngay cả một đoạn kinh văn nàng cũng không niệm được đầy đủ, lòng đều tràn đầy hình ảnh của Trí Nghiên.

"Ân Tĩnh sư tỷ, ta có thể hiểu tại sao ngươi lại làm như vậy. Có chút thời điểm, buông tay còn cần nhiều sức lực hơn là kiên trì. Ta tự hỏi, không có cách nào làm được như ngươi." Dịch Tâm quỳ gối ở trước mặt Ân Tĩnh, nhìn sự kiên định trong mắt nàng, Ân Tĩnh lấy tay cởi mũ của nàng ra, liếc nhìn mái tóc đã lâu chưa được cạo của nàng, thở dài lên tiếng.

"Dịch Tâm, thực ra ngươi vẫn luôn không thích ở lại Trần Duyên tự. Trong ngôi chùa này có rất nhiều người, đều là bởi vì không chỗ để đi nên mới ở lại, nhưng ta lại không giống như vậy. Ta không có mong muốn gì, cũng không biết vì sao trước đây cha mẹ ruột của ta bỏ lại ta. Với ta mà nói, sư phụ có công ơn nuôi dưỡng, Trần Duyên tự với ta mà nói, không chỉ là một ngôi chùa, mà còn là gốc rễ của ta."

"Dịch Sơ sư tỷ, xin lỗi." Dịch Tâm nhìn sắc mặt tái nhợt của Ân Tĩnh, đưa tay ôm lấy nàng. Thực ra nàng vẫn luôn nghĩ Ân Tĩnh trôi qua rất khổ sở, nhất là người không cầu không muốn, rõ ràng nhìn qua cái gì nàng cũng không cần, kì thực, là do nàng đã sớm không có cái gì, mới có thể lạnh nhạt như vậy. Nhưng hôm nay, khó lắm Ân Tĩnh mới có tình cảm, rồi lại phải tự mình bỏ đi, nỗi thống khổ của Ân Tĩnh, còn nhiều hơn bản thân mình trước đây.

"Dịch Tâm, ta không sao, nhưng thật ra ngươi, nếu thật sự quyết định xong rồi, chờ sư phụ trở về thì nói với nàng đi."

"Ta hiểu, Ân Tĩnh sư tỷ."

"Ừ, ngươi đi về trước đi, ta muốn sao chép thêm mấy quyển kinh văn nữa."

"Dạ."

Dịch Tâm rời đi, trong từ đường chỉ còn lại một mình Ân Tĩnh, nàng cúi đầu mài mực, dốc lòng sao chép kinh văn. Chợt, một cái bóng trắng thoáng hiện ra ở bên cạnh, nàng si ngốc nhìn cái bóng đó, nhìn nàng nằm sấp ở bên cạnh nói với mình nàng đói bụng, thấy mình không để ý tới nàng, liền hóa thành rắn đi tới quấy rối, làm cho nét mực của mình hỏng bét. Ân Tĩnh ngây ngốc chăm chú nhìn hết thảy, nàng vô ý thức đưa tay bắt lấy con rắn đang làm loạn kia, muốn kéo lấy cái đuôi của nàng. Nhưng vươn tay, bắt được chỉ là tờ giấy tuyên thành trắng sáng, mà cái hư ảnh kia, cũng tiêu tan không thấy.

"Ôi chao. . . yêu xà kia, ngươi đi rồi cũng không làm cho người ta yên lòng." Ân Tĩnh cúi đầu, tiếp tục lẳng lặng sao chép kinh văn, thế nhưng nét mực màu đen lại bị một giọt nước nhỏ thấm ướt. Nàng không rõ lấy tay sờ lên gương mặt ẩm ướt của mình, làm như chưa từng thấy qua nước mắt mà nhìn giọt nước ở trên bàn tay, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại.

Dùng thân rắn nằm sấp ở trước cửa Trần Duyên tự một ngày một đêm, Trí Nghiên cảm thấy vết thương trên người không những không có tốt, mà còn trở nên đau hơn. Nàng vẫn đang đợi, đợi Ân Tĩnh hồi tâm chuyển ý ra đây tìm mình, hoặc là đợi người nọ ra đây nói với mình, thứ đã để quên ở chỗ nào, tìm hồi lâu mới kéo dài thời gian đến như vậy. Thế nhưng, trước cửa chùa không có bất kỳ người nào đi qua, đừng nói là khách hành hương, ngay cả người trong chùa, cũng không có đi ra.

Trí Nghiên nhìn bức tường che chắn ở trước mặt, vươn cái đuôi rắn quét về phía nó, sau một khắc lại bị một cổ lực đạo đánh lui về phía sau thật mạnh. Nàng lăn xuống những bậc thang trước cửa chùa, đầu rắn cọ lên bùn lầy, nàng cũng lười quan tâm. Nàng tự nói với mình, đợi thêm một canh giờ nữa rồi đi, nhưng lại không biết, những lời này nàng đã nói đến lần thứ bảy.

"Con lừa trọc ni cô, tùy tùy tiện tiện liền vứt bỏ ta, trên người ta đau quá, tay cũng hư rồi." Trí Nghiên hóa thành người, ngồi ở trước cửa oán giận, nàng âm thầm đếm thời gian, thế nhưng càng chờ đợi, thì nỗi thất vọng cũng tích tụ càng nhiều. Vết thương trên bụng và cánh tay không còn chảy máu nữa, nhưng bởi vì bị pháp khí gây thương tích, nên vẫn chưa lành lại.

Trí Nghiên nhìn vết máu trên cánh tay, rồi nhìn cái bụng của mình, nàng tủi thân đỏ mắt, nghĩ đều là do Ân Tĩnh hại mình chật vật thành như vầy. Nếu Ân Tinh có thể tuyệt tình như thế, thì nàng còn ở lại chỗ này làm cái gì? Cùng lắm thì rời khỏi là được, đợi sau này tìm Trí Hiền qua đây đòi lại đồ của nàng.

Nghĩ như vậy, YmTri1 Nghiên chống đỡ cơ thể đau đớn đi xuống chân núi. Vẻ ngoài của nàng quá chói mắt, vả lại trên người còn có vết máu, nếu trực tiếp tới Lạc thành, sợ là sẽ làm cho không ít người chú ý. Nghĩ tới nghĩ lui, Trí Nghiên chỉ có thể đi quanh rừng tìm một chỗ, vận công chữa thương cho tốt, rồi nghĩ những chuyện khác sau.

Trí Nghiên không có đi quá xa, mà là vào rừng cây chung quanh Trần Duyên tự, cánh rừng này cây cối rậm rạp, ánh mặt trời không chiếu vào được, nhưng cũng không có thức ăn gì. Nghĩ đến mấy quả trái cây chua Ân Tĩnh hái cho mình, Trí Nghiên cau mày, dùng sức cắn răng. Tại sao nàng lại nghĩ đến cái tên ni cô xấu xa kia, không phải đã nói là không nghĩ đến nàng nữa hay sao. Trí Nghiên, không được nghĩ nữa.

Nhắc nhở mình như thế, Trí Nghiên liền tìm một tàng cây sạch sẻ ngồi xuống, điều ra nội đan, lẳng lặng bắt đầu điều động linh lực. Lại nói tiếp, đây vốn là việc rất nhiều yêu quái làm mỗi ngày, điều động nội đan hấp thụ linh lực, thúc đẩy việc tu luyện. Nhưng Trí Nghiên hầu như là chưa làm như thế bao giờ, dù sao nàng cũng lười muốn chết, nghĩ chỉ cần có thể tự bảo vệ mình là được rồi, còn chuyện pháp lực cao siêu, căn bản không nằm trong phạm vi suy nghĩ của nàng.

Giữa lúc Trí Nghiên dần dần ngồi thiền, nàng không có chú ý tới ở cánh rừng bên kia, có một con sói cả người đen kịt đang núp ở trong buội rậm nhìn nàng, trong đôi tròng mắt kia toát ra sự tham lam không thèm che giấu, vả lại cũng không phải là cảm giác khi thú hoang nhìn thấy thức ăn, mà càng thiên về sự tham lam đối với loài người. Trí Nghiên cảm nhận được ánh mắt đó, vội vàng nghiêng người né tránh, quay đầu lại chỉ thấy đầu của con sói kia rơi vào chỗ mà mình vừa ngồi.

"Chỉ là một con yêu sói mấy trăm năm, mà cũng dám tới gây sự với ta." Trí Nghiên ngưng mắt nhìn về phía cái đầu sói kia, nàng phát hiện con sói này không phải là một con súc vật bình thường, mà là một con yêu quái có linh trí lại còn đang tu luyện.

"Ha. . . Tiểu mỹ nhân, đã sớm nghe nói xà tộc và hồ tộc lớn lên rất đẹp, ngày hôm nay vừa nhìn quả nhiên không sai, chỉ cần ăn ngươi. . . ăn ngươi là pháp lực của ta sẽ tăng lên rất nhiều, ta có thể biến thành người!"

Mặc dù con yêu sói kia không có hình người, nhưng có thể nói tiếng người, nghe hắn nói muốn ăn thịt mình, còn chảy nước bọt ra đầy đất, Trí Nghiên cảm thấy cực kỳ ghê tởm, nhưng trong lòng không khỏi có chút lo lắng. Nếu như là bình thường, thì con yêu sói nhỏ bé này căn bản là nàng sẽ không để vào mắt, nhưng hiện tại trên người có thương, đối phó với nó nhất định sẽ phí chút sức lực.

"Không biết tự lượng sức mình thì cũng nên có cái giới hạn chứ." Trí Nghiên thấp giọng nói, bỗng nhiên ngưng tụ pháp lực, mái tóc dài màu bạc của nàng trở nên sáng hơn, hiện lên ánh sáng nhàn nhạt, con ngươi rắn màu vàng tập hợp sát ý, mấy chiếc răng nanh thật dài vươn ra, tất nhiên là trên đó có bôi kịch độc. Dáng vẻ này của nàng, chẳng bao giờ triển lộ ra trước mặt của Ân Tĩnh. Mà mọi ngày Trí Nghiên cũng thực sự lười đánh nhau, đại đa số thời gian thật đúng là mang một cái dáng dấp cả người lẫn vật đều vô hại.

"Tiểu mỹ nhân, ta muốn ăn ngươi, ăn ngươi!" Con yêu sói kia nhìn ra Trí Nghiên có thương tích, tự nhiên không có lo lắng chút xíu nào, thấy hình thể của nó bỗng nhiên tăng mạnh, trở nên cao lớn hơn chính mình, vả lại tốc độ còn không giảm, Trí Nghiên vội vàng nghiêng người tránh thoát, suy nghĩ một chút, cũng trở về nguyên hình, là một con mãng xà to lớn.

Thân rắn của Trí Nghiên vốn rất lớn, so ra, còn lớn hơn con sói kia vài lần, nàng cho rằng làm như vậy có thể hù dọa con yêu sói này bỏ chạy, ai ngờ đối phương nhìn xong hai mắt lại sáng rực, giống như là thấy được đồ ăn ngon. Trí Nghiên nghĩ con yêu sói này ghê tởm hết sức, trong lòng nàng vốn đã giận hờn Ân Tĩnh, bây giờ lại bị con yêu sói này coi khinh, tức đến nỗi nàng phải lè lưỡi mấy lần.

Thấy con yêu sói kia đánh về phía đuôi của mình, há mồm liền cắn, Trí Nghiên vội vàng thu đuôi về, biểu tình trên mặt thay đổi trong nháy mắt. Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy có kẻ cắn đuôi rắn, xem ra con yêu sói này không chỉ có ghê tởm, mà còn ngu xuẩn. Hơn nữa, lại còn muốn cắn đuôi của mình, quả thực là không biết xấu hổ.

Trí Nghiên  gào thét một tiếng, lao thẳng về phía con sói đó, thấy Trí Nghiên thật sự nổi giận, nó cũng biết thực lực cách xa, đúng là lui về phía sau vài bước, bỗng nhiên gào lên. Theo tiếng kêu gào của nó, Trí Nghiên chỉ nghe thấy trong rừng cây phát ra vài tiếng sàn sạt, ngay sau đó, xung quanh nàng là cả một vòng sói. Tuy rằng đều không phải là yêu, nhưng mỗi một con trong bầy sói này đều đỏ mắt nhìn nàng, rõ ràng là xem nàng như thức ăn.

Trí Nghiên mới không muốn bị một đám sói ăn tươi đâu, nàng nâng cái đuôi rắn khổng lồ lên, quét về phía bọn sói này, tuy rằng đã đập chết không ít, nhưng bọn chúng nhiều lắm, lập tức liền có thật nhiều con sói xông tới, dùng móng vuốt cào nàng còn cắn nàng. Hơn nữa không cắn chỗ nào khác, mà chuyên môn cắn vào cái bụng có thương tích của nàng. Trí Nghiên đau đến nỗi đỏ mắt, rơi vào đường cùng biến thành một con rắn nhỏ bị truy đuổi nhảy nhót loạn xạ trong bầy sói, ủy khuất âm thầm mắng Ân Tĩnh.

Con lừa trọc ni cô, đều tại ngươi vứt bỏ ta, hại ta bị ức hiếp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro